Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 31

Lúc Trần Khoát về đến ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đang tụ tập xem Phí Thế Kiệt chơi PSP, cãi cọ ồn ào chẳng khác nào cái chợ cả.

 

Tâm trạng anh cũng không bị ảnh hưởng. Chơi bóng xong người ra nhiều mồ hôi, việc đầu tiên anh làm là mở tủ quần áo ra, lấy bộ đồ sạch để đi tắm. Phí Thế Kiệt liếc mắt nhìn thấy anh, vừa hay ván này cậu ấy chơi không tốt, bèn tiện tay ném PSP cho cậu bạn bên cạnh, lập tức lao ra ban công.

 

“Sao lại đi chơi bóng nữa thế?” Phí Thế Kiệt vừa đi vừa dò xét nhìn anh. “Còn nữa, chẳng phải cậu đã nói là sẽ lên lớp học sao?”

 

Sau khi ăn tối xong, cậu ấy rủ Trần Khoát chơi game nhưng bị từ chối.

 

Cậu ấy hỏi, buổi tối thứ bảy tốt đẹp như vậy mà không chơi game thì còn có thể làm gì chứ?

 

Trần Khoát thản nhiên trả lời cậu ấy: “Lên lớp học từ vựng tiếng Anh, tiện thể xem thêm mấy trang báo tiếng Anh luôn.”

 

Lúc đó, nghe xong câu trả lời này, Phí Thế Kiệt như muốn nổ tung hết cả não, chỉ có thể đường ai nấy đi với anh ngay trước khu giảng đường. Cậu ấy trở về ký túc xá, còn Trần Khoát thì lên lớp nghe người nước ngoài “tờ tờ bờ bờ”.

 

“Đột nhiên muốn đi chơi bóng thôi.” Trần Khoát cầm khăn tắm treo trên giá. “Tờ bài tập tiếng Anh cậu vẫn chưa làm xong, tôi viết giúp cậu rồi, chỉ chừa lại phần viết luận thôi.”

 

Thực ra anh không ở trong lớp học lâu lắm.

 

Khó mà tập trung tinh thần vào ngòi bút hay trang sách được. Thật sự không biết phải làm gì, anh lấy đại một tờ bài tập trong giá sách của lão Phì làm cho xong. Nhưng làm xong cũng mới chỉ hơn nửa tiếng trôi qua, mà vẫn không thấy Chương Vận Nghi vào lớp. Anh nghĩ, chắc là cô đã trở về ký túc xá rồi.

 

Anh bỗng dưng cảm thấy mất hứng thú. Anh cầm quả bóng dưới ghế lên, rời khỏi lớp học, đi ra sân bóng rổ. Ban đầu thì chơi với mấy người lạ không quen biết gặp được ở sân bóng, sau đó thì bọn họ lần lượt về hết.

 

Phí Thế Kiệt bị niềm vui bất ngờ này đập thẳng vào mặt, nhưng rất nhanh sau đó, cậu ấy đã lập tức cảnh giác hỏi: “Tốt như vậy á? Có âm mưu gì đấy? Muốn mượn tiền hả?”

 

Trần Khoát liếc mắt lườm cậu ấy một cái, không thèm chấp.

 

“Suýt nữa thì đã bị cậu lừa rồi.” Phí Thế Kiệt thò tay ra ngoài ban công cảm nhận nhiệt độ không khí, “Cứ để cậu bị cảm thêm lần nữa là ngoan ngay thôi.”

 

“Không đâu.”

 

Cô Triệu làm việc hiệu quả, mấy hôm trước nhà trường đã cử người tới kiểm tra máy nước nóng rồi. Về sau có trục trặc nữa hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất thì mấy ngày này nước nóng vẫn ổn định đầy đủ.

 

Trần Khoát vào nhà vệ sinh, chợt nhớ lại nguyên nhân bị cảm. Có lẽ là tâm trạng hôm nay cũng khá tốt, nên hiếm hoi lắm anh mới gập ngón tay lại, đưa tay gõ cửa, ho nhẹ một tiếng, khiến mấy người bạn cùng phòng đều nhìn sang, anh mới thản nhiên hỏi: “Ai dùng dầu gội của tôi rồi?”

 

Chỉ có thể nói rằng, nếu mà khám xét dấu vân tay thì cả sáu người bọn họ đều không thể thoát được.

 

Ký túc xá nam là như vậy, của cậu cũng là của tôi, gội đầu thì chai nào gần nhất là cứ dùng luôn.

 

Mà Trần Khoát lại thuộc dạng chăm gội đầu nhất phòng, bởi vì chỉ cần có thời gian là anh sẽ đi chơi bóng. Dầu gội của anh luôn đặt bên ngoài, thế nên chưa đầy hai tháng sống chung, một chai lớn đã sắp cạn sạch.

