Lúc đầu, Trần Khoát vẫn chưa hiểu ngay câu này có ý gì, đầu óc đơ ra vài giây. Đợi đến khi vỡ lẽ ra, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi, đôi môi mỏng mím chặt.
Mễ Hinh không nhận ra anh đã dừng bước, vẫn cười hì hì nói tiếp: “Trong mắt lão Phì, đây là một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản chỉ có một đáp án, nhưng ai nói nó là không thể có nhiều đáp án chứ? Dù các anh vốn không thông minh lắm, nhưng chuyện đơn giản thế này cũng không đến mức không nghĩ ra đâu nhỉ?”
Ở phía sau cô ấy vài bước, mặt Trần Khoát đã sa sầm hẳn.
Mễ Hinh lại rất hài lòng với câu trả lời mà mình vừa nói, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại bùng lên một cơn tò mò mãnh liệt. Không ngờ tên mập mạp Phí Thế Kiệt này bình thường cứ im im, chẳng nổi bật gì, mà lại có thể gặp được cốt truyện đặc biệt như vậy. Đúng là như ông bà ta đã dạy, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Ôi, anh nói xem lão Phì —”
Mới nói được mấy chữ, Mễ Hinh cuối cùng cũng nhận ra Trần Khoát đã tụt lại phía sau. Cô ấy quay đầu lại, thấy anh đứng im không nói gì, đành phải đi tới hỏi: “Nhưng mà, cô gái mà lão Phì thích là ai thế? Em có quen không? Đừng nói là Đới Giai nha. Không, không thể nào, Đới Giai đã có bạn trai đâu!”
Trần Khoát nhìn cô ấy bằng vẻ mặt không chút cảm xúc, chấm dứt cuộc trò chuyện nhảm nhí vốn không nên tồn tại này, quay người đi thẳng.
Mễ Hinh lập tức cản anh lại, há hốc miệng: “Không phải nói là đi siêu thị sao??”
“Không đi nữa.” Anh lạnh lùng đáp.
“Anh bị dở hơi à?!” Sao Mễ Hinh có thể đồng ý bỏ qua cho anh được. Hôm nay cô ấy nhất định phải moi được chút lợi từ anh mới được. “Anh không đi cũng được, nhưng phải đưa tiền đây!”
Trần Khoát lách qua cô ấy, vẻ mặt bực bội mà rút ví từ trong túi ra. Vừa mới mở ví ra, còn chưa kịp phản ứng lại, Mễ Hinh đã nhanh tay rút ngay một tờ tiền 100 tệ rồi.
Nếu là bình thường, anh sẽ không thèm chấp nhặt chuyện này. Nhưng hôm nay, mấy lời Mễ Hinh nói làm anh cảm thấy bực bội. Thế là ánh mắt anh trầm xuống, nhân lúc cô ấy lơ là không kịp phòng bị, đã nhanh chóng giật lại tờ tiền 100, nhét vào ví. Sau đó, lật qua tờ năm mươi, tờ hai mươi, cuối cùng rút ra tờ mười tệ đưa cho cô ấy.
Thậm chí Mễ Hinh còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại. Tờ tiền một trăm tệ trong tay cô ấy biến thành mười tệ cứ cứ như ảo thuật.
Trần Khoát đút lại ví vào túi. Với mối quan hệ “thân sơ lẫn lộn” giữa hai người, thậm chí một câu tạm biệt cũng không cần, anh quay đầu đi thẳng về phía tòa nhà dạy học.
“Trần Khoát, anh bị thần kinh à!!” Mễ Hinh tức điên gào lên, “Kiếp trước anh chết nghèo hả?!”
Nhưng lời cô ấy không lọt vào tai anh dù chỉ một chữ. Anh càng đi càng nhanh, rõ ràng là cũng đang bị cô ấy chọc cho tức giận không ít.
Nếu không phải vì tiền không có tội, thì Mễ Hinh thực sự muốn ném luôn tờ mười tệ này xuống đất giẫm vài cái, rồi hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà Trần Khoát một trận. Nhưng rồi cô ấy chợt nhớ ra, hình như tổ tiên anh cũng là tổ tiên cô ấy, nên đành phải nhịn xuống.
Cô ấy tiếp tục đi siêu thị, lúc đang chọn đồ ăn vặt thì bỗng lóe lên một suy nghĩ —
Cái gì chứ? Thằng nhóc đó tức cái gì mà dữ vậy?
Cho dù có thân với lão Phì cỡ nào thì cũng đâu cần phản ứng đến mức đó chứ?
Mễ Hinh cảm thấy hơi khó hiểu, lúc cầm lấy đồ uống và khoai tây chiên đi tính tiền thì bỗng nhiên khựng lại. Khoan đã, hình như cô ấy cũng rơi vào một hiểu lầm rồi. Tại sao cô ấy lại mặc định người bạn mà Trần Khoát nói đến là Phí Thế Kiệt chứ? Anh có nhắc đến lão Phì sao? Không hề. Anh chỉ nói là “một người bạn của anh” mà thôi.
Người bạn mà anh nói đến... có khi nào chính là bản thân anh không?
…
Chương Vận Nghi ăn no thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Trước khi chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, cô cắn răng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Bây giờ dầu gió đã không còn tác dụng mấy với cô nữa. Ngoài rửa mặt ra thì cô còn tiện thể đánh răng luôn.
Bây giờ cô trang bị đầy đủ lắm, hôm Quốc khánh đi dạo phố đã mua hẳn một bộ dụng cụ đánh răng mini, còn có cả khăn nén đóng gói như kẹo nữa.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, cô cũng tỉnh táo hơn hẳn.
Dù sao thì nước cũng hơi lạnh, mà kem đánh răng lại là vị bạc hà mát lạnh nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, vừa lấy lại tinh thần, đang trong trạng thái sảng khoái đầy sức sống bước ra khỏi nhà vệ sinh thì lại tình cờ gặp Trần Khoát. Hai người đối mặt, đều khựng lại trong giây lát.
Chương Vận Nghi để ý thấy tóc mái trên trán anh vẫn còn ướt, giọt nước từ thái dương chảy xuống khuôn mặt. Có lẽ lúc rửa mặt động tác hơi mạnh nên cổ áo chiếc áo hoodie xám đậm của anh cũng bị thấm ướt, màu vải chỗ đó sẫm lại rõ rệt.
Cô là một người tinh ý, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô sờ sờ trong túi, lấy ra một chiếc khăn nén đưa cho anh. “Đừng hiểu lầm nhé, đây không phải kẹo đâu, là khăn mặt đó. Nó được nén lại thành thế này, chỉ cần thấm nước là sẽ nở ra.”
Cô đã mua rất nhiều, còn cho mấy đứa bạn dùng thử, ai dùng cũng khen cả.
Ánh mắt Trần Khoát từ khuôn mặt cô chậm rãi dời xuống bàn tay cô.
Phải biết một vừa hai phải thôi, Chương Vận Nghi.
Trong lòng anh thầm nghĩ như vậy. Mọi sự lễ phép, giáo dưỡng đều bị cơn bực bội trong lòng tạm thời đ è xuống. Anh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng điệu cứng nhắc: “Tôi không cần.”
Đủ rồi.
Thật sự đủ rồi.
Chương Vận Nghi sững người, kinh ngạc nhìn về phía anh, còn tưởng là mình đã nghe nhầm. Nụ cười trên môi cũng dần cứng lại, lộ ra vẻ hoang mang. Bàn tay đang đưa ra bỗng dừng lại giữa không trung.
Trần Khoát nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của cô phút chốc trở nên trống rỗng, anh bỗng nhiên ngây ra, trong lòng càng thêm rối loạn. Anh không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, đành phải quay lưng bỏ đi. Một bước, hai bước, ba bước, rồi dừng lại. Bàn tay thả lỏng bên người siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện.
Anh bất lực thở hắt ra, nghiến chặt răng.
Chương Vận Nghi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nhưng sau cảm giác ngỡ ngàng là cảm giác bối rối của tuổi mười bảy, xen lẫn với sự lúng túng của tuổi hai mươi bảy khi gặp phải tình huống khó xử.
Cả hai cảm xúc cùng lúc xuất hiện, bên nào cũng chưa hoàn toàn áp đảo bên nào. Trần Khoát lại sải bước quay trở về trước mặt cô, gương mặt và giọng điệu đều mang đầy sự nghiêm túc và chân thành: “Xin lỗi, tôi vừa gặp phải chút chuyện không vui. Rất xin lỗi.”
Chương Vận Nghi sửng sốt.
Nhưng mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra, cơ thể và cảm xúc của cô đã theo bản năng đã dựng lên một lớp phòng bị. Điều đó cũng phản chiếu rõ trên gương mặt cô. Cô luôn nở nụ cười khi nhìn anh, nhưng lúc này đây, trên mặt cô lại không còn chút ý cười nào nữa.
Mà tất cả những điều này, Trần Khoát đều nhìn thấy hết. Anh vừa hối hận, vừa bực bội, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cô mà xin lỗi, giải thích. Chính anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa. Cuối cùng, anh chỉ có thể thất bại thở dài, chán nản buông một câu: “Có lẽ là tôi thật sự bị bệnh mất rồi.”
Chương Vận Nghi nghe ra được, anh thật sự đang chân thành xin lỗi. Anh đã không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt sự hối lỗi của mình nữa rồi. Khoảnh khắc này, người không biết phải làm sao dường như lại là anh.
Cô nghĩ vậy, còn chưa kịp nói gì đã bật cười, nụ cười rất thân thiện và bao dung. Cô nói: “Không sao đâu mà.”
Trần Khoát nhìn cô, vài giây sau mới khẽ ừ một tiếng, cụp mắt xuống. Nhưng cô thì đã sớm rút tay về, cũng không mở lòng bàn tay ra đưa cho anh nữa.
…
Câu chuyện này dường như đã được khép lại.
Dường như Chương Vận Nghi cũng không để bụng, chỉ là khi tắm, cầm vòi sen xối nước nóng lên người, chợt nhớ lại chuyện đó, cô không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng. Đây mới là cảm xúc chân thật nhất của cô. Cô cũng bực lắm chứ!
Mặc dù anh đã giải thích là gặp phải chuyện không vui, nhưng vấn đề là, điều đó có liên quan gì đến cô sao?
Cô chọc giận anh lúc nào chứ?
Đúng là tai bay vạ gió, xui tận mạng mà.
Anh có tin sau này anh khởi nghiệp, cô có thể lén tưới hỏng cây phát tài của anh không? Nhưng như thế có độc ác quá không nhỉ? Cô cố gắng nhớ lại mấy chiêu trò thủ đoạn hợp pháp nhưng hơi điên một chút trên thương trường, tự an ủi mình mà lại nở nụ cười khoái chí.
-
Cả ngày thứ bảy, oán khí trong khu dạy học lớp 12 nhiều đến mức có thể quay ngay một bộ phim kinh dị. Tuần lễ vàng đã qua, lịch điều chỉnh cũng đến. Cô Triệu đã thông báo với bọn họ một tin tốt và một tin xấu từ sớm.
Tin xấu là: Tuần này không được nghỉ, tất cả học sinh nội trú thứ bảy không được về nhà, chủ nhật học cả ngày như bình thường.
Tin tốt là: Ban lãnh đạo trường rất quan tâm đ ến sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của học sinh lớp 12, nên tối thứ bảy sẽ cho hoạt động tự do. Có thể tự học trong lớp hoặc trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bốn mươi hai cặp mắt đờ đẫn dưới bục giảng đồng loạt nhìn về phía cô ấy: “...”
Cũng có mấy đứa to gan lấy hết can đảm mà lên tiếng: “Nhưng chúng em cũng có được nghỉ trọn ngày đâu!”
Cô Triệu cười tươi: “Về lý thuyết thì có nghỉ.”
Từ Thi Thi dựng sách lên che mặt, trốn ra phía sau, đảo mắt rồi nhỏ giọng phàn nàn với Chương Vận Nghi: “Cái gì mà “về lý thuyết thì có nghỉ” chứ hả?”
Chương Vận Nghi nhanh chóng thì thầm đáp lại: “Nghĩa là khi được nghỉ thì tuân theo quy định của nhà trường, còn khi điều chỉnh lịch thì theo quy định chung.”
Từ Thi Thi nhỏ giọng chửi thề: “Bực thật đấy!”
Phản đối cũng vô ích, mong chờ mãi đến tiết học cuối cùng của thứ bảy, vẫn không có thông báo được nghỉ nào cả. Cuối cùng, Chương Vận Nghi làm chủ, quyết định đãi Đới Giai, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ một bữa hoành tráng ở quán đồ Hàn nổi tiếng phía sau trường, để xoa dịu nỗi tổn thương trong lòng.
Bốn người bọn họ bước ra khỏi khu dạy học, đi về phía cổng sau trường, trò chuyện về mấy chủ đề linh tinh.
Cách đó mười mấy mét, Phí Thế Kiệt và Trần Khoát cũng đang đi phía sau.
Phí Thế Kiệt đang gọi điện báo cáo tình hình với mẹ, nên không chú ý đến nhóm bốn người phía trước.
Trần Khoát đút tay vào túi quần, ngước mắt lên, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đang khoác tay bạn mình, cười đùa vui vẻ. Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay, buổi sáng khi đứng ngoài khu ký túc xá, anh đều gặp cô. Họ vẫn chào nhau một câu “buổi sáng tốt lành” như thường lệ, nhưng ngoài câu đó ra thì cô cũng không nói thêm gì với anh nữa.
Không còn than vãn “buồn ngủ quá” nữa.
Cũng không còn kêu ca “lạnh thế này dậy khó thật đấy” nữa.
Chờ đến khi Phí Thế Kiệt kết thúc cuộc gọi, thì bọn họ đã ra khỏi cổng trường, chuẩn bị băng qua đường. Phí Thế Kiệt liếc mắt thấy nhóm của Chương Vận Nghi, đặc biệt là chiếc áo hoodie hồng của Thẩm Minh Duệ rất nổi bật giữa đám đông, bèn lên tiếng: “Ê, đám Thẩm Minh Duệ đang định đi ăn ở đâu thế?”
Vừa dứt lời, đã lập tức thấy họ kéo cửa bước vào quán đồ Hàn đông khách là học sinh trong trường nhất.
Phí Thế Kiệt vốn cũng không hy vọng gì, nhưng vẫn hỏi thử một câu: “Hay chúng ta cũng ăn quán này đi?”
Dù hỏi vậy, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Trần Khoát sẽ không đồng ý.
Cậu ấy lại liếc sang nhìn mấy quán khác, còn đang đắn đo chọn giữa lẩu gà hay xiên cay, thì bất ngờ nghe thấy bên tai một giọng nói vang lên: “Được.”
“Hả?” Phí Thế Kiệt phản ứng lại, ngạc nhiên, nhưng vẫn không quên trêu chọc anh: “Là thằng cháu nào đã nói là sẽ không ăn ở đó lần thứ hai nữa đấy?”
Trần Khoát im lặng, không phản bác.
Nhưng dù sao thì cũng chậm một bước, lúc hai người họ tới nơi, tất cả các bàn đều đã kín chỗ. Phí Thế Kiệt vốn định đề nghị ghép bàn với nhóm của Chương Vận Nghi, nhưng nhìn thấy bốn người họ đã ngồi chật kín một góc, nên cậu ấy đành phải nuốt lại lời định nói.
Chương Vận Nghi ngồi ở vị trí dựa vào tường, một tay chống cằm, cười rạng rỡ bàn bạc với Từ Thi Thi và Đới Giai xem nên gọi món gì. Nghe thấy Phí Thế Kiệt nói tạm biệt, cô cũng nghiêng đầu, nhìn Trần Khoát một lần nữa, cười nói: “Bye bye ~”
Trần Khoát điềm nhiên gật đầu, cùng Phí Thế Kiệt rời khỏi quán này, chọn đến nhà hàng quen thuộc trước đây. Anh vốn không phải kiểu người cảm xúc thất thường, nhưng hai ngày nay, trong lòng lại có chút bức bối vô cớ. Rõ ràng là mọi thứ đang phát triển theo đúng mong muốn, thế nhưng anh vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
...
Lúc rời khỏi quán đồ Hàn, sắc trời đã tối.
Bốn người họ quay lại trường học rồi chia nhau đi theo các hướng khác nhau. Chỉ có Chương Vận Nghi là ủ rũ, mặt mày như thế sống không còn gì luyến tiếc mà quay lại lớp tự học.
Trong lớp học lúc này không còn nhiều người lắm, nhưng ai nấy đều rất im lặng. Cô cũng lặng lẽ nhẹ nhàng mà đọc sách, làm bài, thời gian trôi qua như bay. Nếu không phải là Đới Giai nhắn tin nhắc nhở, thì cô còn không nhận ra là đã 9 giờ tối rồi. Nhìn xung quanh, thấy bạn học trong lớp càng lúc càng ít, cô cũng không chần chừ nữa, thu dọn đồ rồi đứng dậy rời khỏi lớp.
Ban đêm, khuôn viên trường có vẻ rất trống trải.
Cô thoải mái vươn vai, bỗng nghe thấy tiếng động từ sân bóng rổ phía xa. Trên đường từ tòa giảng đường về ký túc xá cũng đi ngang qua đó, nên cô bất giác đi chậm lại, nghiêng tai lắng nghe. Nhưng ngay lập tức, trong đầu cô lại hiện lên những cảnh đáng sợ trong phim kinh dị, khiến cô hơi rùng mình.
Trên sân chỉ có một người đang chơi bóng. Người đó cứ như một cỗ máy không biết mệt, ném bóng vào rổ, nhặt bóng, rồi lại tiếp tục máy móc lặp lại động tác đó.
