Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 53

Lần này đi ăn có tất cả sáu người. Không chọn phòng riêng kín đáo mà họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Thực đơn chuyền qua tay từng người một, chẳng ai khách sáo với nhân vật chính của ngày hôm nay cả, ai thích gì thì gọi nấy.

 

Trong lúc chờ phục vụ mang món lên, Phí Thế Kiệt hí hửng đứng dậy, mở hộp bánh kem đặt trên bàn. Cậu ấy đã nhòm ngó cái bánh này từ lâu rồi.

 

Đây là một chiếc bánh kem dâu vô cùng hấp dẫn, trông đã thấy ngon, dâu tây phủ đầy bề mặt, đều tăm tắp, đến mức không còn chỗ để cắm nến.

 

Vương Tự Nhiên lôi mũ sinh nhật từ túi giấy ra. Mặc kệ Trần Khoát cực lực phản đối, cậu ấy vẫn ép anh đội lên đầu.

 

Trần Khoát xấu hổ, hạ giọng cảnh cáo: “Không cần hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi.”

 

Đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi.

 

Ai mà dám hát, thì chuẩn bị tinh thần bị anh liều mạng xử lý đi.

 

“Thế cậu mua bánh kem làm gì?” Vương Tự Nhiên liếc anh một cái. Nhà hàng là bọn họ đặt, nhưng bánh kem lại là do chính anh mua. Đã mua bánh rồi mà còn không cho hát chúc mừng sinh nhật, rốt cuộc là cái lý gì đây?

 

Những người biết rõ nội tình như Phí Thế Kiệt và Mễ Hinh chỉ cười mà không nói gì.

 

Mua bánh kem làm gì ư? Chẳng phải là vì có người thích ăn sao?

 

Không phải là bọn họ cố tình bỏ rơi lão Vương, cũng không phải muốn cô lập cậu ấy, mà đơn giản là vì không học cùng trường. Thông tin không đồng bộ, đến tám chuyện cũng không theo kịp.

 

“Liên quan gì đến cậu à?” Trần Khoát đáp trả.

 

Chương Vận Nghi cười tủm tỉm nghe bọn họ đấu võ miệng. Khi Trần Khoát chuẩn bị cắt bánh, cô ngập ngừng một chút, nghĩ rằng anh quên mất điều gì đó, bèn nhắc nhở: “Mười tám tuổi đấy, lớp trưởng, cậu không định ước nguyện à?”

 

Phí Thế Kiệt cười đến mức sắp trẹo quai hàm.

 

Đây chẳng phải là làm khó anh Khoát của cậu ấy sao? Một người đến sinh nhật mười tuổi còn muốn trốn, bây giờ lại bảo cậu ấy nhắm mắt, chắp tay, thành tâm ước nguyện trước chiếc bánh kem sao?

 

Xem trò vui không ngại lớn chuyện.

 

Liệu hôm nay có thể chứng kiến một kỳ tích xảy ra không nhỉ?

 

Đã đến lúc kiểm chứng xem thằng nhóc Trần Khoát thích Chương Vận Nghi đến mức nào rồi!

 

Trần Khoát khựng lại, nghiêng đầu đối diện với cô qua chiếc bánh kem. Ba giây, bốn giây, cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện chịu thua, gật đầu đáp: “… Vậy cũng được.”

 

Mễ Hinh dùng tay phải chống cằm, sợ mình cười ra tiếng nên vội quay đầu đi, dùng tay che miệng cố nhịn cười.

 

Chuyến đi hôm nay quả thực là không uổng công chút nào.

 

Chuyện này có thể khiến cô ấy cười cả năm rồi.

 

Người khắp cả bàn cùng đổ dồn ánh mắt về phía Trần Khoát. Anh từ từ đặt dao cắt bánh xuống, ngồi ngay ngắn, dưới sự dõi theo của mọi người mà cứng ngắc nhắm mắt lại. Thật ra anh chẳng nghĩ gì cả, cũng chẳng có điều ước nào, nhưng khi mí mắt khép lại, một hình bóng lại vô thức hiện lên trong đầu.

 

Vài giây sau, anh mở mắt ra. Cô vẫn đang ngồi đối diện, mỉm cười nhìn anh.

 

Chương Vận Nghi đoán, với một người không để ý đến chuyện bên ngoài như anh, điều ước lớn nhất năm nay chắc chắn sẽ là thi đậu vào Thanh Đại.

