Chương Vận Nghi rất muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan mừng năm mới thật tốt.
Lý do cũng giống như lần trước khi cô tổ chức đại hội thể thao thôi, nhưng lần này lại có phần khác biệt. Ngẩng đầu ngước mắt nhìn khắp lớp học, dù là những người vô tư nhất như Thẩm Minh Duệ và Hà Viễn, lên lớp 12 rồi cũng cảm thấy áp lực chồng chất.
Cô rất đồng tình với một câu cô Triệu từng nói: Hiện tại mỗi một kỳ thi đều là một viên đá lát đường khi các em qua sông.
Nhưng đôi khi, cũng phải dừng lại một chút, ngẩng đầu ngắm pháo hoa trên bầu trời.
Vậy nên, cứ vui vẻ lên nào, những người bạn của tôi ơi!
Dù vậy nhưng cô thực sự không hề có kinh nghiệm liên quan, cũng lo mình sẽ luống cuống rồi phạm phải sai lầm không đáng có. Sáng hôm sau, khi vừa bước ra khỏi ký túc xá, tình cờ gặp Trần Khoát, cô đã chủ động hẹn anh trưa nay đi ăn cùng. Cô định học hỏi chút kinh nghiệm: “Gọi cả chị Giai và Phí Thế Kiệt nữa, tớ sẽ mời mọi người đi ăn canh thịt dê!”
Kịp thời nhớ ra Trần Khoát không thích ăn canh, cô đã nhanh trí sửa lại: “Ba người bọn tớ ăn canh thịt dê, còn cậu thì mua món khác nhé?”
Thực ra thì Trần Khoát không quá bận tâm đ ến chuyện này, nhưng vẫn cố ý trêu cô: “Hôm nay lạnh lắm đấy, ăn một chút canh cũng không phải là không được.”
“Vậy cứ quyết định thế nhé?”
“Ừ.”
Chương Vận Nghi cảm thấy vô cùng hài lòng, cũng may mà cô Triệu đã mở lời để Trần Khoát giúp cô. Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, cho dù cô Triệu không nói gì, thì với quan hệ giữa cô và lớp trưởng bây giờ, chắc chắn anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.
Cô có quan hệ khá tốt với mọi người, từ hôm qua sau khi được giao nhiệm vụ, bạn bè thân thiết ai ai cũng đến hỏi xem cô có cần giúp đỡ không, nếu cần thì họ nhất định sẽ không từ chối.
Ba người Đới – Từ – Thẩm đồng loạt tuyên bố sẽ luôn sẵn sàng chờ lệnh.
Khi tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, Chương Vận Nghi lo Trần Khoát quên mất cuộc hẹn sáng nay, nên lập tức vội vàng gọi: “Lớp trưởng!”
Trần Khoát đang thu dọn bàn học, nghe tiếng gọi thì lập tức quay lại.
Cô làm động tác ra hiệu ăn cơm với anh.
Anh bật cười, cũng giơ tay làm ký hiệu “ok”.
Phí Thế Kiệt và Đới Giai ngồi gần đó, thấy hai người họ ăn ý như vậy, liếc nhìn nhau, nhất thời phân vân không biết hôm nay có nên đi làm kỳ đà cản mũi không đây?
Đới Giai liếc mắt ra hiệu với Phí Thế Kiệt, tớ nghe cậu.
Phí Thế Kiệt: “…”
Cuối cùng bốn người vẫn cùng nhau ra khỏi lớp học, Chương Vận Nghi và Trần Khoát đi trước, Đới Giai và Phí Thế Kiệt đi sau vài bước. Nhìn hai người kia hào hứng bàn luận về tiệc liên hoan mừng năm mới, Đới Giai và Phí Thế Kiệt bỗng nhiên có ảo giác, cứ như thể hai người đang thảo luận chi tiết về đám cưới vậy.
Sau khi tới căng tin, cả nhóm chia nhau ra mua đồ ăn.
Khi quay lại hội họp, Trần Khoát đã tìm được một vị trí rất đẹp, gần góc tường, khá ấm áp.
Chương Vận Nghi vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ăn được mấy ngụm canh, thì đã lập tức nghe thấy bàn bên cạnh bàn tán về một tin tức hot trên diễn đàn trường. Cô nhớ kiếp trước có khoảng thời gian mình cũng rất thích lướt diễn đàn, cấp bậc còn khá cao, nhưng từ sau kỳ thi đại học xong thì chưa từng đăng nhập lại. Đây không phải diễn đàn chính thức của trường, mà do các đàn chị khóa trước lập ra.
Cô vểnh tai lắng nghe.
Bọn họ đang bàn tán về chuyện mà cô và Trần Khoát vô tình nghe được ngay trước ngày thi tháng trước.
Cô phì cười, ba người ngồi cùng bàn lập tức quay sang nhìn, không hiểu sao cô lại đột nhiên bật cười.
“Lớp trưởng.” Ánh mắt Chương Vận Nghi tràn đầy ý cười, nhắc nhở Trần Khoát đang ngồi đối diện, “Bọn họ đang nói về chuyện đó kìa. Không được, tớ phải vào diễn đàn xem kết cục ra sao mới được.”
Những chuyện như bắt quả tang học sinh yêu sớm, trường học thường sẽ giấu nhẹm đi, không công khai phê bình. Không phải là không muốn “giết gà dọa khỉ”, mà vì sợ học sinh trong tuổi dậy thì lại bị k1ch thích, cũng ngoe ngoe rục rịch mà bắt chước làm theo.
Cô vừa nhắc đến, Trần Khoát cũng nhớ lại buổi tối hôm đó khi hai người cùng chạy như bay trong sân trường. Cái tay cầm thìa canh của anh nhưng bỗng dừng lại, không động đậy nữa.
Lúc đó anh căn bản là chẳng hề để ý xem mấy người kia đang nói linh tinh vớ vẩn cái gì. Bây giờ nghĩ lại, điều duy nhất anh nhớ được chính là ánh mắt cô trừng anh trong bóng tối, tiếng gió vút qua bên tai, và cả nhịp tim dồn dập của mình.
Phí Thế Kiệt cũng ngừng ăn canh, tò mò hỏi: “Chuyện gì? Chuyện gì thế?”
Chương Vận Nghi đã lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn, quả nhiên vẫn có người không ngừng đẩy bài lên đầu trang.
Cô gái trong bài viết này rất cá tính, văn phong lại cực kỳ hay, kể lại toàn bộ sự việc rõ ràng, sinh động, thêm thắt tình tiết hấp dẫn, từng đoạn đều cao trào liên tục.
Còn về kết cục, lúc bị bắt quả tang, vì đó là hai nữ một nam, nên hai cô gái lập tức đứng cùng một phe, nói với thầy giám thị rằng họ chỉ đang đi dạo, nam sinh kia mới là kẻ bám đuôi theo sau, bọn họ không biết gì hết!
“Bài viết này đỉnh ghê!”
Chương Vận Nghi giơ điện thoại cho cả nhóm xem. Đới Giai nhìn thoáng qua, cau mày đầy chán ghét. Phí Thế Kiệt lập tức giật lấy, vừa đọc vừa xuýt xoa: “Đỉnh thật luôn!”
“Ghê tởm.” Đới Giai hạ giọng nói, “Ghét nhất là mấy tên con trai đứng núi này trông núi nọ, không chỉ làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của người khác, sau cùng còn làm ra mấy trò này nữa.”
Phí Thế Kiệt nghe một lúc, lập tức len lén đá chân Trần Khoát dưới bàn.
Trần Khoát nhanh nhẹn né tránh. Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu? Anh đói rồi, chỉ tập trung ăn cơm thôi.
“Không phải là đứa con trai nào cũng lăng nhăng chân trong chân ngoài đâu.” Người anh em này không lên tiếng, Phí Thế Kiệt đành phải thay mặt phát ngôn, “Cũng phải xem nhân phẩm nữa chứ, có người nhân phẩm rất tốt mà! Giống như anh Khoát của chúng ta này...”
Chung tình từ từ trong cốt tủy, không thầy dạy cũng biết một lòng một dạ.
Trần Khoát hung hăng thụi Phí Thế Kiệt một cú đau điếng dưới bàn.
Phí Thế Kiệt kêu lên một tiếng.
“Đừng có lôi tôi vào, liên quan gì đến tôi chứ.” Trần Khoát không vui.
Chương Vận Nghi nhịn cười, thấy Đới Giai vẫn còn nhăn mày, lập tức trêu chọc: “Ôi dào, chị Giai, nào nào, ăn canh đi, ăn canh đi. Để tớ bói thử xem nào, tính ra rồi, kiểu người thế này, chuyện thế này, cả đời này cậu cũng không bao giờ gặp phải đâu.”
Chứ còn gì nữa.
Ông xã tương lai chuẩn nhị thập tứ hiếu (*) của Đới Giai hiện giờ còn đang ở tận thủ đô Bắc Kinh kia kìa.
(*) Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tập hợp 24 câu chuyện về lòng hiếu thảo, được biên soạn vào thời nhà Nguyên (thế kỷ 13) bởi Quách Cư Kinh (郭居敬). Tác phẩm này kể về những tấm gương hiếu thảo của người con đối với cha mẹ, ông bà trong lịch sử Trung Quốc, với mục đích giáo dục đạo đức và đề cao tư tưởng hiếu đạo trong Nho giáo.
Đới Giai nghe vậy, bật cười vỗ nhẹ tay cô, lườm yêu: “Đáng ghét.”
“Cậu bói cả cho tôi với!” Phí Thế Kiệt cũng không chịu ngồi yên.
Chương Vận Nghi thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc nhìn cậu ấy một lát, rồi phán: “Cậu hả, cũng không gặp phải đâu.”
Đừng lo lắng, bởi vì mười năm sau cậu vẫn chưa có bạn gái đâu.
Chính xác hơn là, cô dịch tầm mắt sang nhìn Trần Khoát, nhìn hai người bạn tốt này ngồi cạnh nhau, bỗng dưng lại cảm thấy thương hại. Đều là cún độc thân cả. Thôi, không cần nói nhiều nữa, bốn người bàn này, mười năm sau, ba người đều bị phụ huynh ép cưới đến phát điên theo vô vàn phương thức khác nhau.
“Không nói nữa không nói nữa.” Cô húp cạn bát canh thịt dê, “Ăn canh đi.”
…
Sau khi ăn xong.
Chương Vận Nghi và Trần Khoát phải đến phố sau một chuyến.
Ngoài các hàng quán ăn vặt ra, thì phố sau còn có các cửa hàng quà lưu niệm, tiệm văn phòng phẩm, rất được học sinh yêu thích. Bởi vì lớp họ cũng không cần quá nhiều đồ, nên không nhất thiết phải đi chợ sỉ. Chương Vận Nghi muốn tham khảo giá bóng bay và dây trang trí, Trần Khoát chủ động đề nghị đưa cô đi. Hai người sánh vai rời khỏi trường, đi dạo qua mấy cửa hàng, phát hiện giá cả đều khá đồng đều.
“Mẫu mã vẫn ít quá.”
Ra khỏi một cửa hàng nữa, Chương Vận Nghi có chút phiền não: “Không thì để thứ bảy tớ về nhà lên mạng xem thử vậy.”
Trần Khoát nhìn cô, anh có thể hiểu vì sao cô Triệu lại giao việc này cho cô làm.
Bởi vì cô sẽ làm nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác trong lớp.
“Không phải cậu còn phải học thêm sao?” Trần Khoát nói, “Học hành cũng rất quan trọng, hay là, để tôi lo chuyện này cho. Tôi sẽ lên mạng tìm, rồi gửi cho cậu.”
Chương Vận Nghi lập tức gật đầu: “Được đó!”
Đúng thật, tiệc liên hoan mừng năm mới rất quan trọng, cô muốn tổ chức cho thật tốt, nhưng hiện tại, không có gì quan trọng bằng thành tích của cô cả.
“Phía trước có quán nước kìa.”
Trần Khoát nhắc nhở cô: “Cậu có muốn uống cái gì không?”
Chương Vận Nghi nãy giờ nói chuyện với chủ tiệm cũng khá lâu, chắc hẳn là có khát nước.
“Đi xem thử đi!”
Anh không nhắc đến thì còn đỡ, nhắc rồi cô mới nhận ra mình khát thật. Hai người đi tới quán nước, mỗi lần Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn bảng giá treo trên cao đều muốn cảm thán một câu: “Rẻ thật đấy.” Nhưng vừa liếc thấy nhân viên đang dùng bột để pha đồ uống, câu này lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
“Cậu uống gì?” Trần Khoát đã lấy ví ra khỏi túi.
Chương Vận Nghi kiễng chân hỏi nhân viên đang bận rộn: “Bây giờ còn đá bào đậu đỏ không ạ?”
Trần Khoát kinh ngạc nhìn cô một cái.
Người lúc nào cũng than lạnh, kêu lạnh đến mức muốn đông cứng ngay tại chỗ, bây giờ lại ăn đá bào đậu đỏ sao? Anh nghĩ, có lẽ mình thật sự không hiểu con gái lắm.
Nhân viên đáp: “Còn ạ!”
“Vậy cho em một phần đá bào đậu đỏ nhé.”
Trần Khoát vừa hay có tiền lẻ, nhanh như chớp đã rút tờ năm đồng đưa qua. Động tác của anh quá nhanh, cứ như đã luyện tập từ trước, cô còn chưa kịp ngăn lại thì nhân viên đã nhận tiền, thối lại một đồng xu rồi.
“Cậu đã mời tôi ăn bát canh thịt dê rồi mà.” Anh lời ít mà ý nhiều, nói, “Chỉ có bốn đồng thôi, không phải tranh, đều như nhau cả mà.”
“Vậy cũng được.”
Chương Vận Nghi cũng không vội đi ngay. Quán nước có ghế cao, cô ngồi lên một chiếc, vừa nhìn nhân viên bào đá, vừa tiện miệng trò chuyện với Trần Khoát: “Bóng bay với dây trang trí chỉ là phụ thôi, liên hoan còn nhiều tiết mục nữa. Năm ngoái cũng có phần biểu diễn đúng không?”
Trần Khoát dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô.
Chân anh đủ dài, vẫn có thể thoải mái đặt xuống đất. “Có, hát với ngâm thơ đều có cả.”
Chương Vận Nghi đã không nhớ rõ trong các buổi liên hoan thời học sinh có những nội dung gì nữa. Hỏi một vài câu, anh đều trả lời được.
Đá bào đậu đỏ rất nhanh đã xong. Nhân viên đặt trước mặt cô, đưa cho cô một cái thìa.
Cô ăn một miếng, lạnh đến mức phải lấy tay che miệng, lúng búng nói: “Lạnh… quá…”
Anh ngồi bên cạnh mà bật cười thành tiếng. Đá bào đậu đỏ, tất nhiên là sẽ lạnh rồi.
Cô ngậm đá trong miệng một lúc, đợi nó tan ra rồi nuốt xuống. Thấy anh vẫn còn đang cười, cô hùng hồn phản bác: “Cái này còn tỉnh táo hơn cả cà phê đấy.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ý cậu là, những bạn tham gia biểu diễn…” Chương Vận Nghi cân nhắc nên dùng từ nào cho phù hợp. Trần Khoát cũng không nhớ rõ lắm về buổi liên hoan năm ngoái, bèn kể hết những gì anh còn nhớ. Cô phát hiện, hoặc là mấy cán bộ lớp, hoặc là mấy bạn học nghịch ngợm nhất lớp.
“Năm ngoái cậu với Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ diễn một vở kịch ngắn, cũng khá vui.” Trần Khoát nghĩ một lúc rồi bổ sung.
Chương Vận Nghi sững lại. Còn có chuyện này nữa à? Xong đời, cô đã quên mất tiêu rồi.
Thôi kệ đi, kiếp trước cô cũng thuộc kiểu người gây chú ý trong lớp mà.
Kiếp này hình như lại càng nổi bật hơn.
“Ý tớ là…” Cô lại ăn thêm một thìa đá, “Nhưng mà tớ có thể chủ động mời vài bạn học biểu diễn không?”
“Không thể ép buộc được.” Trần Khoát uyển chuyển nói. Trên thực tế, học sinh cấp ba, đang tuổi dậy thì, tính cách nổi loạn, ba tầng buff cộng dồn lại, người bình thường còn chẳng dám dây vào, ai mà chẳng có cái tôi riêng chứ.
Chương Vận Nghi: “…”
Cô hết nói nổi: “Lớp trưởng, cậu nghĩ tớ là người thế nào đấy hả!”
Cô đâu phải phường lưu manh.
Đúng là oan ức quá mà, mang tiếng quá trời!
“Có lẽ.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cũng có một số người, muốn có khán giả để lắng nghe mình đấy.”
Ánh mắt Trần Khoát thoáng sững sờ.
Anh cũng lặng lẽ nhìn cô, lần này không rời mắt đi nữa.
…
Chương Vận Nghi đã nói là làm ngay.
Lớp có hơn bốn mươi người, Chương Vận Nghi đi hỏi từng người một, chẳng khác nào đang điều tra dân số. Cô có thái độ tốt, cứ như tán gẫu bình thường, hỏi thăm xem bạn bè có tài lẻ gì không. Ban đầu, có người còn giữ kẽ, ngại ngùng đỏ mặt hỏi: “Chương Vận Nghi, sao cậu lại hỏi tớ thế? Chẳng lẽ cậu cũng nhận ra tớ hát không tệ sao?”
Nhưng sau đó lại phát hiện, cô hỏi tất cả mọi người! Ai cũng như ai! Vậy là hiểu lầm rồi!
Mà cũng nhờ lần này, những bạn hơi hướng nội cũng không còn thấy việc biểu diễn là chuyện gì đáng ngại nữa.
Và rồi, cô điều tra đến Trần Khoát.
Anh đang định đi rót nước nóng thì bị cô chặn lại, trong tay cô còn cầm một quyển sổ nhỏ.
“Lớp trưởng, cậu có tài lẻ gì không?” Cô nghiêm túc hỏi.
Trần Khoát sớm đã chuẩn bị tâm lý: “Chắc là chơi bóng rổ.”
“Thế thì không được, nghĩ cái khác đi.”
Cả lớp ai cũng biết anh thích chơi bóng rổ, Chương Vận Nghi càng rõ ràng hơn, nhưng hôm liên hoan là tổ chức trong lớp, chỗ bé tí như vậy, chẳng lẽ anh lại định biểu diễn… đập bóng chắc?
“Chơi game?” Anh giả vờ trầm tư suy nghĩ.
“Báo cáo vi phạm ngay.” Cô biết anh đang nói đùa.
“Biểu diễn ảo thuật.” Như thể bị cô ép hỏi đến hết cách, anh đành buông xuôi, “Cái này được không?”
Chương Vận Nghi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu còn biết ảo thuật nữa à?”
“Một chút.”
“Vậy thì cậu biểu diễn cho tớ xem đi.” Cô lập tức cảnh giác, bổ sung: “Không được là mấy trò như “ông lão lên núi tìm khỉ” (*) đấy nhé!”
(*) Ông lão lên núi tìm khỉ (小老头上山去找): là một trò ảo thuật tay. Bạn dùng ngón tay giả làm “ông già nhỏ” leo lên cánh tay (như lên núi), sau đó nhanh chóng giấu ngón tay để tạo hiệu ứng “biến mất”, khiến người xem bất ngờ và thích thú.
Trần Khoát bật cười, đưa cốc nước cho cô: “Cầm hộ tôi một lát.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh.
Anh đưa tay phải ra, giả vờ bắt lấy thứ gì đó trong không khí rồi đặt vào bàn tay trái nắm chặt lại. Động tác rất nhanh, chỉ vài giây sau, anh chìa tay trái ra, mở ra trước mặt cô.
Lòng bàn tay là một viên kẹo dừa.