Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh khiến Phí Thế Kiệt ngớ ra vài giây. Nhưng cậu ấy lại nhanh chóng cảnh giác, lo có âm mưu gì đó, lập tức nghi ngờ hỏi: “Gì đấy? Không lẽ cậu bao nước, còn tôi phải bao cơm sao? Cậu đừng có mơ!”
“Thôi cứ coi như tôi chưa nói gì đi.” Trần Khoát chậm rãi bước đi, đồng thời kéo giãn khoảng cách với Chương Vận Nghi.
“Khoan đã, nói cho rõ đi!” Phí Thế Kiệt không muốn bỏ qua cho anh.
Trần Khoát hờ hững đáp: “Cậu nói lời vô nghĩa nhiều quá, không uống thì thôi.”
Phải uống chứ!
Phí Thế Kiệt sợ anh đổi ý, vội vàng nói: “Không được! Từ ngày mai trở đi, cậu phải bao nước cho tôi! Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là hiếm lắm con trai mới muốn hiếu thảo với bố một lần, bố không nỡ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của con trai đâu. Được rồi, cứ quyết định vậy đi!”
Trong lúc cả hai đang trẻ con đến mức sắp đánh nhau, thì Chương Vận Nghi bất thình lình quay đầu lại.
Khoảnh khắc đó, Trần Khoát vốn đang để ý đường xá phía trước đờ người mất vài giây. Và chính trong vài giây đó, Phí Thế Kiệt đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội, dùng cùi chỏ thụi vào anh một cái.
Anh bị đau, nhíu chặt mày, khom người xuống.
Phí Thế Kiệt còn muốn đá thêm một phát, diễn cực kỳ sâu: “Anh Khoát, cậu đừng báo danh vào Thanh Bắc nữa, cứ thi thẳng vào Học viện Điện ảnh đi, làm Ảnh đế luôn!”
Trần Khoát đứng thẳng người, lập tức đá vào mông cậu ấy một cái: “Biến.”
Chương Vận Nghi: “...”
Cô thực sự muốn ngửa mặt lên trời.
Quá khó hiểu rồi. Phí Thế Kiệt thì khỏi nói, mười năm sau chắc vẫn chẳng nghiêm túc nổi. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là Trần Khoát cũng có thể ngây thơ như những chàng trai bình thường khác. Nói là vỡ mộng thì hơi quá, nhưng không thể phủ nhận rằng hình ảnh mười năm sau của anh trong tâm trí cô đang ngày càng mờ nhạt, hoàn toàn bị hình ảnh hiện tại lấp đầy.
Cái gì mà trầm ổn, chín chắn.
Đều biến mất sạch sẽ hết rồi.
Chương Vận Nghi hắng hắng giọng, lớn tiếng hỏi: “Lớp trưởng, Phí Thế Kiệt, tớ định đi mua trà sữa, hai cậu có uống không?”
Trên mông Phí Thế Kiệt có thêm một dấu giày, cậu ấy vừa vỗ vỗ dấu giày trên mông vừa hét to hơn: “Tôi có uống! Trà sữa Ba Anh Em nha!”
Chương Vận Nghi lại nhìn sang Trần Khoát. Không ngoài dự đoán, anh lắc đầu: “Tôi không uống.”
“Được rồi, tầng B1 có siêu thị, hai cậu cứ lên quán lẩu gọi món trước đi, chị Giai đang đợi rồi. Để tớ đi mua ít đồ uống.”
Vừa dứt lời, Trần Khoát đã im lặng. Anh có linh cảm rằng, cô đang đi mua sữa cho anh.
Sau khi nói xong, Chương Vận Nghi băng qua dòng người, tiến về quán trà sữa. Bên này, Phí Thế Kiệt đi được vài bước, quay đầu thấy Trần Khoát vẫn đứng yên, lập tức thắc mắc: “Sao không đi thế?”
Trần Khoát đang do dự.
Sau khoảng mười giây đắn đo, anh mới hạ quyết tâm: “Cậu lên trước đi, để tôi qua giúp cậu ấy xách trà sữa.”
Phí Thế Kiệt mù mịt: “Hả?”
Xách trà sữa? Chỉ có ba ly thôi mà?
Nhưng cậu ấy cũng không nhận được câu trả lời. Trần Khoát xoay người đi mất, chỉ còn một mình cậu ấy đứng ở đó, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu ấy cứ thấy Trần Khoát có gì đó sai sai, nhưng rốt cuộc sai chỗ nào thì không thể diễn tả được, vốn từ nghèo nàn quá.
Chương Vận Nghi đã xếp hàng gọi món xong, cười tít mắt thương lượng với nhân viên: “Chị đẹp ơi, em qua siêu thị mua chút đồ, lát nữa quay lại lấy trà sữa được không ạ?”
Nhân viên cười gật đầu: “Được chứ, em nhớ giữ hóa đơn là được nha.”
Chương Vận Nghi cất hóa đơn vào túi, quay người định đi siêu thị, suýt chút nữa thì đụng vào Trần Khoát vừa tìm đến. Trong lúc bốn mắt chạm nhau, anh lên tiếng trước: “Trà sữa nặng lắm, để tôi cầm cho.”
...
Vài phút sau, hai người một trước một sau, cách nhau mấy bậc thang, đứng trên thang cuốn xuống siêu thị ở tầng B1.
Đang đúng giờ cơm, siêu thị cũng đông đúc. Trần Khoát thấy Chương Vận Nghi đẩy cả một chiếc xe đẩy tới, lại một lần nữa sững người. Không phải chỉ mua một hộp sữa thôi sao? Còn cần đến xe đẩy à?
Chương Vận Nghi đúng thật là đến mua sữa, nhưng tuyệt đối không chỉ có mỗi sữa thôi.
Cô cũng đâu có ngốc, siêu thị bây giờ có phải kiểu tự phục vụ đâu, vẫn phải xếp hàng tính tiền mà. Đã mất công xuống đây thì dứt khoát mua thêm vài thứ cần thiết luôn. Trong đầu cô nhanh chóng lập danh sách: Cà phê hòa tan đã sắp hết, cần mua thêm một hộp.
Chu An Kỳ có khen xà phòng giặt này dùng rất thích, vậy thì mua một cục thử xem.
Trần Khoát đi theo phía sau, nhìn cô lấy một gói khoai tây chiên bỏ vào xe đẩy, “...”.
Anh đưa tay day trán, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhớ đến Đới Giai và Phí Thế Kiệt còn đang đợi, Chương Vận Nghi cũng không nấn ná quá lâu, chỉ chọn vài món đồ sinh hoạt thiết yếu và chút đồ ăn vặt. Khi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao sạch bóng của Trần Khoát, cô cảm thấy hơi tiếc nuối. Nếu mà anh không đi theo thì cô còn có thể mua thêm mấy bịch băng vệ sinh nữa rồi.
“Một hộp có đủ uống không?” Cô chỉ vào hộp sữa nằm trên đống đồ ăn vặt.
Là cô nhờ Trần Khoát lấy, nhưng anh chỉ lấy đúng một hộp.
“Đủ rồi.” Trần Khoát đáp, “Hôm nay ăn lẩu nấm.”
Chương Vận Nghi nhớ lại lần trước anh bị cay đến mức sắp “ngủm ngay tại trận”, lập tức bật cười: “Nói quá lên rồi.”
“Thật sự là rất cay.” Anh cũng cười theo.
“Thế thì...” Chương Vận Nghi hỏi, “Lẩu cà chua thì sao?”
Lần trước gọi lẩu, hình như là do Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ nằng nặc chọn, kết quả là một nồi uyên ương gồm lẩu cay và lẩu cà chua. Chương Vận Nghi chợt hiểu ra, chẳng trách hôm đó Trần Khoát dù bị cay đến muốn “đi đời” mà cũng không đụng đũa vào phần lẩu cà chua. “Cậu không thích ăn lẩu cà chua à?”
“Không thích.” Trần Khoát nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mọi người ăn thì cứ gọi đi, đừng để ý đến tôi, tôi chỉ đùa thôi.”
“Lẩu cà chua ngon lắm mà.” Cô khó hiểu.
“Tôi không ăn cà chua.” Anh đáp, “Không thích ăn đồ chua.”
Chương Vận Nghi hiểu ra, “Được rồi, hôm nay cậu là số một!”
Nói xong, cô vội lấy điện thoại ra khỏi túi, không thèm ngẩng đầu lên: “Tớ phải nhắn cho chị Giai một tiếng, hôm nay gọi lẩu nấm mới được.”
“Không cần đâu.” Anh có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ chỉ định đùa một câu, nhưng mà chắc là anh thật sự không giỏi mấy chuyện này.
“Cần chứ, tớ đã nhớ rồi, cậu không ăn cà chua.” Cô nói, “Tớ muốn cậu sẽ ăn ngon miệng, vui vẻ.”
Ánh mắt Trần Khoát rơi xuống đỉnh đầu cô, rồi chậm rãi dời đi, nhìn chằm chằm vào những cây kẹo cầu vồng dễ thương bày trên quầy thanh toán. Trông anh như đang suy tư gì đó, nhưng lại cũng giống như đang thất thần, đến mức khi Chương Vận Nghi rút tiền ra đưa cho thu ngân, anh mới hoàn hồn lại. Thế là kế hoạch đi theo để tiện thể trả tiền của anh…
Bây giờ đã hoàn toàn phá sản.
Trên đường lên lầu đến quán lẩu, Chương Vận Nghi đứng phía sau, nhìn anh tay trái xách túi đồ siêu thị, tay phải cầm ba ly trà sữa, không nhịn được bèn gọi: “Lớp trưởng, hay là cứ để tớ cầm trà sữa đi?”
Trần Khoát ngoảnh lại trả lời: “Không sao đâu, tôi cầm được mà.”
Hai người nhanh chóng đi vào quán lẩu đông đúc.
Vừa vào, hương thơm nồng đậm của lẩu đã xộc thẳng vào mũi, dễ dàng đánh thức cơn thèm ăn của mọi người.
Ngồi xuống rồi, Chương Vận Nghi mới phát hiện Đới Giai và Phí Thế Kiệt chỉ gọi nước lẩu với một đĩa bò viên, lập tức kinh ngạc: “Không phải đã bảo hai người gọi món trước sao?”
Đới Giai có chuyện muốn kể, cô ấy muốn tố cáo: “Tớ bảo Phí Thế Kiệt gọi món, cậu ta có chết cũng không chịu gọi, đĩa bò viên này còn là tớ gọi đấy!”
Không hiểu nổi cái tên mập này khách sáo cái gì, làm cô ấy cũng ngại ngùng không dám gọi nhiều.
Phí Thế Kiệt cũng cố gắng biện minh cho mình: “Tôi…”
Nhưng mà cậu ấy lại không tìm được lý do nào hợp lý, đành phải cắn răng nói: “Tôi đang giảm cân được chưa!”
Hôm nay cậu ấy thực sự không dám ăn nhiều, thắt lưng còn phải siết chặt thêm một nấc, khó chịu muốn chết.
“Chịu thua hai người luôn.” Chương Vận Nghi cầm bút chì định gọi món trên giấy, rồi chợt nhớ ra hôm nay cô là người mời, bèn vội vàng đưa bút và thực đơn cho Trần Khoát: “Lớp trưởng, cậu gọi đi, xem cậu muốn ăn gì ~”
Trần Khoát nhíu mày, cũng từ chối khéo: “Gì cũng được, tôi cũng không thấy đói lắm.”
Chương Vận Nghi nhìn hai người họ cứ chần chừ ngại ngùng xoắn xít mãi, còn gì mà không hiểu nữa chứ? Cô có chút muốn cười, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Nhớ lại một chút, bạn bè thời cấp ba hình như đã thân thiết hơn, dù đại học có đến bốn năm, nhưng chung quy vẫn khác với cấp ba. Người qua lại nhiều nhất vẫn là bạn cùng phòng, còn các bạn khác trong lớp thì lại ít khi tiếp xúc, ít nhất với cô là vậy.
“Vậy bọn tớ gọi nhé?”
Chương Vận Nghi có trí nhớ khá tốt, lần trước ăn lẩu cũng mới nửa tháng trước, cô vẫn nhớ vài món mà Trần Khoát thích ăn. Ở một mức độ nào đó, sở thích ăn lẩu của hầu hết mọi người đều giống nhau, ai cũng thích ăn các loại thịt cả.
Trần Khoát nhìn cô và Đới Giai kề sát đầu vào nhau, cầm bút chì gạch gạch trên giấy.
Anh do dự muốn nói lại thôi, muốn bảo cô đừng gọi quá nhiều, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể đá nhẹ Phí Thế Kiệt bên cạnh.
Phí Thế Kiệt: “…”
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc Trần Khoát đã ngã xuống từ lâu rồi.
Cậu ấy lầm bầm mắng một câu: “Cậu không có miệng à?”
Trần Khoát lại đá Phí Thế Kiệt một cái.
Phí Thế Kiệt phủi phủi lớp bụi trên quần, cuối cùng cũng mở miệng: “Này Chương Vận Nghi, đừng gọi thêm nữa, chỉ có bốn người thôi, ăn không hết đâu!”
Đới Giai cũng phụ họa: “Đừng gọi nhiều quá, cậu lúc nào cũng mắt to hơn bụng, gọi nhiều rồi ăn không hết, lại chẳng trả lại được, lãng phí lắm!”
Chương Vận Nghi ngước mắt nhìn Trần Khoát đang ngồi phía đối diện.
Hai người chạm mắt nhau.
Trần Khoát không chịu nổi nữa, vươn tay ra: “Đưa thực đơn cho tôi đi.”
Chương Vận Nghi không hiểu gì nhưng vẫn đưa thực đơn và bút cho anh. Ai mà ngờ được, anh quét mắt một lượt rồi gạch đi một loạt món cô vừa chọn! Cô ngẩn người, đến lúc anh gọi nhân viên phục vụ tới đặt món thì đã muộn rồi.
Cô trố mắt há hốc miệng: “… Lớp trưởng?”
Khoảnh khắc này, Trần Khoát thực sự có dáng vẻ của một lớp trưởng, trầm giọng trấn an cô: “Không đủ thì lại gọi thêm.”
Và thực tế chứng minh, học sinh giỏi ở ngoài đời vẫn là học sinh giỏi. Khi từng đĩa thức ăn được bưng lên, Chương Vận Nghi cảm thấy hơi ít, ít đến mức thảm thương. Nhưng không ngờ, số lượng ấy lại vừa vặn, không dư một miếng nào, nồi lẩu cũng được vét sạch. Quan trọng nhất là ai cũng ăn no nữa.
Lúc tính tiền, Chương Vận Nghi vẫn còn hoang mang, nhưng rõ ràng là số tiền còn ít hơn cô dự tính đến cả trăm tệ.
Trần Khoát đứng phía sau cô, nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó.
Đại khái là đang cảm thán vì tiết kiệm được tiền, nên anh lại không tự chủ được mà bất giác bật cười.
…
Bốn người lang thang dạo quanh trung tâm thương mại, không vội về nên chọn đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt để về trường. Với Chương Vận Nghi mà nói, hôm nay là một ngày phong phú, nhưng vẫn chưa tính là hoàn hảo. Vì sao ư? Vì cô vẫn chưa làm xong một việc quan trọng.
Trước giờ học buổi tối, lớp học mới chỉ có một nửa số học sinh.
Chương Vận Nghi có quan hệ tốt với mọi người, nên sau khi dò la tra hỏi từ Vu Khải, cô đã biết ai là người tung tin đồn. Không chỉ thế, cô còn biết người đó ngồi dãy nào, bàn thứ mấy. Nhờ một cô bạn giúp quan sát, nếu có tin tức thì báo ngay cho cô.
Vừa nhận được tin, Chương Vận Nghi đã lập tức đứng dậy. Nhưng ra khỏi lớp được vài bước, cô chợt nhớ ra chuyện này có liên quan đến Trần Khoát, thế là quay lại, thò đầu vào nhìn anh. Trần Khoát đang ngồi trước bàn học, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
Cô suy nghĩ một chút, rồi bước đến bàn anh.
Trần Khoát không nghe thấy tiếng bước chân cô. Đến khi cô chống tay lên bàn anh, anh mới ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cô. Anh kéo một bên tai nghe xuống, ngồi thẳng dậy: “Tìm tôi có chuyện gì à?”
“Ừm.” Cô không muốn bị người khác nghe thấy, lập tức hơi cúi xuống, đến gần hơn một chút, giọng cũng hạ thấp, như thể đang thì thầm bí mật: “Cậu có rảnh không? Có thể đi ra ngoài với tớ một lát được không?”
Tim Trần Khoát khẽ rung lên.
Anh có rảnh.
Nhưng đi ra ngoài sao? Cô định đi đâu?
Chương Vận Nghi thấy anh lưỡng lự, tưởng anh bận việc nên lập tức nói: “Nếu mà cậu —”
Có việc thì thôi vậy, lát nữa cô sẽ trực tiếp báo cáo tình huống lại với ông chủ là được.
Mới nói được ba chữ, anh đã kéo tai nghe còn lại xuống, đứng dậy, thấp giọng nói: “… Vậy được thôi.”