Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 47

Trong suốt những năm tháng học sinh của Chương Vận Nghi, cụm từ xuất hiện nhiều nhất trong các bài văn chính là năm tháng như thoi đưa, thời gian như tên bắn. Giờ đây, cô mới thực sự thấm thía được ý nghĩa của nó ... rõ ràng là kỳ thi giữa kỳ như vừa mới xảy ra hôm qua, vậy mà chớp mắt một cái lại sắp đến kỳ thi tháng nữa rồi?!

 

May mắn là cô cũng đã học được cách tìm được niềm vui trong nỗi khổ.

 

Chẳng hạn như mùa thi đến cũng đồng nghĩa với việc không còn tiết tự học buổi tối nữa, toàn bộ phòng học được trưng dụng làm phòng thi. Chiều hôm trước kỳ thi, chuông tan học vừa vang lên, học sinh trong trường đã tự giác bắt đầu di chuyển bàn ghế để sắp xếp lại phòng thi. Chương Vận Nghi đứng tựa vào lan can mà nhìn xuống, chỉ cảm thấy cảnh tượng ấy trông giống như những chú kiến nhỏ đang hì hục khiêng đồ ăn, từng nhóm ba, bốn người, đen sì sì, bận rộn vô cùng.

 

Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc. “Nhìn cái gì thế?”

 

Cô không cần quay đầu cũng biết là Trần Khoát, vội vàng gọi anh lại, hào hứng chia sẻ suy nghĩ của mình. “Cậu xem, có giống mấy chú kiến đi thành đàn vào ngày mưa không? Có phải trông đáng yêu lắm không?”

 

Với bọn họ mà nói, kỳ thi chính là cơn mưa sắp ập đến.

 

Trần Khoát thật sự không hiểu trong đầu cô chứa bao nhiêu suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Anh liếc nhìn cô một cái, gật đầu: “Đúng là rất đáng yêu.”

 

“Cậu đã sắp xếp xong hết rồi à?” Chương Vận Nghi cười đến khi thỏa mãn mới để ý đến anh, hỏi.

 

Lớp trưởng của lớp cô thực sự rất đáng khen.

 

Có điều, sự chu đáo của anh không phô trương, đến bây giờ cô mới dần nhận ra.

 

Trong lớp học, số nam sinh nhiều hơn nữ sinh, mỗi khi có việc nặng nhọc gì, anh đều tuyệt đối không để bọn họ lười biếng, ai cũng phải động tay động chân, trong khi các nữ sinh thì chỉ việc đứng chỉ đạo sắp xếp.

 

“Ừ.” Trần Khoát gật đầu: “Trời đã không còn sớm nữa, các cậu cũng mau đi ăn đi. Hôm nay nghỉ sớm một chút, ngày mai còn thi nữa.”

 

“Không cần vội đâu ~” Chương Vận Nghi bâng quơ đáp, “Tớ đang đợi chị Giai, bọn tớ định ra phố sau ăn cơm.”

 

“Vậy à.”

 

Trần Khoát liếc nhìn đồng hồ. “Được, nhớ đi cẩn thận đấy.”

 

...

 

Ban đầu, Phí Thế Kiệt không hiểu tại sao Trần Khoát lại đột nhiên đổi ý, cho đến khi hai người vòng qua nửa vòng ở con phố sau trường và nhìn thấy Chương Vận Nghi với Đới Giai đang ngồi trong quán ăn Hàn Quốc, cậu ấy mới chợt bừng tỉnh.

 

Còn chẳng phải là vì hai ngày tới thi cử, không cùng phòng thi nên không thể gặp nhau thường xuyên sao?

 

Có cần phải làm đến mức này không?

 

Phí Thế Kiệt huých khuỷu tay vào Trần Khoát, trêu chọc: “Cậu đừng có bám dính người ta quá, coi chừng mấy con chó ngoài đường cũng nhìn ra cậu có tình ý với người ta đó.”

 

Đợi thi đại học xong rồi thì thích thế nào cũng được, nhưng bây giờ là thời điểm gì hả? Không sợ cô Triệu vác dao đuổi đến à? Anh bạn à, cậu có thể kiềm chế một chút được không?

 

Trần Khoát mặt không đổi sắc, đáp lại: “Chó bên đường, là cậu hả?”

 

“Cậu muốn chết à!” Phí Thế Kiệt đấm anh một cái.

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy bọn họ bước vào quán thì có chút bất ngờ. Nhưng sau khi ngẫm lại thì phố sau có rất nhiều hàng quán, mà quán ăn Hàn Quốc này có thể tồn tại vững vàng suốt cả chục năm cũng là có lý do của nó. Giá cả phải chăng, đồ ăn ngon, không chỉ vậy, quán còn rất hợp gu học sinh cấp ba, trang trí theo phong cách Hàn Quốc, trên tường dán đầy poster của các idol nổi tiếng, TV treo trên tường phát toàn phim truyền hình và show giải trí Hàn Quốc.

 

Đới Giai đang chơi Fruit Ninja, thấy hai người họ đến cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ ngước lên liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chém trái cây trên màn hình.

 

“Ui chà, đúng là trùng hợp quá!” Phí Thế Kiệt hồ hởi kéo ghế nhựa ra, ngồi phịch xuống.

 

“Các cậu cũng ăn ở đây à?” Chương Vận Nghi cầm tờ giấy ghi số thứ tự mà nhân viên quán phát, đề nghị: “Hay là chúng ta ghép bàn ngồi chung đi, các cậu đỡ phải đợi lâu.”

 

“Được luôn!”

 

Phí Thế Kiệt vẫy tay ra hiệu cho Trần Khoát ngồi xuống, mà chẳng hiểu sao, vị trí anh chọn lại ngay bên cạnh Chương Vận Nghi.

 

Đới Giai lặng lẽ nhìn lướt qua, rồi lại làm như không thấy gì, lại cúi xuống tập trung vào màn hình. Chém, chém, chém!!

 

“Các cậu cũng hay đến đây ăn à?” Chương Vận Nghi hỏi.

 

“Cũng thỉnh thoảng.” Trần Khoát đáp, “Cơm trộn thố đá nóng ở đây khá ngon.”

 

Phí Thế Kiệt cúi đầu, sợ mình nhịn không nổi mà bật cười, sau đó phá hỏng kế hoạch của anh em tốt.

 

Làm gì vậy, cũng mới chỉ đến ăn có một lần thôi mà, anh đúng là dám trả lời thật.

 

“Cậu cũng thích cơm trộn thố đá nóng à?” Chương Vận Nghi nói. “Tớ cũng thích lắm, quán này làm khá ngon, cũng được xem là chuẩn vị đấy, chỉ là chờ bàn hơi lâu, món lên cũng chậm nữa.”

 

“Ừ, đúng là hơi lâu thật.” Trần Khoát dừng lại một chút. “Nhưng mà ăn ngon là được rồi.”

 

Phí Thế Kiệt vốn không có ý định xen vào cuộc trò chuyện để chứng tỏ sự tồn tại, nhưng nghe hai người kia cứ nói chuyện rôm rả, cậu ấy đột nhiên lại cảm thấy mình giống như con kỳ đà cản mũi. Cậu ấy không nhịn được mà liếc sang nhìn Đới Giai, trong lòng thầm bội phục không thôi. Không hổ danh là chị Giai, vậy mà lại hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào, đã hòa mình vào con phố này, vào quán ăn này, trở thành phông nền hoàn mỹ!

 

Vì anh em, vì bạn bè, xả thân không tiếc tính mạng cũng là chuyện nên làm, nhưng vấn đề là bây giờ cậu ấy thực sự quá đói bụng rồi. Vậy nên cậu ấy ho nhẹ một tiếng, thử thu hút sự chú ý. Nhưng anh Khoát nhà cậu ấy cứ như điếc vậy, chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ấy một cái.

 

“Tôi đi mua chút đồ uống đã.” Cậu ấy chuẩn bị bỏ chạy.

 

Trần Khoát thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, không nói gì.