 

“Anh Khoát, cậu...”

 

“Tôi tự đầu thú để được giảm án! Tôi còn muốn tố cáo Chu Thông dùng sữa tắm của anh Khoát nữa!”

 

“Ha, còn dám tố cáo tôi nữa à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn xem, hộp khăn giấy trên bàn cậu còn không phải là của anh Khoát chắc?”

 

“Anh Khoát thương tôi không được hả? Anh Khoát cưng tôi, cậu khó chịu à?”

 

“Buồn nôn.”

 

Trần Khoát đã không còn kiên nhẫn nghe bọn họ như đám trẻ con tố qua bóc lại nữa, đóng cửa lại tắm rửa. Dòng nước ấm cuốn trôi mồ hôi, cả người cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, như thể đã quay về trạng thái trong lòng không có suy nghĩ gì như trước kia vậy.

 

Phí Thế Kiệt tựa vào tường ban công, xoa cằm suy nghĩ. Sao hôm nay thằng nhóc này lại có vẻ phơi phới thế nhỉ? Chẳng lẽ là tại chơi bóng sướng quá sao?

 

...

 

Sau khi trở về ký túc xá, Chương Vận Nghi cũng không vội đi tắm. Cô lo ngày mai thức dậy sẽ bị đau nhức cơ bắp, nên chẳng cần Trần Khoát nhắc, cô đã chủ động làm vài động tác giãn cơ đơn giản. Đới Giai vừa từ bên ngoài vào, thấy vậy còn tưởng là cô đang tập thể dục giữa giờ. Những người bạn cùng phòng khác thì ai nấy đều bận rộn việc riêng — đúng vậy, sau từng ấy chuyện đã trải qua, bất kể Chương Vận Nghi có làm gì, thì họ cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

 

Xuất phát từ quan tâm nên Đới Giai vẫn tiện miệng hỏi một câu: “Cậu đang làm gì vậy?”

 

“Giãn cơ...” Chương Vận Nghi nhe răng trợn mắt, “Lúc về ký túc xá, tớ có chơi bóng rổ một chút. Nhân tiện chia sẻ với mọi người một kiến thức thú vị nè: Trước và sau khi vận động đều phải giãn cơ nhé!”

 

“Bóng rổ??”

 

Vừa nói lời này xong, mấy người bạn cùng phòng đều đồng loạt quay sang nhìn cô.

 

“Lúc trở về tớ có gặp lớp trưởng đang chơi bóng nên mượn bóng thử ném vài cú.” Chương Vận Nghi cảm thấy tiếc nuối không thôi, “Tiếc là không quay lại được, nếu không thì chắc chắn các cậu sẽ bị tớ mê hoặc đấy. Tớ thấy mình có năng khiếu lắm, lớp trưởng cũng đóng dấu chứng nhận luôn rồi.”

 

Chu An Kỳ đánh giá dáng người mảnh mai của cô, cũng cảm thấy có chút tò mò, lập tức thoăn thoắt nhảy từ giường trên xuống, đưa tay bóp thử cánh tay Chương Vận Nghi, rồi trợn mắt khinh bỉ: “Lớp trưởng cũng dám nói ghê ha.”

 

“Công nhận, lớp trưởng đúng là mê bóng rổ thật đấy.” Đới Giai cảm thán một câu, sau đó nhìn Chương Vận Nghi đang cười đùa với Chu An Kỳ, đột nhiên rơi vào trầm tư.

 

Khoảng một tiếng trước, Mễ Hinh có qua đây tán gẫu vài chuyện linh tinh, sau đó len lén hỏi cô ấy xem Trần Khoát có thân thiết hay gần gũi với bạn nữ nào không. Không hiểu sao, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ấy lại là Chương Vận Nghi.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy lại cảm thấy mình thật là kỳ lạ. Bởi vì rõ ràng đó chỉ là quan hệ bạn học rất bình thường.

 

Càng quan trọng hơn nữa là, cô ấy nghe ra được ẩn ý sau câu hỏi của Mễ Hinh. Thời buổi này, hỏi xem một nam sinh có thân thiết với nữ sinh nào không, chẳng phải là cách nói bóng gió về việc họ có đang lén lút hẹn hò yêu đương hay không sao?

 

Vậy thì, chuyện này tuyệt đối không thể nói bừa được! Không có bằng chứng thì tất cả chỉ là bịa đặt, là bôi nhọ cả!

 

Chương Vận Nghi là bạn tốt của cô ấy, cô ấy càng không muốn có bất cứ tin đồn vô căn cứ nào liên quan đến Chương Vận Nghi. Thế nên cô ấy quyết đoán nói với Mễ Hinh rằng cô ấy không biết, cô ấy không thấy gì cả, mà không thấy nghĩa là không có!

