Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 32

Vu Khải giật bắn cả mình.

 

Cậu ấy cao một mét bảy, bị kẹp giữa hai người cao hơn một mét tám hùng hùng hổ hổ, trông có vẻ nhỏ bé, đáng thương và bất lực vô cùng.

 

Đừng nói đến Lý Gia Việt, mà ngay cả một kẻ đứng ngoài cuộc như cậu ấy cũng cảm thấy bực bội vì cái giọng điệu chất vấn đầy mỉa mai này của Trần Khoát. Đùa đấy à, thằng nhóc nhà cậu cũng ngầu ghê nhỉ? Còn dám hỏi “là có ý gì” nữa cơ à? Như thế nào, chẳng lẽ còn phải xin phép cậu ta trước chắc?

 

Lý Gia Việt nghe xong mà trong đầu như nổ “ầm” một tiếng, siết chặt nắm đấm, sắc mặt đanh lại.

 

Vu Khải phản ứng nhanh, giơ tay ra, cố dùng thân hình gầy gò của mình làm lá chắn ngăn cậu ấy lại, đồng thời không quên nghiêng đầu quát Trần Khoát: “Cậu đừng tưởng bọn tôi không dám động tay với cậu!”

 

“Các cậu nói rõ ra xem nào.” Trần Khoát đứng ngược sáng, hơn nữa đây lại là buổi tối, khiến người ta khó mà nhìn rõ được biểu cảm của anh. Nhưng giọng điệu của anh không hề mang ý khiêu khích gì cả, mà là một sự kinh ngạc bị kìm nén, xen lẫn chút vội vàng. “Theo đuổi lại cô ấy, nghĩa là sao?”

 

Lý Gia Việt tức giận đến mức mắt tối sầm.

 

Không ai có thể chịu đựng nổi khi tình địch đứng trước mặt mà còn dám ngạo mạn, không coi ai ra gì mà trắng trợn khiêu khích như thế này cả! Đây là coi như cậu ấy đã chết rồi sao!

 

Cậu ấy hất tay đẩy Vu Khải ra. Lúc con người đang trong cơn nóng giận thì sức lực vô cùng lớn, Vu Khải bị đẩy ra một cách dễ dàng, suýt nữa thì đã ngã sõng soài chổng vó xuống đất, may mà có đám đàn em đỡ lấy.

 

Không còn Vu Khải ngăn cản, cậu ấy tiến lên, túm chặt cổ áo Trần Khoát. Cậu ấy đúng là kiểu người hay vấp váp ở những thời khắc quan trọng. Khi vô tình nghe được từ bạn học cũ rằng lớp trưởng lớp Chương Vận Nghi theo đuổi cô ráo riết, quan hệ có vẻ đang tiến triển tốt đẹp, cậu ấy tức đến mức ngày nào cũng chửi thề ba trăm lần mà không câu nào giống câu nào, có thể khiến người ta chết vì bị chửi sấp mặt!

 

Thế nhưng bây giờ thật sự đối diện với Trần Khoát, cậu ấy lại không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

 

Hoàn toàn là vì bị chọc tức, tức đến mức sắp chết luôn rồi, tức đến mức không nói nổi, sợ mình vừa mở miệng ra thì chỉ có thể lắp bắp “mày, mày, mày...”, thà im luôn, dùng nắm đấm nói chuyện còn có tác dụng hơn.

 

Trần Khoát hoàn toàn không hiểu Lý Gia Việt đang giận cái gì, nhưng khoảng thời gian này anh cũng không dễ chịu gì, cộng thêm câu hỏi của mình không có được câu trả lời chính xác, anh cũng bực bội không kém. Vì vậy, khi Lý Gia Việt vung nắm đấm định đánh tới, anh chẳng những không né, mà thậm chí còn không có ý định tránh.

 

Tránh cái gì?

 

Anh cứ không tránh đấy, muốn đánh thì đánh đi.

 

Khi Vu Khải định thần lại, nhìn thấy hai người trước mặt chẳng thèm bước qua giai đoạn “đe dọa”, mà trực tiếp lao vào đánh nhau, cậu ấy cũng tối sầm mặt mày. Người bên cạnh vẫn còn lắm lời lẩm bẩm: “Làm, làm sao lại đánh nhau luôn rồi! Anh à, tụi mình có cần nhảy vào không? Khi nào thì xông lên? Có lên hay không đây?”

