Trần Khoát và Chương Vận Nghi một trước một sau rời khỏi lớp học.
Anh không biết cô đang định dẫn anh đi đâu. Mấy lần định mở miệng hỏi nhưng rồi lại nuốt hết lời nói vào trong, chỉ có thể im lặng đi theo sau cô. Cô tìm anh có chuyện gì sao? Hay là, chuyện này không thể nói ngay trong lớp được?
Đi ngang qua lớp 3 và lớp 4, Chương Vận Nghi chậm bước lại, nghiêng đầu nhìn anh, nhưng lại bị biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Trần Khoát làm cho giật mình. Anh làm sao thế này?
“Lớp trưởng, cậu có chuyện gì à?” Cô thăm dò hỏi, “Nếu cậu bận thì…”
“Không có việc gì cả.” Trần Khoát nhìn cô một cái, “Tôi không có việc gì cả, rất rảnh.”
“Thật chứ?” Sau khi nhìn thấy anh gật đầu chắc chắn, cô dẫn anh đến khu vực cầu thang. Lúc này, hành lang vắng vẻ, cô cũng yên tâm mà giải thích đầu đuôi câu chuyện cho anh: “Thật ra thì chuyện này to hay nhỏ tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người. Với tớ thì đây là chuyện lớn, nên tớ nhất định phải làm rõ. Tớ đã hỏi rồi, cái người nói hươu nói vượn chính là một nam sinh lớp 11. Nghĩ thôi đã thấy tức muốn chết rồi!”
Đừng có mà nói với cô cái gì mà “thanh giả tự thanh” hay “trọc giả tự trọc” gì đó. Biết có người bịa đặt nói xấu mình sau lưng mà còn có thể thản nhiên làm như không có gì xảy ra thì đó mới là có vấn đề!
Cũng may bây giờ cô đã hai mươi bảy tuổi, đã biết kiềm chế bản thân mình. Chứ nếu là cô hồi mười bảy tuổi, thì tính tình cô sẽ nóng nảy hơn, chắc chắn cô sẽ trực tiếp lên loa phát thanh của trường mà hỏi thăm thẳng cậu bạn tên Ngô Sảng kia trước mặt toàn trường: Cậu là ai? Tôi quen cậu à? Nhà cậu ở đâu!
Trần Khoát hơi sững lại, hình như vẫn chưa hiểu hết ý cô. “Lớp 11 sao?”
“Đúng rồi!” Chương Vận Nghi cười mỉm, “Chính là cái thằng oắt con chạy đi nói nhăng nói cuội với Lý Gia Việt. Cuối cùng cũng bị tớ túm được rồi.”
“……”
Trần Khoát im lặng.
Nhưng nhớ lại lời cô vừa nói, anh dừng một chút rồi hỏi: “Cậu hỏi ai thế?”
Chương Vận Nghi đáp ngay không cần suy nghĩ: “Vu Khải.”
Rồi cô mới chợt nhận ra: “Cậu không biết cậu ấy đâu.”
Trần Khoát vốn định nói là anh có biết, cái cậu nam sinh vóc dáng không cao lắm kia. Nhưng cuối cùng lại không giải thích gì, chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng.
“Vậy nên, cậu dẫn tôi đi tìm cậu ta?” Anh hỏi.
Chương Vận Nghi nghĩ là anh không đồng tình với cách làm của mình. Cô biết là chắc chắn sẽ có người cảm thấy cô chuyện bé xé ra to, hoặc là dù có muốn tính sổ thì cũng không nên kéo Trần Khoát theo. Nhưng chuyện này liên quan đến cả hai người họ. Hơn nữa, bây giờ đang là năm cuối cấp đấy!
Không chặn đứng nguồn tin ngay từ đầu thì chỉ có hai khả năng: hoặc là bị lãng quên, hoặc là càng ngày càng lan rộng.
Mà nghĩ sao cũng thấy khả năng thứ hai cao hơn.
Như vậy thì sao mà được chứ? Cô đâu phải người vô hình, cô Triệu lại càng không phải!
“Đúng vậy.” Cô đoán Trần Khoát sẽ không muốn quan tâm đ ến mấy tin đồn vớ vẩn không ra đâu vào đâu này, bèn nói thêm: “Nhưng mà lớp trưởng, cậu cứ yên tâm, một lát nữa cậu không cần nói gì đâu, cứ để tớ hỏi, tớ xử lý.”
Trần Khoát đã theo cô ra đây, đương nhiên là sẽ không phản đối, gật đầu đồng ý: “Được.”
Lớp 11 cũng là lớp khoa học tự nhiên, nằm ngay dưới lớp 3. Ngoài hành lang có một nữ sinh tóc ngắn đang sốt ruột nhìn ra. Vừa thấy Chương Vận Nghi đến, mắt cô ấy lập tức sáng lên, vội vàng chạy lại. “Chương Vận Nghi! Chờ cậu mãi!”
“Đến rồi đây!” Chương Vận Nghi lặng lẽ thò đầu vào nhìn, “Tên Ngô Sảng kia có ở đó không?”
“Có chứ.” Mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì, nhưng thấy tình huống bí ẩn thế này lại bất giác hào hứng theo, “Tớ vẫn luôn để mắt đến cậu ta đấy!”
“Cảm ơn nhé.” Chương Vận Nghi lục lọi trong túi, móc ra một gói kẹo dẻo rồi dúi vào tay cô bạn, “Làm phiền cậu gọi cậu ta ra giúp tớ nhé ~”
“Không thành vấn đề!”
Cô bạn tóc ngắn vừa bước vào lớp, Chương Vận Nghi bỗng xoay người lại, suýt chút nữa thì đụng phải Trần Khoát phía sau. Khoảng cách giữa hai người khá gần, cô lập tức dặn dò anh: “Lớp trưởng, cậu ra cửa trước chặn cậu ta lại giúp tớ với. Tớ sợ lát nữa cậu ta nhìn thấy tớ thì sẽ chạy mất.”
Lúc tung tin đồn bịa đặt thì hả hê lắm, đến khi bị tóm lại muốn chạy ư? Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy.
Trần Khoát cảm thấy hơi mơ hồ.
Bảo anh đi chặn người sao?
Anh đã hơi hối hận vì đồng ý đi theo cô rồi. Nhưng nhìn gương mặt đầy quyết tâm kia, anh chỉ có thể bất lực gật đầu, “... Được.”
Anh nghi ngờ rằng cô kéo anh theo đến đây chỉ để làm chân chặn người.
Dù vậy nhưng anh vẫn nhấc chân bước về phía cửa trước lớp 11. Chương Vận Nghi thì trốn ở cửa sau, lặng lẽ quan sát. Nhìn tấm lưng rộng rãi của Trần Khoát, cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an toàn. Nếu cô một mình đi tìm một nam sinh thì chắc chắn không đến mức bị thiệt, nhưng muốn chiếm thế thượng phong thì cũng không dễ gì. Cô kéo lớp trưởng theo đứng gác, thế này cũng không có quá đáng gì đâu nhỉ?
“Ngô Sảng, có người tìm cậu!” Cô bạn tóc ngắn gọi một tiếng.
Chương Vận Nghi âm thầm quan sát.
Một nam sinh trông vô cùng bình thường bước ra. Giây phút bốn mắt chạm nhau, quả nhiên cậu ta theo bản năng định quay người bỏ chạy. Nhưng sao cậu ta có thể nhanh hơn Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng được chứ? Cô lập tức túm lấy cậu ta, kéo ra ngoài.
Cậu ta cũng không nhanh bằng Trần Khoát mặc dù đang đứng ở cửa trước nhưng lòng lại hướng về cửa sau.
Bản thân Trần Khoát cũng không nhận ra rằng giờ phút này nhịp tim của mình đang tăng lên. Dù sao thì “bắt trộm” trong năm cuối cấp cũng là chuyện khá k1ch thích mà.
Anh nhanh chóng bước tới, cùng Chương Vận Nghi không nói hai lời kéo Ngô Sảng ra khu vực cầu thang vắng vẻ.
Ngô Sảng hoảng hốt đến mức không thể kêu lên nổi. Đôi tình nhân này muốn làm gì đây?
Chương Vận Nghi hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội mở miệng, lập tức chất vấn: “Cậu là Ngô Sảng có đúng không? Chính cậu đã nói linh tinh với Lý Gia Việt đúng không? Kỳ lạ thật, tôi có quen cậu sao?” Cô đưa tay chỉ Trần Khoát, “Cậu ấy có quen cậu không? Chúng tôi đều không quen biết cậu, vậy cậu nói xem, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi với cậu ấy đang ở bên nhau?”
Một tràng chất vấn liên tiếp khiến Ngô Sảng hoàn toàn đơ người.
Ngay cả Trần Khoát cũng hơi sững lại. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.
“Tôi...” Ngô Sảng trợn tròn mắt. Cậu ta nào ngờ sự việc lại thành ra thế này chứ? “Tôi không có nói...”
“Không có nói với Lý Gia Việt?” Sắc mặt Chương Vận Nghi tối sầm. Cô cực kỳ ghét mấy kẻ nói chuyện mà không cần suy nghĩ. Đúng là thèm đòn mà. Miệng mồm tốt thế sao không dành để học từ vựng, học công thức đi? Suốt ngày chỉ biết đặt điều nói xấu người khác, thà đem đi quyên góp còn hơn.
Ngô Sảng cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga (*) nữa!
(*) Đậu Nga: Nhân vật chính trong vở kịch cổ điển Trung Quốc “Nỗi oan Đậu Nga”, tượng trưng cho những người bị oan khuất.
Cậu ta cũng sốt ruột: “Đúng là tôi có nói với cậu ấy, nhưng câu đó không phải tôi tự nghĩ ra...”
“Vậy thì là ai nói?” Chương Vận Nghi trừng mắt lườm cậu ta một cái, “Đừng có lắp bắp, nói rõ ràng ra!”
Trần Khoát cũng giật mình trước giọng điệu nghiêm khắc của cô. Anh vô thức nhìn sang, hẳn là cô đang rất tức giận, chân mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt lại sáng rực như có một ngọn lửa đang bùng cháy, tràn đầy sức sống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Ngô Sảng không kịp suy nghĩ gì khác. Bị cô ép hỏi như vậy, cậu ta theo phản xạ mà lập tức khai hết: “Là Hứa Hàng! Cậu ta nói với tôi là cậu với lớp trưởng lớp cậu... Ừm, cái đó...”
Oan quá!!!
Cậu ta đâu có tận mắt nhìn thấy đâu, cùng lắm chỉ là lúc hỏi Lý Gia Việt xem đi KTV có được giảm giá không, thì tiện miệng nhắc nhở một câu thôi mà.
Ai ngờ rằng lại gặp phải tai bay vạ gió như thế này chứ. Đúng là oan hơn cả oan mà! Sao trời còn chưa đổ tuyết nữa?!
“Hứa Hàng lại là ai nữa?” Chương Vận Nghi ép hỏi, “Gọi cậu ta tới đây cho tôi. Nếu cậu ta không đến, mà cậu cũng không đến, thì tự hiểu đi…”
Có những lời không cần nói rõ nhưng ai cũng hiểu.
Mấy cậu trai mười bảy mười tám tuổi vẫn dễ xử lý lắm.
Nghe vậy, Ngô Sảng đành đáp: “…Biết rồi.”
Cậu ta đã chọc phải ai chứ? Cái bạn Chương Vận Nghi này trông thì dịu dàng nhẹ nhàng lắm, sao lại dữ như thế chứ! Cậu ta có dám không gọi Hứa Hàng đến sao? Bây giờ cậu ta chỉ muốn tống cái chuyện này đi càng nhanh càng tốt. Cậu ta vô tội mà, ok?
Thấy Ngô Sảng hợp tác, Chương Vận Nghi cũng tạm hài lòng.
Ngô Sảng ủ rũ cúi đầu bước đi.
Chương Vận Nghi bỗng nhớ ra gì đó, lại lớn giọng nhắc nhở: “Dẫn cả cậu ta đến đấy! Nếu một trong hai người không có mặt, tôi sẽ vào tận lớp lôi ra đấy.”
Trần Khoát lặng lẽ nghiêng đầu, che đi nụ cười sắp nhịn không nổi.
Đúng là kỳ lạ, anh lại thấy Chương Vận Nghi thú vị quá.
Anh không biết người khác khi gặp phải chuyện này thì sẽ xử lý như thế nào, nhưng nếu là anh, chắc chắn anh sẽ mặc kệ. Nhưng mà cô thì không chỉ có sức mà còn có cả dũng khí để chặn người ngay tại đây.
“Lớp trưởng, cậu cười cái gì vậy?”
Đôi mắt sáng ngời của Chương Vận Nghi chăm chú nhìn vào lớp 11, thấy Trần Khoát không phản ứng, lập tức tò mò quay sang nhìn về phía anh. Đến lúc đó, cô mới phát hiện vai anh đang hơi rung lên, anh đang cười.
Trần Khoát bị bắt quả tang nhưng chẳng hề thấy ngượng ngùng chút nào, chọn cách ăn ngay nói thật: “Bây giờ không biết ai xui xẻo hơn ai nữa.”
Chương Vận Nghi nghe hiểu ý trong lời nói của anh, vốn dĩ đang tức Ngô Sảng nên mặt mày cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng nghe vậy, cô cũng phì cười.
Hai người đứng ở lối cầu thang, nhìn nhau, cười một cái.
Cô trả lời câu hỏi này: “Tất nhiên là tớ xui xẻo hơn rồi!”
Ai nhìn mà chẳng thấy thương cô chứ?
Có người thì ăn nói linh tinh, có kẻ lại nóng đầu thiếu suy nghĩ, cuối cùng lại kéo cô vào rắc rối.
Thôi được rồi, ông chủ cũng xui xẻo, nhưng vẫn là cô xui xẻo nhất.
Ngô Sảng viện cớ khác để dụ Hứa Hàng ra ngoài. Hứa Hàng vẫn mơ màng chẳng hiểu gì. Đến khi ra tới cầu thang, nhìn thấy Chương Vận Nghi và Trần Khoát đứng đó cười nói vui vẻ, cậu ta chợt khựng lại, trong đầu còn suy nghĩ: Hai người này cũng gan thật, dám công khai yêu đương như vậy. Nhưng rồi gạt bỏ cảm giác chua chát trong lòng, cậu ta định lướt qua họ để đi xuống cầu thang thì lại nghe thấy giọng Ngô Sảng nho nhỏ bên cạnh: “Tôi đã gọi cậu ấy ra rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương lại bất lực của Ngô Sảng, hệt như Chương Vận Nghi là đầu gấu, còn Trần Khoát là vệ sĩ của cô vậy.
Hứa Hàng kinh ngạc, phát hiện ra Ngô Sảng đang nói với Chương Vận Nghi, cả người cậu ta lập tức rối tung.
Khoan đã, chuyện gì đây?
“Ai nói là cậu có thể đi được rồi?” Chương Vận Nghi lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu chẳng còn dịu dàng như lúc nãy khi nói chuyện với Trần Khoát nữa. “Cậu là Hứa Hàng đúng không? Ngô Sảng nói chính cậu bảo cậu ấy, cậu rõ ràng biết mình đã nói bậy bạ cái gì rồi, không cần tôi nhắc lại đâu nhỉ?”
Hứa Hàng nhìn Ngô Sảng với ánh mắt khó hiểu đầy kinh ngạc.
Ngô Sảng cũng khó chịu: “Không phải là cậu bảo tôi à? Hôm mới đi học lại sau kỳ nghỉ Quốc khánh ấy?”
Hứa Hàng như có cả tá dấu chấm hỏi trên đầu. Cậu ta vốn nhát gan, nếu không thì từ hồi lớp 11 đã chẳng bị Chương Vận Nghi mắng một câu mà co rúm lại như thế. “… Tôi…”
“Cậu cái gì mà cậu!” Chương Vận Nghi không chịu nổi kiểu người như thế này, “Lại là nghe ai nói có đúng không? Yên tâm, tôi có thời gian đấy. Cậu nói cho tôi biết là ai, dẫn tôi đi tìm người đó!”
Hôm nay cô quyết bám theo đến cùng, nhất định phải tìm ra nguồn cơn mọi chuyện.
Hứa Hàng ấp úng, nói chuyện không rõ ràng, thật ra cậu ta không nghe từ ai khác cả. Nhưng bây giờ cũng không thể bịa bừa một cái tên được, bởi vì nhìn Chương Vận Nghi là biết cô rất nghiêm túc, chỉ cần cậu ta nói ra, cô chắc chắn sẽ tìm người đó đến tận nơi.
Cậu ta nói dối kiểu gì bây giờ?
Cậu ta chỉ có thể phức tạp nhìn Trần Khoát một cái, rồi lại nhìn thêm một cái.
Chương Vận Nghi theo ánh mắt cậu ta nhìn sang, chạm phải đôi mắt mờ mịt của Trần Khoát.
Trần Khoát bị Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm, tim bỗng chột dạ, anh bước lên trước, nhíu mày nói với Hứa Hàng: “Cậu nhìn cái gì đấy?”
Hứa Hàng mím môi, trên mặt hiện rõ vẻ “Thôi được rồi, tôi không nói nữa, tôi không vạch trần cậu nữa, thế đã được chưa?”
Ngô Sảng: “?”
Ôi trời, có khi nào lại là trò “vừa ăn cướp vừa la làng” không? Quả nhiên, nhìn cái là đã biết ngay cậu trai này không phải dạng vừa rồi, còn là kiểu cáo già đầy mưu mô nữa chứ!
Chương Vận Nghi: “??”
Trần Khoát bị làm cho khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bực, giọng điệu trầm xuống, sắc mặt cũng dữ dằn hơn mấy phần: “Cậu nhìn cái kiểu gì vậy? Nói rõ ra.”
Bị ánh mắt khó hiểu của Chương Vận Nghi chiếu tới, anh cũng siết chặt nắm tay.
Hình như chuyện hôm qua đã kéo ra thứ cảm xúc bực bội nào đó vốn bị anh kìm nén bấy lâu.
Hứa Hàng bị dọa giật mình, đều là con trai với nhau nên cậu ta dễ dàng cảm nhận được cơn giận của đối phương. Nghĩ không giấu được nữa, cậu ta bèn lấy hết can đảm nói: “Tôi thấy cậu đưa cà phê cho cô ấy!”
Khi con người ta cạn lời đến mức không biết phản ứng sao, thì chỉ có thể bật cười.
Trần Khoát cười, nhưng trong mắt chẳng có chút ý cười nào. Anh cảm thấy tay mình siết lại càng chặt hơn. “Chỉ vậy thôi?”
Rõ ràng là Chương Vận Nghi cũng nhớ ra ly cà phê Tuyết đỉnh kia, trong đầu như có một đàn quạ đen bay qua, mặt cô đen sì. Cô cũng muốn mắng một câu: Chỉ có vậy thôi sao??
Hứa Hàng lại nói tiếp: “Tôi còn nhìn thấy buổi sáng cậu rủ cậu ấy đến căng tin!”
Trần Khoát: “…”
Anh nghiến răng, cố nhịn: “Còn gì nữa?”
Hứa Hàng sốc nặng. Bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ nữa à? Đưa cà phê, rồi sáng sớm còn hẹn nhau đi ăn sáng! Nếu đây không phải là yêu đương thì là cái gì chứ?
Trần Khoát không muốn phí lời nữa, anh túm lấy cổ áo Hứa Hàng, giọng trầm thấp vang lên từ trên cao: “Cậu là Hứa Hàng?”
Nhắc đến cà phê, anh mới có chút ấn tượng về Hứa Hàng.
Thì ra là cái người hôm nọ đưa thạch trái cây cho Chương Vận Nghi.
Được rồi, anh đã nhớ mặt rồi.
Chương Vận Nghi còn tưởng Trần Khoát tức đến mức sắp ra tay, cô chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Nhưng bây giờ không phải lúc cảm thán hay bất ngờ, cô vội bước lên kéo góc áo khoác của anh: “Lớp trưởng, đừng giận mà, không đáng đâu.”
Trần Khoát cụp mắt xuống, bàn tay đang nắm lấy áo khoác đen của anh rất trắng, thế là anh lập tức buông Hứa Hàng ra.
Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức dời hỏa lực sang Hứa Hàng: “Ngoài cậu ta ra, còn ai biết nữa?!”
“…” Hứa Hàng lắc đầu như trống bỏi, “Không có thật mà! Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, tôi nào biết —”
“Không phải cậu nói, thì sao tôi biết được?” Ngô Sảng thấy lửa sắp cháy sang mình, lập tức phản bác.
“Được.”
Chương Vận Nghi bỗng nở nụ cười, rất ngọt ngào, nhưng lại khiến hai người kia rùng mình hơn cả. Dù đã từng thầm thích cô, nhưng đến bây giờ Hứa Hàng cũng phải thừa nhận, cô gái này quá dữ.
“Vậy nhé,” Cô cười tươi tắn, “Sau này nếu tôi còn nghe thấy lời đồn này nữa, tôi sẽ tìm hai cậu tâm sự. Có được không?”
Chương Vận Nghi chính là kiểu bá đạo như vậy đấy.
Ai mà dám tung tin cô và lớp trưởng thế nào thế nào nữa, thì cô cứ mặc định là do hai người này truyền ra!
Hứa Hàng: “?”
Ngô Sảng: “?”
Cả hai người đều trợn mắt há hốc miệng, cả búng máu bị nghẹn ở yết hầu mà không thể phun ra. Cô có biết nói lý lẽ không vậy?!