 

“Chị Giai, làm sao thế? Đờ ra à?” Chương Vận Nghi không hề bất ngờ mà vừa thua thảm hại trong cuộc quyết đấu với Chu An Kỳ, đang định tìm đồng minh thì thấy Đới Giai đang đăm chiêu như thể đang giải một bài toán siêu khó, bèn vội vàng gọi.

 

Sau khi Đới Giai hồi phục tinh thần thì nhìn về phía Chương Vận Nghi, suy nghĩ cũng dần trở nên sáng tỏ.

 

Cô ấy thực sự không biết, cũng thực sự không thấy gì cả.

 

Vậy thì cô ấy còn nghĩ ngợi gì nữa chứ? Không chút do dự, cô lập tức gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu, không thèm nghĩ nữa, gia nhập vào cuộc chiến gối hai chọi một.

 

-

 

Lại là một buổi sáng tự học.

 

Từ Thi Thi đang ngủ gà ngủ gật, thì nghe thấy tiếng “răng rắc răng rắc”, như radar được kích hoạt, cô ấy lập tức xác định được nguồn phát ra âm thanh: Chương Vận Nghi vừa học bài vừa lén ăn bánh quy. Cô ấy chậm rãi lên tiếng, giọng điệu như ma quỷ: “Chương Vận Nghi, ăn mảnh hả?”

 

“...” Chương Vận Nghi cực kỳ cạn lời, “Chẳng phải là cậu đang ngủ sao?”

 

“Mau chóng nộp đồ ra đây!” Từ Thi Thi không hề khách sáo mà chìa tay ra.

 

Chương Vận Nghi đành phải miễn cưỡng lấy ra một gói bánh nhỏ đưa cho cô ấy, như thể đang trao đổi hàng cấm, vừa phải tránh giáo viên đang đi tuần trên bục giảng, vừa phải đề phòng Thẩm Minh Duệ ngồi sau lưng.

 

“Cái gì đây?” Từ Thi Thi nhận lấy, “Hàng Nhật à?”

 

“Chuẩn luôn.”

 

Từ Thi Thi xé mép túi, ngay lập tức biểu diễn màn ăn bánh nhanh như bão cuốn. Một gói nhỏ chẳng thấm vào đâu, cô ấy lại chìa tay ra: “Còn nữa không? Đói quá.”

 

Chương Vận Nghi vỗ vào lòng bàn tay cô ấy một, bực bội nói: “Hết rồi! Chỉ có hai gói thôi!”

 

Mà hai gói này còn là do lớp trưởng cho cô nữa.

 

Sáng nay, khi bước ra khỏi ký túc xá, cô tình cờ gặp được anh. Sau khi chào buổi sáng xong, anh đã đi được vài bước nhưng lại quay lại, lấy từ túi ra hai gói bánh quy hỏi cô có muốn ăn không.

 

Cả hai không ai nhắc lại chuyện hôm trước bên ngoài nhà vệ sinh nữa.

 

Nhưng mà cô đoán, chuyện khiến anh bực bội chắc là cũng qua rồi, anh đã trở lại bình thường rồi.

 

Nể tình cái bánh quy, cô quyết định sau này sẽ không chọc phá cây phát tài của công ty anh nữa.

 

Hôm nay, không khí trong lớp sôi động khác thường. Thứ bảy tuần trước mọi người phải học bù, không thể về nhà, cuối cùng hôm nay cũng được nghỉ, ai nấy đều vô cùng mong đợi. Nhưng niềm vui này của bọn họ lại chẳng hề liên quan gì đến Chương Vận Nghi cả, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần cô đều sẽ phải đi học thêm hai buổi. Sau khi nghe ngóng thông tin về lớp học thêm từ Trần Khoát, cô đã gọi điện về cho bố mẹ. Dù bà Doãn vô cùng nghi ngờ cô tham gia lớp học thêm vì có nam sinh cô thích, nhưng cuối cùng bố mẹ vẫn đồng ý và đóng tiền cho cô đi học thử vài buổi.

 

Tiết học cuối cùng sắp bắt đầu, cô lại đến bàn Trần Khoát để xác nhận chuyện ăn trưa vào chủ nhật.

 

Phí Thế Kiệt khá là hào hứng: “Ngày mai tớ không định ăn sáng đâu, phải để bụng trống đi ăn cho sướng chứ!”

 

Chương Vận Nghi dở khóc dở cười: “Không được, bữa sáng cậu nhất định phải ăn. Cậu chỉ là búp bê ăn theo của lớp trưởng thôi.”