 

“Lên cái gì mà lên! Cậu đang đòi mạng à, tính đi viếng mồ mả à?!” Vu Khải bực tức quát.

 

Bây giờ vẫn chưa phải là quá muộn, thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. Vu Khải chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, vừa tức vì sự nóng nảy của Lý Gia Việt, vừa giận cái thái độ vênh váo của Trần Khoát. Bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn không đi theo kế hoạch ban đầu của cậu ấy nữa. Cậu ấy nhìn lại lần nữa, phát hiện hai người kia dường như đều đang giận đến mất kiểm soát, vì thế chẳng ai chiếm được ưu thế cả.

 

...

 

Vài phút sau, Vu Khải vẫn quyết định bảo mấy người bạn của mình xông vào kéo bọn họ ra. Cả hai đều có vẻ lôi thôi, lếch thếch, dù sao thì cũng là tuổi trẻ bồng bột, ra tay không biết nặng nhẹ.

 

“Này, anh bạn.” Vu Khải ra hiệu với đám bạn, nhất định phải giữ chặt Lý Gia Việt, nhưng đồng thời cũng phải đề phòng tên Trần Khoát kia, “Cậu có biết nói lý lẽ không hả? Anh em tôi với Chương Vận Nghi vốn đang tốt đẹp, còn hẹn nhau sau kỳ thi đại học sẽ đi chơi với nhau nữa, vậy mà đột nhiên cô ấy lại không thèm để ý tới cậu ấy nữa. Hôm nay tụi tôi tới đây chỉ muốn hỏi cậu một chút cho rõ ràng, vậy cũng là quá đáng à?”

 

Trần Khoát đang cố gắng điều hòa hơi thở dồn dập của mình. Nghe vậy, anh ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Vu Khải chằm chằm. “Vậy là bây giờ bọn họ không còn quan hệ gì nữa?”

 

Đến cả Vu Khải cũng nhíu mày khó hiểu.

 

Câu này là có ý gì? Nghe như một câu dò hỏi, nhưng giọng điệu lại rất bình thản, làm người ta mơ hồ không rõ.

 

“Vậy thì chẳng còn gì để nói với mấy cậu cả.” Trần Khoát lùi lại một bước, chỉnh lại quần áo, giọng điệu cũng trở nên xa lạ và lạnh nhạt hơn rất nhiều, hoàn toàn coi bọn họ như người dưng nước lã. “Tôi đi đây, đừng có bám theo. Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

 

Sau khi dứt lời, anh cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của bọn họ, giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, xoay người bước đi dứt khoát.

 

Không một ai lên tiếng, cũng chẳng ai đuổi theo chặn đường anh. Những người còn lại chỉ biết nhìn nhau đầy ngơ ngác.

 

Khoan đã, hôm nay ai mới là người đe dọa ai vậy?

 

Sao có cảm giác vai trò bị đảo lộn thế này?

 

-

 

Lớp học thêm mà Chương Vận Nghi đăng ký vào thứ bảy có hai tiết liên tiếp, mỗi tiết kéo dài một tiếng, giữa giờ có mười phút nghỉ để uống nước và đi vệ sinh.

 

Từ 7 giờ đến 9 giờ 10 phút, cô đều chăm chú nghe giảng, cảm thấy tư duy của mình rõ ràng hơn rất nhiều. Cô thậm chí còn hối hận, nếu kiếp trước cô cũng đi học thêm vào khoảng thời gian này, thì với trình độ của mình, có lẽ điểm thi đại học sẽ cao hơn một chút, biết đâu còn có thể vào một trường đại học tốt hơn.

 

Sau khi tan học, cô cũng không vội vàng trở về, mở nắp bình giữ nhiệt thủy tinh, ống hút cũng bật ra.

 

Vừa uống nước ấm, cô vừa lấy điện thoại ra. Lẽ ra bố cô sẽ đến đón cô về, nhưng ông ấy lại nhận được thông báo họp đột xuất ở cơ quan nên phải quay lại, cũng may nơi này cách nhà không xa, đi xe buýt, tàu điện ngầm hay gọi xe đều rất tiện.

 

Theo thói quen, cô mở phần tin nhắn ra, lướt lướt một lúc, ánh mắt bỗng dừng lại ở khung trò chuyện với “Chu Diệu”, có chút ngạc nhiên.

 

Bạn bè của Lý Gia Việt rất nhiều, mấy lần đi chơi, Chương Vận Nghi đều gặp một cô gái, dần dần hai người cũng kết bạn. Chu Diệu cũng là cô gái duy nhất trong nhóm đó, mỗi lần đều dính chặt lấy một người bạn khác của Lý Gia Việt, trong KTV thì luôn cùng nhau song ca tình ca. Ở kiếp trước, Chương Vận Nghi còn thấy ảnh cưới của hai người trong vòng bạn bè của Chu Diệu, tình cảm suốt mười năm vẫn mặn nồng như thuở ban đầu.

 

Chu Diệu: [Chương Vận Nghi, có chuyện này tớ nghĩ cả ngày vẫn muốn lén nói với cậu. Tớ nghe Ngụy Bằng nói, tối nay bọn họ định tìm bạn trai cậu tính sổ. Tớ đã khuyên rồi nhưng không được, xin lỗi nha!!]

 

Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

 

Nếu không phải ngay đầu tin nhắn đã viết rõ tên cô, thì cô còn tưởng Chu Diệu gửi nhầm người nữa đấy.

 

Sao chữ nào cô cũng có thể đọc được, nhưng khi gộp lại với nhau thì chẳng hiểu nổi thế này.

 

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Gia Việt lại giở trò rồi.

 

Cô nheo mắt, lập tức gõ nhanh: [... Bạn trai tớ? Ai cơ?]

 

Cô có bạn trai từ lúc nào mà ngay cả bản thân cô cũng không biết vậy??

 

Chu Diệu nhắn lại ngay lập tức: [Không phải là lớp trưởng lớp các cậu sao? Hình như tên gì đó Quát? Hay là Khoát nhỉ? Tớ nhớ mang máng phát âm là vậy!]

 

Chương Vận Nghi: “?”

 

Quát quát? Ngỗng trời hả?

 

Cô còn đang uống nước thì bị sặc, ho khù khụ mấy tiếng, suýt nữa thì ngất, mãi mới bình tĩnh lại được, vội vàng nhắn lại: [Bọn họ đã đi rồi à? Cậu có biết ở đâu không?]

 

Bây giờ quan trọng không phải là tìm hiểu ngọn ngành, rốt cuộc thì có kéo ra tất cả mọi chuyện thì cũng chỉ là tin đồn mà tôi. Mà quan trọng hơn là, hiện tại rõ ràng là đang có người vô tội bị lôi vào chuyện này, cô chỉ hy vọng vở kịch bắt ngựa hoang đường này vẫn chưa bắt đầu, để cô còn kịp thời đập vỡ cái đầu chó của Lý Gia Việt.

 

Chu Diệu: [Ngụy Bằng không chịu nói với tớ. Nhưng mà tớ đoán, hoặc là gần trường học, hoặc là gần nhà bạn trai cậu.]

 

Chương Vận Nghi nghĩ với cái lá gan của Lý Gia Việt, khả năng cao là sẽ không dám giở trò gần trường học.

 

Cô vội vàng nhét sách vở và hộp bút vào cặp, thuận tiện cảm ơn Chu Diệu rồi giải thích ngắn gọn về sự nhầm lẫn này: [Cậu ấy không phải bạn trai tớ, tớ cũng không có bạn trai! Tớ sẽ tìm hiểu xem tin đồn này xuất phát từ đâu ra.]

 

Cô thật sự muốn xem là tên chó nào chán sống đến mức dám bịa chuyện về cô, nhất định sẽ phải khiến kẻ đó đẹp mặt!

 

...

 

Từ lớp học thêm bước ra, Chương Vận Nghi đứng dưới cột đèn đường, lật tung danh bạ điện thoại, nhưng rồi chợt nhận ra một sự thật phũ phàng — từ khi sống lại đến giờ, cô chỉ lo tập trung theo đuổi ông chủ tương lai, đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ cách thức liên lạc nào với anh cả...

 

Cô vừa buồn bực vừa hoang mang.

 

Chương Vận Nghi à, mày đang làm cái gì thế hả?

 

Nếu đây là một bộ truyện tranh, thì trên đầu cô chắc chắn sẽ có một đàn quạ bay ngang qua, kêu quang quác rồi.

 

Kiếp trước, trước khi xin vào công ty anh làm, nơi duy nhất mà họ có thể liên lạc với nhau chính là nhóm chat lớp 12-3.