 

Thế nên cô rất biết điều mà nịnh nọt: “Lớp trưởng mà ước gì thì chắc chắn sẽ trở thành hiện thực cho mà xem!”

 

Giọng điệu của cô chắc nịch, như thể cô đã thấy trước tương lai vậy.

 

Trần Khoát cười nhạt, cắt cho cô một miếng bánh, còn đặc biệt gắp thêm vài quả dâu vì biết cô thích ăn: “Vậy thì, mượn lời tốt lành của cậu vậy.”

 

 

Ở tuổi này, sức ăn không phải chuyện đùa, cả bàn đồ ăn bị quét sạch, ngay cả chiếc bánh kem cũng không chừa lại chút kem nào. Rời khỏi nhà hàng, cả nhóm không vội giải tán ngay mà cùng đi lên tầng năm của trung tâm thương mại, nơi có một khu trò chơi điện tử mới mở. Trần Khoát vẫn hào phóng như mọi khi, thấy mọi người có vẻ hứng thú, anh chẳng nói hai lời, đi thẳng đến quầy đổi một đống xu, chia cho từng người đi chơi.

 

Đới Giai vừa thấy chú Patrick Star trong máy gắp thú lập tức đứng chôn chân tại chỗ. Chương Vận Nghi khó khăn lắm mới chen qua được, nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô nàng mà không nhịn được cười, lập tức mạnh miệng tuyên bố: “Cậu thích à? Vậy thì chờ đi, tớ nhất định sẽ gắp được cho cậu!”

 

“Thật không?”

 

Chương Vận Nghi đẩy cậu con trai đang định chen vào sang một bên, kéo Đới Giai đứng ngay trước máy gắp thú, hất cằm đầy tự tin: “Được chứ, có nhớ biệt danh của tớ không? Giang hồ gọi là sát thủ máy gắp thú đấy.”

 

Đới Giai phì cười: “Vậy tớ đợi cậu, nếu cậu gắp được, tớ sẽ đặt nó ngay đầu giường, để mãi luôn!”

 

Vài phút sau…

 

Móng vuốt của máy gắp đã nâng được chú Patrick Star lên, nhưng con thú hơi to, chưa kịp về đến lỗ thì vuốt đã buông ra.

 

Đúng là gian thương mà a a a!!

 

Chương Vận Nghi tức đến giậm chân, hận không thể thò tay vào cướp sạch đống Patrick Star trong máy mới hả dạ.

 

Đới Giai: “…”

 

Cô ấy tựa cằm lên vai Chương Vận Nghi, cười khẽ, trêu chọc: “Chương Vận Nghi, cậu đúng là sát thủ máy gắp thú thật đó!”

 

“Nó đang khiêu khích tớ, nó tiêu rồi!” Chương Vận Nghi nghiến răng nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt, nếu đây là một chiêu khích tướng, thì cô đúng là đã bị k1ch thích thật rồi.

 

Bất chợt, một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng.

 

So với Chương Vận Nghi đang mải hăng máu với cái máy, thì Đới Giai đã nhanh chóng nhận ra Trần Khoát đã đến.

 

Cô ấy thuận thế buông tay ra khỏi vai Chương Vận Nghi. Thực ra cô ấy không định đi, nhưng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh, thế là đành chủ động rút lui: “Cậu cứ từ từ chơi đi, để tớ đi tìm Mễ Hinh.”

 

Trong mắt trong đầu Chương Vận Nghi lúc này chỉ có Patrick Star, hoàn toàn không nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ vội gật đầu lia lịa: “Ừ ừ ừ.”

 

Vừa dứt lời, Đới Giai đã rời đi, chưa đầy một giây sau, Trần Khoát đã sải bước chiếm ngay chỗ trống bên cạnh cô.

 

“Sao cậu không đi cùng họ thế?” Chương Vận Nghi phân tâm hỏi anh.

 

“Họ đang chơi máy đẩy xu, tôi thấy thấy chán.” Anh đáp.

 

“Vậy à.” Cô đáp qua loa rồi không nói thêm gì nữa, tập trung vào máy gắp thú. Hai lần liên tiếp thất bại, cô đã tức đến mức phồng má như cá nóc rồi.

 

Thấy cô nhíu mày, Trần Khoát đề nghị: “Hay là để tôi thử đi?”

