Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 33

Bác sĩ Trần xách theo suất ăn khuya bước vào nhà, nghe thấy tiếng ù ù từ phòng khách. Ông ấy đổi dép, thò đầu nhìn vào thì thấy vợ đang ngồi trên ghế sofa, vừa xem TV vừa sấy tóc, lập tức cất giọng to hơn: “Lúc nãy anh ra khỏi thang máy thì gặp con trai, muộn thế này mà nó còn ra ngoài làm gì vậy?”

 

Nhậm Tuệ không nghe rõ, dứt khoát tắt máy sấy đi: “Cái gì cơ?”

 

“Anh nói con trai ấy.” Bác sĩ Trần bước tới, đặt suất ăn khuya thơm nức mũi xuống bàn trà. “Nó vừa đi ra ngoài, mà bây giờ đã gần 9 giờ rưỡi rồi đấy.”

 

“Nó bảo là bạn học có việc cần tìm nó.”

 

Hai vợ chồng rất ăn ý, không cần nói nhiều. Một người thì mở hộp đồ ăn, một người thì vào bếp rửa tay rồi tiện thể lấy đũa luôn.

 

Họ lại một lần nữa lướt qua nhau.

 

Lúc bác sĩ Trần từ phòng vệ sinh bước ra, ông ấy lại tiếp tục câu chuyện khi nãy: “Đã muộn thế này rồi mà còn có bạn học nào tìm nó nữa?”

 

“Làm sao em biết được?” Nhậm Tuệ thấy chồng không ăn khuya mà lại đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, không nhịn được mà bật cười. “Anh yên tâm đi, anh còn không hiểu con trai mình à? Nó có việc thật đấy.”

 

“Anh sợ nó lại lén đi quán net thôi. Thật sự không hiểu nổi game có gì hay ho mà suốt ngày mê mẩn như thế chứ.”

 

Cũng chỉ có Trần Khoát là tưởng mình che giấu kín lắm, nhưng thực ra từ khi nghỉ hè, chuyện anh thích đi chơi game bố mẹ đều nắm rõ hết rồi. Chẳng qua là họ lười vạch trần, cứ im lặng mà quan sát anh diễn kịch mà thôi. Hôm nay đổi bài kiểm tra với Vương Tự Nhiên, ngày mai hẹn Phí Thế Kiệt lên thư viện, mấy cái lý do cứ lặp đi lặp lại. Con trai chưa thấy chán, chứ họ thì đã nghe đến phát ngấy rồi.

 

“Trùng hợp ghê, em cũng không hiểu thuốc lá có gì ngon mà hút suốt.”

 

Nhìn vợ đang mỉm cười, bác sĩ Trần nghe xong câu này thì lập tức im bặt.

 

Nhậm Tuệ thấy chồng rụt cổ lại, ngoan ngoãn không nói gì nữa, bèn dịu giọng nói: “Con trai tự biết chừng mực, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Em thấy nó vội vàng lắm, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ đâu. Đừng có hỏi nữa.” Bà ấy liếc nhìn đồng hồ treo trên tường. “Nếu 11 giờ mà vẫn chưa về, lúc đó hãy gọi điện giục nó.”

 

 

Chương Vận Nghi đứng dưới cột đèn đường. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trần Khoát, cô vội vàng gọi cho mẹ mình, bà Doãn. Nửa thật nửa giả viện cớ mượn bài kiểm tra của bạn cùng lớp gần đó, nói đến khô cả miệng mới có thể kéo dài giờ giới nghiêm đến 10 giờ rưỡi.

 

Từ khi sống lại đến giờ, thứ chiếm cứ trong tâm trí cô nhiều nhất vẫn là chuyện học hành.

 

Bây giờ đột nhiên phải xử lý chuyện này, cũng coi như cho đầu óc nghỉ ngơi một chút. Cô suy nghĩ vài giây, đoán Trần Khoát sẽ còn phải mất một lúc nữa mới đến nơi, bèn nhắn tin cho Lý Minh Phi để xác nhận đối phương có tiện nghe điện thoại không, rồi mới bấm gọi.

 

Lý Minh Phi ở tận Thủ đô xa xôi bắt máy, vô cùng nghi hoặc: “Chương Vận Nghi à?”

