Lời đề nghị của Trần Khoát khiến Chương Vận Nghi vô cùng lung lay.
Cô đã chụp ảnh cho tất cả mọi người nhưng lại quên mất lưu giữ kỷ niệm cho bản thân, chuyện này thì không được. Đời trước không có thì đời này nhất định phải có, đây là tôn nghiêm của một người sống lại.
“Được!”
Đôi mắt cô sáng rực lên, vẻ hoang mang mờ mịt vừa rồi lập tức biến mất hết, như thể chỉ là ảo giác của Trần Khoát thôi vậy.
Chương Vận Nghi xoay một vòng 360 độ tại chỗ, cô muốn tìm một góc có thể dễ dàng cho ra những tấm ảnh đẹp. Nhưng rồi cô chợt nghĩ, có lẽ lớp trưởng chỉ định chụp giúp cô một tấm rồi xong chuyện, một phút là giải quyết xong. Trong khi đó, một buổi chụp ảnh của cô ít nhất cũng mất hai mươi đến ba mươi phút.
Chưa chắc anh đã chịu đồng ý, biết đâu lát nữa còn hối hận vì chút bốc đồng này cũng nên.
Cô nhìn về phía anh, vẻ mặt hơi do dự: “Lớp trưởng, thật ra con người của tớ… khá là phiền phức đó.”
Trần Khoát không hiểu những lời cô vừa nói: “Phiền phức?”
Anh không hề cảm thấy cô phiền chút chút nào, ngược lại, cô là người nhiệt tình và tận tâm nhất trong lớp.
“Tớ ấy à, nếu đã chụp thì chắc chắn không chỉ chụp mỗi một tấm.” Chương Vận Nghi nói một cách khéo léo, “Cũng không phải chuyện có thể xong trong vài phút. Cho nên nếu cậu bận thì thôi đi, một lát nữa tớ có thể nhờ người khác chụp giúp cho.”
Chẳng hạn như Đới Giai, Từ Thi Thi, hay Thẩm Minh Duệ gì đó.
Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ mà.
Trần Khoát hiểu ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Không sao cả, tôi có rảnh mà. Cậu muốn chụp ở đâu?”
Vậy thì Chương Vận Nghi cũng không khách sáo nữa với anh nước, cô phấn khích chỉ tay về phía đường chạy: “Chụp ở đó trước đi!”
Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, phải chụp ở đường chạy, phải chụp ở bãi cỏ, cũng phải chụp ở bậc thang, cũng phải chụp ở khung thành, motto motto (nữa đi nữa đi)!
Nếu mà lát nữa lớp trưởng hối hận, ánh mắt cô tinh ý như vậy, chắc chắn sẽ có thể nhận ra mà dừng lại kịp thời. Lúc quay về khu giảng đường, đi ngang qua siêu thị, cô sẽ mua cho anh một chai nước giải khát — không, phải là hai hộp sữa để bù đắp tổn thất tinh thần.
Trần Khoát cầm máy ảnh, cô đi bên cạnh anh, tranh thủ truyền thụ vài mẹo chụp ảnh đơn giản cho anh.
Làm sao để chụp chân dài hơn, làm sao để bắt khoảnh khắc tự nhiên.
Cô chẳng hề giấu nghề chút nào.
Trần Khoát lắng nghe từng lời cô nói bên tai mình, anh nghe vô cùng nghiêm túc, ngay cả giọng nói líu lo của cô cũng như tiếng gõ cửa, đang gõ vào màng nhĩ anh từng nhịp, từng nhịp một.
Nếu trong lớp còn có ai ở lại, chắc chắn họ sẽ phải kinh ngạc trợn tròn mắt trước cảnh tượng này.
Trần Khoát nghe theo lời cô, cúi người, cố gắng hết sức, nghiêm túc chụp ảnh cho cô. Lúc đầu, Chương Vận Nghi còn cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao thì người cầm máy ảnh là Trần Khoát, là lớp trưởng, là ông chủ, bảo cô tạo đủ kiểu dáng tư thế trước mặt anh cũng là một thử thách.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô cũng đã thả lỏng.
Bởi vì trên mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, không cười cô, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn gì cả.
“Lớp trưởng, lát nữa cậu đứng xa một chút, kéo xa ống kính ra,” Chương Vận Nghi nghiêng người, chỉ chỉ về phía chân trời nơi mặt trời đang từ từ lặn, “Tớ sẽ đỡ nó, cậu chụp sao cho trông như nó nằm trong lòng bàn tay tớ, có được không?”
Lúc này, trong mắt Trần Khoát, ngay cả những sợi tóc của Chương Vận Nghi cũng như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm vào cô qua ống kính: “Được.”
Chương Vận Nghi tươi cười rạng rỡ, cô giơ tay lên, cất giọng hỏi: “Bây giờ nó đã nằm trong lòng bàn tay tớ chưa?”
“Được rồi.”
Không bao lâu sau, trong ống kính của Trần Khoát, cô gái tươi cười, tay nâng đỡ một quả cầu ánh sáng màu cam, hoàng hôn tỏa rực trong lòng bàn tay cô, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Lòng bàn tay của Trần Khoát bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh suýt nữa thì quên bấm máy, cứ thế mà nhìn cô, mãi đến khi cô lên tiếng hỏi xong chưa, anh mới luống cuống, vội vàng bấm liên tục, từng bức từng bức một.
“Cho tớ xem với!!”
Chương Vận Nghi chạy đến bên cạnh anh, nghiêng người nhìn những bức ảnh vừa chụp, hàng mi dài cong vút, đôi mắt chăm chú nhìn xem, đánh giá. Trong lòng cô thầm nhận xét, không thể kén chọn được, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Dù sao thì ở độ tuổi này, dường như chụp thế nào cũng đẹp cả.
Trần Khoát theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Cô xem ảnh bao lâu, anh nhìn cô bấy lâu.
“Đúng rồi —” Cô lên tiếng, anh lập tức thu ánh mắt đang chăm chú nhìn cô lại. “Lớp trưởng, cậu có thể cho tớ mượn huy chương một lát không? Tớ muốn dùng làm đạo cụ.”
Có ảnh chụp tức là cô đã chạy 1500 mét, có huy chương tức là cô đã giành giải nhất.
Trần Khoát là người rất hào phóng, không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý ngay: “Được.”
Anh lấy huy chương từ trong túi ra đưa cho cô. Cô nhận lấy, định đeo lên nhưng lại sợ anh để ý, bèn hỏi: “Tớ đeo một lát có được không?”
“Cứ thoải mái, tùy cậu.” Anh nói.
Chiếc huy chương mà Trần Khoát phải dốc sức giành được, cứ thế mà được Chương Vận Nghi đeo lên. Cô sợ máy ảnh không ghi lại được khoảnh khắc này, lập tức nắm chặt huy chương, cười vui vẻ. Quyết định rồi, sau này cô sẽ lấy bức ảnh này để khoe khoang, bốn bỏ năm lên tính ra cũng coi như cô cũng đã chạy, lại còn giành giải nhất nữa.
Nhìn cô cười, anh cũng không kìm được mà khẽ mỉm cười theo.
May mà hôm nay anh đã giành được huy chương.
Nhờ có lời nhắc nhở của Trần Khoát, Chương Vận Nghi mới không bỏ lỡ cơ hội lưu giữ kỷ niệm trong ngày hội thể thao. Làm nhiếp ảnh gia không có công lao thì cũng có khổ lao, vì vậy nên trên đường quay về lớp, cô nhất quyết kéo anh vào siêu thị, muốn mua đồ uống cảm ơn anh.
“Không cần đâu.” Trần Khoát lịch sự từ chối.
Chương Vận Nghi nhất quyết bắt anh phải chọn, “Dù gì thì cậu cũng phải chọn một thứ chứ, coi như là chút tấm lòng của tớ.”
Trần Khoát không muốn lấy sữa.
Anh cứ luôn có cảm giác cô đang trêu chọc anh, như thể anh là người đơn điệu, khô khan, nhàm chán, chỉ uống nước lọc và sữa thôi vậy.
Thấy cô kiên quyết như vậy, anh cũng không uyển chuyển từ chối nữa, tùy ý đưa mắt lướt qua quầy hàng. Anh định chọn loại đồ uống nào đó có hương vị hơn, nhưng thực sự không có món nào anh thích cả, cuối cùng đành phải lấy một gói bánh quy soda — lần này không phải vị nguyên bản mà là vị hành lá.
“Chỉ có bánh quy thôi à?” Chương Vận Nghi đứng bên cạnh chờ anh, thấy anh chọn mãi mà cuối cùng chỉ cầm một gói bánh quy, không khỏi ngạc nhiên.
Trần Khoát ừ một tiếng: “Đói bụng.”
Cô lại hỏi: “Không lấy thêm gì uống à?”
Chỉ ăn bánh quy thôi, không sợ nghẹn sao? Nghĩ đến lần đầu mới sống lại, cô tình cờ gặp anh ngoài hành lang, lúc đó anh cũng bị nghẹn, cô bỗng bật cười, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Không cần, tôi vẫn còn nước.” Anh không hiểu cô đang cười cái gì.
“Được rồi.”
Chương Vận Nghi rất tự nhiên mà cầm lấy gói bánh quy soda trong tay anh, đi thẳng đến quầy thu ngân thanh toán. Trần Khoát đi theo phía sau, có vẻ như quên mất rằng cô đã nói sẽ mời, nên trước khi cô lấy ví, anh đã lục túi rút ra một tờ tiền định đưa.
Cũng may mà Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn, lập tức đưa tay chặn lại cánh tay anh: “Đã nói là tớ sẽ mời mà!”
Chỉ là một gói bánh quy thôi, có mấy đồng lẻ.
Trần Khoát đành phải rút tay về, thản nhiên nói: “Quên mất.”
Ra khỏi siêu thị, cô đưa bánh quy lại cho anh, còn mình chỉ cầm một chai nước. Hai người cùng nhau trở về tòa nhà dạy học. Chương Vận Nghi chợt nhớ lại ngày đầu tiên sau khi sống lại, cô cũng đi bên cạnh anh như thế này, khi đó cô cứ cố tìm đề tài để nói chuyện với anh, còn anh thì ít nói đến mức tích chữ như vàng.
Gần hai tháng trôi qua, bây giờ bọn họ đã có thể thoải mái trò chuyện với nhau rồi.
Lại cúi đầu nhìn chiếc máy ảnh đã ghi lại những kỷ niệm của ngày hôm nay ở trong tay, cô bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ việc sống lại cũng không tệ đến vậy.
-
Cô Triệu không để Trần Khoát động đến quỹ lớp, mà rộng rãi đưa cho Chương Vận Nghi mấy tờ tiền, bảo cô in tất cả ảnh chụp trong đại hội thể thao, mỗi người một bản. Cô ấy cũng không thể thiếu phần, bởi vì cô ấy còn muốn mang về nhà ép dưới mặt kính bàn học nữa.
Lần này Chương Vận Nghi đã làm công tác hậu cần rất tốt, ngay cả Tôn Khải Hoàn cũng chủ động mua hai chai hồng trà đá để cảm ơn cô nữa.
Cô còn kéo Đới Giai đi lùng sục khắp cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng đồ lưu niệm, chọn những phong bì thật đẹp, mua hẳn một xấp dày. Mỗi bức ảnh sau khi rửa ra đều được ép plastic cẩn thận, đảm bảo dù hai mươi, ba mươi năm sau cũng sẽ không bị phai màu. Lại là một buổi tối thứ bảy, sau khi tan học thêm về, cô thấy bố mình đã giúp mang ảnh về nhà, lập tức vui sướng đến mức hét lên.
Doãn Văn Đan bật cười: “Vui đến vậy sao?”
Chương Vận Nghi ôm chặt xấp ảnh vào lòng, gật đầu mạnh: “Cực kỳ cực kỳ vui, vô cùng vô cùng vui!”
Vì sao vui đến vậy, cô cũng không rõ được, nhưng cô cảm thấy mình vừa làm được một chuyện nhỏ bé nhưng vô cùng tốt đẹp.
Nhưng mà có lẽ chỉ có mình cô nghĩ thế thôi…
“Dì nhỏ của con còn bảo không được xóa ảnh gốc, muốn giữ lại bản âm bản, sợ sau này con hoặc bạn nào đó làm mất rồi sẽ không tìm lại được nữa.” Doãn Văn Đan cảm thán, em gái của bà ấy là người rất tình cảm.
Cũng chính vì thế mà Chương Vận Nghi mới dễ dàng mượn được chiếc máy ảnh đắt tiền từ người lớn trong nhà. Dù sao thì học sinh cấp ba cũng rất vụng về, lỡ làm rơi hay hỏng thì sửa chữa cũng là một khoản không nhỏ.
Theo như Doãn Văn San nói thì là: “Máy ảnh thì có giá, nhưng kỷ niệm là vô giá.”
Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng: “Con thích dì nhỏ nhất!”
Kiếp trước, những người lớn khác trong nhà lúc nào cũng giục cô đi xem mắt, chỉ có dì nhỏ là đứng về phía cô, buổi tối còn nhắn tin rất dài bảo cô rằng: [Kết hôn tuyệt đối không phải là chuyện phải làm trong đời. Nếu một ngày nào đó con thực sự muốn kết hôn, thì dì mong rằng đó là vì cháu gái của dì đã tìm thấy một người con thật sự yêu thương, là người tốt có thể cùng con đi đến cuối đời.]
Doãn Văn Đan nghe xong câu này thì chẳng hề ghen tị chút nào, mà ngược lại còn thấy hài lòng: “Con thích dì nhỏ là đúng rồi.”
Chương Vận Nghi nũng nịu với mẹ vài câu, rồi ôm đống ảnh chạy thẳng vào phòng. Cô lục trong ngăn kéo ra những chiếc phong bì đã mua sẵn, viết tên từng bạn học lên phong bì rồi cẩn thận bỏ ảnh chụp tập thể và ảnh cá nhân của mỗi người vào.
Lúc nhìn đến ảnh của Trần Khoát, giữa đêm khuya thanh vắng, cô lại bật cười phá lên.
Nhưng cô thật sự là bị anh chọc cười.
Thoạt nhìn trông anh vô cùng nghiêm túc, thoáng có thể nhìn ra bóng dáng của anh vào mười năm sau. Cô cầm ảnh của anh lên soi dưới ánh đèn bàn, cẩn thận ngắm nghía, từ đường lông mày đến sống mũi, rồi cả đôi tay không biết đặt đâu chỉ có thể buông thõng hai bên. Thật ra ngoài việc trông chững chạc hơn ra thì mười năm sau anh cũng không thay đổi là bao. Không hói, cũng không phát tướng.
Ngắm nghía một lúc, cô đặt ảnh xuống, đè dưới khuỷu tay mình.
Sau đó, cô cẩn thận trịnh trọng viết tên anh lên chiếc phong bì in hình sóng biển.
Trần Khoát.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng cong cong treo trên nền trời đêm.