Trời trở lạnh, nước từ vòi rửa tay cũng buốt hơn. Thế là hoạt động “check-in” ở nhà vệ sinh sau mỗi tiết học của Chương Vận Nghi cũng buộc phải dừng lại.
Chuông hết tiết vừa vang lên, cô đã lập tức ôm đề thi và giấy nháp chạy đến bàn học của Đới Giai.
Bạn bè sinh ra là để lợi dụng. Những bài giảng trên lớp mà cô không hiểu, cô sẽ chẳng ngần ngại mà đi hỏi bạn, hơn nữa còn rất có nguyên tắc trong việc phân công lao động: Từ Thi Thi phụ trách môn Sinh, Thẩm Minh Duệ lo phần Toán, còn Đới Giai là học sinh giỏi nên đành để cô ấy đảm nhiệm tất cả các môn còn lại, trừ Văn và Anh.
Dĩ nhiên, làm gia sư cho cô không phải là miễn phí.
Cô đã hứa là thứ bảy sau giờ học sẽ mạnh tay chi tiền mời cả hội đi ăn một bữa đồ Hàn thật thịnh soạn.
“Chị Giai, em lại đến cầu cứu chị đây!”
Bạn cùng bàn của Đới Giai là người rất tốt bụng, thấy Chương Vận Nghi tới thì lập tức chủ động đứng dậy nhường chỗ cho cô: “Chương Vận Nghi, cậu ngồi đi, tớ đi vệ sinh đây!”
“Chị Đồng, cảm ơn nha! Chúc cậu cả đời bình an!”
Chương Vận Nghi ngồi xuống, bàn học này nằm ngay phía trước bên phải bàn của Trần Khoát. Cô liếc qua, thấy trên bàn anh có một chai nước khoáng đã uống hơn nửa. Cô đoán, hoặc là anh chưa từng dùng đến viên C sủi cô đưa, hoặc là anh có thử nhưng không chịu nổi vị chua ngọt lẫn chút mằn mặn đó, nói chung chắc là chẳng có tác dụng gì.
“Đề nào vậy?” Đới Giai vặn nắp bình nước ra, uống một ngụm nước ấm cho đỡ khát, trông rất ra dáng cô giáo.
“Đề này nè —” Chương Vận Nghi nhanh chóng tập trung trở lại, không còn suy nghĩ mông lung nữa, dồn hết tinh thần vào bài giảng của Đới Giai.
Mười phút giải lao giữa giờ, đều bị cô tận dụng triệt để.
Trần Khoát đã tháo khẩu trang ra. Cơn cảm cúm của anh đến mà nhanh đi cũng nhanh, lúc từ bên ngoài bước vào lớp, trở về chỗ của mình, thì vừa vặn thấy Chương Vận Nghi đang ngồi bên cạnh Đới Giai, bước chân anh khẽ chậm lại.
Hôm nay không khí lớp học rất sôi động.
Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là kỳ nghỉ Quốc khánh đã sắp kết thúc. Từ ngày mùng một, mỗi buổi tối, thành phố Giang Châu lại tổ chức bắn pháo hoa ở các khu vực khác nhau để chúc mừng sinh nhật mẹ Tổ quốc dấu yêu. Tối nay đến lượt khu vực của trường bọn họ. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, thì địa điểm bắn không quá xa, chỉ cần tìm một chỗ cao đứng là có thể nhìn thấy được, mặc dù không phải toàn cảnh nhưng ít nhất cũng nhìn được phần nào.
Làm sao mà bọn họ có thể không hào hứng cho được chứ?
Ít nhất thì cũng giúp cuộc sống nhàm chán của học sinh lớp 12 như bọn họ có thêm chút màu sắc.
“Mặc dù tối mùng hai tớ đã đi xem rồi, nhưng tớ vẫn muốn xem lại!” Ngay cả một người không quá thích náo nhiệt như Từ Thi Thi cũng nói vậy, đủ để thấy sức hấp dẫn của màn pháo hoa này lớn đến mức nào.
Chương Vận Nghi tò mò hỏi: “Không phải là tối mùng hai cậu đã đi đến quán net sao?”
“...” Từ Thi Thi bất lực, “Tớ cũng đâu có chơi trắng đêm đâu!”
Buổi tự học tối nay coi như bỏ đi, chẳng mấy ai tập trung vào bài vở cả. Mọi người cứ túm tụm lại thành tốp ba, tốp năm ríu rít bàn tán. Đến giờ, tất cả đều ùa ra hành lang, ngẩng cao đầu đến mức mỏi cổ, đôi mắt sáng rực nhìn lên bầu trời đêm, tràn đầy mong đợi.
Lúc ban đầu Chương Vận Nghi chẳng có mấy hứng thú với chuyện này, bởi vì cô đã xem qua không biết bao nhiêu màn pháo hoa rực rỡ rồi.
Cô cứ nghĩ là mình sẽ có thể ung dung quý phái mà ngồi ở bàn học, tiếp tục chăm chỉ mặc kệ xung quanh có ồn ào như thế nào, đến lúc đó sẽ trở thành một khung cảnh đầy thanh cao và khác biệt.
Nhưng cô lại quên mất rằng, bản thân vốn là người rất thích tham gia náo nhiệt. Chuông vừa reo lên, phản xạ của cô còn nhanh hơn cả Từ Thi Thi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, cô đã chiếm được một vị trí có tầm nhìn tốt nhất, ai đến cũng không cho chen vào.
Dãy nhà học không cao lắm, nên tầm nhìn bị hạn chế khá nhiều.
Chương Vận Nghi chống khuỷu tay lên lan can, kiễng chân hết mức cũng chẳng thấy được bao nhiêu.
“Wow, đẹp quá đi mất ~~”
Một nhóm học sinh nhìn pháo hoa cứ như lần đầu tiên được xem, liên tục phát ra tiếng trầm trồ không ngớt.
Chương Vận Nghi cảm thấy thỏa mãn mà mỉm cười, định gọi bạn bè lại đây, nhưng khi quay đầu, cô bất giác nhận ra Trần Khoát đang đứng ngay phía sau mình.
Cô không biết anh đến từ khi nào, rõ ràng là vài phút trước, người đứng sau cô vẫn còn là người khác. Ánh sáng từ pháo hoa lóe lên, chiếu sáng cả một vùng trời. Cô nhìn anh, nhoẻn miệng cười, không nói gì, nhưng anh biết ánh mắt đó là dành cho mình.
Xung quanh đông người, chẳng thể nào trò chuyện được.
Anh hơi ngẩn người một chút.
Nhưng rồi cô đã nhanh chóng tập trung tinh thần lại, tiếp tục dán chặt mắt vào bầu trời, chờ đợi từng chùm pháo hoa nở rộ.
Anh lặng lẽ quan sát đỉnh đầu cô vài giây, sau đó cũng hướng mắt nhìn lên bầu trời, ngắm chung một cảnh sắc với cô.
-
Buổi ăn tối trước giờ tự học hôm sau, có người hớt hải chạy vào tìm Trần Khoát.
Trong lớp chỉ còn lác đác vài người, ai cũng nhận ra cô ấy, cô ấy là Mễ Hinh, học sinh ban xã hội. Cô ấy là họ hàng thân thích với Trần Khoát, đồng thời là bạn học cấp hai của Đới Giai. Mỗi học kỳ, Mễ Hinh đều đến lớp 3 hai, ba lần, hoặc là tìm Đới Giai, hoặc là tìm Trần Khoát.
“Trần Khoát, ra đây!”
Mễ Hinh đứng ngoài cửa sổ, cất giọng gọi lớn.
Trần Khoát vừa khỏi cảm cúm, Phí Thế Kiệt không cho anh ra sân chơi bóng, nhưng chính cậu ấy lại chạy đi đá bóng mất rồi. Nghe thấy tiếng gọi, anh tạm dừng trò đua xe trên điện thoại, liếc nhìn ra ngoài, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng chân vẫn không hề nhấc lên.
Mễ Hinh hất cằm, thúc giục: “Mau lên.”
Trần Khoát cảm thấy hơi bực, bởi vì ván game này vẫn còn chưa kết thúc. “Chờ anh ba phút đi.”
Mễ Hinh lườm: “Còn bắt em chờ ba phút à? Cẩn thận em bỏ tiền ra mua mạng anh bây giờ!”
Anh đành phải miễn cưỡng kết thúc sớm, ván này đúng là chẳng ra sao cả. Khi bước ra, vẻ mặt anh chẳng vui vẻ gì: “Có việc gì thì cứ nhắn tin là được rồi.”
“Ai rảnh mà cố ý đi tìm anh chứ? Em đang đến tìm bạn học lớp tự nhiên thì đi ngang qua thôi.” Mễ Hinh đưa anh một hộp gì đó có hàng chữ tiếng Nhật. “Đây là mẹ em bảo em mang cho anh đấy, hôm qua bà ấy vừa đi công tác về.”
“Đây là cái gì?” Trần Khoát liếc nhìn hộp quà, không mấy hứng thú.
“Bánh quy chocolate nhân kem, ngon lắm.”
Nghe đến chocolate với bánh quy, anh đã mất sạch hứng thú. Người nhà ai cũng biết anh không thích ăn vặt, vậy nên cô của anh cũng chỉ mang về đúng một hộp.
Mễ Hinh thấy anh không định nhận, thầm mừng trong bụng: “Nếu anh không ăn thì —”
Trần Khoát bỗng như nhớ ra điều gì đó, chợt rũ mắt suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên đưa tay nhận lấy.
Mễ Hinh nhìn tay mình trống không: “...?”
Cô ấy sững sờ cực độ. “Anh muốn à?”
Trần Khoát nói bằng giọng điềm nhiên: “Em không cho sao?”
Mễ Hinh bĩu môi: “Thôi, em cũng lười hỏi. Uổng công em chạy đi một chuyến.”
Nếu biết trước là sẽ như vậy thì lúc nãy cô ấy cứ nhắn tin cho anh, muốn ăn bánh quy thì tự lên ban xã hội tìm cô ấy. Bánh cũng đưa xong rồi, cô ấy thăm dò mà nhìn vào trong lớp một cái, không thấy Đới Giai đâu nên định đi luôn. Nhưng chưa kịp nhấc chân lên, thì chuyện càng làm cô ấy bất ngờ hơn lại xảy ra.
Trần Khoát do dự gọi cô ấy lại: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“Hỏi em?” Mễ Hinh chỉ vào mình, mặc dù biết khả năng mượn tiền gần như bằng không, nhưng vẫn vội vàng lên tiếng trước: “Mượn tiền thì miễn bàn, em không có đâu.”
“Chờ anh một phút.”
Trần Khoát cầm hộp bánh quy về lớp, thoáng chần chừ rồi kéo khóa cặp ra, bỏ nó vào trong. Anh nói một phút là đúng một phút, khi trở ra, nhìn thoáng qua hành lang thỉnh thoảng có người đi qua, rồi ngập ngừng đề nghị: “Đi siêu thị một chuyến, em muốn ăn gì, anh trả tiền.”
Mễ Hinh lập tức thay đổi thái độ: “Sao không nói sớm! Anh Khoát, ngài đi bên này đi ạ.”
Hai người đi về phía cầu thang, đúng lúc đó Chương Vận Nghi và Đới Giai từ dưới đi lên. Cả bốn đều khá bất ngờ khi chạm mặt. Mễ Hinh và Đới Giai khá thân nhau, nên cô ấy lập tức vui vẻ chào hỏi, sau đó quay sang Chương Vận Nghi cười tươi nói: “Chương Vận Nghi, cậu lại xinh hơn rồi đấy.”
Không ai không thích nghe lời khen này cả, Chương Vận Nghi vui sướng trong lòng.
Dù có Đới Giai làm bạn chung, nhưng cô và Mễ Hinh cũng không quá thân, kiếp trước chỉ là kiểu bạn bè trên mạng xã hội, thỉnh thoảng thả tim nhấn like cho nhau. Dù vậy nhưng Mễ Hinh là người rất nhiệt tình tốt bụng, có lần cô đi ăn với bạn, tình cờ gặp Mễ Hinh và chồng sắp cưới của cô ấy. Sau khi chào hỏi xong, hai bên cũng không ngồi chung một bàn. Vậy mà đến lúc thanh toán, nhân viên phục vụ lại bảo có một cô gái họ Mễ đã trả giúp cô rồi.
Cô nhắn tin cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Mễ Hinh lại chỉ cười hì hì trêu cô: [Được mời người đẹp một bữa đã là vinh hạnh to lớn nhất rồi.]
Bốn người không thể đứng mãi ở cầu thang được, nên chỉ trò chuyện vài câu rồi tách ra. Trần Khoát và Mễ Hinh xuống lầu, còn Chương Vận Nghi và Đới Giai về lớp. Đi được vài bước, Mễ Hinh còn quay đầu hét lớn: “Lần sau tớ sẽ lên phòng 602 tìm hai cậu chơi nhé!”
“Em thân với cậu ấy lắm à?” Xuống mấy bậc thang, Trần Khoát đột nhiên hỏi.
“Hỏi thừa, em với Đới Giai học chung ba năm cấp hai (*) mà.”
(*) Hệ thống giáo dục của Trung Quốc hơi khác với Việt Nam:
- Giáo dục mầm non: dành cho trẻ từ 3 đến 6 tuổi.
- Giáo dục tiểu học: Học trong 6 năm (từ lớp 1 đến lớp 6), dành cho học sinh từ 6 - 12 tuổi.
- Giáo dục trung học:
+ Trung học cơ sở: 3 năm (lớp 7 - 9).
+ Trung học phổ thông: 3 năm (lớp 10 - 12).
Vừa dứt câu, Mễ Hinh chợt nhận ra, “cậu ấy” mà anh hỏi không phải là về Đới Giai. Anh cũng đâu phải kiểu người rảnh rỗi kiếm chuyện để nói, nên chắc chắn không thể hỏi câu thừa thãi được rồi. “À, anh đang hỏi về Chương Vận Nghi ấy hả?”
Trần Khoát không trả lời.
“Không thân.” Mễ Hinh đáp, “Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện em thích ngắm gái đẹp cả.”
“......”
Rời khỏi tòa nhà dạy học, Trần Khoát cố tình đi đường vòng. Chờ đến đoạn ít người, anh im lặng rất lâu, ánh mắt hiếm khi hiện lên vẻ bối rối. Anh không biết nên hỏi ai cả. Dù là một người kín miệng như Vương Tự Nhiên, nhưng cũng vẫn là con trai. Có hỏi cũng vô ích, cậu ấy chẳng hiểu gì về Chương Vận Nghi cả.
Nếu không phải tình cờ Mễ Hinh đến tìm anh, thì anh cũng quên mất cô ấy cũng là con gái. Nhưng ít nhất thì, anh còn có thể hỏi cô ấy.
“Anh có một người bạn.” Sau một hồi suy nghĩ, Trần Khoát bắt đầu bằng câu này.
“Lão Phì? Hay là lão Vương?”
Trần Khoát không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói: “Cậu ấy quen một cô gái, cô gái ấy đối xử với cậu ấy rất tốt.”
Mễ Hinh nhíu mày: “Ai mà mắt mù vậy?”
Trần Khoát mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Nhưng gần đây cậu ấy cảm thấy rất bận lòng, bởi vì dường như cô gái ấy có...”
Nói đến đây, anh lại ngập ngừng. Bản năng khiến anh thấy khó chịu khi phải nói ra mấy chữ kia.
”Có gì cơ? Bạn trai à?” Mễ Hinh “wow” một tiếng, tỏ vẻ thích thú: “Nghe hay đấy, anh nói tiếp đi.”
“Cậu ấy không hiểu rốt cuộc thì cô gái đó có ý gì.” Đây mới là điều khiến Trần Khoát cảm thấy bực bội nhất.
Mễ Hinh cảm thán: “Bảo sao dạo này em thấy lão Phì cứ gầy đi, hóa ra là vì tương tư mà ra à.”
Trần Khoát không phản bác.
“Vậy có nghĩa là, lão Phì không hiểu tại sao cô gái kia vừa đối xử tốt với cậu ấy, lại vừa có bạn trai đúng không?” Mễ Hinh nói bằng giọng điệu hiển nhiên, “Cái này dễ hiểu mà, thực ra lão Phì đã rơi vào một cái bẫy tâm lý rồi.”
“Bẫy tâm lý? Nghĩa là sao?” Anh truy hỏi.
Mễ Hinh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Ai quy định cô ấy chỉ có thể có một người bạn trai chứ?”