Ngày mai là sinh nhật của Trần Khoát. Chương Vận Nghi và Đới Giai đã bàn bạc riêng với nhau, thay đổi lịch trình ngày hôm nay. Sau khi tan học, họ không ai về nhà nấy ngay mà sẽ cùng nhau đi đến phố sau để chọn một món quà sinh nhật.
Vì không rõ sở thích của anh, nên hai người còn tranh thủ qua lớp xã hội tìm Mễ Hinh để thăm dò.
Không có kết quả gì cả.
Mễ Hinh cười lạnh hai tiếng, nói ra có khi bọn họ cũng chẳng tin, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được lời mời từ tên oắt đó đấy. Cô ấy tinh mắt lắm, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay anh chỉ kéo cô ấy và Đới Giai theo để làm bình phong mà thôi.
Không, không chỉ mỗi bọn cô, mà cả lão Phì với lão Vương cũng chẳng biết đang vui vẻ cái gì, bọn họ cũng chỉ là người điền vào chỗ trống mà thôi.
Còn tặng quà á hả?
Ha ha.
Mễ Hinh ngoài cười nhưng trong không cười: “Tớ sẽ tặng anh ấy cái gì á? Tớ sẽ tặng một cái vé đi xa ngàn dặm nhé!”
“……”
Chương Vận Nghi và Đới Giai nhìn nhau, rồi phá lên cười, đành phải từ bỏ kế hoạch thăm dò.
Nơi đầu tiên họ ghé vào là cửa hàng đồ lưu niệm hot nhất.
Trước cửa treo đầy khăn quàng lông mềm mại cùng những chiếc bịt tai xinh xắn. Hai người nhìn thấy đã không bước nổi nữa, đứng trước gương thử hết món này đến món khác, chơi vui quên trời quên đất, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu. Mãi đến khi Chương Vận Nghi nhìn thấy kệ bày thiệp sinh nhật, cô mới giật mình nhớ ra: “Khoan đã, chị Giai, đừng thử kem dưỡng tay nữa, không phải chúng ta đến đây để mua quà cho lớp trưởng sao??”
Đới Giai cũng ngẩn ra, “… Ờ ha.”
Thời gian của Chương Vận Nghi khá gấp rút, bởi vì tối nay cô còn phải đi học thêm, nên cô vội vàng kéo Đới Giai đi quanh cửa hàng một vòng. Hai người giống như học sinh ôn thi nước đến chân mới nhảy, hoang mang rầu rĩ nói: “Nên mua cái gì đây?”
Thực ra cô cũng không có kinh nghiệm gì trong việc này.
Từ khi sống lại, những người bạn thân thiết với cô đều chưa đến sinh nhật.
Cô đã quên mất thời học sinh người ta thường tặng quà gì rồi.
Sau này thì sao? Ngoài những món quà được chuẩn bị chu đáo cho người thân và bạn trai ra, thì với bạn bè khác giới, cô chỉ chuyển khoản lì xì thôi, tiền là thực tế nhất rồi.
Đới Giai gợi ý cho cô: “Cốc nước?”
Chương Vận Nghi lắc đầu: “Lớp trưởng đã có cốc giữ nhiệt rồi.”
Quà tặng cho con trai vốn đã ít, hơn nữa có lẽ quan hệ của bọn họ cũng chưa đến mức đó, Đới Giai âm thầm nghĩ trong lòng.
Trong cửa hàng lưu niệm thực sự không có món nào phù hợp, hai người đành phải tiu nghỉu rời đi.
Đới Giai kéo cô đến nhà sách gần đó, lật qua lật lại, lớp trưởng giỏi mấy môn khoa học tự nhiên, Toán với Tiếng Anh không tệ, Ngữ văn cũng khá, chỉ là so với các môn khác thì hơi kém hơn một chút. Cô ấy cầm lên một cuốn “Luyện tập thơ cổ văn mang theo bên mình”, tuyên bố: “Chương Vận Nghi, tớ sẽ tặng cái này cho lớp trưởng.”
Ban nãy Chương Vận Nghi còn không hiểu vì sao cô ấy lại kéo mình vào tiệm sách, bây giờ nhìn cuốn sách trong tay Đới Giai, cô ngửa đầu than trời, hoàn toàn bất lực: “Chị Giai, cậu là ma quỷ à?!”
Ai lại đi tặng tài liệu học tập làm quà sinh nhật chứ?!
Đới Giai tỉnh bơ nói: “Rất thực tế mà, thật ra thì tớ tặng gì cũng được thôi.”
Không tặng gì, chỉ đến bằng miệng không, cũng là “đương nhiên” thôi, nhưng cô ấy là người có da mặt mỏng, làm không nổi chuyện này.
“……” Chương Vận Nghi suy nghĩ theo hướng đó một chút, không ngờ lại bị thuyết phục.
Đúng vậy, thời buổi này thì có thể tặng quà gì được chứ? Không thể là tặng bao lì xì được đúng không? Bây giờ cô nghèo lắm, nếu tặng bao lì xì một trăm tệ chắc cô sẽ đau lòng đến mức không thở nổi mất.
“Vậy thì tớ cũng…?”
Cô cắm đầu vào kệ sách, hào hứng bắt đầu chọn tài liệu.
Chọn một lúc cũng không thấy cuốn nào phù hợp, Chương Vận Nghi đành phải đổi hướng, đi sang khu sách văn học. Cô kiễng chân trước kệ sách, rút ra vài cuốn, chồng lên cánh tay rồi hỏi ý kiến Đới Giai: “Mấy cuốn này, cuốn nào thích hợp để tặng cậu ấy nhỉ?”
Đới Giai liếc qua từ trái sang phải.
Tuyệt vời.
Lạc Đà Tường Tử, Nhật ký người điên, Tôi và Địa Đàn.
Đới Giai cười đến mức suýt đứng không vững: “Còn dám nói tớ, cậu mới đúng là ác quỷ đấy!”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bất kể Chương Vận Nghi tặng gì, dù chỉ là một cây bút chì hay một cục tẩy thôi, thì lớp trưởng chắc chắn cũng sẽ rất vui. Nghĩ đến đây, cô ấy chỉ vào cuốn “Nhật ký người điên” nói: “Cuốn này đi, vì tớ thích Lỗ Tấn hơn!”
Chương Vận Nghi không lưỡng lự nữa, đặt hai cuốn kia về chỗ cũ, cầm lấy quyển sách còn nguyên màng bọc rồi cùng Đới Giai đi thanh toán.
...
Đêm khuya.
Chương Vận Nghi tự cảm thấy bản thân đã bị vùi dập thành thói quen, đã ngoan ngoãn hẳn, về nhà mà không đọc sách hay làm vài bài tập thì không ngủ được.
Bút xóa bị tắc, cô kéo ngăn kéo ra tìm cái mới. Lục lọi một lúc, cô vô tình thấy một chiếc băng cổ tay thể thao màu trắng còn nguyên trong túi ni lông, sững lại vài giây rồi mới nhớ ra đây là món đồ mua nhầm khi đi dạo phố vào dịp Quốc khánh.
Cô lấy ra xem thử, thứ này cô chắc chắn sẽ không dùng đến, nhưng cứ để trong ngăn kéo bụi bám đầy thì cũng hơi lãng phí. Đúng lúc ngày mai là sinh nhật Trần Khoát, thế là cô nhét luôn chiếc băng cổ tay vào túi quà cùng với cuốn sách, tự nhiên lại có cảm giác món quà của mình được nâng lên một tầm cao mới.
Làm xong đề thi, cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rồi, một năm mới lại đến.
Nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật Trần Khoát, cô lập tức cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn chúc mừng: [Sinh nhật vui vẻ nhaaa]
Cô còn tưởng sáng mai anh mới xem được, không ngờ vừa mới chui vào chăn đã nhận được tin nhắn hồi đáp: [Cảm ơn, còn chưa ngủ sao?]
Cô rúc trong chiếc chăn ấm áp, chỉ để lộ đầu và một tay, gõ tin nhắn gửi đi: [Làm bài tập ấy mà, không để ý đã khuya thế này rồi. Vậy tớ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ hả?]
Ở đầu bên kia, Trần Khoát ngồi trên giường, khẽ bật cười, nhắn lại: [Đúng vậy.]
-
Ngày đầu tiên của năm mới, Trần Khoát bị ép phải dậy sớm, bởi vì hai người bạn thân của anh – Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên – mới sáng sớm đã hào hứng chạy đến rồi. Lúc đó anh còn đang mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy như có hai ngọn núi Thái Sơn đè lên người, đến mức khó mà thở nổi.
Vương Tự Nhiên nhét vào chăn anh một chai nước lạnh đến mức nhả khói, đây là “dịch vụ đánh thức đặc biệt” mỗi năm vào ngày sinh nhật.
“Muốn chết à?”
Anh lờ đờ mở mắt ra, giọng nói có chút khàn khàn ngái ngủ.
“Đồ vô lương tâm, bọn tôi thức trắng cả đêm, đúng 12 giờ đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu đấy!”
Ba người lập tức lao vào một trận chiến gối. Ngoài cửa, Nhậm Tuệ chỉ cảm thấy căn nhà này sắp bị ba tên nhóc này quậy tung nóc rồi. Bà ấy day day thái dương, đứng ngoài cửa không vào, chỉ gõ cửa nhắc nhở: “Mẹ để lại 500 tệ trên bàn trà, đừng quên đấy. 6 giờ tại Quan Cảnh Hiên, đừng đến trễ, các trưởng bối đều có mặt đấy.”
Trần Khoát ngồi trên giường, tóc rối bù, áo ngủ xộc xệch, chăn đã bị lật tung. Anh giơ tay vò đầu, lười biếng đáp: “Con biết rồi.”
“Mẹ đi trước đây.” Nhậm Tuệ bước ra vài bước lại quay lại, “Tóc dài quá rồi đấy, nhớ đi cắt đi.”
“Dài lắm ạ?” Trần Khoát cũng không để ý lắm, vốn dĩ anh ít khi bận tâm đ ến mấy chuyện này.
Nhậm Tuệ đang vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng cầm chìa khóa xe rời đi ngay sau đó.
Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên ầm ĩ đánh thức anh dậy, sau đó bắt đầu tranh giành máy tính, không ai chịu nhường ai, cãi qua cãi lại ồn ào như hai đứa trẻ cộng lại chưa đến mười tuổi.
Trần Khoát xỏ dép lê, đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, treo khăn lên, chống tay trái lên tường, tựa sát vào gương, dùng tay phải vuốt vuốt tóc, soi đi soi lại. Tóc dài thật à? Nhìn có luộm thuộm lắm không?
Nửa tiếng sau, ba chàng trai khoác vai nhau ra ngoài.
Điểm đến đầu tiên dĩ nhiên là tiệm cắt tóc.
Trần Khoát vốn chỉ đến đúng một tiệm này, một cửa tiệm đơn giản, không có những tấm biển quảng cáo lòe loẹt, do một đôi vợ chồng mở đã hơn mười năm. Anh chính là khách hàng trung thành nhất ở đây.
Ông chủ quen thuộc chào hỏi anh: “Đến cắt tóc à?”
Trần Khoát gật đầu, ngồi xuống ghế, hai chân duỗi thoải mái: “Cắt ngắn, vẫn như trước ạ.”
“Hay là, hôm nay thử làm kiểu tóc mới đi?” Phí Thế Kiệt nhìn chằm chằm tấm áp phích treo trên tường, xúi giục, “Sinh nhật mười tám tuổi, phải có gì đó khác biệt chứ!”
Trần Khoát lạnh lùng từ chối: “Tránh ra.”
Phí Thế Kiệt đúng là có mưu đồ đen tối. Nếu làm thật, chắc chân trái anh sẽ bị bố mẹ đánh gãy, chân phải bị cô Triệu đánh nát mất.
Hơn nữa, anh cũng không thể nào chấp nhận được mấy kiểu tóc trông như râu bắp, hoặc những màu nhuộm xanh đỏ lòe loẹt.
“Mười tám tuổi rồi đó.” Ông chủ cảm thán, vẫn nhớ lần đầu tiên cậu nhóc này đến tiệm mình là khi còn học tiểu học, mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ, lưng thẳng tắp. Dù ít nói nhưng rất lễ phép.
“Cậu không muốn làm mê mẩn… chúng tôi à?” Phí Thế Kiệt vốn định nói “không muốn làm mê mẩn Chương Vận Nghi à?”, nhưng nghĩ đến việc còn có người ngoài ở đây, đành phải sửa lại lời.
Vương Tự Nhiên hừ một tiếng: “Phí Thế Kiệt, cậu có thấy buồn nôn không.”
Phí Thế Kiệt phản đòn: “Cố tình chọc cậu buồn nôn đó!”
Ông chủ biết Trần Khoát vẫn đang đi học, không thể tạo kiểu cầu kỳ, nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chú sẽ cắt ngắn hơn một chút, chỉnh sửa lại, xịt thêm ít keo tạo kiểu, thế nào?”
Khuôn mặt Trần Khoát lộ vẻ do dự, một chuyện nhỏ như vậy mà lại khó quyết định.
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ từ chối không chút chần chừ.
“Cứ như vậy đi, tin tưởng gu thẩm mỹ của ông chủ!” Phí Thế Kiệt tự ý quyết định giùm anh.
Ông chủ cắt rất chuyên nghiệp, thao tác dứt khoát, đầy tâm huyết. Ông ấy đã quá hiểu kiểu tóc nào hợp với Trần Khoát, bởi vì đã cắt cho anh suốt bao nhiêu năm trời rồi, đã sớm quen đến mức không thể quen hơn được nữa. Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên ngồi trên sofa chờ, đợi đến phát chán, lập tức rủ nhau chơi game trên điện thoại.
“Xong rồi ——”
Nghe ông chủ lên tiếng, cả hai đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Trần Khoát đứng trước mặt, sững người mấy giây.
Mặt thì vẫn là khuôn mặt ấy.
Lông mày sắc nét, sống mũi cao, vai rộng chân dài.
Phí Thế Kiệt chậc chậc hai tiếng, kinh ngạc: “Sao tự nhiên trông nam tính hẳn vậy ta?”
Trần Khoát giơ chân đá cậu ấy một cái. Cái gì mà “tự nhiên”? Anh vốn dĩ đã là con trai rồi.
Vương Tự Nhiên xoa cằm, đánh giá: “Cũng được đấy, chỉ kém tôi một chút thôi.”
“Biến.” Trần Khoát vẫn cảm thấy hơi lạ, không quen lắm: “Cứ thấy không thoải mái, không quen lắm.”
Ông chủ bật cười: “Rất đẹp trai, xịt keo vào là sẽ như vậy, tóc cứng hơn, chủ yếu là để định hình. Tối nay gội đầu sạch là sẽ hết thôi.”
Trần Khoát trả tiền, cầm lấy áo khoác lông vũ trên sofa mặc vào, cùng hai người bạn rời đi. Ông chủ đứng trước cửa tiệm, nheo mắt nhìn theo bóng lưng ba chàng trai, dưới ánh nắng rực rỡ, họ sải bước chân, đầy tự do và nhiệt huyết, bất giác mỉm cười.
Chương Vận Nghi và Đới Giai hẹn gặp nhau tại một ga tàu điện ngầm. Vừa ngồi xuống, Đới Giai đã lập tức đưa một bên tai nghe cho cô, hào hứng giới thiệu: “Bài hát này tớ thích lắm, có người gửi cho tớ đấy. Có phải là nghe hay lắm không?”
“Đúng là nghe hay thật!” Chương Vận Nghi đeo tai nghe vào, là bài hát của một ban nhạc khá ít người biết, nhưng giai điệu rất cuốn hút.
Đới Giai mím môi cười: “Tớ cũng thấy hay, tối qua cứ thế mà replay mãi.”
Tàu điện chạy qua đường hầm, cửa kính biến thành tấm gương, phản chiếu hình ảnh hai nữ sinh trung học đang thì thầm trò chuyện. Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Vừa bước ra, ánh nắng rực rỡ đã chiếu lên bức tường kính của tòa cao ốc đối diện, phản chiếu những tia sáng chói mắt, khiến Chương Vận Nghi nhất thời không mở nổi mắt.
Đến khi thích nghi được với luồng sáng ấy, cô mới nhận ra có một người lọt vào tầm nhìn của mình.
Anh đang đứng thẳng bên lan can, cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như đang chờ ai đó. Dường như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng lên, nhìn về phía này. Ánh mắt vốn dửng dưng thoáng chốc đã tập trung lại, anh cất điện thoại, bước về phía cô.
Wow!
Kiểu tóc mới kìa!!
Mắt Chương Vận Nghi sáng rực lên.