Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 44

Khi bảng điểm vừa được công bố, thì có người vui cũng có kẻ buồn.

 

Đối với Chương Vận Nghi, ăn Tết cũng cũng chỉ đến thế mà thôi. Sự phấn khích ấy cứ kéo dài đến tận buổi tự học sáng hôm sau. Buổi sáng, cô thậm chí còn không cần đến báo thức, đã tự tỉnh dậy sớm hơn hẳn. Vừa mở mắt ra, nghĩ đến việc mình đứng hạng 24, cô đã lập tức nhìn chằm chằm lên trần nhà, lặng lẽ cười ngây ngô với trần nhà.

 

Cô không dám phát ra tiếng, sợ đánh thức các bạn cùng phòng yêu dấu đang ngủ say.

 

Khi rời khỏi ký túc xá, cô nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Trần Khoát đâu. Trong lúc còn đang thắc mắc, cô lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó lại không nhịn được mà bật cười. Đây đúng là một ngày đáng ghi vào lịch sử, bởi vì cô thực sự đã ra ngoài trước 6 giờ sáng.

 

Điều này đồng nghĩa với việc cô có thêm năm phút để nhớ thêm một công thức, ôn lại thêm một bài văn cổ.

 

Nghĩ đến đây, cô lập tức phấn khích chạy ngay ra sân thể dục.

 

Quả nhiên, ngoài cô ra thì không có một ai cả. Đứng giữa không gian trống trải, cô hít một hơi thật sâu rồi hét lên vài tiếng, quên mất cả trời lạnh. Dòng máu trong người như đang sục sôi, cô bỗng cảm thấy hóa ra mình cũng có thể giỏi giang đến thế này đây.

 

Chương Vận Nghi cảm giác bản thân đang tràn đầy năng lượng không dùng hết.

 

Cô đi bộ vài vòng quanh sân thể dục, tay chân đã ấm dần lên, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn. Sau đó, cô hưng phấn chạy thẳng đến khu giảng đường. Trên hành lang, cô trông thấy Trần Khoát đang ăn trứng gà. Ngay lập tức, cô chạy lạch bạch về phía anh. Khi còn cách anh một đoạn, anh đã quay đầu lại, qua lớp sương mù của buổi sáng mùa thu, ánh mắt anh rơi xuống người cô.

 

“Lớp trưởng!” 

 

Chương Vận Nghi cứ cảm thấy sáng nay còn chuyện gì đó quan trọng chưa làm, nhìn thấy anh, cô mới sực nhớ ra. “Chào buổi sáng nha ~”

 

Chính là chuyện này đây.

 

Dạo trước, gần như sáng nào cô cũng gặp anh rồi chào buổi sáng với nhau. Không nói câu này với anh cứ có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.

 

Trần Khoát nuốt miếng trứng gà trong miệng xuống rồi khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng.”

 

Anh còn chưa kịp hỏi cô mấy giờ cô ra ngoài thì cô đã tươi cười giải thích: “Hôm nay tớ không cần đồng hồ báo thức luôn đó, 5 giờ rưỡi là đã tự nhiên tỉnh rồi. Lúc tớ đi xuống, dưới tầng chẳng có ai cả, cũng không thấy cậu đâu.”

 

“Sao lại dậy sớm thế?” Anh hỏi, “Từ giờ ngày nào cũng 5 giờ rưỡi dậy à?”

 

“Làm gì có chuyện đó!” 

 

Chương Vận Nghi quá hiểu rõ bản thân mình. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, sáng mai cô nhất định sẽ trở lại trạng thái bình thường. Không có báo thức thì không bao giờ tỉnh, mà kể cả báo thức reo thì cô cũng sẽ lăn lộn trên giường thêm vài phút nữa. Tinh thần quyết chí tự cường, xác chết vùng dậy thế này, thường thì không kéo dài quá 24 giờ đâu.

 

Trần Khoát cũng đoán được: “Bình thường mà, trời lạnh thì ai mà chẳng muốn ngủ nướng.”

 

“Cậu cũng nghĩ như vậy à?” Cô ngạc nhiên hỏi, thành thật mà nói, cô cứ nghĩ anh là kiểu người không cần ngủ cũng được ấy chứ.

 

“Tất nhiên.” Anh cũng là con người, cũng yêu thích sự ấm áp mà.

 

Nói đến đây, câu chuyện giữa họ cũng tạm dừng, bởi vì chuông vào lớp đã vang lên. Trần Khoát nhanh chóng uống vài ngụm sữa rồi theo dòng học sinh vào lớp.

 

Không lâu sau, cô Triệu đã vừa ngáp dài vừa bước vào lớp học. Trước và sau kỳ thi, chẳng ai dám mạo hiểm đi học muộn cả, cả lớp đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, trông chẳng khác gì một bầy chim cút non cả.

 

Cô Triệu vặn nắp bình giữ nhiệt ra, uống vài ngụm nước cho đỡ khô họng, sau đó thong thả đi vòng quanh lớp. Khi đến gần bàn Chương Vận Nghi, nghe thấy cô đang đọc bài bằng giọng điệu đầy khí thế, cô Triệu gõ nhẹ lên bàn cô rồi nói: “Theo cô lên văn phòng một chuyến.”

 

Chương Vận Nghi chớp mắt đầy mơ hồ. Sao lại gọi cô nữa rồi? Chẳng phải cô đã đứng thứ 24 rồi sao?

 

Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng chẳng thể làm gì khác cả, chỉ có thể cùng các bạn khác trong lớp nhìn theo bóng lưng Chương Vận Nghi, đầy thương cảm mà nhìn cô lặng lẽ theo sau cô Triệu ra khỏi lớp.

 

...

 

Phí Thế Kiệt nhìn theo hướng Trần Khoát đang nhìn, nhưng ngoài hành lang lớp học đã không còn ai cả. Thế mà thằng nhóc này vẫn đang dõi theo.

 

Cậu ấy rút bảng điểm ra từ giá sách, lẩm bẩm nói: “Chương Vận Nghi lần này làm bài cũng ổn đấy chứ.”

 

So với lần trước thì đúng là khá hơn nhiều, lần trước mới thực sự là thảm không nỡ nhìn.

 

Trần Khoát không lên tiếng, nhưng rõ ràng là tâm trí anh đã bay đi đâu mất rồi.

 

Phí Thế Kiệt nghe thấy giọng của Tôn Khải Toàn, quay đầu nhìn qua, hóa ra là đang thu báo tuần, bỗng dưng cậu ấy lại nảy ra một ý tưởng táo bạo, lập tức rít lên mấy tiếng với Tôn Khải Toàn.

 

Tôn Khải Toàn cau mày nghi hoặc: “Gọi tôi hả?”

 

“Chứ còn ai nữa.” Phí Thế Kiệt ngoắc tay ra hiệu. “Anh Tôn, báo tuần này cậu định mang qua cho giáo viên Tiếng Anh phải không?”

 

“… Đúng vậy.”

 

Phí Thế Kiệt nói tiếp: “Đưa đây, để tôi giúp cậu, tiện thể tôi cũng đi vệ sinh luôn.”

 

Mặc dù Tôn Khải Toàn không biết dây thần kinh nào của cậu ấy có vấn đề, nhưng cậu ấy có thể đẩy việc cho người khác thì còn gì bằng, lập tức giao cả xấp báo dày cộp sang: “Anh Phí, cảm ơn nhé!”

 

Đợi đến khi không còn ai chú ý đến bọn họ nữa, Phí Thế Kiệt mới dùng khuỷu tay huých Trần Khoát đang nhàm chán mà quay bút một cái, hạ giọng nói: “Báo tuần đây, cậu đi giao đi, phòng giáo viên Tiếng Anh ngay bên cạnh văn phòng của cô Triệu đấy.”

 

Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, hoàn toàn không động đậy: “Thần kinh.”

 

Giao báo tuần đâu phải việc của anh, anh không đi.

 

“Được thôi.” Phí Thế Kiệt quá hiểu cách trị thằng nhóc này. “Cậu không đi hả? Ok, tôi đi, nếu tôi có gặp Chương Vận Nghi thì sẽ an ủi cậu ấy luôn.”

 

Trần Khoát im lặng nhìn cậu ấy, ánh mắt hai người đối chọi, tóe lửa khắp nơi.

 

Phí Thế Kiệt thấy anh đứng dậy ôm lấy xấp báo, trong lòng cười không khép miệng được. May mà trong lớp ai nấy đều hoặc gật gù buồn ngủ, hoặc là đang gục mặt xuống bàn học bài, chẳng ai phát hiện hôm nay người đi giao báo tuần lại là Trần Khoát.

 

Buổi tự học sáng sớm trong tòa nhà dạy học vẫn náo nhiệt như mọi khi, nhưng hành lang thì chẳng có mấy người. Văn phòng giáo viên càng ngày càng gần, bước chân Trần Khoát cũng càng ngày càng chậm lại. Bất chợt anh lại tự hỏi, anh thực sự muốn nhìn thấy cảnh cô bị cô giáo phê bình sao? Cô có bằng lòng bị người khác nhìn thấy không?

 

Anh ngập ngừng, dừng bước chân lại.

 

Ngay lúc buổi tự học sắp kết thúc, cuối cùng Chương Vận Nghi cũng được cô Triệu đặc xá tha cho. Cô hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi văn phòng, còn chu đáo đóng cửa lại. Cánh cửa vừa khép lại, vẻ nghiêm túc trên mặt cô đã lập tức biến mất, nhún vai bất lực nhưng cũng vô cùng nhẹ nhõm.

 

Dù sao thì mặc kệ ai nói gì đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình làm bài rất tốt, rất xuất sắc, không chấp nhận phản bác.

 

Mặt trời đã xuyên qua tầng mây, sương mù tan dần.

 

Cô bước được mấy bước, lập tức nhìn thấy Trần Khoát đang đứng tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn ra xa. Ánh nắng ban mai phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp. Cô đang định gọi anh, nhưng lại nhanh chóng bịt miệng lại, nảy ra ý định trêu chọc anh. Cô cố tình bước thật nhẹ, cúi thấp người, khẽ khàng tiếp cận từ phía sau, rồi nghiêm giọng nói: “Cướp đây, không được động đậy!”

 

Để lại tiền, để lại cả chỉ số thông minh và điểm số nữa.

 

Trần Khoát quả thật là đã bị cô dọa, nhưng nhận ra giọng cô, anh chỉ biết dở khóc dở cười.

 

Cô bước đến cạnh anh, lúc này mới phát hiện anh đang ôm một xấp báo tuần, lập tức vỡ lẽ ra: “Cậu mang đồ tới cho giáo viên à?”

 

“Ừ.” Anh gật đầu. “Lớp học bí bách quá, ra đây hít thở không khí một chút, lát nữa sẽ mang vào.”

 

Chương Vận Nghi hoàn toàn hiểu cảm giác đó.

 

Trong lớp ngồi chen chúc bao nhiêu người, có người còn lén ăn sáng, trời lại lạnh, bạn học ngồi cạnh cửa sổ cũng không phải kiểu người thích hy sinh vì tập thể, tất nhiên là cửa sổ sẽ bị đóng kín mít, không khí bí bách là điều dễ hiểu thôi.

 

“Thế còn cậu thì sao?” Anh làm như vô tình mà hỏi cô. “Cô giáo gọi cậu ra là có chuyện gì khác à?”

 

“Đương nhiên là về điểm số rồi.” Chương Vận Nghi cũng không hề giấu giếm. “Sau đó tôi còn ký một tờ giấy sinh tử, à không đúng, giấy cam kết nữa.”

 

Nhắc đến chuyện này, cô lại cảm thấy không cam lòng.

 

Cô phát hiện ra rồi, cô đã bị cô Triệu nhắm trúng rồi.

 

Lần này cò kè mặc cả mãi, cô cam đoan với cô giáo rằng kỳ thi tháng sau sẽ cố gắng tiến lên thêm hai, ba bậc. Nhưng cô Triệu còn tham vọng hơn cô, bảo cô quay lại vị trí thứ 17 của học kỳ trước. Cô suýt nữa đã buột miệng nói thằng, hay là cô giáo cứ trực tiếp “xử tử” em luôn đi cho rồi, vậy thì cả hai chúng ta đều có thể nhẹ nhõm.

 

Trần Khoát nhìn cô, định nói lời động viên, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Chương Vận Nghi đã nhoẻn miệng cười rạng rỡ: “Lần sau tớ chắc chắn sẽ tiến bộ hơn!”

 

“Sẽ mà.” Anh đáp.

 

Chương Vận Nghi thấy anh còn phải đi vào văn phòng, nên cũng không nán lại trò chuyện linh tinh quá lâu, vẫy tay chào rồi tung tăng bước đi.

 

Trần Khoát đứng đó một lát, rồi thu lại tinh thần, tiếp tục vào văn phòng giáo viên. Cuộc gặp gỡ tình cờ này, cả hai đều không nhắc đến, nhưng nó lại như một đoạn giai điệu nào đó trong một bản nhạc, nhẹ nhàng vang lên giữa khuôn viên trường học.

 

-

 

Có chuyên gia nói năm nay sẽ là một mùa đông ấm áp. Bị cái lạnh buốt sáng sớm tát vào mặt, Chương Vận Nghi khinh bỉ cười khẩy trong lòng, mấy ông chuyên gia chó má đó toàn nói vớ nói vẩn, cô mới là chuyên gia thật sự đây này.

 

Cô đứng ngáp dài trên ban công, vừa đánh răng vừa mơ màng, đến mức suýt thì nôn khan mới chịu súc miệng. Bình nước nóng trong ký túc xá sáng sớm gần như vô dụng, nước nóng nhỏ giọt như có như không, mà cô lại là người dậy sớm nhất phòng 602, dù thế nào thì cũng không hưởng được chút ấm áp nào. Lạnh đến mức cả người run lên cầm cập.

 

Khi cô cầm ô bước xuống bậc thang ký túc xá, theo thói quen, cô liếc về phía khu ký túc xá nam sinh, đang thắc mắc thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc gần như là một cây đen lọt vào tầm mắt. Giữa làn mưa lất phất mờ ảo, dù không nhìn rõ đường nét gương mặt của người đó, nhưng  cô vẫn nhận ra ngay, đó chính là Trần Khoát.

 

Anh không mang ô.

 

Chỉ mấy bước chân đã tiến đến trước mặt cô, những sợi tóc rối khẽ vương hạt mưa, nhưng trông anh chẳng hề nhếch nhác chút nào.

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra một giây, rồi vội vàng nâng cao ô che cho anh. Cô thoáng nhìn thấy trên sống mũi cao thẳng của anh đọng lại vài giọt nước, lập tức hỏi: “Lớp trưởng, cậu không mang ô à?”

 

“Quên mất.”

 

Thật ra không phải là quên, mà anh vốn dĩ chẳng có ý định mang. Trong mắt Trần Khoát, chút mưa lất phất thế này chẳng khác gì không mưa, mang ô bất tiện, che ô còn phiền hơn.

 

Anh vốn định chạy một mạch đến nhà ăn, không ngờ lại chạm mặt cô, càng không ngờ rằng —

 

Anh khẽ nâng mắt lên, nhìn chiếc ô trong suốt kia. Lại càng không ngờ, cô lại giúp anh che mưa.

 

Chương Vận Nghi bất lực thở dài: “Bây giờ đâu phải mùa hè, trời đã vào thu rồi, thêm một cơn mưa là lạnh thêm một bậc, không đùa được đâu.”

 

Đặc biệt là khi đang giữa cuối thu, nếu tóc và quần áo bị ướt thì sẽ chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể để hong khô. Gặp xui thì cảm cúm tìm đến ngay, trong giai đoạn cuối cấp mấu chốt này mà bị bệnh thì phiền phức lắm…

 

Còn cô thì khác, cô rất biết chăm sóc yêu thương bản thân mình, ba bữa ăn đều đặn, uống nước cũng đủ tiêu chuẩn. Chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên trong lớp 3 mặc quần giữ nhiệt.

 

“Lần sau tôi sẽ chú ý.” Anh đáp: “Cậu đang định ra sân thể dục à?”

 

Chương Vận Nghi lắc đầu: “Mưa thế này tớ không đi đâu, tớ đang định đến căng tin, tiện thể đưa cậu đi cùng luôn.”

 

Trần Khoát lại liếc nhìn chiếc ô này.

 

Anh không nghĩ đây là lần đầu tiên mình thấy loại ô kỳ lạ như thế này, nhưng trước giờ chưa từng để tâm. “Không cần đâu, cậu cứ che đi.”

 

Nói rồi, anh lại lùi sang bên một bước, một bên vai đã hứng mưa.

 

Chiếc ô này không lớn, anh lại cao, vai rộng, chen vào sẽ chiếm mất không gian của cô, khiến quần áo cô có thể bị ướt.

 

Nhưng không ngờ, anh lùi một bước, cô lại cố chấp tiến đến gần anh một bước.

 

“Như vậy sao được chứ.” Cô vô cùng kiên quyết, biết anh chỉ đang khách sáo với mình, nhưng thực sự không cần thiết. “Lớp trưởng, cậu đã quên lần trước cậu bị cảm rồi à?”

 

Cho dù sức khỏe có tốt đến đâu, thì cũng không thể tùy tiện như vậy được.

 

Nghe cô nhắc đến chuyện đó, giữa hàng mày của Trần Khoát thoáng qua chút mất tự nhiên và ngượng ngùng. Trong thâm tâm, anh chỉ mong cả thế giới này đừng ai nhớ đến mấy chuyện ngớ ngẩn mà mình đã làm hồi đó.

 

“Mấy ngày đó cậu cứ đeo khẩu trang suốt ngày, tớ nhìn mà còn thấy khó chịu thay.” Chương Vận Nghi biết đeo khẩu trang cả ngày mệt mỏi thế nào. Không chỉ bí bách, khó thở, mà hai bên tai còn bị dây khẩu trang siết đến đau nhức nữa.

 

Trần Khoát nghe vậy, cơ thể hơi cứng lại.

 

Anh nhìn cô, không từ chối nữa. Mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt hơn, rơi xuống chiếc ô phát ra tiếng kêu lộp bộp.

Bình Luận (0)
Comment