 

Chương Vận Nghi lập tức giơ tay lên, chỉ thiếu nước ngâm thơ ca ngợi lão Phì là một người tốt hiếm có khó tìm mà thôi. “Tớ tớ tớ! Tớ cũng muốn uống nữa! Mua giúp tớ một ly nhé!”

 

“…” Phí Thế Kiệt hỏi. “Cậu muốn uống gì?”

 

“Trà sữa khoai môn, thêm trân châu!”

 

Phí Thế Kiệt gật đầu cho có lệ, đứng dậy định rời đi.

 

Ai ngờ “phông nền” Đới Giai cũng đứng dậy theo. Trong lúc cậu ấy còn đang ngơ ngác, thì Đới Giai đã nhìn về phía Chương Vận Nghi, nhẹ giọng giải thích, “Tớ cũng đi.”

 

Phí Thế Kiệt: “???”

 

Cậu ấy còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đi được vài bước thì nhìn sang Đới Giai. “Chị Giai, cậu...”

 

Đới Giai bình tĩnh hỏi. “Chuyện gì thế?”

 

“Không có gì...” Phí Thế Kiệt đi một đoạn rồi bật cười thành tiếng. “Đúng là người đồng cảnh ngộ mà!”

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát ngồi ngoài quán nói chuyện, đến khi nhân viên ra gọi vào trong, cô mới chợt nhận ra Phí Thế Kiệt và Đới Giai đi đã lâu rồi mà mãi vẫn chưa về. Cô thò đầu nhìn về phía quầy nước, trời bây giờ tối sớm, khoảng cách lại xa, nên nhìn chẳng rõ gì cả. Đành phải lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Đới Giai.

 

Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, âm thanh xung quanh ồn ào, còn có cả tiếng ai đó húp mì xì xụp. “Quầy nước cũng đông người xếp hàng, bọn tớ đã qua quán khác mua rồi. Chỗ này mới mở, tớ thực sự đói quá rồi... Ờm, cậu có muốn qua đây không?”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Cô phục luôn rồi. “Tới lượt bọn tớ rồi!”

 

Bên kia, Đới Giai dùng khăn giấy lau miệng. Có những chuyện đã nhìn thấu rồi nhưng không cần nói toạc ra.

 

Cô ấy biết Chương Vận Nghi với lớp trưởng có cái gì đó.

 

Cô ấy cảm thấy, Chương Vận Nghi không nói với cô ấy, cũng giống như cô ấy không nói với Chương Vận Nghi, đều là vì ngại ngùng thôi. Cô ấy hiểu mà.

 

Sau khi cúp máy, Chương Vận Nghi quay sang than thở với Trần Khoát, “Hai người kia đói bụng quá, chờ không nổi nên đã qua quán khác ăn trước rồi. Không xa lắm đâu, lớp trưởng, cậu có muốn qua tìm Phí Thế Kiệt không?”

 

“Không cần.” Trần Khoát nhìn lướt qua quán ăn. “Đã đến đây rồi.”

 

Chương Vận Nghi cũng nghĩ vậy. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có bàn ngồi, cô mà không ăn được cơm trộn thố đá nóng thì nhất định sẽ không chịu đi đâu. Thời gian của học sinh lớp 12 quý giá lắm đấy. Cô gọi một phần cơm trộn thố đá nóng và một bát canh rong biển Hàn Quốc, sau đó đưa thực đơn cho Trần Khoát.

 

Nhân viên cửa hàng cầm bút đứng bên cạnh, đợi anh gọi món.

 

“Tôi cũng ăn cơm trộn thố đá nóng.” Anh nói tiếp câu sau với Chương Vận Nghi. “Còn muốn ăn thêm gì nữa không?”

 

“Tớ đã gọi rồi mà.” Cô nói.

 

Trần Khoát hơi do dự. “Không uống gì sao?”

 

“Tớ đã gọi canh rong biển rồi.”

 

“Ừm…” Trần Khoát chưa ăn cùng cô nhiều lần, không rõ sở thích ăn uống của cô lắm, cũng không biết nên gọi gì thêm. “Vậy tôi chỉ gọi mỗi một phần cơm trộn thôi nhỉ?”

 

Nhân viên phục vụ chờ nãy giờ, không biết anh còn đang chần chừ cái gì, cứ tưởng anh đang nói với mình: “Hai phần cơm trộn, một phần canh rong biển, đúng không ạ?”

 

Chương Vận Nghi nhấp một ngụm trà lúa mạch.

 

Trần Khoát gật đầu: “Đúng rồi.”

 

Cô chống cằm, chuyên chú nhìn lên màn hình TV treo trên tường, đang chiếu một chương trình thực tế đóng giả cặp đôi ngọt ngào. Nhìn hai người đẹp trai xinh gái yêu đương, cô bất giác mỉm cười, lộ ra vẻ “đẩy thuyền thôi”.

 

Trần Khoát không hiểu sao cô lại cười, anh cũng nhìn theo hướng mắt cô một lúc nhưng chẳng thấy có gì thú vị cả.

 

Thấy cô đang chăm chú xem TV, anh cũng không quấy rầy cô. Lần trước anh đến đây đã biết quán này phục vụ chậm, nên anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chờ đợi rồi. Anh lấy điện thoại ra, chống khuỷu tay lên bàn, bắt đầu chơi game giết thời gian. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, anh lại thấy cô đang uống nước, hình như không hề cảm thấy chờ đợi là chuyện gì phiền phức cả.

 

Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đặt cốc xuống, ánh mắt lướt qua bàn tay anh đang cầm điện thoại. Động tác của anh nhanh nhẹn, thao tác gọn gàng dứt khoát.

 

Anh đang rất tập trung mà chơi game, có lẽ với anh, chơi game là một cách giải tỏa áp lực.

 

Khóe môi cô không khỏi khẽ cong lên.

 

Cũng may không phải chỉ có cô là người duy nhất chịu áp lực.

 

 

Quán nhỏ mà ấm áp, ăn xong bước ra ngoài, Chương Vận Nghi ăn uống no đủ, toàn thân ấm áp, mặt cũng hơi nóng lên, nhưng vẫn chưa vội vàng mặc áo bông vào, chỉ khoác trên tay. Một cơn gió thổi qua, vậy mà cô lại chẳng thấy lạnh chút nào, còn buột miệng cảm thán: “Hạnh phúc quá đi mất.”

 

Cơm trộn ngon, canh rong biển cũng ngon, tay chân ấm áp, đúng là tuyệt thật.

 

Về ký túc xá tắm nước nóng, rồi có thể đi ngủ sớm nữa, thật sự là quá tuyệt vời.

 

Trần Khoát nghe thấy giọng cô thì thầm thì trên mặt cũng hiện lên ý cười, đứng bên cạnh cô, cùng nhau băng qua vạch dành cho người đi bộ, chầm chậm đi về trường. Ven đường có người bán khoai lang nướng, mùi ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

 

Hai người đi đường tắt, cắt ngang khu giảng đường của khối lớp 10 và 11.

 

Giờ này, cả trường đã im lặng hẳn. Cũng chính vì như thế, chỉ cần hơi nói lớn một chút, thì âm thanh cũng vang vọng khắp nơi.

 

Bỗng nhiên, Chương Vận Nghi nhạy bén nghe thấy một vài từ khóa nhạy cảm, bước chân cô lập tức khựng lại.

 

Trần Khoát đi trước hai bước, phát hiện cô không theo kịp, bèn quay đầu nhìn cô.

 

Nhưng cô lại chẳng để ý gì đến anh, chỉ lặng lẽ bước nhẹ theo hướng phát ra tiếng nói. Anh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đi theo cô, tiến về khu vực tối tăm, nơi thậm chí ánh đèn đường cũng không chiếu tới.

 

Trần Khoát cũng chẳng hiểu sao mà bản thân cũng bắt đầu bước rón rén.

 

Chắc là do bị Chương Vận Nghi đi ở phía trước ảnh hưởng.

 

Còn đang nghi ngờ chưa kịp hiểu mình đang phát bệnh gì, thì anh nhất thời không chú ý tới cô đã dừng lại, lồ ng ngực bất cẩn đâm sầm vào lưng cô.

 

Chương Vận Nghi suýt nữa thì kinh ngạc kêu lên, vội vàng bịt miệng lại, giật mình quay đầu, chỉ lộ ra vầng trán nhẵn mịn và đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Cảm xúc trong mắt cô dịu xuống, rồi trừng mắt nhìn anh một cái, lặng lẽ thở dài một tiếng ra hiệu cho anh im lặng, sau đó chỉ tay về phía trước, ý bảo anh mau đến hóng hớt đi, nhìn kìa, xem kìa!

 

Kịch hay sắp lên đến cao trào rồi!

 

Trần Khoát nín thở.

 

Trong bóng tối lờ mờ, anh thấy ba người đang đứng đối diện nhau tạo thành một hình tam giác, đang giằng co.

 

Nghe giọng thì có vẻ là hai nữ sinh, một nam sinh.

 

Nữ sinh A nghẹn ngào nức nở: “Là do buổi tối cậu ta cứ nhắn tin cho tớ trước, dụ dỗ tớ! Tớ đâu có muốn trả lời cậu ta đâu hu hu hu! Mà cậu ta cứ gửi mãi cho tớ…”

 

Nam sinh lập tức phản bác: “Tại sao tôi lại phải nhắn tin cho cậu chứ? Chẳng phải do cậu đổi avatar y hệt tôi sao?”

 

Nữ sinh A càng khóc dữ hơn: “Tớ chưa bao giờ để ý avatar của cậu cả! Cậu thích Kid, chẳng lẽ tớ cũng không được thích à?”

 

Nữ sinh B nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm mấy người có chuyện gì, nhưng mà đều chẳng biết xấu hổ là gì cả! Cứ đợi đấy, tôi sẽ đăng chuyện này lên diễn đàn! Muốn nôn hết cả cơm tối nay ra rồi!”

 

Nữ sinh A vừa thút thít vừa nài nỉ: “Cậu đăng thì đăng, nhưng đừng có cắt đứt quan hệ với tớ mà…”

 

Trần Khoát: “…”

 

Nương theo ánh trăng mờ nhạt, anh quay sang nhìn Chương Vận Nghi, ánh mắt đầy bất lực.

 

Hai người họ đứng sát tường, lén lút hóng chuyện.

 

Còn chưa đầy một tháng nữa là Trần Khoát sẽ tròn mười tám tuổi, nhưng ngay cả thời thơ ấu trẻ con nhất, anh cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ.

 

Cuộc tranh cãi bên kia từ ba người biến thành hai người mắng một người.

 

Đúng lúc Trần Khoát đang đứng đến mức tê hết cả chân, ở đằng xa bỗng có ánh đèn pin le lói kèm theo giọng quát không chuẩn giọng phổ thông của giáo viên tuần tra: “Ai đấy! Ai ở đó! Không được chạy!”

 

Cuối năm rồi, các thầy cô cũng đang chạy KPI, nhất quyết phải bắt sạch các cặp đôi yêu sớm, không để sót một ai cả.

 

Trần Khoát còn chưa kịp định thần lại thì đã bị Chương Vận Nghi nắm lấy cổ tay kéo chạy đi.

 

Ba người xui xẻo kia vẫn còn chìm đắm trong mớ ân oán tình thù, chậm mất một phút, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

 

Giữa cơn gió lạnh, cô gái trẻ tuổi kéo theo chàng trai vội vàng chạy băng băng, làn gió gào thét thổi tung mái tóc họ.

 

Một học sinh gương mẫu suốt bao năm như Trần Khoát, giây phút này lại thấy adrenaline như bùng nổ. Cảm giác giống như đang chơi trò trốn tìm, từng bước chạy vội vã đều là một nốt nhạc phá cách trong chuỗi ngày học sinh vốn đều đều tẻ nhạt của anh. 

Bình Luận (0)
Comment