Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 48

Khi Chương Vận Nghi trở lại ký túc xá, trên người vẫn còn chút mồ hôi.

 

Hiếm khi không có tiết tự học buổi tối, mấy cô bạn cùng phòng khác đều đã đi chơi với bạn bè cả, chỉ còn mỗi Đới Giai là đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy cô trở về, Đới Giai ngẩng đầu hỏi: “Sao về trễ thế?”

 

“Đừng nhắc tới nữa.”

 

Chương Vận Nghi không ngờ buổi tối hôm nay lại náo nhiệt như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

 

Đặc biệt là khi nhớ đến vẻ mặt một lời khó nói hết của lớp trưởng, hiệu ứng hài hước lại càng bùng nổ hơn.

 

Cô cứ một mình cười mãi một lúc lâu, sợ quần áo thấm mồ hôi sẽ bị cảm lạnh, vẫy vẫy tay nói: “Để lát nữa kể cho cậu nghe, để tớ đi tắm rửa cái đã!”

 

Đới Giai nhìn bộ dạng cô nàng nhảy nhót vui vẻ, sau đó vừa vào phòng tắm đã có thể mơ hồ nghe thấy cô còn nghêu ngao hát líu lo, thì không nhịn được mà bật cười. Đi hẹn hò mà vui thế này sao? Đã nắm tay nhau chưa nhỉ?

 

Trong phòng ký túc xá không có ai chờ tắm, Chương Vận Nghi cứ thế làm càn mà thong thả tận hưởng.

 

Đến khi đẩy cửa bước ra một lần nữa, thì cô có cảm giác như vừa từ tiên cảnh quay lại nhân gian vậy. Mặt cô ửng đỏ, vội vàng mặc bộ đồ ngủ dày cộp, rồi cắm sạc túi sưởi, nhét vào chăn ấm. Cô ló đầu ra, nhìn chăn của Đới Giai trông có vẻ ấm áp, chợt nảy ra một ý nghĩ xấu xa, nhanh chóng lao sang chui vào chăn của cô ấy.

 

Đới Giai chịu thua cô luôn, đành phải xê vào một chút nhường chỗ cho cô.

 

Hai cô gái chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu, nhìn nhau bật cười khúc khích.

 

“Nói tiếp đi.” Đới Giai chưa quên chuyện ban nãy cô nói lúc trước khi tắm rửa, “Lúc nãy cậu định kể gì ấy nhỉ?”

 

Chương Vận Nghi lại cười phá lên, “Chị Giai, hôm nay cậu thật sự lỗ lớn, lỗ lớn rồi, đáng lẽ ra cậu không nên đi mới phải.”

 

Đới Giai chỉ cười mà không nói gì. Cô ấy không nên đi? Chẳng lẽ ở lại làm con kỳ đà cản mũi to thù lù ở đó à?

 

“Bọn tớ về trường đúng lúc xem được một vở kịch siêu căng.” Đôi mắt Chương Vận Nghi sáng rực, nếu đã nói đến chuyện hóng hớt thì cô chẳng còn buồn ngủ chút nào nữa. Kiếp trước cô cũng đã từng nghe không ít tin đồn trong giới, mỗi lần chỉ có thể chia sẻ với bạn thân, mà Đới Giai thì chắc chắn sẽ được xếp hạng nhất, “Hai nữ một nam tranh chấp với nhau, để tớ kể cho cậu nghe nha…”

 

Đang nói, cô lại lan man sang chuyện khác, “Mà lớp trưởng cũng buồn cười thật đấy, đúng là không hổ danh người giành được huy chương 1500 mét, chạy nhanh kinh khủng luôn!”

 

Đới Giai im lặng lắng nghe, nhìn dáng vẻ Chương Vận Nghi ngửa đầu cười sảng khoái, cũng không nhịn được mà bật cười theo. Thôi được rồi, nếu Chương Vận Nghi thấy buồn cười thì cứ cười đi vậy.

 

 

Không biết có phải là do trước khi ngủ đã kể chuyện này cho Đới Giai nghe không, mà Chương Vận Nghi vốn rất hiếm khi mơ lại mơ thấy mình đang chạy. Cô chạy trên một cánh đồng hoang rộng lớn, trên bãi biển cát trắng nước trong, dưới bầu trời đầy sao lấp lánh.

 

Cô có thể cảm nhận được có một người đang gắt gao bám sát theo cô, chạy cùng cô, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, nên gương mặt đối phương vốn đã mờ nhạt lại càng không thể nhìn rõ hơn.

 

Sau khi tỉnh dậy, cô còn chưa kịp hồi tưởng lại giấc mơ, thì đã nghe thấy tiếng Chu An Kỳ đang đọc to những nội dung quan trọng của môn Sinh học mà giáo viên đã dặn dò.

 

Cô đau khổ bịt tai lại. Ngộ ra rồi! Người chạy theo cô chắc chắn chính là kỳ thi!

 

-

 

Kỳ thi tháng này đối với Chương Vận Nghi mà nói, không có quá nhiều bất ngờ, cũng chẳng có niềm vui nào đặc biệt. Giáo viên khối 12 đều rất hiệu suất, nhanh chóng xử lý xong bảng điểm và phát xuống cho từng học sinh.

 

Hiện tại, đã trải qua ba lần thi, cô cũng xem như là người từng trải, không còn căng thẳng đến mức bịt mắt không dám nhìn điểm số như trước nữa. Nhưng bảo cô hoàn toàn bình tĩnh thì cũng không phải. Lần trước cô cầu xin Bồ Tát, lần này cô lại thử cầu xin Đức Mẹ Maria. Nhưng rồi cô nhận ra, khác biệt văn hóa đúng là không thể vượt qua, thôi thì vẫn nên ngoan ngoãn trung thành với Bồ Tát thì hơn.

 

Kết quả kỳ này của cô không quá tốt, xếp hạng 21, suýt nữa thì rớt hạng, chỉ hơn người đứng thứ 22 vỏn vẹn hai điểm.

 

Ba môn chính Toán, Văn, Anh đều không tệ lắm, đặc biệt là tiếng Anh. Nhưng mấy môn khoa học tự nhiên vẫn là điểm yếu chết người của cô.

 

Khốn nạn thật a a a!!!

 

Lý, Hóa, Sinh, ta hận các ngươi!!!

 

Mặc dù đã miệt mài ôn tập mấy tháng trời, cuối cùng cũng gắng gượng vươn lên nhóm trung bình, nhưng thời gian còn lại mỗi ngày một ít dần. Cô thực sự muốn đến đài phát thanh mà yêu cầu phát ngay bài “Xin trời cho tôi thêm năm trăm năm nữa” quá!

 

Trần Khoát từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hướng về phía cô.

 

Cô đang chống cằm, dùng ngón tay chọc chọc lên má mình, cau mày đầy phiền muộn.

 

Về mặt thành tích học tập, Trần Khoát không giỏi cũng không biết cách an ủi người khác. Hồi tiểu học, Vương Tự Nhiên từng có lần thi rất tệ, mất điểm ở mấy câu lớn, tức đến mức cắn răng nuốt nước mắt vào trong. Anh thấy không đành lòng nên nói vài câu an ủi, nhưng lại quá thật lòng, làm Vương Tự Nhiên càng tức hơn, bảo anh im miệng đi.

 

Hay là nói với cô rằng không phải lỗi của cô, là do đề lần này các thầy cô giao quá đánh đố học sinh thôi?

 

Anh còn chưa kịp nghĩ ra nên nói gì, thì Thẩm Minh Duệ đã lẻn vào, đồng thời rất nghĩa khí mà thông báo tin tức nóng hổi: “Cô Triệu đang cầm dao đến rồi đấy, không biết ai sẽ bị ‘chém’ đây.” Ngay lập tức, cả lớp như bị đóng băng, bỗng chốc im phăng phắc.

 

Cô Triệu mặt không cảm xúc, cầm chiếc bình giữ nhiệt trên tay bước vào.

 

Cô ấy chậm rãi quét mắt nhìn các học sinh bên dưới, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Chương Vận Nghi đang cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

 

“Chắc mọi người đều đã nhìn thấy điểm số hết rồi chứ?” Bệnh nghề giáo viên, khiến cho cổ họng của cô ấy vào mùa thu đông rất khó chịu, nhưng nhờ lớp học rất yên tĩnh, nên cho dù cô ấy có nói nhỏ cũng không làm ảnh hưởng đến việc học sinh nghe thấy. “Cô cũng không nói nhiều, dù các em đã thi nhiều lần rồi, nhưng đừng để cảm xúc bản thân trở nên chai lì. Hiện tại mỗi một kỳ thi đều là một viên đá lát đường khi các em qua sông, phải biết mình cần cố gắng ở đâu.”