 

“Hôm nay cậu đi học thêm à?” Trần Khoát xoay bút, hỏi cô, “Đi xe buýt hả?”

 

“Không phải.” Cô lắc đầu, “Hôm nay bố tớ đến đón.”

 

Trần Khoát ừ một tiếng, cây bút trong tay rơi xuống bàn. Anh nhặt lên, không nghịch nữa mà mở bài thi ra, bắt đầu nghiêm túc sửa lỗi sai. Nhưng khi Chương Vận Nghi nói chuyện với Phí Thế Kiệt và Đới Giai, thỉnh thoảng anh lại vô thức ngẩng đầu lên, nghe được vài câu, rồi lặng lẽ không nói gì cả.

 

Sau giờ tan học, Trần Khoát vẫn hẹn gặp Vương Tự Nhiên ở trung tâm thương mại, ăn tối qua loa rồi cùng nhau đến quán cafe internet quen thuộc. Đối với anh mà nói, hôm nay chẳng khác gì những buổi tối thứ bảy trước đó cả. Nhưng khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi được một đoạn, thì anh dần cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn, nhưng thoạt nhìn trông cũng chẳng có gì bất thường cả. Cách vài mét phía sau là mấy nam sinh trạc tuổi anh. Liếc mắt nhìn qua cách ăn mặc của họ, trông không giống dân chơi bời lêu lổng lắm. Nhưng đúng lúc anh đang định thu ánh mắt về, thì anh bỗng nhiên khựng lại.

 

Bởi vì từ phía sau đám người đó, một nam sinh cao ráo bước ra.

 

Cậu ấy mặc áo khoác gió màu đen, mà trùng hợp làm sao, anh đã từng gặp người này hai lần rồi.

 

Lý Gia Việt có thị lực khá tốt, vốn định ôm tâm thái “người không biết thì không có tội”, thậm chí còn lười chẳng muốn đến đây một chuyến. Nhưng ngay giây phút bốn mắt chạm nhau, cậu ấy đã lập tức khẳng định Trần Khoát biết cậu ấy, và nhất định là biết rõ sự tồn tại của cậu ấy. Lập tức, cơn giận trong lòng bùng lên, càng giận hơn là... Nhận ra cậu ấy rồi, hơn nữa bên cạnh cậu ấy còn có năm người, vậy mà tên nhóc này lại không hề bỏ chạy ư?

 

Nếu đây không phải là khiêu khích, thì là gì nữa?!

 

“Bình tĩnh!” Vu Khải thấy cậu ấy sải bước tiến về phía trước, vội vàng túm lấy cánh tay cậu ấy, sốt sắng nhắc nhở đến mức mí mắt cứ giật giật liên hồi, chỉ muốn nhắc nhở cậu ấy rằng: đừng quên mục đích hôm nay bọn họ đến đây, chỉ là nói chuyện cho rõ ràng trước, có thể giải quyết bằng lời nói thì tuyệt đối không động tay động chân. Lỡ đâu tên này nhát gan thì sao?

 

Nam sinh đứng sau Vu Khải dè dặt lên tiếng: “Anh Việt không nghe nổi hai chữ “bình tĩnh” này đâu...”

 

Dựa theo suy đoán không đáng tin cậy của bọn họ, thì có lẽ lúc bị Chương Vận Nghi chia tay, cô đã nói câu này, thành ra cậu ấy có bóng ma tâm lý.

 

Lý Gia Việt tính tình thẳng thắn, lại dễ xúc động. Về chiều cao, cậu ấy hoàn toàn đè bẹp Vu Khải chỉ cao một mét bảy. Cậu ấy trừng mắt: “Cậu thử nói hai chữ đó thêm một lần nữa xem?!”

 

Vu Khải dùng hết sức bình sinh để cản cậu ấy lại, không quên nhắc nhở: “Cậu còn muốn theo đuổi lại Chương Vận Nghi nữa không?”

 

Những lợi này cũng lọt vào tai Trần Khoát. Trong vài giây ngắn ngủi, sự lãnh đạm trên gương mặt anh thoáng chốc trở nên hoảng hốt.

 

Vu Khải vẫn còn đang khổ sở tận tình thuyết phục Lý Gia Việt, còn mấy người phía sau thì thì thầm như ruồi vo ve: “Anh, cậu ta đang tới, cậu ta đang đi về phía chúng ta kìa — Có đánh không đây?”

 

Câu này khiến cho cậu ấy tức đến suýt hộc máu. Bọn họ là người văn minh, đánh cái gì mà đánh? Không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?

 

Nào ngờ, ngay giây tiếp theo, phía sau lập tức vang lên một giọng nói trầm ổn: “Theo đuổi lại cô ấy? Là có ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment