Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 46

Sau tiết tự học buổi sáng, Chương Vận Nghi cùng Đới Giai ăn xong bát canh dê nóng hổi ở căng tin. Hai người không vội quay về lớp mà tranh thủ lúc tay chân còn ấm áp, đi dạo quanh tòa nhà giảng dạy. Với họ, ở thời điểm hiện tại, đây cũng được xem là một cách để nạp năng lượng.

 

Đi được một lúc, họ đã nghe thấy những tiếng reo hò từ xa vọng lại.

 

Chương Vận Nghi tò mò nhìn về phía đó, hóa ra là từ sân bóng rổ. Cô lập tức cảm thấy hứng thú, muốn kéo tay Đới Giai rủ đi xem náo nhiệt. “Tớ nghe chị Thi nói có một anh chàng lớp 10 đẹp trai hay chơi bóng lắm!”

 

Đới Giai cũng bó tay với cô bạn này, bĩu môi than thở: “Lớp 10 thôi mà, có gì hay ho đâu.”

 

Bây giờ nhìn học sinh lớp 10, cô ấy chỉ thấy toàn mấy đứa trẻ con.

 

“Đi xem đi! Xem một chút cũng đâu có mất tiền đâu!” Chương Vận Nghi vui vẻ kéo cô ấy chen vào đám đông. Nhưng thay vì thấy mấy em trai “tươi non mọng nước” mà Từ Thi Thi nhắc đến, thì người đầu tiên đập vào mắt cô lại là Trần Khoát đang mặc chiếc quần thể thao màu xám. Anh vừa ném bóng vào rổ, “cạch” một tiếng, ghi điểm.

 

“Không hổ danh là lớp trưởng!” Chương Vận Nghi chẳng tiếc lời khen ngợi, “Mắt nhìn người của Từ Thi Thi đúng là có vấn đề thật rồi, cậu có nhìn thấy ai đẹp trai không? Ngoại trừ lớp trưởng ra.”

 

Phóng mắt nhìn ra khắp sân, tất cả đều là nhân vật quần chúng A, B, C, D thôi. 

 

Đới Giai không nhịn được cười.

 

Hai người vẫn đang lặng lẽ thì thầm, còn Trần Khoát sau khi chạm tay ăn mừng với đồng đội thì vô tình quay đầu lại. Ánh mắt anh hơi khựng lại, sau khi vận động, nhịp tim cũng khó tránh khỏi mà tăng nhanh hơn, anh hạ giọng nói với đồng đội: “Tôi đi nghỉ chút.”

 

Nói xong, anh cầm chai nước khoáng đã cạn từ lâu, sải bước đến chỗ Chương Vận Nghi.

 

Người đến xem bóng không quá đông nhưng cũng chẳng ít, không nhiều người để ý đến họ.

 

Chương Vận Nghi thấy anh vừa ổn định hơi thở đã lập tức định uống nước, nhưng chuyện dở khóc dở cười lại xảy ra, có lẽ trong chai chỉ còn vài giọt. Cô tiện tay lấy chai nước mới mua, hào sảng đưa cho anh: “Tớ chưa mở chai này đâu, cậu uống đi.”

 

Trần Khoát chẳng hề khách sáo chút nào, rất tự nhiên mà nhận lấy, nhẹ nhàng vặn nắp chai ra rồi ngửa đầu uống vài ngụm. Yết hầu anh chuyển động, làm dịu cơn khát trong cổ họng. Sau đó, anh hỏi cô: “Vậy cậu uống gì? Lát nữa tôi đi mua, nước chanh hay gì khác?”

 

“Không cần đâu.” Chương Vận Nghi lắc đầu, “Lạnh quá, chắc tớ đi lấy nước nóng uống thôi.”

 

“Được.”

 

Còn chưa nói được mấy câu, trên sân đã có người gọi: “Anh Khoát, lên sân đi!”

 

Chương Vận Nghi không thấy được anh chàng đẹp trai nào nên cũng mất hứng xem bóng, bèn nói: “Lớp trưởng, cậu mau lên sân đi, bọn tớ cũng sắp về lớp rồi.”

 

“Ừ.” Trần Khoát nhìn cô một cái, khẽ gật đầu rồi quay lại sân bóng. Anh cẩn thận đặt chai nước bên cạnh chiếc áo khoác dày của mình, còn dùng tay áo che lên như sợ có ai vô tình đá trúng vậy.

 

Chương Vận Nghi cùng Đới Giai len ra khỏi đám đông, thời gian vẫn còn sớm nên cứ chầm chậm đi về phía tòa nhà giảng dạy. Tháng 12, cảnh vật xung quanh trông xác xơ thấy rõ, nhưng sự trẻ trung và nhiệt huyết của học sinh vẫn khiến khuôn viên trường thêm phần sinh động. Chương Vận Nghi đang ngân nga theo bài hát phát trên loa: “Mập mờ khiến người ta chịu đủ ấm ức, chẳng tìm ra bằng chứng của tình yêu ~”

 

Dạo này, các bạn học đáng yêu trong trường rất thích trò đặt bài hát ẩn danh tặng nhau.

 

Chắc gần đây có người thất tình hay buồn bã gì đó, vì trên loa toàn phát những bài hát sầu bi thương cảm.

 

Bỗng nhiên, một giọng nữ nhẹ nhàng bên cạnh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Trước đây không nhận ra, lớp trưởng là người nhiệt tình như vậy đấy.”

 

“Hửm?” Chương Vận Nghi nghiêng đầu nhìn Đới Giai, cười đáp: “Đúng không! Không chỉ mỗi cậu đâu, trước đây tớ cũng không nhận ra!”

 

“Không nhận ra cũng là bình thường thôi.” Đới Giai nói, “Lớp trưởng rất ít khi giao du với con gái chúng ta, lại còn ít nói. Tớ nhớ hồi trước cậu bảo cậu ấy là người kiệm lời, còn thấy Thành Nham đẹp trai hơn cậu ấy nữa cơ mà.”

 

“Thành Nham?”

 

Trong mắt người khác, Thành Nham chuyển về hộ khẩu gốc sau kỳ thi cuối học kỳ hai lớp 11, nên hình ảnh còn lưu lại trong trí nhớ của họ là gương mặt vừa ngông cuồng vừa điển trai của cậu thiếu niên mười bảy tuổi.

 

Nhưng với Chương Vận Nghi mà nói, lần cuối cô gặp Thành Nham lại là năm cô hai mươi bảy tuổi, là một anh chàng đeo tạp dề, cầm chảo và sạn trên tay, đứng xin Chu An Kỳ cho tăng thêm 200 tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng.

 

Quan trọng nhất chính là, cậu ấy vẫn cứ gọi “Kỳ Bảo, Kỳ Bảo”, sến súa đến mức nổi hết cả da gà.

 

Hôm đó, hai vợ chồng này tổ chức tiệc ấm cúng, mời một vài người bạn học cũ, nhưng chẳng ai ăn được bao nhiêu, thật sự là không nuốt trôi.

 

Tóm lại là, Chương Vận Nghi tuyệt đối không chịu thừa nhận mình đã từng nói câu đó. Đây rõ ràng là vu oan mà. Cô nghiêm túc phản bác: “Không thể nào, không đời nào tớ lại có thể nói ra câu đổi trắng thay đen như thế. Nếu bảo bỏ phiếu xem Thành Nham và lớp trưởng ai đẹp trai hơn, chẳng cần suy nghĩ một giây nào tớ cũng có thể lập tức bỏ phiếu cho lớp trưởng. Chị Giai, chắc chắn là cậu đã nghe nhầm rồi, hoàn toàn nghe nhầm!”

 

Đới Giai nhìn cô, vẻ mặt như định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành phải nhún nhường: “Được rồi, được rồi, được rồi, là tớ nghe nhầm, được chưa?”

 

Cô ấy thực sự không muốn tranh luận làm gì, chứ nếu quyết tranh cãi, chắc chắn cô ấy sẽ thắng. Bởi vì cô ấy có tận bốn nhân chứng cơ mà!

 

“Chị Giai, cậu đã đạp trúng mìn rồi đấy, cậu có biết không?” Chương Vận Nghi bật cười trước câu nói vừa rồi của Đới Giai, “Nếu cậu là con trai mà còn nói câu này với tớ, thì cậu tiêu đời rồi đấy.”

 

 

Những ngày đi học trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt một cái mà trời đã tối rồi.

 

Trần Khoát cầm theo hai phích nước, đến phòng lấy nước nóng. Anh xếp ở cuối hàng, chiều cao nổi bật giúp anh nhìn bao quát được cả hàng dài phía trước, nhưng sau vài lần quét mắt tìm kiếm, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Chương Vận Nghi đâu. Không biết là cô chưa đến, đã đi rồi hay hôm nay đơn giản là không đến nữa.

 

Anh suy nghĩ vẩn vơ.

 

Cảm thấy bản thân đúng là rảnh rỗi vô cùng mà.

 

Dòng người dần tiến lên phía trước, anh lại quay đầu nhìn về con đường dẫn đến đây. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, bóng cây lay động, cách đó một đoạn, anh thấy Chương Vận Nghi đang khoác tay Đới Giai đi tới. Trong lòng anh thả lỏng hẳn, thậm chí trước khi kịp nhận ra bản thân đang làm gì, thì anh đã nhấc chân rời khỏi hàng, nhường chỗ cho người phía sau rồi.

 

Cậu bạn đứng sau đang ngáp dài, thấy anh hành động như vậy thì sững người, bất ngờ đến mức nuốt cả một ngụm gió lạnh vào bụng.

 

Mặc dù không biết người này bị làm sao, nhưng cậu ấy vẫn lập tức bước lên phía trước, không cho Trần Khoát cơ hội đổi ý.

 

Trần Khoát ung dung bình thản mà bước xuống phía cuối hàng.

 

Hôm nay Chương Vận Nghi và Đới Giai chậm chạp, mất thêm chút trong ký túc xá, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Khi sắp đến nơi, cô ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng nhận ra Trần Khoát đang xếp hàng đợi. Với chiều cao của anh, đứng giữa đám đông đúng là nổi bật như hạc giữa bầy gà. Nhiều người cao thường hơi gù lưng, nhưng anh thì không hề, đứng thẳng tắp như cây tùng trong màn đêm, vô cùng nổi bật.

 

Cô kinh ngạc vui vẻ mà gọi lớn một tiếng: “Lớp trưởng!”

 

Nghe tiếng gọi, Trần Khoát quay đầu lại. Lúc đó anh đang bình thản nhàn nhã xem điện thoại, nhưng khi thấy là cô, dường như có chút bất ngờ: “Ừm, hai cậu cũng đi lấy nước nóng à?”

 

“Đúng rồi, trùng hợp ghê.”

 

Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai, bước tới đứng ngay phía sau Trần Khoát, liếc nhìn hai cái phích dưới chân anh rồi lập tức hiểu ra, trêu chọc: “Lớp trưởng, hôm nay là cậu thua oẳn tù tì hả?”

 

Đới Giai cũng mím môi cười nhẹ.

 

Nếu là Phí Thế Kiệt thì cô ấy còn có thể trêu chọc bọn họ quá trẻ con, nhưng vì đây là lớp trưởng nên tốt nhất vẫn nên im lặng thì hơn.

 

Bởi vì lớp trưởng lúc tâm trạng tệ thật sự rất đáng sợ. Ai từng chứng kiến một lần rồi thì chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy lần thứ hai đâu.

 

“… Cũng có thể coi là vậy.” Trong màn đêm yên tĩnh, giọng Trần Khoát có chút trầm thấp. Anh cũng không phủ nhận lời cô nói.

 

Chương Vận Nghi lập tức tranh thủ cơ hội tố cáo: “Hôm qua Phí Thế Kiệt nói cậu gian lận lúc chơi oẳn tù tì đấy!”

 

Trần Khoát cất điện thoại vào túi, mỉm cười nhạt nói: “Thật sao? Xem ra cậu ta đang ngứa đòn rồi, lát nữa về tôi sẽ xử lý cậu ta một trận.”

 

Chương Vận Nghi lén cười trộm.

 

Cô cảm thấy đôi khi lớp trưởng cũng khá hài hước, nhưng không phải kiểu hài hước lộ liễu, phô trương mà là kiểu tinh tế, thú vị.

 

Đới Giai nhón chân, thăm dò nhìn thoáng qua Chương Vận Nghi rồi lại liếc sang Trần Khoát, cả hai đều đang cười. Nhưng có ai có thể nói cho cô ấy biết, đoạn đối thoại này có gì buồn cười được không? Hay là tiêu chuẩn hài hước của cô ấy quá cao, nên không thể hòa hợp với tập thể được?

 

Đến lượt Trần Khoát lấy nước, anh chủ động xoay người, nhường cho Chương Vận Nghi và Đới Giai lấy trước.

 

Chương Vận Nghi sớm đã biết anh là người lịch sự, chu đáo. Đới Giai thì không quen lắm, dù gì thì cũng không thân thiết, nên vội vàng khách sáo nói: “Cảm ơn lớp trưởng nha.”

 

Trần Khoát không quá để ý mà đáp: “Chuyện nên làm thôi.”

 

Khi anh nói câu này, Chương Vận Nghi đang đưa thẻ cho bác bảo vệ nên không nghe thấy.

 

Mấy từ này rơi vào tai Đới Giai lại khiến cô ấy bất giác nhìn Trần Khoát thêm lần nữa. Chuyện nên làm? Sao lại là chuyện nên làm? Cảm giác có gì đó hơi kỳ lạ.

 

“Cẩn thận đấy.”

 

Trần Khoát dõi theo dòng nước sôi đang rót vào phích, thấy Chương Vận Nghi đứng hơi gần, không kìm được mà nhắc nhở một câu.

 

“Tớ biết rồi.” Chương Vận Nghi mỉm cười, đậy nắp phích lại rồi giục Đới Giai: “Chị Giai, đến lượt cậu rồi đấy.”

 

“Ồ ồ, tới ngay đây.” Đới Giai hoàn hồn lại, tạm thời gác lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, vội vàng bước lên lấy nước nóng.

 

Chương Vận Nghi lấy xong nước vẫn không rời đi ngay mà kéo Đới Giai đứng sang một bên đợi Trần Khoát. Chẳng bao lâu sau, ba người đã cùng nhau trở về ký túc xá. Nếu tối hôm qua Đới Giai còn góp chuyện thì hôm nay cô ấy lại hoàn toàn im lặng, trở thành một tấm phông nền hoàn hảo.

 

“Đêm nay cũng có sao kìa.” Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng đầy hứng thú, “Hình như tớ chưa bao giờ tìm thấy chòm sao Bắc Đẩu cả.”

 

Trần Khoát dừng bước chân lại, tìm một góc nhìn tốt không bị cây cối che khuất. Anh hơi cúi người, chỉ tay về phía bầu trời: “Kia kìa.”

 

“Đâu thế?”

 

Chương Vận Nghi nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, cố căng mắt ra nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.

 

Cả hai người này đều không nhận ra, Đới Giai đã bị họ vô tình đẩy ra rìa, lặng lẽ đứng trong cơn gió lạnh, tay xách phích nước, cắn môi đầy cam chịu.

 

Trần Khoát kiên nhẫn chỉ trỏ, nhưng những ngôi sao trong thành thị lại không đủ sáng, khoảng cách lại quá xa nên rất khó nhìn rõ. Chương Vận Nghi chỉ có thể dán mắt theo ngón tay anh vẽ từng vòng tròn trên bầu trời, cuối cùng đành phải giả vờ phấn khích: “Nhìn thấy rồi! Thần kỳ thật đấy!”

 

Hết cách rồi, học sinh giỏi quá nghiêm túc tích cực.

 

Cô nghi ngờ nếu mình nói không thấy, anh sẽ chỉ tới sáng mất.

 

Lừa anh một chút chắc cũng không sao đâu.

 

Trần Khoát cảm thấy hài lòng mà mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”

 

Bên cạnh, Đới Giai thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nơi này lạnh như thế này, cuối cùng cũng ngắm sao xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment