Chương Vận Nghi không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết suôn sẻ đến vậy. Khi về đến nhà, còn chưa đến 10 giờ, rõ ràng là bà Doãn rất hài lòng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy là sắc mặt cũng dịu dàng hơn hẳn.
Hai mẹ con ân cần hỏi han nhau vài câu, nhưng chẳng bao lâu sau, bà Doãn đã lộ nguyên hình, đuổi cô đi vào phòng tắm tắm rửa giống như đang đuổi chó vậy.
Đứng dưới vòi sen, cuối cùng Chương Vận Nghi cũng có thời gian suy nghĩ kỹ về tin đồn kia.
Mặc dù nói là phân tích tin đồn thì đúng là thấy hơi buồn cười thật, nhưng ai bảo tắm rửa là thời điểm dễ suy nghĩ lung tung nhất chứ? Điều cô không hiểu nổi là, tại sao lại gán ghép cô với Trần Khoát? Người có quan hệ tốt với cô trong lớp không thiếu gì.
Lớp trưởng tạm thời chưa có suất đâu nhé.
Nhưng mà khi rà soát lại từng người trong đầu, lần lượt từng gương mặt lướt qua, tên đầu tiên xuất hiện không thể nghi ngờ chính là Thẩm Minh Duệ chúa lòe loẹt, sau đó là đám Hà Viễn… Ngay cả Phí Thế Kiệt cô nói chuyện cũng khá nhiều nữa là.
Nước nóng từ vòi sen xối lên da thịt, cuốn trôi đi sự mệt mỏi suốt cả ngày.
Nhiệt độ rõ ràng là rất thoải mái dễ chịu, vậy mà Chương Vận Nghi lại rùng mình một cái. Nghĩ đến mấy cái suy diễn của mình, cô cảm thấy lạnh run cả người. Dù tin đồn nào cũng đáng ghét, nhưng nếu gán ghép cô với Thẩm Minh Duệ, Hà Viễn hay Phí Thế Kiệt, thì chắc chắn là cô sẽ còn tức giận hơn!
Bởi vì như vậy chẳng khác nào đang nghi ngờ gu thẩm mỹ và tiêu chuẩn chọn người của cô cả!
Đời trước, bạn trai cũ mà cô từng hẹn hò không ai dưới 1m82 cả. Không chỉ chiều cao mà cả nhan sắc cũng phải đạt chuẩn, ở chỗ cô, vẻ ngoài không thể vớ vẩn được.
Không quan tâm có phải là bao cỏ ngu ngốc hay không, nhưng ít nhất thì khi dẫn ra ngoài phải có mặt mũi. Cũng không phải nói là đám Thẩm Minh Duệ kia xấu trai hay gì, bọn họ đều là người tốt, là những người bạn thân mà cô xác định sẽ chơi chung cả đời. Nhưng nói một cách thẳng thắn thì bọn họ đều không đạt chuẩn để cô chọn làm người yêu…
Tắt vòi hoa sen, kết thúc buổi tối suy nghĩ viển vông của cô.
Dùng khăn lông lau khô người, thay đồ ngủ sạch sẽ, cô mang dép lê lạch bạch đi về phòng ngủ, lắc đầu một cái, dẹp hết những suy nghĩ vớ vẩn qua một bên.
Đêm khuya, Chương Chí Khoan vừa càu nhàu vừa bước vào nhà. Ông ấy còn chưa kịp uống ngụm nước ấm nào thì đã bị Doãn Văn Đan kéo ngay vào phòng bếp tra khảo: “Học sinh lớp phụ đạo đó, anh đã nhìn qua hết chưa?”
Chương Chí Khoan: “…”
Ông ấy cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói: “Toàn là một đám nhóc con, anh đâu thể nhìn chằm chằm như đang theo dõi tội phạm được chứ?”
Doãn Văn Đan bày ra vẻ mặt trầm ngâm suy tư gì đó: “Vậy là không có cậu nhóc nào đủ ấn tượng để khiến anh nhớ mặt sao?”
Chương Chí Khoan gật đầu xác nhận.
Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi không nhịn được mà bật cười. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi được rồi. Con gái mình như thế nào họ hiểu rõ nhất — gặp trai không đủ đẹp, cô tuyệt đối không thể có tình cảm được. Không phải là họ không tin con gái mình, chỉ là chuyện chủ động đăng ký đi học phụ đạo như thế này quá kỳ lạ, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy đây không phải là chuyện con gái mình có thể làm, kỳ lạ, vậy chắc chắn là đang có mưu đồ gì đó!
“Thằng nhóc cao ráo hồi trước cũng lâu rồi không thấy nhỉ?” Doãn Văn Đan hạ giọng nói.
Chương Chí Khoan càng an tâm hơn: “Đã bảo rồi mà, không học cùng trường thì sớm muộn gì cũng tách ra thôi.”
…
Hai vợ chồng nhất thời vui vẻ, rủ nhau trốn vào bếp ăn khuya, thì thầm to nhỏ. Trong phòng ngủ nhỏ, Chương Vận Nghi đang ngủ một giấc ngon lành.
-
Chủ nhật. Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đều đã báo với bố mẹ rằng trưa nay sẽ đi ăn ở bên ngoài.
Sáng sớm tinh mơ, Phí Thế Kiệt đã đeo cặp sách đến nhà Trần Khoát. Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ cũng đều đã ra ngoài cả rồi. Gia đình hai bên vốn quen biết nhau, cậu ấy đến đây chẳng khác nào về nhà mình cả, thoải mái vô cùng.
Cậu ấy không hề khách sáo, thẳng tiến vào phòng Trần Khoát, mở máy tính lên. Cấu hình máy yếu, chơi game không được, cậu ấy đành phải lướt diễn đàn game xem có cao thủ nào đăng bài không. Đang đọc say sưa thì chợt ngửi thấy một mùi lạ. Phí Thế Kiệt hít hít mũi, quay đầu lại thì thấy Trần Khoát đang ngồi trên giường, một chân gác lên ghế, dùng tăm bông bôi thuốc lên mu bàn tay.
“Cậu đang làm gì đấy?” Phí Thế Kiệt thả tay đang nắm chuột ra, ngồi trên ghế xoay, đẩy nhẹ ra sau để lướt đến cạnh giường. Thấy tay Trần Khoát bị thương, cậu ấy cau mày hỏi, “Sao lại bị thế?”
Trần Khoát định giữ kín chuyện xảy ra tối qua ở trong bụng, không nói với ai, kể cả bạn thân cũng không được kể.
Cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang gì.
“Khi chơi bóng bị thương, không nghiêm trọng lắm.” Anh đáp, “Không ảnh hưởng đến việc cầm bút.”
Phí Thế Kiệt ồ một tiếng, “Tôi đã nói với cậu rồi mà, đừng chơi bóng nữa. Lỡ cánh tay bị thương nặng thì có khi cô Triệu ăn thịt cậu luôn đấy.”
“Thế còn cậu thì sao? Không phải cũng đá bóng à?” Trần Khoát liếc nhìn cậu ấy, “Chân cậu mà gãy, cô Triệu có tha cho cậu chắc?”
“Xời.” Phí Thế Kiệt bật cười mắng, “Đừng có mà trù tôi!”
Trần Khoát lười đôi co với cậu ấy, cứ như bọn học sinh tiểu học vậy, tiếp tục bôi thuốc lên tay. Hôm qua trên đường về, anh đã ghé vào hiệu thuốc mua một tuýp thuốc, nhưng vì có bố mẹ ở nhà nên không tiện dùng. Bây giờ lại sợ mùi thuốc còn lưu lại, nên anh đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí.
Thời gian lên mạng trôi qua rất nhanh.
Khi Phí Thế Kiệt bắt đầu thấy đói, ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông cửa. Trần Khoát ra mở cửa, rồi quay lại nhưng không vào phòng mà nói: “Tôi đã gọi pizza rồi, ra ăn đi, rửa tay trước đã.”
Phí Thế Kiệt gầm lên một tiếng, lao ra nhanh như hổ đói sói vồ.
Cậu ấy nhanh chóng rửa tay xong, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, không cần lại gần cũng biết ngay là vị yêu thích nhất – gà nướng Orléans.
Đang định tranh thủ cơ hội nịnh nọt ông bạn thân một chút, nhưng vừa đeo găng tay dùng một lần vào, cậu ấy đã bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, sững người: “Khoan đã, để tôi suy nghĩ một chút.” Cậu ấy ngó đồng hồ, “Đã sắp 11 giờ rồi mà còn gọi pizza sao?”
Trần Khoát chẳng buồn đáp lời, cầm lấy quả táo, tung lên vài lần.
Lúc quả táo rơi trở lại tay một lần nữa, anh lại thảnh thơi thoải mái đi vào bếp.
Phí Thế Kiệt cầm miếng pizza, lon ton chạy theo. Cậu ấy đã nhìn thấu tâm cơ hiểm ác của ông bạn thân, chắc nịch nói: “Muốn cho tôi ăn no bây giờ để lát nữa ăn ít lại chứ gì, đúng không, đúng không hả?!”
Trần Khoát cẩn thận rửa sạch quả táo, cắn một miếng giòn tan, vẫn không buồn trả lời.
Đối với hành động này của anh, Phí Thế Kiệt cũng có thể hiểu được. Dù gì thì cũng là con gái mời ăn, bảo cậu ấy ăn thả ga, cậu ấy cũng cảm thấy ngại. “Thực ra ngay từ đầu cậu không đồng ý với Chương Vận Nghi có khi lại hay hơn đấy.”
Lạ thật. Khi nghe thấy tên cô, trong lòng Trần Khoát bỗng gợn lên một cảm giác rất khó tả. Anh không nắm bắt được, chỉ thấy rằng, không biết từ bao giờ, cái tên vốn chẳng khác gì những người bạn cùng lớp khác này, bây giờ lại bỗng bắt đầu trở nên… đặc biệt?
“Đã nhận lời rồi.” Anh nói.
Cô đã mời rất nhiều lần rồi, mà lần nào cũng đều rất chân thành, chân thành đến mức khiến người ta khó lòng từ chối hết lần này đến lần khác được.
Thế là anh cứ mơ màng mà đồng ý thôi.
“Hay là lát nữa cậu trả tiền trước đi?” Phí Thế Kiệt hiến kế cho anh.
Từ tối qua Trần Khoát đã nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng cũng tự bác bỏ, “Chuyện đó không cần thiết.”
“Được rồi.” Phí Thế Kiệt không nghĩ đây là chuyện gì to tát cả. Một bữa lẩu thì có thể tốn được bao nhiêu tiền chứ? Cho dù không quá thân thiết, nhưng sau vài năm học chung, cậu ấy cũng có chút hiểu biết về gia cảnh của Chương Vận Nghi. “Tôi nghe Đới Giai nói bố cậu ấy và bố Chương Vận Nghi làm cùng một hệ thống, hình như là bên công an, mẹ cậu ấy thì làm ở doanh nghiệp nhà nước, nhưng tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Trần Khoát vừa ăn táo vừa nghe, không lên tiếng.
“À mà đúng rồi, có phải là dạo này cậu ấy có học thêm gần đây đúng không?” Phí Thế Kiệt hỏi. “Hay là hỏi xem mấy giờ tan học, rồi tụi mình đi cùng luôn?”
“Ừm.”
Phí Thế Kiệt giải quyết gọn gàng một miếng pizza, rồi hối thúc: “Vậy gọi điện cho cậu ấy đi!”
“Cậu gọi đi.”
“Được thôi.” Phí Thế Kiệt vừa nói vừa định lấy điện thoại ra khỏi túi, nhưng đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, bực bội nói: “Gọi cái đầu cậu ấy! Tôi đâu có số điện thoại của cậu ấy đâu!”
Trần Khoát sắp ăn xong quả táo, nghe vậy thì hơi dừng lại. “Cậu không có số điện thoại của cậu ấy sao?”
“Không có...” Mặc dù sau khi khai giảng lớp 12 thì có thân hơn trước một chút, nhưng ngày nào cũng gặp nhau, nên cậu ấy chẳng thấy cần thiết phải xin số điện thoại làm gì. Phí Thế Kiệt đang lẩm bẩm xem có nên hỏi Đới Giai không, thì thoáng nhìn thấy Trần Khoát đang dựa vào kệ bếp, ung dung ăn táo. “À khoan, cậu có mà? Hôm qua Chương Vận Nghi còn gọi cho cậu đấy thôi?”
Trần Khoát ừ một tiếng, vứt lõi táo vào thùng rác rồi chậm rãi rửa tay. “Đúng vậy, tôi có, sao nào?”
...
Mười phút sau khi tan học, Chương Vận Nghi nhận được tin nhắn của Trần Khoát, cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô thật sự học đến choáng váng, nên cứ quên mất nhà anh ở ngay gần đây. Đúng là trưa nay đã hẹn đi ăn cùng nhau, vậy thì hoàn toàn có thể đi chung luôn mà. Địa điểm gặp mặt là cổng khu dân cư nơi cô học thêm. Từ xa, cô đã thấy Trần Khoát và Phí Thế Kiệt, lập tức vui vẻ chạy tới.
“Đã đợi lâu lắm rồi à?” Cô hỏi.
Hai giọng nói đồng thời vang lên —
“Không có.”
“Cũng được một lúc rồi.”
Vừa dứt lời, Trần Khoát đã nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phí Thế Kiệt một cái.
Nhận ra nguy hiểm, Phí Thế Kiệt nhanh trí lập tức sửa lời: “Chắc chắn là chưa lâu lắm đâu!”
Chương Vận Nghi nhịn cười: “Hay là chúng ta bắt taxi đi đến đó nhé? Chị Giai nói cậu ấy đã tới rồi, đang xếp hàng.”
Thế nên, không có hội chị em là không được, thật sự là không sống nổi. Chị Giai đáng yêu dễ mến của cô đã ra khỏi nhà từ lúc 11 giờ để lấy số rồi.
“Được.”
Trần Khoát đáp lại, ba người đi đến ven đường, nhanh chóng bắt được một chiếc taxi. Chương Vận Nghi ngồi ghế phụ, hai chàng trai ngồi ghế sau. Dù tàu điện ngầm nhanh hơn thật, nhưng phải đổi tuyến nên khá bất tiện, đi taxi vẫn thoải mái hơn nhiều.
Phí Thế Kiệt là người nói nhiều, suốt chặng đường đều trò chuyện rôm rả với tài xế. Chương Vận Nghi cũng thích góp vui, thế nên bầu không khí trong xe rất náo nhiệt.
Trần Khoát ngồi ngay phía sau Chương Vận Nghi. Cô thấy hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ xe. Làn gió bên ngoài lập tức ùa vào, mang theo hương thơm từ tóc cô cùng tiếng cười giòn tan, len lỏi trong không gian, quẩn quanh nơi mũi anh.
Lúc đến nơi thì có xảy ra một chút giằng co nho nhỏ.
Chương Vận Nghi định lấy ví ra trả tiền, nhưng từ phía sau, một cánh tay đã vươn tới, chìa ra tờ năm mươi tệ.
Chương Vận Nghi quay đầu, phát hiện là Trần Khoát, lập tức bất đắc dĩ nói: “Lớp trưởng, đã nói là để tớ trả rồi mà.”
“Không bao gồm tiền xe.” Anh nhấn mạnh. Vốn dĩ từ lúc lên xe đến giờ anh hầu như chẳng nói gì, hiện giờ lại chủ động đưa tiền cho tài xế. “Bác tài, cảm ơn nhé.”
Tài xế nhanh chóng nhận lấy.
Chương Vận Nghi còn muốn nài nỉ thêm, nhưng bất chợt nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay Trần Khoát. Trông như bị trầy xước, nhưng cũng không hẳn. Trong lòng cô giật thót, kinh ngạc và hơi bối rối ngẩng đầu nhìn anh.
Chuyện gì đây?
Không lẽ là... do chuyện hôm qua sao??
Sau khi Trần Khoát nhận tiền thối từ tài xế xong, thấy Chương Vận Nghi cứ nhìn mình chằm chằm, anh cũng cúi đầu nhìn theo ánh mắt cô, vẻ mặt thoáng hiện lên chút bối rối trong vài giây.
Vừa bước xuống xe, Chương Vận Nghi đã sốt sắng hỏi: “Lớp trưởng, tay cậu...”
Có người cướp lời Trần Khoát, trả lời thay anh: “Cậu ấy ấy à, chơi bóng bị thương, còn là tay phải nữa chứ, chịu thật sự luôn.”
Trần Khoát khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện ra.
Giọng điệu của Phí Thế Kiệt quá tự nhiên, đến mức làm người ta có cảm giác cứ như cậu ấy đã tận mắt chứng kiến Trần Khoát bị thương khi đánh bóng vậy.
Chương Vận Nghi nhìn ra được Phí Thế Kiệt không nói dối, nên cũng nhẹ nhõm, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên, là Đới Giai gọi. Cô vừa nghe máy vừa đi vào trung tâm thương mại, bỏ lại hai chàng trai phía sau mấy bước.
Ở nơi cô không nhìn thấy.
Trần Khoát khoác vai Phí Thế Kiệt, hào phóng nói: “Tiền nước tuần sau của cậu, tôi bao.”