Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 51

Buổi liên hoan của bọn họ kéo dài đến tận 10 giờ tối mới chịu kết thúc.

 

Ai nấy đều tiếc nuối, còn muốn chơi đến tận khuya, nhưng cô Triệu chắc chắn sẽ không cho phép. Có thể thấy hôm nay cô ấy cũng rất vui, nụ cười trên môi chưa từng tắt. Cô ấy lần lượt tiễn từng nhóm học sinh ra về, đêm nay cũng khiến cô ấy nhớ lại thời học sinh xa xôi của chính mình.

 

“Nhớ quét tước dọn dẹp sạch sẽ rồi hãy về đấy!”

 

Trước khi rời đi, cô Triệu cứ nhắc đi nhắc lại. Dù gì thì ngày mai vẫn còn một buổi học nữa mới được nghỉ Tết, cô ấy sợ đám nhóc này chơi vui quá mà bỏ mặc đống bừa bộn.

 

Thẩm Minh Duệ lúc nào cũng tận tâm giúp đỡ Chương Vận Nghi “mưu triều soán vị”, lập tức lớn tiếng đảm bảo: “Cô giáo cứ yên tâm! Chị đại nhà chúng em chính là người có trách nhiệm nhất, bảo đảm ngày mai lớp mình vẫn như chưa từng có cuộc vui nào xảy ra!”

 

Câu nói tâng bốc nịnh nọt này làm Chương Vận Nghi đang cười tươi cũng dần tắt nụ cười, cúi đầu lườm cậu ấy: “Cậu kìm chế ngay cho tớ!”

 

Sau khi cô Triệu rời đi, các bạn trong lớp cũng không ai lén trốn về, mà xúm lại ríu rít hỏi Chương Vận Nghi xem cô phân công nhiệm vụ thế nào. Người đông sức mạnh, dưới sự chỉ huy của cô, có người lau bảng, có người tháo bóng bay, có người quét dọn…

 

Có mấy cậu con trai nghịch ngợm còn cầm chổi, đứng trên bục giảng làm một màn moonwalk phiên bản lỗi cho mọi người xem.

 

Dần dần, lớp học cũng vơi bớt người.

 

Những ai làm xong phần việc của mình thì túm năm tụm ba kéo nhau về ký túc xá. Đến cuối cùng chỉ còn lại vài người thân thiết với Chương Vận Nghi. Dãy lầu của khối 12 gần như đã vắng tanh, chỉ còn lại tiếng nói cười vang vọng trên hành lang, vang vọng cả cầu thang.

 

Giây phút này, cả ngôi trường như biến thành phòng karaoke của riêng họ vậy.

 

Hà Viễn bất ngờ gào lên một câu: “Thế giới này có còn ca tụng sự im lặng không hả!!”

 

Tiếng hét làm Chương Vận Nghi giật mình suýt ngã, may mà Trần Khoát phản ứng nhanh, vươn tay đỡ cô lại kịp thời, nên cô mới không bị té ngã.

 

“Cậu muốn chết à, Hà Viễn!” Chương Vận Nghi đứng vững rồi lập tức mắng cậu ấy.

 

Hà Viễn không thèm đáp, mà lại hát lớn một câu: “Cứ xem như anh là kẻ khoác lác đi, bởi vì anh rất sợ ~~”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Căn bệnh tuổi dậy thì này hết thuốc chữa rồi.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, Chương Vận Nghi đã không nhịn được mà phá lên cười.

 

Trong cầu thang tối lờ mờ, Trần Khoát lộ ra vẻ mặt có chút bất lực, cảnh cáo Hà Viễn: “Đã khuya rồi, đừng có điên nữa, nếu bảo vệ đến thì một mình cậu chịu trận đấy.”

 

Hà Viễn lập tức im bặt, tỏ vẻ đáng thương: “Anh Khoát ơi, em sợ quáaa.”

 

“Biến.” Trần Khoát lạnh lùng nói một chữ.

 

Chương Vận Nghi vui sướng khi người gặp họa: “Đáng đời!”

 

Nhưng dù vậy, sau khi nghe Hà Viễn hát, cơn nghiện ca hát của Thẩm Minh Duệ cũng bị k1ch thích. Cậu ấy còn lầy lội hơn, trực tiếp gào lên một bài hit của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc năm nay. Cả nhóm vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học, vừa trò chuyện cười đùa, tiếng cười vang vọng trong khuôn viên trường vắng lặng.

 

Hôm nay trời rất lạnh, càng về khuya nhiệt độ càng thấp, thấp đến mức chỉ cần mở miệng nói thôi cũng có thể thấy hơi thở trắng xóa.

 

Trần Khoát bước đi bên cạnh Chương Vận Nghi. Anh cao hơn cô một cái đầu, vô tình phát hiện trên tóc cô vẫn còn vướng một mảnh dây kim tuyến nhỏ. Tay anh giấu trong túi áo phao, khẽ động đậy, rất muốn giúp cô gỡ xuống. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kiềm chế lại, thậm chí còn không nhắc nhở cô.

 

Bởi vì trông rất đáng yêu.

 

Dưới màn đêm, anh lặng lẽ nghe cô trò chuyện với mọi người, môi cũng thấp thoáng một nụ cười mơ hồ.

 

...

 

Ngày hôm sau.

 

Hôm nay là ngày cuối cùng, Chương Vận Nghi thậm chí không còn cảm thấy việc dậy sớm là một cực hình nữa, bởi vì sắp được nghỉ rồi, cô có thể về nhà ngủ bù hai đêm.

 

Buổi liên hoan mừng năm mới lần này do cô phụ trách, kết quả rất mỹ mãn. Cô còn cảm thấy bản thân đã tiến gần hơn với những bạn học trước đây chưa thân thiết lắm. Ngay cả cô Triệu cũng cảm thấy rất hài lòng. Trong giờ tự học buổi sáng, cô ấy còn đặc biệt hỏi một câu: “Hôm qua mọi người chơi vui chứ?”

 

“Vui ạ ~~”

 

Học sinh lớp 12 trước kỳ nghỉ Tết như được bơm thêm máu gà, cả người tràn đầy năng lượng, kéo đại một đứa ra cũng có thể chạy ngay 1500 mét.

 

Cô Triệu nhìn Chương Vận Nghi, mỉm cười khen ngợi vài câu: “Chương Vận Nghi, làm rất tốt, lần này tổ chức tốt lắm.”

 

Đáng tiếc đây là lần cuối cùng, nhưng cô ấy lại không nói ra câu đó.

 

Chương Vận Nghi ngây ngô cười hì hì.

 

Cô cũng cảm thấy mình rất xuất sắc.

 

Từ Thi Thi thì thầm nói: “Sửa thánh chỉ đi! Đổi lớp trưởng!!”

 

Chương Vận Nghi vội vàng đẩy cô ấy một cái dưới gầm bàn, nói đùa cái gì vậy, nếu quay lại năm lớp 10 có khi cô còn có đam mê làm lớp trưởng, nhưng bây giờ đã lên lớp 12 rồi, thời gian quý báu lắm, không thấy ngay cả Trần Khoát đôi khi cũng bị mấy chuyện vặt vãnh làm phiền đến mức lộ vẻ mất kiên nhẫn à?

 

“Hai ngày này cô cũng lười quản mấy đứa.” Cô Triệu lười biếng uống một ngụm nước nóng, nói: “Còn chưa đến hai mươi ngày nữa là thi cuối kỳ rồi, chuyện này chắc không cần cô nhắc đâu nhỉ?”

 

Chương Vận Nghi lập tức cúi đầu, lúc này chỉ mong mình có thể biến mất khỏi thế giới này.

 

Thời gian trôi qua quá nhanh, sao học kỳ này đã sắp kết thúc rồi?!

 

Đúng thật là cô cũng nên tập trung lại thôi. Dù sao thì sau kỳ thi tháng vừa rồi, cô đã bị cô Triệu gọi lên văn phòng ký giấy cam kết, đảm bảo kỳ thi cuối kỳ phải lọt vào top 20 của lớp. Cô biết rất rõ, cô Triệu và mẹ cô đều đang nhẫn nhịn cô, trong mắt họ, cô đã sa sút quá nhiều. Nếu một học kỳ rồi mà còn chưa kéo điểm lên nổi, có khi cô còn khiến bà Doãn mất ngủ mỗi đêm mất.

 

Kỳ thi cuối kỳ đang ở ngay trước mắt, Chương Vận Nghi lại quay trở về nhịp điệu học tập trước đây.

 

Phụ nữ là phải biết nghiêm khắc với bản thân! Không chịu khổ được thì không làm nên chuyện lớn! Cô vừa đi vào nhà vệ sinh, vừa nhịn cái lạnh thấu xương để rửa tay, vừa tự nhủ với chính mình. Lúc này, có một nửa số học sinh trong lớp đã không còn tập trung vào chuyện học tập nữa. Nếu bây giờ không cố gắng thì còn đợi đến bao giờ nữa? Cô tập trung toàn bộ tinh thần vào bài giảng, ghi chép từng mảng kiến thức một cách nghiêm túc.

 

Buổi sáng, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Chương Vận Nghi háo hức chạy ngay đến bàn của Đới Giai để rủ đi kiếm ăn. Cô còn chưa kịp nói được mấy câu thì phía trước, Phí Thế Kiệt đã nhiệt tình mời bọn cô: “Cùng ghép bàn ăn chung đi, có chuyện muốn bàn với các cậu nè!”

 

Đới Giai nhẹ nhàng đặt bút vào túi bút, cũng không vội trả lời mà quay sang nhìn về phía Chương Vận Nghi, để cô tự quyết định chuyện này.

 

Cô đi thì đi, cô không đi thì bọn họ cũng sẽ không đi.

 

Chương Vận Nghi lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

 

Bên cạnh Phí Thế Kiệt, Trần Khoát lại hơi do dự một chút, không biết có nên ngăn cản lão Phì nhắc đến chuyện đó hay không nữa.

 

Bốn người cùng rời khỏi lớp học, đến căng tin. Không giống như Chương Vận Nghi và Đới Giai gọi đồ ăn cầu kỳ, Trần Khoát vẫn chọn suất cơm đơn giản với hai món mặn, một món rau. Lúc nào anh cũng rất tập trung khi ăn, nhưng hôm nay lại có vẻ không yên tâm lắm, tốc độ ăn cũng chậm hơn bình thường.

 

Chương Vận Nghi với Đới Giai thân thiết đến mức đầu kề sát đầu. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, nhất định phải ăn uống cho thỏa thích. Muốn ăn quá nhiều thứ, thế là họ gọi hết luôn rồi chia nhau ăn. Lúc này, hai người đang cùng ăn chung một bát mì ly.

 

“Ăn ngon quá trời luôn!”

 

Trong bát mì còn có há cảo với chân giò hun khói nữa.

 

Chương Vận Nghi đắc ý: “Cacbohydrat với cacbohydrat, ngon nhất vũ trụ.”

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn bọn họ vài cái rồi lại tiếp tục ăn phần rau xanh trong khay.

 

“Khụ khụ.” Phí Thế Kiệt cố tình hắng giọng để gây sự chú ý, nhưng điều khiến cậu ấy tức giận là hai cô gái đối diện phản ứng cực nhanh, lập tức ngả người ra sau như né tránh nguồn bệnh vậy.

 

“Tôi bị sặc nước miếng thôi mà.” Cậu ấy uất ức giải thích, “Không có bệnh thật mà.”

 

Trần Khoát thấy Chương Vận Nghi né tránh như thể gặp ôn dịch thì bật cười.

 

Phí Thế Kiệt không thèm quay đầu, lập tức giơ chân đá cho anh một cú, tên chó này, tất cả chuyện này đều là vì ai hả?

 

“Chương Vận Nghi,” Phí Thế Kiệt hỏi: “Ngày mai cậu có đi học thêm không?”

 

Nghe câu này, Chương Vận Nghi lập tức ỉu xìu: “Hỏi thừa! Học từ 7 giờ sáng đến hơn 9 giờ tối, muốn chết luôn đây này!”

 

“Thế thì tốt quá!”

 

Phí Thế Kiệt vô thức reo lên.

 

Ngay sau đó lập tức nhận về một cái lườm sắc lẹm từ Chương Vận Nghi. Cô nhếch mép, giọng điệu lạnh lẽo: “Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa coi?”

 

“Không phải, tôi không phải ý đó đâu.” Cậu ấy vội vàng đặt đũa xuống, bất chấp ngôn ngữ cơ thể đầy phản đối của Trần Khoát, kéo anh qua bên mình, “Biết mai là ngày gì không? Không chỉ là Tết Dương lịch đâu, mà còn là sinh nhật của anh Khoát nữa đấy, sinh nhật 18 tuổi đấy!”

 

Vừa nghe thấy câu này, Trần Khoát đã cảm thấy hơi ngượng, có chút bối rối, vành tai đỏ lên, không dám nhìn cô. Nhưng nếu thực sự không muốn cùng cô ăn sinh nhật, thì anh đã không để cho Phí Thế Kiệt có cơ hội nói ra chuyện này. Không ngăn cản, tức là cũng mong chờ.

 

“Thật á?”

 

Chương Vận Nghi nhìn Trần Khoát chằm chằm, ngạc nhiên hỏi: “Sinh nhật vào Tết Dương lịch luôn hả?”

 

Cô thực sự không biết sinh nhật anh là ngày nào. Ngoài sinh nhật của bản thân và người nhà ra, thì cô chẳng bao giờ nhớ ngày sinh của bạn bè cả. Dù sao thì đến lúc đó tự khắc sẽ biết, như Thẩm Minh Duệ chẳng hạn, thường bắt đầu nhắc nhở từ hai tháng trước, muốn giả vờ quên cũng khó.

 

“… Ừ.” Trần Khoát ngập ngừng gật đầu. Phí Thế Kiệt đã mở lời, anh cũng không muốn để bạn bè nói hết mọi chuyện thay mình, “Ngày mai nếu mọi người có rảnh, thì buổi trưa cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm nhé?” Anh dừng lại một chút, đã nghĩ sẵn lý do hợp lý, “Lần trước cậu đã mời cơm rồi, lần này để tôi mời đi.”

 

Chương Vận Nghi muốn đồng ý, nhưng vẫn quay sang nhìn Đới Giai.

 

Hai cô gái dùng ánh mắt trao đổi, cả hai đều hơi do dự.

 

Phí Thế Kiệt nhìn là biết ngay Chương Vận Nghi muốn đi, nhưng cô nghe theo Đới Giai, thế là cậu ấy vội vàng nói: “Đi chung đi mà, đông người mới vui chứ! Chỉ là ăn bữa cơm thôi, Mễ Hinh cũng đi, Vương Tự Nhiên cũng đi nữa. Các cậu đã gặp cậu ấy rồi mà, lần này cậu ấy còn mang theo tài liệu ôn tập của trường bọn họ cho chúng ta nữa đó.”

 

Rõ ràng là Đới Giai đã động lòng, cô ấy nói: “Tớ nghe theo Chương Vận Nghi.”

 

Ba người còn lại đều nhìn về phía Chương Vận Nghi.

 

Đặc biệt là Trần Khoát, anh đã có chút căng thẳng.

 

Chương Vận Nghi suy nghĩ một lúc, cô cũng nên ra ngoài thư giãn một chút, nên gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận bổ sung: “Nhưng mà có thể là tớ sẽ không chơi lâu được, phải đi học thêm nữa.”

 

Trần Khoát thả lỏng đôi vai vốn đang căng cứng, sắc mặt cũng thoải mái hơn nhiều, anh nói: “Không sao đâu, chỉ là ăn một bữa thôi mà. Buổi tối tớ cũng phải về nhà ăn cơm với gia đình nữa.” Nói đến đây, anh không che giấu được sự bất đắc dĩ của mình: “Thực ra, mười tám tuổi cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

 

“Chú Trần với dì Nhậm mà nghe thấy chắc sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà quá.”

 

Phí Thế Kiệt là người hiểu Trần Khoát nhất, sao có thể không nghe ra sự mong chờ ẩn giấu trong lời nói của anh được chứ, nếu không muốn, anh đâu có để cho cậu ấy nói ra chuyện này. “Hồi sinh nhật mười tuổi của cậu ấy, cô chú của cậu ấy bảo cậu ấy lên sân khấu nói vài lời cảm ơn khách khứa, cảm ơn người lớn đã quan tâm yêu thương, ai dè cậu ấy lại sống chết không chịu lên, còn chạy mất dép.”

 

Nghe thế, Đới Giai lập tức đồng cảm, sinh ra cảm giác cùng chung số phận: “Tớ cũng vậy, cực kỳ sợ những dịp như thế. Mỗi lần đến đoạn chúc Tết trong bữa cơm tất niên, tớ đều đau khổ lắm các cậu có biết không?”

 

“Rồi sao nữa?” Chương Vận Nghi không chỉ đồng cảm mà còn thấy tò mò, “Lớp trưởng, cậu chạy mất rồi, vậy ai đứng ra giải quyết thế?”

 

Rõ ràng là Trần Khoát không muốn nhắc đến bóng ma thời thơ ấu, chỉ nhún vai, dù có là cô hỏi thì anh cũng không chịu nói.

 

Phí Thế Kiệt cười phá lên: “Sau đó cô cậu ấy kéo Mễ Hinh lên hát một bài để lấp li3m, ban đầu Mễ Hinh không chịu, hình như phải đưa mười tệ mới đồng ý.”

 

Đới Giai xót xa cho bạn mình: “Mễ Hinh đáng thương quá…”

 

Có mười tệ mà đã bị mua chuộc rồi sao?

 

Chương Vận Nghi cười đến mức không dừng lại được, một lúc lâu sau mới hỏi Trần Khoát: “Vậy trong sinh nhật mười tám tuổi của cậu, liệu có chuyện gì xấu hổ đang chờ đợi không đây?”

 

“Không biết.” Trần Khoát cũng cảm thấy đau đầu, “Chắc là phải kính rượu các bậc trưởng bối — Đương nhiên là tôi không uống rượu, có lẽ là sẽ bị hỏi về điểm số với nguyện vọng thi đại học, chắc chỉ quanh quẩn mấy chuyện đó thôi…”

 

Chương Vận Nghi thầm nghĩ, bảo sao.

 

Bảo sao mười năm sau, trong buổi tiệc cuối năm của công ty, Trần Khoát rất ít khi lên sân khấu phát biểu, toàn để mấy cổ đông khác đứng lên hô hào nhân viên, còn anh thì lặng lẽ ngồi dưới lắng nghe. Lúc đó, đồng nghiệp bàn bên còn thì thầm với cô, nói rằng tổng giám đốc đang giữ vững hình tượng lạnh lùng, nhưng ai mà ngờ, thực chất là do anh sợ mấy tình huống lúng túng này, đáng yêu ghê.

 

Đới Giai tưởng tượng ra cảnh tượng đó, rùng mình: “Hy vọng đến sinh nhật mười tám tuổi của tớ, bố mẹ tớ sẽ không làm thế.”

 

Chương Vận Nghi mỉm cười nhắc nhở: “Chắc hai cậu đã quên mất còn có tiệc tri ân thầy cô nữa rồi nhỉ, căn bản là không trốn được đâu.”

 

Đới Giai: “……”

 

Trần Khoát cũng nghẹn lời.

 

Phiền quá, sao năm nay lắm chuyện thế này cơ chứ.

 

Chỉ có Chương Vận Nghi là cực kỳ mong đợi, giọng nói phấn khích: “Mọi người ơi, đến lúc đó có thể nhận lì xì đó nha!!”

 

Cô đã sẵn sàng tinh thần lắm rồi.

 

Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải thi đỗ cái đã…

 

Trần Khoát vốn còn đang rầu rĩ về bữa tiệc tối mai, nhưng nghe cô hào hứng nói thế, tuy khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng ánh mắt anh đã dán chặt lên người cô, im lặng nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment