Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 43

Trần Khoát sợ cái miệng không biết kiềm chế của Phí Thế Kiệt sẽ bị người khác nghe thấy, nên lập tức kéo cậu ấy ra một bên, trực tiếp dùng vũ lực trấn áp.

 

Hai người lại tiếp tục đùa giỡn vật lộn.

 

Chương Vận Nghi chọn xong đồ uống, đứng cách đó không xa, nhìn hai tên con trai túm lấy nhau thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà cảm thán không thôi. Dù có đầu óc thông minh đến đâu, thì con trai ở cái tuổi mười bảy mười tám này vẫn quá ư là trẻ con.

 

Cô hắng hắng giọng, cất cao tiếng nhắc nhở bọn họ: “Lớp trưởng, tớ đã chọn xong rồi nè.”

 

Trần Khoát lập tức thu cái chân đang định đá ra về, đứng thẳng người như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thuận tiện dùng ánh mắt cảnh cáo Phí Thế Kiệt rằng trận này tạm thời dừng lại, lát nữa rồi đánh tiếp. Bạn bè tốt chính là thế đấy, tuyệt đối không bao giờ để anh em mất mặt trước cô gái mà cậu ấy có thiện cảm, còn phải giúp cậu ấy giữ thể diện nữa chứ.

 

Phí Thế Kiệt cũng đứng ngay ngắn lại.

 

Hai người một trước một sau đi về phía Chương Vận Nghi.

 

Trần Khoát định hỏi cô chọn gì, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, anh thấy cô đang cầm trên tay một hộp sữa, chính là loại sữa mà anh hay uống. Khoảnh khắc đó, dường như có gì đó đập mạnh vào tim anh, khiến anh thoáng sững người.

 

Tháng 11 ở Giang Châu, đã chính thức bước vào cuối thu.

 

Nhiệt độ không khí giảm xuống, Chương Vận Nghi không còn hứng thú với đồ uống lạnh nữa. Cô đứng trước quầy hàng, do dự hồi lâu, cuối cùng không chọn nước chanh cũng chẳng chọn Mirinda, mà lấy một hộp sữa. Cô đúng là quá thông minh, có thể dùng sữa để pha cà phê hòa tan, thế là có ngay một ly latte.

 

Đúng lúc cô cũng uống chán loại cà phê hòa tan kia rồi, đổi vị chút xem sao.

 

“Lấy cái này đi.” Chương Vận Nghi lắc lắc hộp sữa trong tay.

 

Dường như lúc này Trần Khoát mới hoàn toàn hoàn hồn, phản ứng cũng chậm một nhịp: “... Được rồi. Có muốn lấy thêm ít đồ ăn vặt không?”

 

“Không cần.”

 

“Tôi cần!”

 

Chương Vận Nghi và Phí Thế Kiệt đồng thanh nói.

 

Mí mắt Trần Khoát giật giật, lén lút liếc sang nhìn Phí Thế Kiệt. Nhưng đối phương hoàn toàn không bị ánh mắt uy hiếp của anh làm ảnh hưởng. Sao nào, mua cho cô gái cậu thích thì được, còn mua cho bạn thân thì không chắc?

 

Cuối cùng, Trần Khoát đành phải cố nhịn cơn xúc động muốn ra tay trong lòng, miễn cưỡng gật đầu. Phí Thế Kiệt lập tức như con ngựa hoang sổng chuồng, lao thẳng về phía quầy đồ ăn vặt.

 

“Để tôi thanh toán cho cậu trước.” Tất nhiên là Trần Khoát có chiến thuật của riêng mình, đợi sau khi thanh toán cho hộp sữa này và cô đi xa rồi, anh sẽ tuyệt đối không mua đồ cho thằng béo đó.

 

“Được thôi.”

 

Hai người cùng đi đến quầy thu ngân. Trần Khoát rút tiền thanh toán, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Không phải nói là sẽ mua đồ uống sao?”

 

Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tớ đâu có nói thế đâu.”

 

Trần Khoát: “...”

 

“Tớ đang định dùng sữa để pha cà phê.” Chương Vận Nghi cười cười, giải thích, “Hy vọng là không thất bại. Tớ đi trước đây.”

 

“Được.”

 

Đợi cô đi xa rồi, Trần Khoát mới quay đầu nhìn sang Phí Thế Kiệt, cái kẻ đang tự cho là tìm được một tên ngốc coi tiền như rác mà hí hửng chọn một đống đồ ăn vặt. Nhưng Trần Khoát lại chẳng buồn để ý, cũng không buồn gọi. Anh trực tiếp thảnh thơi quay về ký túc xá.

 

Khi Phí Thế Kiệt ôm một đống đồ ra, nhìn quanh bốn phía, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai quen thuộc cả. Người đâu? Một người to đùng như thế đi đâu rồi?! “...?”

 

Cậu ấy muốn chửi thề quá đi mất!

 

 

Từ sau kỳ thi tháng đầu tiên đến kỳ thi giữa kỳ, suốt khoảng thời gian đó, Chương Vận Nghi vẫn nỗ lực như trước, nhưng lần này cô có thêm sự hỗ trợ từ lớp học thêm. Giáo viên ở lớp học thêm rất giỏi, hơn nữa vì không phải giáo viên trong trường nên cô có gì không hiểu đều dám giơ tay hỏi thẳng.

 

Cô cũng rất mong chờ lần này có tiến bộ không, nếu có, thì sẽ tiến bộ bao nhiêu.

 

Kỳ thi được xếp phòng dựa theo thứ hạng toàn khối. Vào ngày thi, Chương Vận Nghi tình cờ gặp một người không có quen nhưng không thân trong phòng thi, chính là Ngô Sảng học lớp 11. Trước giờ thi Ngữ văn, cô vẫn ngồi ở bàn đọc sách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào. Ngẩng đầu lên, cô thấy hai ba cậu con trai đang bá vai bá cổ nhau đi vào phòng.

 

Trong đó có Ngô Sảng.

 

Ban đầu Ngô Sảng vẫn cười nói vui vẻ, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào ánh mắt cô, thì nụ cười lại đột ngột biến mất. Cứ như thể cậu ta đang bị ảo giác vậy, nhắm mắt một cái, rồi lại mở mắt ra nhìn — chỉ thấy Chương Vận Nghi đang chống cằm, dịu dàng mỉm cười với cậu ta. Là kiểu cười xã giao khi thấy người quen. Cậu ấy lập tức trợn tròn mắt.

 

Chuyện gì vậy trời?!

 

Đợi đến khi cậu ta vội vàng chạy ra ngoài, nhìn bảng sơ đồ chỗ ngồi dán trước cửa phòng thi, sao trước đó không thấy tên Chương Vận Nghi ở đây chứ? Sao thằng nhóc Hứa Hàng không báo trước cho cậu ta vậy?! Toàn thân cậu cứng đờ. Nghiệt duyên à?!

 

Phản ứng của Ngô Sảng quá thú vị, đến mức giúp Chương Vận Nghi bớt căng thẳng hẳn ra.

 

Đây là một cách rất hay. Mỗi khi có chút lo lắng, Chương Vận Nghi sẽ lại quay đầu lại, hướng về phía chỗ ngồi của Ngô Sảng mà nở nụ cười thiện chí. Đúng là phải luôn vui vẻ, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà.

 

Sau hai ngày thi, Ngô Sảng thực sự muốn nói với cô, chị gái à, làm ơn tha cho em đi, đừng có cười với em nữa.

 

Thi xong môn cuối cùng, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Lần này, cậu ta làm bài rất nghiêm túc, đọc kỹ đề nhiều lần, quyết không để mắc sai sót vặt, chỉ mong mình có thể cố gắng hết sức, kiếm thêm vài điểm, để lần sau không phải thi chung phòng với Chương Vận Nghi nữa. Thật sự là quá đáng sợ rồi.

 

Ai mà ngờ rằng, cậu ta còn chưa kịp thả lỏng, thì lại có một người quen thuộc khác xuất hiện. Nhìn kỹ lại, hóa ra là lớp trưởng lớp 3.

 

Chương Vận Nghi cũng bất ngờ trước sự có mặt của Trần Khoát. Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về đề thi ban nãy. Kỳ thi giữa kỳ lần này, cô cảm thấy bản thân làm tốt hơn so với lần trước. Kỳ thi tháng trước, có rất nhiều câu cô thậm chí còn không hiểu đề đang nói gì. Nhưng lần này, đầu óc đã rõ ràng hơn nhiều. Mặc dù vẫn có những câu không giải được, nhưng ít nhất thì cô cũng nắm được sơ bộ hướng giải.

 

“Tôi đi ngang qua, tiện thể mang bàn về lớp luôn.” Trần Khoát giải thích đơn giản.

 

Mỗi lần thi xong đều phải mang bàn ghế về chỗ cũ.

 

Bình thường, Trần Khoát và ban cán sự lớp sẽ chỉ đạo mấy nam sinh có sức khỏe tốt làm việc này.

 

“À, ra vậy.”

 

Vài phút sau, Trần Khoát dọn bàn, Chương Vận Nghi bê ghế, hai người cùng nhau rời đi. Suốt quãng đường, họ chẳng nói với nhau mấy câu, nhưng lại toát ra một sự ăn ý kỳ lạ.

 

Ngô Sảng âm thầm đứng quan sát từ xa, chỉ cảm thấy hai người này đúng là đang tự lừa mình dối người. Ngoài mặt thì bảo không cho bọn họ đồn bậy bịa đặt, nhưng kết quả thì sao, kết quả là bản thân lại chẳng kiềm chế chút nào. Mới chớp mắt một cái mà đã quấn lấy nhau rồi. Cứ thế này một thời gian dài thì chỉ cần có mắt là ai cũng nhìn ra được có gì đó mờ ám. Cần gì ai đồn nữa? Chính họ mới là nguồn tin lớn nhất đây này! Đúng là không có thiên lý gì cả!

 

Trên đường về lớp học.

 

Trần Khoát không hỏi Chương Vận Nghi thi thế nào, một câu liên quan đến kỳ thi cũng không nhắc tới. Anh có thể nhìn ra được, cô rất mệt.

 

Mà Chương Vận Nghi cũng không muốn làm bản thân căng thẳng đến mức phát điên. Trong giờ tự học buổi tối, cô không đọc sách, cũng không làm bài tập, mà ngồi truyền giấy với Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ, tám chuyện điên cuồng. Ba người họ rất thân với nhau, đến mức còn lập hẳn một nhóm riêng, đặt tên là “Ba chàng lính ngự lâm”.

 

Ngoài ra, bọn họ còn có một quyển sổ dày cộp, bên trong toàn là những tin nhắn bí mật.

 

Và thực tế đã chứng minh, đó là một quyết định sáng suốt. Giấy nháp có thể vứt đi, nhưng cuốn sổ này sau này lại được Từ Thi Thi giữ gìn cẩn thận, thậm chí còn mang theo đến thành phố nhỏ kia, đặt trên bàn vẽ tranh của cô ấy nữa.

 

Từ Thi Thi: [Mấy cậu biết chưa, lớp 5 có một đôi bị bắt gặp trong rừng cây kìa hú hú hú ~]

 

Chương Vận Nghi: [Trời đất ơi! To gan thật đấy! Ôm hay hôn thế? Kể chi tiết vào! Càng chi tiết tớ càng thích nghe! ~]

 

Thẩm Minh Duệ: [Không có chi tiết gì cả. Hai người đó đúng là oan uổng quá mà, họ chỉ ra đó chia tay thôi, buồn cười chết mất.]

 

Chương Vận Nghi: [Những chuyện nhàm chán như vậy lần sau đừng kể cho tớ nghe nữa, tớ không có hứng thú đâu.]

 

Cô lại thấy tràn đầy sức sống.

 

Thật sự rất biết ơn những người bạn này. Ngày mai cô lại có thêm năng lượng để làm một học sinh lớp 12 rồi.

 

...

 

Khối 12, không chỉ học sinh mà ngay cả giáo viên cũng rất cố gắng. Họ không muốn lãng phí thời gian, thức khuya chấm bài, xếp hạng, in ấn rồi phát ngay cho học sinh. Trần Khoát là người đầu tiên trong lớp 3 nhìn thấy bảng điểm. Như thường lệ, anh lập tức xem qua top ba.

 

Mỗi lần thi xong, anh đều có thể đoán được mình làm bài ra sao.

 

Không vui cũng chẳng buồn, đã quá quen thuộc rồi.

 

Sau khi xem xong thứ hạng của mình, anh lại vội vàng lướt mắt tìm kiếm một cái tên khác. Trước đây, cái tên ấy rất bình thường, nhưng bây giờ, ba chữ kia như có thêm dấu hiệu đặc biệt, khiến anh có thể nhanh chóng nhận ra. Anh nhìn chằm chằm vào điểm từng môn, tổng điểm, rồi đến thứ hạng, khó mà kiềm chế được nụ cười.

 

“Yeahhhh!!!”

 

“Trời ơi a a a a a a!!!”

 

Chương Vận Nghi chỉ muốn nhảy dựng lên ngay tại bàn học của mình.

 

Bao nhiêu ngày dày công khổ luyện, cuối cùng cũng thu về quả ngọt. Cô đã vượt lên một bậc so với lời hứa với cô Triệu, đạt hạng 24.

 

Cô thật sự đúng là quá may mắn! Mấy ngày trước kỳ thi, cô luyện đề, không hiểu thần kinh bị chạm mạch hay gì mà lại cố chấp với một bài toán khó, quyết tâm không bỏ cuộc. Ban đầu cô đã định buông tay rồi, nhưng rồi lại lì lợm hỏi bài học sinh giỏi Đới Giai. Nghe giải thích vẫn chưa hiểu hết, cô lại cắn răng, mạnh dạn gọi cô giáo lại khi cô đi ngang qua bàn mình. Cô giáo cũng khá bất ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ. Cuối cùng, cô cũng thông suốt.

 

Công thức dùng trong bài này, cô chưa từng học thuộc cũng chưa thực sự hiểu rõ.

 

Không đợi cô dần quên, thế mà kỳ thi lần này lại xuất hiện một bài tương tự, hơn nữa còn là câu hỏi lớn!

 

Ngay lúc làm bài, cô suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

 

Tính ra, nếu không giải được bài này, có khi cô sẽ rớt xuống hạng 26 mất.

 

Trần Khoát khó mà không chú ý đến cô. Bởi vì cô thật sự vô cùng phấn khích, khiến anh không nhịn được mà quay đầu nhìn. Qua mấy dãy bàn, trong mắt cũng có ý cười rất nhạt, anh thấy cô rạng rỡ như ánh mặt trời, hết bắt tay với người này lại đập tay với người khác.

 

Thẩm Minh Duệ còn vì cô kích động mà cũng đập bàn: “Chị đại đúng là đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!”

 

Từ Thi Thi và Đới Giai nhìn Chương Vận Nghi cười ngây ngô thì cũng bật cười theo.

 

Chương Vận Nghi bắt đầu hớn hở gọi mọi người: “Cậu! Cậu! Còn cả cậu nữa! Đi, đi siêu thị với tớ, hôm nay tớ khao!”

 

Cả nhóm kéo nhau ra khỏi lớp, náo nhiệt vô cùng. Không ai có thể hiểu cảm giác thành tựu của Chương Vận Nghi lúc này. Mặc dù chỉ là hạng 24, mặc dù vẫn còn xa so với vị trí 16, 17 ở kiếp trước, nhưng cô vẫn cực kỳ vui sướng! Thậm chí còn vui hơn gấp trăm lần so với lúc cô giành được vai nữ phụ số 4 trong bộ phim tiên hiệp kiếp trước nữa!

 

Sau khi cô rời đi, Trần Khoát mới quay lại nhìn bảng điểm, khóe môi bất giác nhếch lên.

 

Tốt lắm.

 

Nhưng anh cũng không ngờ rằng, ngay trước khi chuông vào lớp buổi tối vang lên, Chương Vận Nghi từ siêu thị về lại bước đến bàn anh, mi mắt cong cong mà nhẹ nhàng đặt một gói bánh quy soda vị nguyên bản và một hộp sữa lên bàn anh: “Lớp trưởng, mời cậu nè.”

 

Trần Khoát hơi ngẩn ra. Còn có cả phần của anh nữa sao? Anh đâu có đi cùng đâu?

 

Bên cạnh, Phí Thế Kiệt sắp nghẹn chết, nhịn cười thật sự rất vất vả, cậu ấy kích động đến mức cái chân dưới bàn học cũng run lên, đương nhiên đây là một phản ứng vô cùng khó hiểu, bởi vậy mà cậu ấy lại có cảm giác phấn khích hơn cả khi mình yêu đương, mặc dù cậu ấy vẫn chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu đương bao giờ…

 

Trần Khoát nhận lấy, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, đôi chân dài cũng có chút cứng ngắc: “... Cảm ơn.”

 

“Nên mà!” Chương Vận Nghi hơi cúi người, hai tay chống lên bàn học anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tớ nói với cậu nhá, lần này tớ thực sự là vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng, may mắn! Vui quá đi mất ——” Nói đến đây, rốt cuộc thì cô cũng nhìn đến Phí Thế Kiệt đang ngồi bên cạnh, hơi khựng lại: “Phí Thế Kiệt, xin lỗi nha, tớ quên mua cho cậu mất rồi.”

 

Cô định lục túi xem còn gì để bù đắp không.

 

Phí Thế Kiệt suýt chút nữa thì bị sặc, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng. Cậu ấy vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu!”

 

Hôm nay người anh em này của cậu ấy vui vẻ như vậy, chắc chắn sẽ mời tôi ăn một chầu, chạy đâu cho thoát.

Bình Luận (0)
Comment