Chủ nhật là ngày hạnh phúc nhất trong tuần của Chương Vận Nghi.
Cô có thể ngủ nướng đến hơn 9 giờ, sau đó tỉnh dậy thưởng thức bữa sáng tình yêu do mẹ chuẩn bị. Ăn no bụng rồi, cô lại đạp xe đi dạo một vòng, mà thường thì điểm đến sẽ là nhà bà nội hoặc nhà bà ngoại. Có những chuyện, chỉ khi đã hai mươi bảy tuổi rồi cô mới thực sự hiểu được. Năm cô mười bảy tuổi, cả bốn ông bà vẫn còn khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng, tinh thần minh mẫn. Nhưng chỉ mười năm sau, dường như có một nút tua nhanh được ấn xuống trong cuộc đời ông bà vậy.
Tốc độ già đi của họ nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ trưởng thành của cô.
Cô vẫn chưa kịp trở thành một người trưởng thành giỏi giang, mà tóc của ông bà đã bạc trắng đi rất nhiều, tai nghe không còn rõ, lưng cũng dần còng xuống.
Sống lại một lần nữa, cô có thêm mười năm, và cô không muốn lãng phí.
So với một cô bé mười bảy tuổi thực sự, cô kiên nhẫn hơn rất nhiều. Cô ngồi xem tivi cùng ông bà, hoặc chỉ đơn giản là bê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh nhặt rau, nghe họ kể đi kể lại những câu chuyện thời thơ ấu của cô, không hề chê phiền mà lắng nghe hết những lời dặn dò lặp đi lặp lại. Cô lắng nghe rất chăm chú, sau đó gật đầu thật mạnh.
Ăn trưa xong, cô sẽ đạp xe về nhà, thu dọn cặp sách cùng một ít đồ đạc, rồi nặng nề lê bước đến lớp học thêm.
Hôm nay, sau khi trở lại trường, cô không nán lại ký túc xá mà đi thẳng đến lớp học. Cô đặt từng chiếc phong bì đã ghi tên lên bàn của từng bạn học. Một số bạn học đã đến lớp, vừa kinh ngạc vừa vui mừng mà nhận lấy phong bì, không ngờ là cô lại chu đáo đến vậy, còn chọn cả phong bì đẹp thế này.
“Oa!!”
Nhậm Tư Mẫn lập tức đổ ảnh ở trong phong bì ra xem, trầm trồ khen ngợi không dứt: “Chụp đẹp quá đi mất! Trông rất tự nhiên, tớ thích lắm!”
Nếu đã khen cô, thì cô cảm thấy không hề mệt mỏi chút nào!
Chương Vận Nghi hào hứng ngồi sụp xuống bên cạnh cô bạn: “Cậu thật sự thích chứ? Tớ cũng thấy đẹp lắm!”
Mấy cô gái xung quanh cũng xúm lại, hào hứng trao đổi và bàn luận về những tấm ảnh. Chỉ trong một thời gian ngắn, không khí trong lớp bỗng trở nên rộn ràng hẳn lên. Bạn học nào trong lớp cũng đều có ảnh chụp riêng, đều là do Chương Vận Nghi tỉ mỉ lựa chọn ra. Có thể dự đoán được là tiết tự học tối nay, mọi người đều sẽ không thể tập trung học hành được nữa, ai bảo vừa nhận được ảnh mới ra lò chứ.
Cán bộ lớp Tôn Khải Toàn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Đúng là chỉ trách cậu ấy có mắt không tròng, trước giờ chưa từng nhận ra Chương Vận Nghi lại tháo vát đến vậy.
Cậu ấy cũng không hề ngại ngần mà ca ngợi cô hết lời, khen này khen kia, cuối cùng cảm thấy hơi tiếc nuối: “Chương Vận Nghi, cậu giỏi như vậy sao không nói sớm chứ?”
Nếu biết trước thì những kỳ đại hội thể thao trước của lớp 3 đã có thể đã tổ chức hoành tráng hơn, làm mấy lớp khác lóa mắt rồi.
Chương Vận Nghi trợn trắng mắt, tức giận nói: “Chính vì đây là kỳ cuối cùng, nên tớ mới phải khiến mọi người nhìn mình bằng con mắt khác chứ.”
Chứ nếu còn nhiều kỳ nữa, thì cô đã sớm chọn cách thoải mái nhất mà nằm dài tận hưởng rồi. Cô đâu phải kiểu người thích tự làm khổ mình đâu!
Cô vẫn còn một phong bì quan trọng chưa gửi đi.
Sau khi trò chuyện tán gẫu với các bạn xong, cô lại tranh thủ ghé qua văn phòng giáo viên, cuối cùng cũng bắt được cô Triệu. Lúc này, cô Triệu cũng vừa mới ăn tối xong, đến trường làm việc, chưa kịp uống ngụm nước nào thì đã nghe thấy tiếng gọi vang dội từ cửa: “Cô Triệu ơi!”
Cô Triệu ngẩng đầu khỏi chồng sách vở cao ngất, nhìn thấy học trò của mình thì ra hiệu: “Vào đây đi.”
Chương Vận Nghi giấu phong bì ra sau lưng, hai tay khoanh lại, chậm rãi bước vào. Cô chưa mở miệng mà ánh mắt đã tràn đầy ý cười.
“Có chuyện gì à?” Cô Triệu hỏi, “Xin nghỉ phép sao?”
Chương Vận Nghi: “…?”
Cô cảm thấy tổn thương. Cô đã thay đổi không ít rồi mà, sao ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt của quá khứ thế chứ?
“Không phải mà!” Cô lại nhìn cô Triệu cười, “Cô đoán thử xem!”
Cô Triệu suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: “Ảnh đã được rửa xong rồi à?”
“Đúng rồi ạ.” Chương Vận Nghi nhanh chóng lấy phong bì từ sau lưng ra như đang dâng lên báu vật, “Cô Triệu, cô khác với mấy bạn học kia nha, cô được hưởng đặc quyền đó, mọi người chỉ có một tấm ảnh đơn, còn cô có hẳn hai tấm đó!”
Ai bỏ tiền, người đó chính là ông chủ.
Cô Triệu nhận lấy, đang định mở ra xem thì thấy Chương Vận Nghi sắp chuồn mất, đành phải đặt xuống bàn rồi gọi cô lại: “Em từ từ đã.”
Chương Vận Nghi cứ tưởng là cô Triệu lại muốn khen mình, lập tức đứng nghiêm chờ nhận lời khen. Ai dè, câu đầu tiên của cô ấy lại khiến lòng cô cảm thấy lạnh băng như uống phải ly Sprite đá: “Mấy ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, ôn tập thế nào rồi?”
“…” Nụ cười của Chương Vận Nghi dần tắt ngúm, mặt mếu máo: “Cô ơi…”
Cô sai rồi.
Đáng lẽ cô nên nhường cơ hội nịnh nọt này cho Tôn Khải Toàn mới phải, như thế thì cậu ấy sẽ còn mua tặng cô một chai hồng trà đá mát lạnh.
Tuy trong lòng cô Triệu đang buồn cười nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Thi cho tốt vào, ngã ở đâu thì nhanh chóng đứng lên ở đó. Không ai có thể đỡ em dậy được, em phải tự tìm cách thôi.”
Nếu có thể giúp được, thì từ phụ huynh đến thầy cô đều sẵn sàng làm thay học trò.
Nhưng mà nhìn học sinh cứ dậm chân tại chỗ hoặc thụt lùi, trong lòng họ còn sốt ruột hơn, miệng muốn nói nhiều lắm nhưng lại không dám nhiều lời, sợ gây áp lực tiêu cực cho học sinh.
Chương Vận Nghi cúi đầu, rầu rĩ đáp nhỏ: “Em biết rồi ạ.”
Cô Triệu dịu giọng lại, mở ngăn kéo lấy ra một quả cam đưa cho cô: “Trở về đi, lần đại hội thể thao này em đã vất vả rồi, công tác tổ chức cũng tốt lắm, ghi công cho em đó.”
Chương Vận Nghi cầm lấy quả cam, vui vẻ hẳn lên. Bước ra khỏi văn phòng, cô còn giơ cam lên mũi hít hà, thơm quá.
…
Trong lớp học, phần lớn các bạn đều đã có mặt, ai nấy đều đang hào hứng bàn tán về những bức ảnh kỷ niệm của đại hội thể thao.
Trần Khoát cũng nhìn thấy phong bì in hình sóng biển trên bàn mình. Chỗ trống trên đó còn có tên anh được viết ngay ngắn. Anh khựng lại một chút, chưa kịp đặt ba lô xuống đã cầm phong bì lên xem kỹ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc như đang nghiên cứu cái gì đó vậy.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới như sực tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi xuống, lấy ảnh ra khỏi phong bì.
Anh không ngờ cô lại chọn tấm này làm ảnh cá nhân để rửa.
Có lẽ là ảnh cô chụp bất ngờ, lúc đó anh đang nói chuyện với Phí Thế Kiệt, thậm chí còn chẳng nhớ nội dung là gì. Chỉ biết rằng anh đã cười, nụ cười thoải mái, tự nhiên.
Tiết tự học buổi tối hôm đó, đúng thật là cả lớp đều mất tập trung.
Điều khiến Chương Vận Nghi không ngờ tới chính là tình hình hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Vậy mà một số nam sinh và nữ sinh trong lớp lại bỗng dưng bắt đầu trao đổi ảnh đơn của nhau???
Này! Rốt cuộc thì bọn họ có hiểu nỗi khổ tâm của cô không vậy hả!!
Cô tức đến mức hầm hừ, hận không thể vác loa ra ngăn chặn hành động này của bọn họ. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, cô thấy có vài người cá biệt nào đó thì e lệ ngượng ngùng, vành tai đỏ bừng, nhưng vẻ mặt lại vui sướng. Cô lập tức buông xuôi, gục xuống bàn nhắm mắt lại: Được rồi, đây cũng là thanh xuân mà!
Thua mấy đứa đáng yêu này rồi.
Trần Khoát đi ngang qua dãy bàn, dừng lại trước bàn cô, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cô mở to mắt nhìn về phía anh.
“Không khỏe à?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, “Không có.”
Nghĩ một lát, cô lại ngồi thẳng người dậy, tò mò hỏi anh: “Lớp trưởng, cậu có trao đổi ảnh tớ chụp cho cậu với người khác không?”
Thực ra câu hỏi này của cô hơi thừa.
Bởi vì trong lớp, người đủ thân với anh để có thể trao đổi ảnh có lẽ chỉ có mỗi mình Phí Thế Kiệt…
Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi là cô đã không nhịn được cười rồi. Nhưng trong lòng lại thực sự ngưỡng mộ tình bạn của họ. Hồi còn đi học thì là bạn cùng bàn, sau này còn có thể kề vai sát cánh, cùng nhau thực hiện ước mơ. Điều khiến người ta hâm mộ nhất chính là, bạn thân nhất mỗi ngày đều có thể gặp nhau.
Trần Khoát không hề nghĩ nhiều, lập tức đáp ngay: “Không đâu.”
Chương Vận Nghi mỉm cười.
Cô cứ tưởng cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, ai ngờ Trần Khoát đã đi được hai bước rồi lại như nhớ ra cái gì đó, đi vòng vèo trở lại, hỏi cô: “Còn cậu thì sao?”
“Hả?” Cô sững người, sau đó mới phản ứng được là anh đang hỏi cô có trao đổi ảnh với người khác không. Cô bật cười: “Chắc chắn là sẽ không rồi.”
Tuổi mười bảy của cô, người có thể thưởng thức, trân trọng, cất giữ bức ảnh này chỉ có chính cô ở tuổi 20, tuổi 27, tuổi 37 mà thôi.
Trần Khoát cũng cười, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
-
Một ngày trước kỳ thi.
Chương Vận Nghi nhất định phải ôm chân Phật, ôm đến mức Phật Tổ cảm động vì sự chân thành của cô mới thôi. Cô đành cắn răng từ bỏ giấc ngủ trưa hôm nay, thà rằng nhớ thêm vài công thức còn hơn.
Đới Giai đã không còn ý định khuyên cô nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm mấy giây rồi vui vẻ quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Sợ mình buồn ngủ, Chương Vận Nghi mang theo cốc, định ghé qua siêu thị pha một ly cà phê hòa tan để cầm cự qua buổi chiều. Giờ nghỉ trưa, siêu thị vắng khách, cô không ngờ là lại gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ở đó.
Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Hai người mới ăn xong à?”
Phí Thế Kiệt khẽ gật đầu, đang định trả lời thì một giọng nói khác đã nhanh hơn cậu ấy một bước: “Cô giáo đột nhiên tìm bọn tôi có chút chuyện, mất một lúc, vừa ăn xong. Còn cậu thì sao?”
Phí Thế Kiệt chậm rãi quay sang nhìn Trần Khoát bên cạnh.
Thằng nhóc này, nói hơi nhiều đấy, còn thiếu mỗi việc báo cáo xem buổi trưa đã ăn những gì nữa thôi.
“Ngày mai là thi rồi, tớ không ngủ được.” Chương Vận Nghi chợt nhớ đến lần trước anh hiểu lầm cô uống thuốc, mím môi cười: “Định pha một ly cà phê. Là cà phê đó.”
Chuyện này thì tất nhiên là Phí Thế Kiệt nghe không hiểu.
Trần Khoát bật cười: “Được.”
Anh ngừng một lát, rồi nói: “Cậu uống gì, chọn đi, tôi mời.”
Câu này thì Phí Thế Kiệt vẫn không hiểu, nhưng Chương Vận Nghi lại hiểu. Lần trước làm bảng tin, anh từng mời Từ Thi Thi và mấy người khác nước uống, cô thì được ké. Hôm sau, khi tình cờ gặp anh ở ngoài ký túc xá, cô còn tiện miệng nói một câu, nếu trước kỳ thi mà được uống thì tốt quá, có khi còn được thần trợ giúp luôn ấy chứ. Không ngờ là anh vẫn còn nhớ.
Cô bật cười: “Vậy tớ không khách sáo nữa nhé!”
“Mua chút đồ ăn cũng được.” Anh bổ sung.
“Đồ uống là đủ rồi.” Cô cũng không pha cà phê nữa, xoay người nhẹ nhàng bước về phía kệ để hàng.
Cách một đoạn xa, Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát, ép hỏi: “Hai người đang nói tiếng Trung đấy à? Nếu đúng thì sao tôi nghe mà chả hiểu gì hết vậy?”
Trần Khoát liếc nhìn cậu ấy một cái: “Cậu cần hiểu à?”
Phí Thế Kiệt cười nhạt: “Ông nội cậu, không được, tôi cũng phải chọn một chai, cậu thanh toán.”
“Cậu uống thuốc câm đi.” Trần Khoát rất tàn nhẫn.
Phí Thế Kiệt hoàn toàn chẳng để tâm, kiểu công kích này có đáng gì đâu, đến mức còn không đủ để gọi là gãi ngứa nữa. “Kem đánh răng có Lưỡng Diện Châm, còn thằng nhóc nhà cậu thì đúng là người hai mặt mà. Đối với cậu ấy thì —” Cậu ấy giơ tay chỉ về phía Chương Vận Nghi đang chọn nước uống, nhưng chưa đến hai giây đã bị Trần Khoát dứt khoát bắt lấy, ấn xuống.
Trần Khoát: “Đừng chỉ.”
“Được rồi.” Phí Thế Kiệt đồng ý: “Cậu đối với bố cậu thì là thế này, còn với cậu ấy, đậu xanh, tôi không muốn nói gì nữa, thất vọng buồn lòng quá!”
Không biết là vì hai người họ gây ra tiếng động hay vì Chương Vận Nghi vốn định nói gì đó với họ, mà ánh mắt cô bỗng nhẹ nhàng dời khỏi hàng dài các loại đồ uống trên kệ, nhìn về phía họ.
Trần Khoát lập tức thu lại nụ cười trên mặt, dáng vẻ lười biếng khi trêu đùa với bạn bè cũng biến mất. Anh nghiêm túc nói với Phí Thế Kiệt: “Câu cuối cùng trong đề tổ hợp tự nhiên hôm qua sao? Chút nữa tôi viết lại cách giải cho cậu.”
Phí Thế Kiệt: “?”
Ai hỏi cậu bài tập vậy?
Chương Vận Nghi cũng loáng thoáng nghe được câu này, ngơ ngác: “?”
Có chuyện gì vậy?? Ngoài phòng học thì cấm bàn luận về học hành, đặc biệt là môn tổ hợp tự nhiên siêu phiền phức kia nữa chứ!
Cô thở dài bất lực, tiếp tục tập trung chọn giữa nước chanh và Mirinda.
Thấy Chương Vận Nghi không còn chú ý đến họ nữa, Phí Thế Kiệt chẳng nể nang gì mà mỉa mai: “Cậu bị thần kinh à? Cậu ấy biết cậu thần kinh vậy không?”
Trần Khoát huých cùi chỏ vào cậu ấy, hạ giọng cảnh cáo: “Để cậu ấy nghe thấy thì cậu sẽ tiêu đời đấy.”