Chương Vận Nghi vừa tắt màn hình điện thoại đi, đã lập tức nghe thấy tiếng xuýt xoa khắp lớp. Ngẩng đầu lên, khóe mắt cô vô tình lướt qua Trần Khoát mặc áo hoodie đen, ánh mắt theo phản xạ mà dõi theo anh. Ai bảo hôm nay anh quá thu hút chứ.
Nhưng mà, ông chủ bị sao vậy? Đeo khẩu trang làm gì?
Bị bệnh à?
Từ Thi Thi đầy lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh, rồi nháy mắt ra hiệu cho Chương Vận Nghi ghé lại gần: “Chuyện gì vậy? Hôm nay nhan sắc của lớp trưởng lại lên một tầm cao mới rồi!”
“...” Chương Vận Nghi lập tức đi thẳng vào trọng tâm: “Cậu còn chưa biết sao, mấy gã mặt mũi bình thường đến mức thả vào đám đông cũng không tìm ra, chỉ cần cao một chút, rồi đeo khẩu trang vào là biến thành trai đẹp ngay. Hiểu cái gọi là ‘ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hoa’ không?”
Đây chính là đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại, khiến người ta không khỏi suy nghĩ miên man.
“Hơn nữa!” Cô nhấn mạnh, “Nhan sắc của lớp trưởng vốn dĩ cũng đã không tệ rồi, thêm một chút thần bí lại càng có điểm cộng hơn.”
Từ Thi Thi sờ sờ cằm: “Chương Vận Nghi, cậu được đấy.”
Cô ấy có thể hợp lý mà suy đoán, chắc chắn là trai đẹp ở Giang Châu đều đã bị Chương Vận Nghi quan sát hết sạch rồi, nếu không thì sao cô lại hiểu rõ thế này chứ?
“Bình thường bình thường thôi, kiến thức thường thức cơ bản mà.” Chương Vận Nghi lại lặng lẽ tiếp tục chia sẻ kiến thức với cô ấy: “Còn nữa, cậu không để ý sao? Quần áo của lớp trưởng toàn màu đen, xám nhạt hoặc xám đậm. Đây là những màu sắc khó mà mặc xấu nhất—”
Ngược lại, ví dụ tiêu biểu chính là người đang đứng sau lưng cô.
Từ Thi Thi theo bản năng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Thẩm Minh Duệ đang chỉnh tóc trước gương. Không so sánh thì không biết, so sánh rồi mới thấy cậu ấy chẳng khác nào một con công sặc sỡ cả!
Hôm nay, Thẩm Minh Duệ mặc áo hoodie màu hồng, cúi xuống lại thấy quần jeans, còn đôi giày dưới chân thì sợ người khác không nhìn thấy logo hay sao mà sáng rực lên.
“Nhìn chằm chằm anh đây làm gì thế?” Thẩm Minh Duệ cười tít mắt, “Bị anh đây mê hoặc rồi hả?”
Hồi nghỉ đông năm ngoái, cậu ấy đã từng liều mạng thử thách ranh giới sống còn, bấm một lỗ khuyên trên tai phải, mua cả đống khuyên tai để thay đổi mỗi ngày. Nhưng khi đi học lại thì trở nên ngoan ngoãn hẳn. Dù vậy thì vẫn không qua mắt được đôi mắt tinh tường của cô Triệu. Lúc cô ấy hỏi lỗ tai cậu ấy bị gì, thì cậu ấy còn cứng miệng nói đó là nốt ruồi.
“Tóm lại!” Chương Vận Nghi kết luận, “Màu đen và màu xám sẽ không khiến người ta nhìn vào là thấy tỏa sáng, nhưng cũng không khiến người ta bị lu mờ.”
Từ Thi Thi còn định nói thêm gì đó, nhưng bỗng chốc ánh mắt lại cứng đờ, miệng vô thức bật ra những từ tiếng Anh, như thể có ai đó bấm công tắc cho cô ấy, tự động bật chế độ học thuộc vậy.
Lông mi Chương Vận Nghi run lên, cũng nhanh chóng đọc theo: “Lục vương tất, tứ hải nhất, Thục sơn ốt, A Phòng xuất.”
Cô không cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biết chắc chắn là cô Triệu đến rồi!
Quả nhiên, trong lớp chỉ cần một người phát hiện ra cô Triệu đang quan sát từ bên ngoài, thì rất nhanh sau đó, những người khác như bị lan truyền một loại virus, lập tức rụt cổ như chim cút. Người thì viết bài tập, người thì đọc từ vựng, người thì học công thức, không ai dám rảnh rỗi để bị cô ấy chú ý cả.
Cô Triệu bước từ cuối lớp lên trước bục giảng, ánh mắt sắc bén quét qua lũ học trò nhỏ.
Bước vào lớp, cô ấy lập tức chú ý đến Trần Khoát, khẽ nhíu mày, rồi gọi một tiếng: “Trần Khoát, ra ngoài một lát.”
Lớp học im lặng mấy giây, sau đó lại tràn ngập âm thanh đọc thuộc.
Trần Khoát khép sách vở lại, đứng dậy, bước qua lối đi, theo sau cô ấy rời khỏi lớp. Còn những người khác thì không nhịn được, hết quay mắt ra ngoài hóng hớt lại quay về giả vờ học bài.
“Em làm trò gì thế này?” Cô Triệu chỉ vào chiếc khẩu trang che nửa mặt anh, hỏi.
Trần Khoát dùng giọng trầm thấp đáp: “Bị cảm rồi ạ.”
Cô Triệu lại không tin. Nhìn thân hình vững chắc của thằng nhóc này, thể trạng tốt như vậy, sao có thể vừa mới trở trời đã cảm mạo được chứ? Cô ấy còn lo có khi trong kỳ nghỉ thằng nhóc này lại đánh nhau với ai — đúng vậy, ở trong mắt cô ấy, dù có là Trần Khoát đáng tin cậy thì cũng chỉ là một cậu trai mười bảy, mười tám tuổi thôi. Cô ấy đã dạy nhiều học sinh như vậy, trong lòng đều hiểu rõ. Ở độ tuổi máu nóng như thế này, làm gì có ai mà hoàn toàn tuân thủ quy tắc được chứ?
“Em tháo khẩu trang ra cho cô xem.” Cô ấy nói.
Trần Khoát bất đắc dĩ, “Thật sự là bị cảm mà ạ.”
“Để cô xem thử.”
Không còn cách nào khác, anh nghiêng mặt, không muốn để ai trong lớp thấy, giơ tay tháo khẩu trang xuống, đầy vẻ miễn cưỡng, “Cô xem đi ạ.”
Cô Triệu quan sát kỹ gương mặt của anh, xác định không có vết thương nào, rồi hỏi: “Sao lại bị cảm thế?”
Trần Khoát vội vàng đeo khẩu trang lại, “Phiền cô giáo báo lên nhà trường giúp chúng em luôn ạ, không biết ký túc xá nữ có bị không, nhưng sau khi tắt đèn thì nước nóng trong phòng tắm cứ lúc lạnh lúc nóng. Mùa hè thì không sao, nhưng bây giờ trời lạnh thế này, ai mà chịu nổi được ạ?”
Cô Triệu là giáo viên chủ nhiệm rất có trách nhiệm. Nghe học sinh phản ánh, cô ấy lập tức ghi nhớ lại, với tốc độ làm việc của cô ấy, chậm nhất là chiều nay sẽ tìm lãnh đạo nhà trường. “Được rồi, em bị cảm có nghiêm trọng không? Có cần về ký túc xá nghỉ ngơi không?”
“Không cần đâu ạ, không nghiêm trọng lắm.” Trần Khoát hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, chỉ là bị cảm nhẹ thôi, vài ngày nữa là sẽ khỏi hẳn.
“Em đeo cái này không thấy bí à?”
Giọng nói Trần Khoát trầm hơn ngày thường một chút, “Cũng ổn ạ. Em đeo trong lớp để không lây cho người khác.”
Học sinh cấp ba, đặc biệt là lớp 12, một trận cảm nhỏ cũng không đủ để giáo viên ký giấy cho nghỉ phép.
Cô Triệu thấy anh vẫn còn tinh thần không tồi thì không hề miễn cưỡng nữa, trước khi để anh vào lớp thì lại dặn dò: “Không có việc gì thì uống nhiều nước vào. Nếu thấy chỗ lấy nước đông quá thì qua văn phòng cô mà rót.”
Trần Khoát gật đầu đáp lời.
Lúc quay người trở lại lớp học, ngay cả chính anh cũng không nhận ra mình đã vô thức liếc nhanh về phía Chương Vận Nghi đang ngồi.
…
Sau tiết tự học buổi sáng, Chương Vận Nghi cùng Đới Giai rủ nhau đi ăn sáng trong căng tin. Nghe Đới Giai kể chuyện Trần Khoát bị cảm, cô không nhịn được mà cảm thán: “Thời tiết này đúng là thất thường thật. Trước Quốc khánh thì nóng chết đi được, mới nghỉ có bảy ngày mà đã chuyển lạnh đột ngột, sáng nay đi đến sân thể dục còn thấy lạnh nữa.”
“Cái này đã là gì đâu.” Đới Giai bật cười, “Thực ra mùa thu là mùa dễ chịu nhất, chỉ có điều là nó quá ngắn, áo khoác còn chưa mặc được mấy hôm đã phải thay bằng áo phao rồi.”
Vậy nên đối với Chương Vận Nghi mà nói, thử thách lớn nhất còn ở phía trước.
Nghĩ tới đây, cô chỉ có thể biến nỗi buồn thành cảm giác thèm ăn. Giờ đây, thay vì cầu xin trời xanh cho mình quay về tuổi hai mươi bảy, cô chỉ mong mình có thể thi tốt một chút.
Dù sao thì, nếu chớp mắt một cái mà lại trở về, vậy những khổ sở mà cô chịu đựng bấy lâu nay có ý nghĩa gì nữa chứ? Để chứng tỏ cô chịu khổ giỏi hơn người khác à?
Sau khi ăn uống no nê xong, hai người tản bộ quanh tòa nhà giảng dạy để tiêu thực. Chương Vận Nghi tinh mắt nhìn thấy Trần Khoát đang dựa vào bàn bóng bàn, chân dài duỗi ra một cách tùy ý. Chỗ đó khá yên tĩnh, chắc anh ra đây để hít thở không khí. Khẩu trang thì đang móc vào tay, hai tay cầm điện thoại, ngón tay thao tác nhanh nhẹn. Đi gần thêm vài bước, còn có thể nghe thấy hiệu ứng âm thanh đâm xe trong game.
Anh đang chơi game.
Chương Vận Nghi định bước lên phía trước, nhưng phát hiện ra có người giữ chặt mình lại. Cô quay đầu, thấy Đới Giai nắm chặt lấy cô.
“Đi lên chào hỏi lớp trưởng đi.”
Đới Giai mím môi, lắc đầu, “Cậu đi đi, tớ còn không biết tâm trạng cậu ấy hôm nay đã tốt hơn chưa nữa.”
Cô ấy và lớp trưởng vốn không thân thiết, tuy biết anh là người tốt, không vô duyên vô cớ lạnh mặt với ai, nhưng nghĩ đến hôm qua vẫn có chút e dè. Cô ấy đâu có chọc giận gì anh, tất nhiên là cũng không muốn chủ động bắt chuyện rồi.
“Có cần nghiêm trọng như vậy không?” Chương Vận Nghi thắc mắc.
Cô cảm thấy dù là Trần Khoát của ngày hôm qua, thì cũng không đáng sợ như lời mọi người nói mà? Không phải vẫn hỏi gì đáp nấy sao? Thậm chí nếu Đới Giai không nói với cô trước, thì cô còn chẳng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt nữa cơ.