 

Dù thực ra anh cũng chưa từng chơi mấy trò này bao giờ.

 

“Thế thì không được đâu.” Chương Vận Nghi từ chối ngay mà không cần suy nghĩ. “Cái gì mà tớ đã nhắm trúng thì nhất định phải tự tay lấy cho bằng được.”

 

Trần Khoát bật cười: “Được thôi, không cần vội, tôi còn nhiều xu lắm.”

 

Cô chỉ chăm chăm vào trò chơi, hoàn toàn không nhận ra thỉnh thoảng anh lại nhìn cô một cái, ánh mắt chuyên chú. Xung quanh ồn ào, chật chội và nóng bức, cô nóng đến mức trên chóp mũi rịn ra mồ hôi.

 

Công sức không uổng phí, Chương Vận Nghi đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa từng có ý định bỏ cuộc! Tuyệt đối không! Cái càng gắp đáng ghét kia cuối cùng cũng chịu phối hợp, kẹp chặt lấy con Patrick Star rồi đưa nó xuống khe thưởng.

 

Khoảnh khắc nó rơi xuống, Chương Vận Nghi thấy vô cùng hả dạ. Cô phấn khích đến mức quên mất người đứng cạnh từ nãy đến giờ không còn là Đới Giai, cô túm lấy cánh tay Trần Khoát mà lắc lắc: “Nhìn thấy không! Nhìn thấy chưa!!”

 

Đây chính là thực lực đấy!

 

Những gì cô muốn có, cô nhất định phải giành cho bằng được!

 

Trò chơi điện tử rất nóng, mặc áo lông vũ vào là không chịu nổi. Trần Khoát đã cởi ra từ sớm, chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ trắng, đứng ngay bên cạnh cô.

 

Anh còn chưa kịp nói lời chúc mừng với cô, thì cả người đã cứng đờ như bị điểm huyệt. Cúi xuống nhìn, bàn tay cô vẫn còn đang túm lấy tay anh mà lắc. Nhịp thở của anh chậm lại, cơ bắp cũng theo phản xạ mà căng cứng. Giây phút này, thế giới dường như bỗng dưng tắt tiếng, thời gian cũng dừng lại.

 

Chương Vận Nghi nhanh chóng buông tay ra, vội vàng cúi xuống lấy con Patrick Star đáng ghét đã hành cô suốt nãy giờ. Theo phản xạ, cô ngước lên nhìn anh. Trên đầu là ánh đèn chiếu sáng chói, rọi lên gương mặt cô, hai gò má đỏ bừng vì phấn khích. Cô hí hửng khoe: “Tỡ đã gắp được rồi!”

 

Trần Khoát cũng nóng đến mức chịu không nổi.

 

Anh vội vã dời mắt đi, chỉ chăm chú nhìn con Patrick Star cô đang giơ ngang mặt. “Ừm.”

 

Chương Vận Nghi ôm lấy chiến lợi phẩm, nhón chân tìm Đới Giai. Nhưng trong biển người đông đúc, cô chẳng nhận ra ai cả. Cô len lỏi qua từng góc, dáo dác tìm. Đi ngang qua khu máy nhảy, cô thấy Mễ Hinh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đới Giai đâu. Cô cất cao giọng hỏi: “Mễ Hinh, chị Giai đâu rồi? Cậu có thấy cậu ấy đâu không?”

 

Mễ Hinh đang nhảy đến mức thở không ra hơi, vừa thở d ốc vừa trả lời: “Không, không nhìn thấy đâu cả!”

 

Đúng thật là kỳ lạ.

 

Chương Vận Nghi còn thấy cả Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên, chỉ có Đới Giai là mất hút.

 

Không còn cách nào khác, cô đành phải bước ra khỏi khu trò chơi điện tử. Chờ đến khi xung quanh yên tĩnh hơn một chút, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Đới Giai. Điện thoại đổ chuông rất lâu, đến tận giây cuối cùng trước khi tự động ngắt, đầu dây bên kia mới bắt máy.

 

“Cậu đang ở đâu thế?” Chương Vận Nghi sốt ruột hỏi. “Tớ tìm mãi không thấy cậu đâu, tớ ——”

 

... Tớ đã gắp được Patrick Star cho cậu rồi này.

 

Nhưng Đới Giai đã cắt ngang trước khi cô kịp nói hết câu. Giọng cô ấy có chút mơ hồ: “… Tớ đã về trước rồi, xin lỗi nhé.”

 

“Hả?”

 

“Trong nhà có chút việc gấp.”

 

Chương Vận Nghi lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu đã đi tới đâu rồi?”

 

“Đang ở tàu điện ngầm rồi. Cậu nhắn với mọi người hộ tớ một tiếng, bảo là tớ có việc gấp phải về nhé.”

 

“... Được thôi.”

 

Sau khi cúp máy, Chương Vận Nghi ôm chặt con búp bê Patrick Star, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chìm vào suy nghĩ. Sao cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhỉ?

 

Sau khi Trần Khoát hoàn hồn lại, cũng đang tìm cô. Thấy cô đứng ở cửa thất thần, anh bước tới, hỏi: “Sao thế?”

 

“À, không có gì.” Chương Vận Nghi ôm chặt con búp bê, mỉm cười với anh, giải thích: “Chị Giai đã đi trước rồi, bảo tớ báo lại với mọi người một tiếng.”

 

“Cậu ấy không sao chứ?”

 

“Là chuyện trong nhà cậu ấy thôi.”

 

Nghe vậy, Trần Khoát cũng không hỏi thêm nữa, cùng cô quay lại khu trò chơi. Nhưng có điều, bạn thân đã rời đi, Chương Vận Nghi cũng mất hứng, hơn nữa trong lòng còn nhớ đến buổi tối phải học thêm, nên cô muốn về nhà ngủ một giấc để lấy lại sức. Trước khi đi, cô đưa hết số xu trò chơi còn lại cho Mễ Hinh.

 

“Đi chung đi.” Trần Khoát đuổi theo cô, “Tôi đang định mua ít đồ, tiện thể tiễn cậu ra trạm tàu điện luôn.”

 

“Được thôi.”

 

Tết Dương lịch là một ngày đẹp trời, trung tâm thương mại đông đúc người qua lại. Trần Khoát cau mày, khẽ đưa tay chắn trước người Chương Vận Nghi để tránh cô bị xô đẩy. Trạm tàu điện rất gần, chỉ cần băng qua một con đường là đến nơi. Đoạn đường ngắn, chưa mấy chốc đã tới.

 

Đèn đỏ có hơi lâu, cô không muốn để anh phải băng qua đường, lập tức vẫy tay chào tạm biệt: “Tớ đi đây ~ À đúng rồi, bánh kem hôm nay ngon lắm đấy!”

 

“Cậu thích là được, đi cẩn thận nhé.”

 

Anh đành phải đứng bên này lề đường, không vội quay người rời đi, mà lặng lẽ nhìn cô hòa vào dòng người, càng lúc càng xa.

 

Ngay lúc anh định thu ánh mắt lại thì bỗng nhiên sững người.

 

Trong dòng người tấp nập, cô lại xuất hiện lần nữa, nổi bật giữa đám đông, càng lúc càng gần, chạy chầm chậm về phía anh. Gió thổi tung mái tóc cô, ánh nắng chiếu xuống từng sợi tóc mềm mại, anh như quên mất cả lời muốn nói, cho đến khi cô đứng trước mặt anh, anh mới hoàn hồn.

 

“Đột nhiên nhớ ra một chuyện...”

 

Chương Vận Nghi điều chỉnh hơi thở, nhìn anh, đôi mắt cong cong. Cô để ý thấy hôm nay hình như anh không quen với kiểu tóc mới, mấy lần vô thức đưa tay chạm vào, trông rất lúng túng. Lúc nãy cô gần như đã quên béng đi chuyện này, nhưng khi vào trạm, nhìn thấy có mấy cậu bạn đang bàn luận về kiểu tóc, cô lập tức sực nhớ ra, vội vàng chạy quay lại, cười nói: “Lớp trưởng, kiểu tóc mới rất hợp với cậu đấy, trông gọn gàng mà sáng sủa lắm.”

 

Cô biết rằng, dù là một chuyện nhỏ nhặt đến đâu, thì ở tuổi mười bảy, mười tám này, ai cũng cần một lời khẳng định.

 

Trần Khoát chăm chú nhìn cô, anh cảm thấy rằng, tuổi mười tám của anh không bắt đầu từ khoảnh khắc đồng hồ điểm 0 giờ, mà là từ giây phút này.

Bình Luận (0)
Comment