 

Chương Vận Nghi chỉ biết than trời trách đất không ngừng trong lòng.

 

Lần này phải báo cáo kết quả học tập kiểu gì đây? Trong bản cam kết, cô đã viết rõ là phải đạt hạng 20 cơ mà.

 

Ôi trời ơi, lẽ nào cô Triệu định xử cô thật sao…

 

“Được rồi, không nói nữa.” Cô Triệu nhanh chóng kết thúc chủ đề, chuyển giọng, “Có một tin vui đây, chắc là mấy đứa sẽ thích nghe. Còn chưa đến lúc khóc vì kỳ thi đại học đâu, tỉnh táo lên nào!”

 

Những học sinh nhỏ bé vốn đang ủ rũ tự kiểm điểm lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.

 

Tin vui ư??

 

Tin vui kiểu gì? Được nghỉ một tháng sao?

 

“Nhà trường rất quan tâm đ ến học sinh lớp 12,” Cô Triệu nói, “Ban đầu năm nay không định tổ chức tiệc liên hoan mừng năm mới cho khối 12, nhưng sau khi họp bàn, các thầy cô quyết định sẽ tổ chức vào tối ngày ba mươi, thay cho tiết tự học, để giúp mấy đứa giảm căng thẳng.”

 

Ánh sáng trong mắt đám học sinh vụt tắt đi đôi chút.

 

Liên hoan năm mới à…

 

Có gì hay ho đâu, thà cho bọn họ nghỉ còn hơn.

 

“Mỗi lớp sẽ tổ chức riêng tại phòng học của mình, dùng quỹ lớp.” Cô Triệu dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Buổi liên hoan lần này tổ chức cho vui là chính, mọi người cứ thoải mái. Nếu quỹ lớp không đủ, cô sẽ hỗ trợ thêm. Chương Vận Nghi, em phụ trách vụ này nhé?”

 

Bất ngờ bị gọi tên, tim Chương Vận Nghi suýt nữa thì ngừng đập. Cô sững sờ bất ngờ mà ngẩng lên, chạm phải ánh mắt của cô Triệu, trợn tròn mắt. “Em ạ?”

 

Có phải cô đã nghe nhầm rồi không?

 

Bảo cô phụ trách sao? Nhưng cô đâu phải cán bộ lớp, cũng không phải lớp trưởng mà?

 

Khoảnh khắc đó, Chương Vận Nghi trở thành tâm điểm chú ý.

 

Cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, có người dò xét, có người ngạc nhiên, có người vui mừng.

 

Trần Khoát cũng không ngoại lệ, đường hoàng quay đầu nhìn cô như những người khác. Nhưng giữa bao nhiêu ánh mắt ấy, ánh mắt của anh vẫn là tập trung nhất.

 

“Lần trước ở đại hội thể thao em làm rất tốt.” Không chỉ Tôn Khải Toàn, ngay cả cô Triệu cũng âm thầm tiếc nuối, sao trước đây không nhận ra Chương Vận Nghi vừa nhiệt tình vừa có khả năng như vậy chứ? “Lần này giao cho em, em có đồng ý không?”

 

Nói đến đây, cô Triệu quay sang hỏi cả lớp: “Hoặc mấy đứa có đề cử ai khác không?”

 

“Thưa cô, em đề cử Chương Vận Nghi hết mình luôn ạ!” Tôn Khải Toàn lập tức lên tiếng, sợ chậm một bước thì cái trách nhiệm này lại rơi lên đầu mình. Lúc mới làm cán bộ lớp, cậu ấy hào hứng lắm, ôm hoài bão to lớn. Nhưng sau mấy năm, cậu ấy cảm thấy mình già đi hẳn rồi.

 

Có Tôn Khải Toàn dẫn đầu, các bạn trong lớp cũng nhìn trái nhìn phải một hồi, hình như cũng không nghĩ ra ai phù hợp hơn Chương Vận Nghi cả.

 

Dù sao thì ai cũng còn ấn tượng về đại hội thể thao lần trước.

 

Thế là lần lượt có người lên tiếng ——

 

“Chương Vận Nghi là nhất rồi!”