 

Nhưng đáng tiếc là, nhóm chat này chỉ được lập sau khi tốt nghiệp, bây giờ vẫn chưa có.

 

Cô lập tức gọi cho cô bạn tốt Đới Giai của mình, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, vừa “Alo” một tiếng, cô đã không chờ nổi mà nói luôn: “Chị Giai, cứu mạng! Giúp tớ với, cậu có số của lớp trưởng không? Nếu không có thì có thể hỏi Phí Thế Kiệt giúp tớ được không?”

 

Đới Giai sững sờ một chút, nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, lập tức nói: “Được, để tớ đi hỏi ngay, gửi cho cậu liền đây.”

 

Chương Vận Nghi vừa đi từ tòa nhà số 21 xuống cổng khu chung cư, điện thoại đã lập tức rung lên, là tin nhắn của Đới Giai — một dãy số gồm mười một chữ số.

 

Trần Khoát nhận được cuộc gọi khi anh vừa mở cửa, đứng trên tấm thảm trước cửa, một tay chống vào tủ giày để thay giày. Mẹ anh vừa dùng khăn khô quấn tóc vừa bước ra, tiện miệng hỏi: “Bố con đã ra ngoài mua đồ ăn khuya rồi, hai bố con không gặp nhau à?”

 

Đinh đoong, đinh đoong —

 

Giai điệu trong trẻo vang lên như tiếng suối chảy truyền đến.

 

“Không gặp ạ.” Trần Khoát vừa trả lời mẹ, vừa rút điện thoại từ trong túi ra. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, mã vùng cũng thuộc Giang Châu. Anh chần chừ một chút rồi ấn nghe máy.

 

Nhậm Tuệ vẫn đang lục tung cả phòng để tìm máy sấy tóc, thỉnh thoảng còn nghe được vài câu vọng sang từ giọng nói cố ý hạ thấp của con trai —

 

“Ừ, không sao.”

 

“Thật sự không sao.”

 

“Bây giờ? Cậu vẫn còn chưa về nhà à?”

 

“... Được, ok.”

 

Bà ấy cầm máy sấy bước ra, thấy con trai lại ngồi xuống thắt lại dây giày, lập tức thắc mắc: “Làm sao đấy? Lại định ra ngoài à?”

 

Trần Khoát cúi đầu, đổi góc độ để mẹ không nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay, “Bạn con có việc tìm con, con ra ngoài một lát, chắc sẽ không về muộn đâu...” Anh dừng lại một chút, rồi lại ấp úng sửa lại, “Nhưng mà con cũng chưa chắc thời gian thế nào.”

 

Nhậm Tuệ rất tin tưởng con trai, nhưng vẫn dặn dò một câu: “Đừng ở ngoài lâu quá, về sớm nghỉ ngơi một chút.”

 

Trần Khoát thấp giọng đáp, xỏ giày xong thì vội vàng bước ra cửa, thậm chí còn quên cả chùm chìa khóa vừa để bừa trên tủ giày.

 

May mà Nhậm Tuệ nhanh mắt thấy được, vội vàng gọi với theo: “Chìa khóa! Chìa khóa kìa!”

 

Trần Khoát đã bước ra ngoài rồi, lại phải vòng về, vội vàng chộp lấy chìa khóa. Dáng vẻ luống cuống tay chân đó của anh khiến Nhậm Tuệ nhìn anh đầy nghi ngờ, “Chuyện gì mà làm con cứ cuống lên thế?”

 

“Mẹ ơi, con đi trước đây.” Trần Khoát không trả lời thẳng vấn đề này, như thể đang chạy đua với thời gian, sợ người ta phải đợi lâu thêm một giây vậy. Vừa nói xong câu đó, anh đã nhét chìa khóa vào túi rồi lao nhanh về phía thang máy.

 

Anh liên tục bấm nút gọi thang.

 

Chẳng mấy chốc, cửa thang máy đã mở ra, có người từ trong bước ra.

 

Nhưng Trần Khoát cũng chẳng phát hiện ra người bên trong chính là bố mình, chỉ lao thẳng vào trong.

 

Chỉ cảm thấy có một cơn gió xoáy lướt qua bên tai, bác sĩ Trần xoay đầu lại nhìn, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng con trai khuất dần, lập tức đứng sững một lúc: “...”

Bình Luận (0)
Comment