 

Kiếp này, hiện tại bọn họ vẫn chưa thân nhau lắm, mới chỉ gặp nhau hai lần và có trao đổi số điện thoại mà thôi.

 

Nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Lý Minh Phi trong kiếp này. Đối phương cảm thấy khó hiểu cũng là điều dễ hiểu thôi.

 

“Chị Minh Phi.” Chương Vận Nghi cũng không rườm rà nói lời thừa nữa, đi thẳng vào vấn đề chính, giọng nói có phần khó xử. “Có chuyện này em muốn nhờ chị giúp, thực sự là bị Lý Gia Việt làm phiền đến hết cách rồi.”

 

Ở đầu dây bên kia, Lý Minh Phi lập tức hỏi: “Nó làm phiền em thế nào?”

 

Vừa nói xong, dường như cô ấy nhận ra điều gì đó, lập tức hỏi tiếp: “Các em có chuyện gì sao?”

 

“Thật ra thì chuyện này đã xảy ra lâu rồi.” Chương Vận Nghi nói. “Hơn một tháng trước, em đã nói rõ ràng với Lý Gia Việt rồi. Mấy hôm trước cậu ấy còn đến trường tìm em, em cứ tưởng như vậy là xong, không ngờ hôm nay cậu ấy lại còn dẫn người đến chặn đường lớp trưởng lớp bọn em. Em còn chẳng biết là có động tay động chân gì không nữa…”

 

Lý Minh Phi vô cùng kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng kỳ lạ như vậy. Cô ấy im lặng một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: “Chị hiểu rồi. Em cứ yên tâm, chuyện này chị đảm bảo sẽ kết thúc tại đây.”

 

Dù Chương Vận Nghi cũng hiểu rõ con người của Lý Minh Phi, nhưng nghe vậy vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Chị Minh Phi, cảm ơn chị.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Những gì cậu ấy nghe được hoàn toàn là bịa đặt cả. Em nhất định sẽ tìm ra kẻ tung tin đồn này!”

 

Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng vô tình ngẩng đầu lên thì thấy bên kia đường có một người đang đi về phía mình.

 

Là Trần Khoát.

 

Khoảng cách vẫn còn xa, cô chăm chú nhìn kỹ hơn, không thấy anh có vết thương rõ ràng nào thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhớ ra mình vẫn đang trong cuộc gọi, cô hạ giọng nói với Lý Minh Phi: “Chị Minh Phi, hôm nay thực sự hết cách rồi, em xin lỗi vì đã làm phiền chị lúc muộn như vậy.”

 

Hai người nói chuyện khách sáo vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Chương Vận Nghi cũng không đứng yên tại chỗ nữa, mà cất điện thoại vào túi, đồng thời chuẩn bị sẵn lời muốn nói. Khi cô bước từng bước về phía Trần Khoát, cả hai rất nhanh đã chạm mặt nhau. Nhưng đến khi thực sự đối diện với anh, những lời cô đã chuẩn bị sẵn lại bị nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

 

Chỉ có thể lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt anh — hàng chân mày, sống mũi cao, xương gò má…

 

Trần Khoát cảm thấy không được tự nhiên, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác lạ lẫm, như thể có chiếc lông vũ vừa nhẹ nhàng lướt qua nơi nào đó trong tim anh. Anh lên tiếng trước: “Tôi không sao thật mà.”

 

Chương Vận Nghi nhẹ giọng nói: “Thật ngại quá.”

 

Thực ra, Trần Khoát không muốn cùng cô nói về chuyện này chút nào, cực kỳ không muốn, thậm chí còn thấy rất kháng cự.

 

Từ góc độ của anh mà nói, chuyện này thật sự là rất mất mặt.

 

Từ trước đến nay, anh chưa từng đánh nhau với ai. Khoảnh khắc đó đánh rất sảng khoái, nhưng vừa về đến nhà đã cảm thấy hối hận, không muốn bất kỳ ai biết đến chuyện này, đặc biệt là Chương Vận Nghi.

 

Điều duy nhất khiến anh thấy may mắn là những người chứng kiến đều là người xa lạ, cả đời này sẽ chẳng có chút liên quan nào đến anh cả.

 

“Không có gì đâu.” Anh lặng lẽ đổi chủ đề, “Đã muộn rồi, để tôi đưa cậu ra trạm tàu điện ngầm.”

 

Chương Vận Nghi vẫn chưa kịp phản ứng, đã vô thức bước theo anh về hướng ga tàu. Cô vội vàng hỏi: “Lớp trưởng, chuyện này cậu muốn xử lý thế nào?”

 

Ban đầu đây chỉ là chuyện giữa cô và Lý Gia Việt, nhưng bây giờ lại liên lụy đến cả Trần Khoát, nên cô cũng cần hỏi ý kiến của anh.

 

Trần Khoát có chút bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì: “… Không cần xử lý đâu, cứ để vậy đi.”

 

Chương Vận Nghi nghiêng đầu nhìn trộm anh. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng cô đoán rằng gặp phải chuyện này, chắc chắn là anh cũng cảm thấy rất phiền phức. Chẳng qua là do được giáo dục tốt, nên không tiện mở miệng trách móc cô mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô cũng vô tội mà! Chuyện này đâu liên quan gì đến cô đâu! Sao lại lôi cô vào được chứ!

 

Nghĩ đến đây, cô tức đến mức siết chặt nắm tay.

 

Cô đột nhiên im lặng, Trần Khoát cũng không đoán được suy nghĩ của cô. Anh nhìn ra được là cô đang tức giận, nhưng lại không biết cô đang giận điều gì.

 

Là giận anh đã đánh nhau với tên nam sinh kia? Hay giận tên nam sinh kia đã tìm đến anh? Hoặc là tức giận vì cả hai?

 

“Ngày mai ăn lẩu lúc mấy giờ thế?” Không còn cách nào khác, anh đành phải kiếm chuyện để nói, lục lọi trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện để hỏi.

 

Câu này chui vào tai Chương Vận Nghi lại khiến cô có chút bất ngờ. Dù sao cũng là nhảy từ chuyện này sang chuyện khác mà chẳng có chút báo trước nào mà. Vì vậy, cô cũng hơi lưỡng lự rồi mới trả lời: “Không phải là buổi trưa sao?”

 

“Được. Hôm đó lẩu rất ngon, nguyên liệu cũng tươi, nhưng cay quá.” Trần Khoát gật đầu, rồi nhớ lại.

 

“Đúng là hơi cay thật. Cuối cùng, cái bắp cải thảo đó, tớ cũng không hiểu nổi Phí Thế Kiệt sao có thể ăn hết được nữa, đúng là dạ dày sắt mà!”

 

“Đối với bọn mình thì cay, nhưng chắc là cậu ấy thấy bình thường.”


“Sao lại vậy?”

 

Trên mặt Trần Khoát hiện lên ý cười rất nhạt, từ lúc gặp cô đến giờ, hai tay anh đều đút trong túi áo, vì thực sự không nhớ được bàn tay nào bị thương cả. “Cậu ấy không kén ăn.”

 

Bình thường lợn đều không kén ăn.

 

Chương Vận Nghi dường như hiểu được ý trong lời anh nói, bật cười khúc khích.

 

Mấy câu mắng chửi nhau giữa con trai với nhau đúng là trẻ con thật, nhưng cô lại không ngờ rằng khi Trần Khoát ở cùng Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên cũng như thế. Anh mắng cậu ấy là lợn là chó, cậu ấy thì mắng anh là con trai, cháu trai, cứ như một bữa tiệc nhận cha vậy.

 

“Thời tiết lạnh một chút thì ăn lẩu càng thấy ngon.” Cô cười xong, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn, như thể những vì sao đêm nay đều trốn vào trong đó vậy.

 

“Để hôm khác cũng được.” Trần Khoát không quá để tâm đ ến một bữa ăn, nếu không phải vì cô kiên trì, thì anh cũng chẳng nhận lời.

 

Anh không nghĩ mình đã giúp cô được bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là tiện tay làm một chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.

 

“Không được đâu.” Nhờ người ta giúp đỡ cũng giống như đi mượn tiền vậy, có vay có trả, lần sau mới dễ nói chuyện. Nếu để anh có ấn tượng rằng đây là chuyện đương nhiên, vậy thì cô thiệt quá rồi. Chương Vận Nghi rất kiên quyết, còn dừng bước nhìn anh đầy nghi hoặc: “Lớp trưởng, ngày mai cậu sẽ không bùng kèo đấy chứ?”

 

Vừa dứt lời, cô lại nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay. Dù không có mặt tại hiện trường, nhưng cô hiểu quá rõ con người của Lý Gia Việt, chắc chắn cậu ấy đã thao thao bất tuyệt bịa chuyện trên trời dưới đất rồi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đối tượng tiếp nhận thông tin là Trần Khoát thôi là cô đã cảm thấy không chịu nổi rồi.

 

Còn đương sự Trần Khoát thì sao?

 

Cô không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên ông chủ đúng là người có tố chất cao. Chắc chắn là anh sẽ không nhiều lời, càng không động tay động chân.

 

Không hổ là lớp trưởng!

 

Không hổ là ông chủ!

 

Cái gì gọi là tư duy rộng lớn, phẩm chất cao thượng? Chính là đây chứ đâu!

 

Nhưng mà bảo rằng trong lòng anh hoàn toàn không để tâm thì cô không tin. Thế nên nếu anh muốn tránh né chuyện này, khéo léo từ chối lời mời ăn lẩu của cô, vậy thì cô cũng có thể…

 

Không, cô không hiểu!

 

Cô không cho phép!

 

Một ông chủ không biết phân biệt phải trái trắng đen cũng là một thảm họa. Cô cần cân nhắc xem có nên tiếp tục kết giao với anh nữa không.

 

Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Trần Khoát hơi ngẩn ra vài giây. Anh có cảm giác rằng chỉ cần mình gật đầu nói “Phải” thôi thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. “... Sẽ không đâu.”

 

“Thật chứ?”

 

Khi đi đường, anh cảm thấy rõ ràng cơ bắp mình bị kéo căng đến đau. Trước đây anh chưa từng đánh nhau, nhưng cũng tuyệt đối không để ai động vào mặt mình. Như vậy rất phiền phức, vừa phải giấu bố mẹ, lại phải giấu thầy cô bạn bè.

 

Anh cố gắng khiến bản thân trông không khác gì lúc ban ngày. “Thật mà.”

 

Lúc này Chương Vận Nghi mới yên tâm. Cô không ngốc, cũng cảm nhận được rằng anh không muốn nhắc lại chuyện tối nay. Xét cho cùng thì đây chỉ là một sự hiểu lầm, một tin đồn nhảm mà thôi. Vì thế cô cũng không nói thêm gì nữa. Hai người sóng bước trên đường, chẳng mấy chốc đã đến trạm tàu điện ngầm.

 

Cô chỉ để anh tiễn đến cổng ga, bây giờ cũng đã khá muộn rồi.

 

Học sinh lớp 12 một tuần chỉ có thể về nhà một buổi tối, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn.

 

Trần Khoát cũng không ép buộc, nhưng anh vẫn đứng yên đó, cho đến khi Chương Vận Nghi đi xuống thang cuốn, không còn nhìn thấy bóng lưng cô nữa, anh mới thu lại ánh mắt. Rút tay khỏi túi, anh cử động các ngón tay, vẫn còn cảm giác đau nhói và nóng rát nhẹ.

 

Đang định quay về, thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là cuộc gọi từ Phí Thế Kiệt.

 

Khi cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói oang oang của Phí Thế Kiệt đã vang lên kèm theo tiếng gõ bàn phím lạch cạch, ồn đến mức Trần Khoát phải đưa điện thoại ra xa một chút.

 

Anh nhớ lại buổi tối hỗn loạn vừa qua, cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Anh dùng giọng điệu lười biếng đặc trưng khi nói chuyện với bạn thân, chậm rãi đáp: “Không có gì, nói chuyện về bữa trưa ngày mai thôi.”

 

Phí Thế Kiệt: “... Chỉ vậy thôi sao?”

 

Nhớ ra ngày mai Chương Vận Nghi sẽ trả tiền, Trần Khoát vốn định nói đùa, nhưng bây giờ lại nghiêm túc cảnh cáo: “Mai cậu ăn ít lại cho tôi.”

Bình Luận (0)
Comment