“Thôi được rồi, cậu chờ tớ một lát, để tớ đi cảm ơn cậu ấy cái đã.” Cô không lãng phí thêm thời gian nữa, buông tay Đới Giai ra rồi nhanh chóng bước về phía Trần Khoát cách đó không xa.
Đới Giai cũng không muốn đứng đợi vô ích, bèn tìm một bức tường dựa vào cho thoải mái, rút điện thoại từ túi áo khoác ra lướt tin nhắn, khóe môi bất giác cong lên.
“Lớp trưởng ~”
Có lẽ là vì đang bị ốm, nên phản ứng của anh không nhanh nhạy như lúc khỏe mạnh bình thường. Mãi đến khi giọng nói trong trẻo tinh nghịch vang lên bên tai, Trần Khoát mới nhận ra là cô đã đến gần. Bàn tay cầm điện thoại run nhẹ lên một cái, may mà anh cầm chắc, nếu không thì có khi điện thoại đã rơi xuống đất rồi.
Mí mắt phải của anh đột nhiên giật nhẹ, trong lòng lại dâng lên một cơn khó chịu khó tả.
Còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, thì anh đã theo bản năng đưa tay lên, đeo lại khẩu trang, dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cô.
“Nghe nói cậu bị cảm, không sao chứ? Còn ổn chứ?” Chương Vận Nghi quan tâm hỏi.
Không ngờ lời còn chưa dứt, cô đã thấy anh đứng thẳng dậy, bước sang bên cạnh vài bước, kéo giãn khoảng cách với cô.
Cô hơi sững người, suy nghĩ vài giây rồi lập tức hiểu ra. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Thực ra, trong số các bạn cùng lớp, gần như chẳng ai đeo khẩu trang khi bị cảm cả. Những người có ý thức bảo vệ sức khỏe như Trần Khoát đúng là hiếm có. Đeo khẩu trang rất bí bách, nhưng anh vẫn cố gắng để không lây bệnh cho người khác. Chỉ riêng hành động này thôi cũng đủ khiến cô tặng anh một bài thơ ca ngợi rồi.
Bây giờ, khi cô đứng nói chuyện với anh, anh còn cố tình lùi ra xa, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách an toàn mà.
Ý thức này, đúng là đỉnh của chóp!
Nhưng mà, cô cũng không muốn bị ốm, vì thế nên cô rất hợp tác, âm thầm dịch sang một bên, kéo giãn khoảng cách thêm một chút.
Dù vậy, khu vực bóng bàn này trước giờ tự học buổi tối vẫn khá vắng vẻ, bây giờ cũng rất yên tĩnh, khoảng cách này cũng không làm ảnh hưởng gì đến cuộc trò chuyện của họ.
“Không sao cả.” Trần Khoát cúi mắt trả lời.
“Cậu đã uống thuốc chưa?” Chương Vận Nghi tiếp tục hỏi, “Phòng y tế trường 8 rưỡi mới mở cửa, nếu cậu chưa có thuốc thì để tớ đi hỏi xem có bạn nào có thuốc cảm dự phòng không giúp cậu nhé?”
Trần Khoát siết chặt điện thoại, rất muốn nói với cô rằng, cô làm ơn tránh xa anh ra một chút.
Nhưng câu này căn bản không thể thốt ra khỏi miệng được. Mặc dù cô chỉ là bạn cùng lớp bình thường, nhưng làm vậy cũng quá bất lịch sự, anh không thể làm được.
Cảm xúc của anh chỉ có thể bức bối len lỏi trong lòng.
Anh im lặng không nói gì, còn cô thì lại tự động hiểu là anh đã đồng ý. Cô vô thức tiến gần về phía anh hơn một chút, giọng nói lẫn hơi thở cũng gần hơn: “Chỉ là không biết cậu bị cảm nóng hay bị nhiễm lạnh thế? Thời tiết này chắc là bị cảm lạnh rồi phải không? Thời tiết này đúng là đáng ghét thật, tự nhiên hạ nhiệt độ đột ngột thế này.”
Trần Khoát: “...”
Anh giơ tay day day trán.
Triệu chứng khác của cảm lạnh lúc này đã xuất hiện, anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Vậy để tớ đi hỏi giúp cậu nhé.” Cô ngừng lại một giây rồi tự vỗ trán, “Đúng rồi, lần này mẹ tớ có chuẩn bị một ít thuốc, nhưng để trong ký túc xá mất rồi —”
Trần Khoát trầm giọng ngắt lời: “Không cần đâu, tôi đã có rồi.”
Thấy cô hơi sững lại, anh bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn cậu.”
“Vậy thì tốt rồi ~” Chương Vận Nghi cũng nhận ra anh không có nhiều tinh thần, cô hiểu mà, bị cảm thì làm gì cũng mệt mỏi cả, “Lớp trưởng, tớ đã đọc được tờ giấy cậu để lại rồi, chi tiết quá! Tớ không biết phải cảm ơn cậu như thế nào mới đủ nữa.”
“Không cần khách sáo đâu.” Anh bình tĩnh đáp, “Chúng ta đều là bạn cùng lớp mà.”
Trước khi cô kịp đề nghị mời anh ăn gì đó, anh đã đứng thẳng người dậy, cất điện thoại vào túi, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi về lớp trước đây.”
Anh có để ý thấy Đới Giai ở gần đó.
Như vậy cũng tránh được khả năng đi chung đường.
Chương Vận Nghi cũng không phải kiểu người vô tâm. Lúc này, cô cũng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của anh đang không tốt, dường như đang rơi vào trạng thái trầm lặng. Nụ cười trên mặt cô cũng theo đó mà thu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm!”
Là do bị ốm nên cảm thấy khó chịu sao?
Vậy mà cô lại chợt cảm thấy bóng lưng anh khi rời đi có chút đáng thương.
“Ngây người ra làm gì đấy?”
Không biết từ khi nào, Đới Giai đã xuất hiện sau lưng cô, vỗ vai dọa cô một cái, rồi nhìn theo hướng cô đang dõi mắt: “Làm sao thế?”
Chương Vận Nghi lắc đầu: “Lớp trưởng hôm nay ít nói thật.”
“Cậu ấy lúc nào mà chả ít nói chứ?”
“Thật ra cũng không đến mức đó...”
“Không phải trước đây cậu còn bảo cậu ấy là cái hũ nút cơ mà?”
“Hả? Tớ đã từng nói thế à?”
Hai người cứ thế mà trò chuyện câu được câu không, chẳng mấy chốc đề tài lại lệch sang chuyện khác, không còn tiếp tục bàn luận xem Trần Khoát có thực sự ít nói hay không nữa.
…
Ngày mùng bốn trôi qua, tất cả học sinh lớp 12 đều có cảm giác như đang ngồi trước hai song sắt.
Cả thế giới đều đang được nghỉ lễ, chỉ có bọn họ là bị giam lỏng trong trường, chẳng phải là một dạng truyền thuyết đô thị đáng sợ sao? Chương Vận Nghi uể oải trở về ký túc xá, lục trong vali tìm bộ đồ ngủ dài tay, tình cờ thấy luôn túi thuốc mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn.
Băng cá nhân, hai hộp thuốc cảm dạng bột, siro ho, thuốc kháng viêm, miếng dán hạ sốt...
Chương Vận Nghi cầm một vỉ thuốc lên, nhìn rõ nó là gì rồi lập tức cạn lời.
Thuốc hạ sốt. Bóng ma tuổi thơ sao cũng bị nhét vào đây vậy chứ?!
Cô vội vàng nhét nó vào ngăn phụ trong vali, coi như “đày vào lãnh cung”. Nhưng cũng nhờ vậy mà cô phát hiện ra một thứ bất ngờ, vậy mà lại có viên sủi vitamin C. Cô cầm lên nghiên cứu một lúc, vừa hay thấy Chu An Kỳ từ nhà vệ sinh bước ra, bèn lớn tiếng hỏi: “Chu An Kỳ, bị cảm uống viên sủi vitamin C có tác dụng không?”
Có phải chỉ là thuế IQ (*) không nhỉ?
(*) Thuế IQ là một cách nói đùa để chỉ những khoản tiền mà mọi người mất đi do thiếu hiểu biết, thiếu suy nghĩ hoặc ra quyết định kém. Thuật ngữ này thường được dùng trong các ngữ cảnh như: Cờ bạc, xổ số; Lừa đảo, đa cấp; Mua hàng giá cao, không cần thiết.
Chu An Kỳ ngơ ngác: “Cậu đang hỏi tớ á?”
Chương Vận Nghi: “...”
Suýt nữa thì quên mất, đây là mười năm trước.
Chu An Kỳ lấy một ít kem dưỡng từ trong hũ ra, ra sức vỗ lên mặt, mắt nhắm tịt mà đáp: “Chắc là cũng có tác dụng đấy, bổ sung vitamin C hợp lý thì chẳng có hại gì cả.”
Được rồi, bác sĩ Chu đã phán thì cứ nghe theo vậy.
Chương Vận Nghi không do dự nữa, cầm viên sủi ra ngoài, lo mình sẽ quên mất nên tiện tay nhét luôn vào cặp. Lớp trưởng mà không cần thì cô có thể để trên bàn học, tự pha nước uống cũng được.
-
Buổi sáng.
Chương Vận Nghi vừa ra khỏi ký túc xá đã chạm mặt Trần Khoát. Ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, anh đã lập tức lấy khẩu trang từ túi áo hoodie ra đeo lên.
“Lớp trưởng, hôm nay cậu đã cảm thấy khá hơn chưa?” Cô cười hỏi.
Anh khẽ gật đầu, coi như là trả lời, dáng vẻ lại quay về với một tháng trước — tích chữ như vàng. Anh định lướt qua cô mà đi, nhưng còn chưa kịp bước xa, thì đã lập tức nghe thấy giọng cô vang lên bên cạnh: “Lớp trưởng, đợi chút đã!”
Bước chân anh bất giác khựng lại.
“Đây là viên sủi vitamin C mẹ tớ mua ở tiệm thuốc.” Cô vừa đưa cho anh vừa nói, “Dùng nước ấm là được, thả một viên vào. Không biết có giúp giảm triệu chứng cảm hay không, nhưng tớ nghĩ chắc cũng có tác dụng phần nào đấy?”
Từng chữ cô nói thì anh đều hiểu, nhưng sao khi ghép lại thành câu thì anh lại chẳng thể lý giải nổi thế này?
Vì sao cô lại đưa đồ cho anh nữa rồi?
Chương Vận Nghi thấy anh nhận lấy, lập tức cảm thấy hài lòng mà nở nụ cười: “Thử xem đi. Tớ không làm phiền cậu nữa, còn phải ra sân thể dục đây.”
Cho đến khi bóng lưng cô đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trần Khoát vẫn đứng yên tại chỗ. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp viên sủi trên tay. Anh không hiểu, không đoán nổi, cũng chẳng rõ lý do, nhưng anh không muốn để những cảm xúc mơ hồ này ảnh hưởng đến mình thêm nữa.
Chỉ là một trận cảm thôi mà, rồi anh sẽ khỏe lại thôi.
Anh quay về nhịp sinh hoạt thường ngày, đi tới cửa sổ nhà ăn, mua hai chiếc bánh bao nhân thịt, một quả trứng gà và một hộp sữa. Ngoại trừ hộp viên sủi vitamin C trong túi áo hoodie là dư thừa ra. Anh định vứt đi, nhưng lại không tìm được thùng rác thích hợp.
Đành thôi vậy.