 

“Đúng đó, còn giỏi hơn mấy cán bộ lớp nữa…”

 

“Suỵt, cậu không muốn sống nữa hả!”

 

Hà Viễn to gan, thấy bầu không khí đang vui vẻ, bèn lớn tiếng nói: “Chị đại, lần này mà còn chụp ảnh nữa thì nhớ báo trước nha, để tôi còn đi làm tóc nữa!”

 

Trên mặt cô Triệu mang theo nụ cười từ ái, “Em muốn làm kiểu tóc gì? Uốn xoăn còn chưa đủ cho em oanh tạc nữa à?”

 

Hà Viễn cố gắng vùng vẫy, không sửa lại lời cô Triệu. Kiểu tóc này gọi là uốn giấy bạc thời thượng! “Cô ơi, tóc em là xoăn tự nhiên, là di truyền đấy ạ!”

 

Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cũng phấn khích ra mặt, cả hai thì thầm thúc giục Chương Vận Nghi mau đồng ý. Đây gọi là “một người làm quan, cả họ được nhờ” đấy!

 

Chương Vận Nghi cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, giả vờ từ chối một chút, khiêm tốn nói: “Cô ơi, trước giờ em chưa từng phụ trách chuyện này, không có kinh nghiệm đâu ạ.”

 

Cô Triệu chẳng xem đó là vấn đề, theo thói quen nhìn sang cánh tay đắc lực của mình – Trần Khoát. Cô ấy cũng khá hiểu cậu học trò này của mình, lập tức cười nói đùa: “Lớp trưởng, giao tiệc liên hoan cho Chương Vận Nghi nhé. Nếu em ấy có gì không hiểu, em giúp em ấy một tay, có ý kiến gì không?”

 

Phí Thế Kiệt nhịn cười đến mức suýt luyện được tám múi bụng.

 

Còn có ý kiến á?

 

Trừ khi thằng nhóc này chán sống rồi mới dám có ý kiến! Cô Triệu cũng thật là, sao lại không thấy được nụ cười sắp không giấu được trên mặt anh Khoát chứ?

 

Trần Khoát không ngờ chuyện này lại lôi cả mình vào. Anh còn chưa kịp thu lại ánh mắt, thì Chương Vận Nghi đã nhìn sang. Bị bắt gặp bất ngờ, hai người cứ thế đối diện nhau giữa biết bao bạn học.

 

Cô mỉm cười nhìn anh, biết chắc anh sẽ ủng hộ mình.

 

Anh không biết là do căng thẳng hay luống cuống, mà cây bút đang xoay trong tay lại rơi xuống đất. Anh cũng chẳng buồn nhặt lên, chỉ khẽ ho một tiếng, “Em không có ý kiến ạ, sao cũng được, ừm, đều ổn cả, tốt lắm.”

 

Cô Triệu chốt hạ: “Vậy quyết định thế đi. Chương Vận Nghi, tổ chức cho tốt nhé, có khó khăn gì cứ tìm lớp trưởng.”

 

 

Đối với các bạn học khác, tiệc liên hoan có lẽ cũng không phải tin vui gì lắm.

 

Nhưng Chương Vận Nghi bỗng dưng lại được giao trọng trách này, làm cô cảm thấy bảng điểm kia dường như không còn quan trọng nữa!

 

Còn hội bạn thân của cô thì hào hứng hơn cả cô nữa.

 

Từ Thi Thi nắm chặt tay cô dặn dò: “Làm lớn làm mạnh lên nha!”

 

Thẩm Minh Duệ nghiêm túc bổ sung: “Chiếm quyền tạo phản luôn đi!”

 

Chương Vận Nghi: “? Từ từ đã, chiếm quyền của ai, tạo phản ai cơ?”

 

Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ bừng bừng dã tâm, ánh mắt dán chặt vào một nam sinh nào đó đang cười đùa với bạn cùng bàn.

 

Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn theo.

 

Như cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ đâu đó, Trần Khoát tiện thể quay đầu lại. Đúng lúc này, Phí Thế Kiệt đã tranh thủ cơ hội thụi vào vai anh một cái. Cũng may là chân anh dài, cơ bụng săn chắc, nên không đến mức ngã chổng vó. Anh chỉnh lại chiếc mũ áo hoodie bị kéo lệch, rồi thản nhiên nở một nụ cười với cô.

Bình Luận (0)
Comment