Nhìn thấy là người quen, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, hù chết cục cưng rồi. Nhưng mà cũng hơi bất ngờ khi thấy Trần Khoát vẫn còn ở đây chơi bóng vào giờ này.
Còn chưa kịp quyết định nên tiếp tục đi về ký túc xá hay dừng lại chào hỏi, thì anh đã cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc mắt nhìn sang. Lần này, vì phân tâm, cú ném bóng của anh lệch đi, không trúng vào rổ.
Cách một đoạn xa, cô vẫy tay với anh: “Trùng hợp ghê.”
Anh không thèm quan tâm đ ến quả bóng lăn ra ngoài sân, vừa điều hòa hơi thở vừa bước về phía cô, tùy ý hỏi: “Từ lớp học về à?”
“Đúng vậy.”
Cô vô tình quan sát anh, rồi hỏi: “Lớp trưởng, sao cậu lại chơi bóng một mình thế?”
“Bọn họ đều về trước hết rồi.” Anh kiềm chế động tác lau mồ hôi. “Bây giờ cậu về ký túc xá à?”
“Đúng vậy.”
“Đúng lúc lắm, đi chung đi.”
Chương Vận Nghi chần chừ một chút, rồi gật đầu. Ánh mắt cô lại liếc về phía sân bóng. Trần Khoát nhìn theo ánh mắt ấy, phát hiện cô đang nhìn quả bóng của mình. Anh vốn không giỏi đoán suy nghĩ của người khác, cũng chưa bao giờ thử đoán lòng ai, lần này cũng không chắc chắn, bèn hỏi: “Cậu có muốn thử không?”
“Có được không?” Cô nhìn anh đầy mong đợi.
“Được.”
Vài phút sau.
“Giữ thăng bằng, dùng lực cổ tay để ném... Đúng rồi, ném đi.”
Bịch —
Lại trượt!
Chương Vận Nghi có chút thất vọng.
Bên cạnh cô, Trần Khoát cũng đang cố nhịn cười, nhưng vẫn giả vờ khen: “Chỉ thiếu chút nữa thôi, lợi hại lắm rồi.”
“Lớp trưởng, tớ thấy cậu ném bóng nhẹ nhàng lắm, cứ ‘vèo’ một cái là vào rổ, rồi ‘bộp bộp bộp’ liên tục.” Chương Vận Nghi vốn chẳng có hứng thú gì với bóng rổ, nhiều nhất cũng chỉ là xem người khác chơi, mà còn phải là trai đẹp chơi mới chịu. Hôm nay bỗng hứng lên thử vì thấy anh ném bóng trông có vẻ dễ dàng, dễ đến mức khiến cô sinh ra ảo giác là mình cũng có thể làm được.
Trần Khoát thành thật đáp: “Tôi đã học bóng rổ từ hồi tiểu học rồi.”
“Thật á? Là lớp học sở thích hả?” Nghe anh xác nhận, cô suy nghĩ một lát, lục lại ký ức rồi nói: “Lúc nhỏ tớ cũng có học thư pháp, đàn piano, còn cả vẽ tranh nữa. Học nhiều lắm nhưng chẳng giỏi cái nào cả, bây giờ đã chữ thầy trả lại thầy hết rồi.”
“Còn muốn thử lại không?” Trần Khoát cầm bóng bằng một tay, hỏi cô.
“Muốn!”
Chương Vận Nghi quyết tâm giằng co với quả bóng này. Thật ra ném bóng tại chỗ không phải là quá khó, Trần Khoát lại kiên nhẫn hết mức để hướng dẫn cô kỹ thuật. Nhờ vậy nên chẳng mấy chốc cô đã ném trúng. Một lần thành công thì sẽ có lần thứ hai, đến khi trên người bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng, cô mới giơ tay ra hiệu ngừng lại, thở hổn hển nói: “Tớ chịu thua, nóng quá.”
Hai người cùng nhau rời khỏi sân bóng.
“Hôm nay tớ đã vận động nhiều vậy, có khi nào sáng mai tỉnh dậy sẽ cảm thấy nhức mỏi hết cả người không?”
“Cậu còn tập thể dục gì nữa?”
“Sáng nay tớ đã đi bộ mấy vòng quanh sân vận động lận đấy!”
“......”
Trần Khoát ôm bóng rổ, cô đi bên cạnh anh. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người kéo dài trên mặt đất. Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời dường như cũng nghe được cuộc trò chuyện của họ, khẽ cười cong mắt.