Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 54

Ngày đầu tiên của năm mới vui vẻ bao nhiêu, thì ngày thứ hai khó chịu bấy nhiêu.

 

Chương Vận Nghi lề mề trở lại trường. Mới chưa tới 6 giờ tối mà trời đã tối sầm lại rồi. Lần này, vẫn như lúc trước, chỉ có học sinh lớp 12 là phải nhập học sớm. Trên con đường chính trong khuôn viên trường gần như không có bóng dáng ai, nhưng chỉ cần đi ngang qua vài học sinh khác, cô lập tức nghe thấy những câu than thở đầy bi thương ——

 

“Trời ơi, học sinh lớp 12 phạm phải tội lỗi tày trời gì sao?”

 

“Thì ra tôi vẫn còn là con người, tôi cứ tưởng mình bị đày xuống đạo súc sinh rồi chứ.”

 

Ha ha, vậy cái người phải trải qua kỳ thi đại học tận hai lần như tôi thì tính là gì đây?

 

Nghĩ tới đây, Chương Vận Nghi càng hít sâu một hơi. Thực ra, kỳ thi đại học chỉ còn nửa năm nữa cũng không còn khiến cô quá sợ hãi, điều cô lo lắng thật sự là nếu điểm quá thấp, bố mẹ sẽ khóc ròng ở nhà, vậy thì thứ đang chờ cô chính là học lại!

 

Chương Vận Nghi cô, cho dù có chết cũng không chấp nhận cái số phải thi đại học ba lần đâu!

 

Chỉ cần còn sống, thì cô sẽ học đến chết!

 

Cô tăng tốc bước chân, như thể cưỡi bánh xe lửa, lao vút về ký túc xá. Cô tính đặt chiếc áo bông mà mẹ đã giặt sạch và phơi khô vào chỗ rồi chạy ngay đến căng tin. Vừa vào phòng, suýt chút nữa thì cô đã đâm sầm vào Chu An Kỳ. Chu An Kỳ đang cắn dở một chiếc bánh mì, lúng búng nói: “Tớ đã mua bánh mì ruốc cho các cậu rồi, để trên giường cậu rồi đó.”

 

“Kỳ Bảo, cảm ơn nha!”

 

“Đã nói là đừng gọi tớ như vậy rồi mà!”

 

“Rõ ràng là cậu thích mà, đừng có chối nữa.”

 

Chu An Kỳ nổi hết cả da gà, lập tức chạy vội đi.

 

Sau khi cô ấy đi rồi, trong phòng ký túc chỉ còn lại một mình Đới Giai đang gấp quần áo. Chương Vận Nghi đặt chiếc áo bông dày xuống, hí hửng chạy đến bên cạnh, nói với giọng vui vẻ: “Chị Giai, hôm nay cậu đến sớm quá nha!”

 

Quả thật, nếu nói Chu An Kỳ là thành phần tích cực trong việc đi học, thì Đới Giai lại là người chây ì nhất phòng. Chủ nhật nào cũng là người đến muộn nhất.

 

”Ừ.” Đới Giai mỉm cười, hỏi, “Cậu đã ăn gì chưa?”

 

“Chưa, đói sắp xỉu rồi nè.” Chương Vận Nghi hào hứng rủ rê, “Chúng ta cùng xuống căng tin đi?”

 

“Được.”

 

Hai cô gái khóa cửa lại, khoác tay nhau đi ra ngoài. Trời lạnh buốt, Chương Vận Nghi siết chặt khăn quàng cổ. Lúc bước xuống bậc thang, thấy Đới Giai không quàng khăn, tay lạnh cóng, cô vội vàng dừng lại, tháo chiếc bịt tai xuống, cười tít mắt rồi nhẹ nhàng đặt lên đầu bạn mình. “Cậu hậu đậu quá đó nha.”

 

Đới Giai sững sờ nhìn cô.

 

Đôi tai vốn đã tê cóng, giờ đây lại cảm nhận được chút hơi ấm, là nhiệt độ từ Chương Vận Nghi.

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Hôm nay Đới Giai không nói nhiều, Chương Vận Nghi thì ríu rít suốt dọc đường. Đột nhiên, cô dừng bước, mở cặp ra, lục lọi bên trong rồi lấy ra một con búp bê Patrick Star. “Nói cậu hậu đậu chứ tớ cũng hậu đậu nè, suýt chút nữa thì quên mất. Nhìn nè, tớ đã nói là chắc chắn sẽ gắp được để tặng cậu mà.”

 

Chuyện đã hứa với bạn bè, cô chắc chắn sẽ nói được làm được.

 

Đột nhiên không kịp phản ứng, Đới Giai đã bị nhét vào tay con búp bê. Cô ấy cúi đầu nhìn, chầm chậm siết chặt tay, ôm món quà vào lòng. Giọt lệ đọng nơi khóe mắt, cuối cùng cũng rơi xuống, từng giọt, từng giọt một.

 

Chương Vận Nghi vừa kéo khóa cặp lại.

 

Đới Giai khóc rất lặng lẽ, không phát ra một tiếng động nào.

 

Sắc trời quá tối, một lúc sau, Chương Vận Nghi mới giật mình nhận ra bạn mình đang lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Cô sững sờ cả người, lo lắng hỏi: ”Chị Giai, cậu… cậu bị làm sao vậy?”

 

Một câu nói ấy như chạm đến bức tường kiên cường của Đới Giai. Từ lặng thinh đến nghẹn ngào, dù cố hết sức kiềm chế nhưng cô ấy vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi. Nỗi buồn trong lòng cứ thế vỡ òa, thấm ướt cả con búp bê Patrick Star. Cô ấy quá đau lòng, nhưng lại chẳng nói được gì, như thể có một bàn tay vô hình bịt chặt miệng mũi cô ấy, không thể cười cũng chẳng thể khóc thành tiếng.

 

Chương Vận Nghi sốt ruột đến đổ mồ hôi hột nhưng không biết phải làm sao. Dù sao ở kiếp trước, sau bao năm làm bạn, cô cũng chưa từng thấy Đới Giai đau lòng đến mức này.

 

Trên con đường chính, thỉnh thoảng có vài học sinh đi ngang qua.

 

Có người tò mò ngoảnh lại nhìn, Chương Vận Nghi chỉ đành nắm lấy tay Đới Giai, kéo cô ấy đến một nơi yên tĩnh hơn. Trường học rộng lớn như vậy, nhất định sẽ có một góc nào đó đủ để bao dung cho nỗi buồn của Đới Giai.

 

Lúc đầu, Chương Vận Nghi còn nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng rồi, cô cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh bạn mình.

 

Bởi vì cô từng cảm nhận được tình bạn chân thành từ Đới Giai. Khi đó, cô đã từng than vãn với Đới Giai rằng mình flop quá, chẳng có fan nào cả, thảm lắm luôn.

 

Hôm sau, ngay trong đêm, Đới Giai như bước ra từ cánh cửa thần kỳ của Doraemon, xuất hiện ở Hoành Đi3m.

 

Bạn bè là gì?

 

Là người sẽ luôn bên cạnh khi bạn đau lòng đến mức chỉ muốn bật khóc.

 

Chương Vận Nghi biết với trạng thái này, Đới Giai sẽ không thể nào đi học tiết tự học buổi tối được. Cô vừa lấy khăn giấy ra, vừa nhắn tin cho Trần Khoát: [Lớp trưởng, tớ muốn xin nghỉ tiết tự học buổi tối. Tớ với chị Giai có chút chuyện.] 

 

Chưa kịp đợi Trần Khoát trả lời, cô đã nhét điện thoại trở lại túi.

 

Đới Giai khóc đến mức không thể ngồi thẳng được, nhưng vẫn ôm chặt lấy Patrick như thể đó là điểm tựa duy nhất của mình. Chương Vận Nghi đứng chắn gió cho cô ấy, không nỡ nhìn bạn mình đau lòng như vậy, lập tức quay lưng đi, sống mũi cũng cay xè.

 

Cô không biết Đới Giai đã gặp phải chuyện gì tồi tệ đến thế.

 

Lục tung mọi ký ức trong đầu, cô cũng không tìm được chút manh mối nào. Đới Giai vốn là người cực kỳ điềm tĩnh, sự trầm ổn của cô ấy không hề thua kém Trần Khoát chút nào, lúc nào cũng có thể xử lý mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, vì thế nên Chương Vận Nghi mới chẳng biết phải làm sao.

 

Lo lắng Đới Giai sẽ bị lạnh, nên cô cũng ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy cô ấy.

 

Hôm nay cô mặc áo lông vũ rất dày, mặc vào lập tức giống như một chiếc bánh mì vừa lấy ra từ lò nướng. Cô hy vọng mình có thể sưởi ấm cho bạn mình, để cô ấy không bị cảm lạnh trong mùa đông này.

 

Một lúc lâu sau, Đới Giai dần nín khóc. Cô ấy không nói gì, Chương Vận Nghi đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô ấy, nước mắt đã bị gió thổi khô, lạnh buốt. “Chúng ta đến chỗ đó đi, chỗ đó giờ không có ai đâu.”

 

 

Hai người đến một tòa nhà văn phòng khác.

 

Trong cả trường học, chỉ có một vài giáo viên khối 12 vẫn còn làm việc. Ở đây rất yên tĩnh, chỉ có đèn cảm biến dọc hành lang sáng lên khi họ bước vào. Không quan tâm cầu thang bám đầy bụi, họ ngồi xuống, tựa vào nhau. Điện thoại trong túi của Chương Vận Nghi rung lên, cô lấy ra xem thì thấy tin nhắn từ Trần Khoát.

 

Anh đã nhắn liền mấy tin:

 

[Được.]

 

[Có chuyện gì tôi có thể giúp được không?]

 

[Không sao chứ?]

 

Đới Giai dựa đầu vào tường, ánh mắt thất thần.

 

Chương Vận Nghi cũng cảm thấy ngột ngạt trong lòng. Cô cúi đầu, dùng đôi tay lạnh cóng của mình chậm rãi gõ chữ: [Không sao đâu, tớ với Đới Giai vẫn đang ở trong trường, có khi lát nữa sẽ về lớp hoặc về ký túc xá, đừng lo.]

 

Trần Khoát nhắn lại ngay lập tức: [Được, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.]

 

Chương Vận Nghi cất điện thoại, hà hơi vào tay cho ấm, thấy tâm trạng Đới Giai đã bình tĩnh hơn, cô nhẹ nhàng hỏi: “Nhà cậu xảy ra chuyện à?”

 

“… Không phải.” Đới Giai vừa khóc một trận, giọng khàn đặc, “Xin lỗi, hôm qua tớ đã nói dối cậu, không phải chuyện của gia đình tớ, mà là chuyện của chính tớ.”

 

Chương Vận Nghi sững sờ. “Chuyện của cậu sao?”

 

Bỗng nhiên, hình ảnh chai xịt miệng màu hồng lóe lên trong đầu cô, khiến cô khó tin mà nhìn Đới Giai: “Cậu…”

 

Cô không thể nghi ngờ được.

 

Bởi vì cô biết rõ chuyện tình cảm của Đới Giai. Không lâu sau này, Đới Giai sẽ gặp Chu Duệ ở đại học. Hai người tuy học khác ngành nhưng cùng tham gia một câu lạc bộ, dần dần nảy sinh tình cảm, từ mối tình đầu đi đến hôn nhân, yêu thương nhau đến mức khiến người khác phải ghen tị.

 

Cô hoàn toàn không biết rằng, trong cuộc đời Đới Giai, còn có một người khác đã từng xuất hiện.

 

“Ừm.” Đới Giai lặng lẽ gật đầu. “Tớ không nói với cậu, là vì sợ cậu sẽ cười tớ.”

 

Bởi vì người đó học hành rất tệ, trong mắt người khác chỉ là một học sinh cá biệt. Cô ấy sợ nói ra sẽ bị bạn mình chế giễu, thậm chí là tức giận, nhưng cô ấy không muốn nghe bất kỳ lời phủ định nào về tình cảm của mình. Vì vậy, cô ấy cứ giấu kín, giấu thật chặt, dù là với người bạn thân nhất cũng không hé nửa lời.

 

“Vậy thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Chương Vận Nghi kéo tay cô ấy, nhét vào túi áo mình.

 

Đới Giai lại rơm rớm nước mắt, cắ n môi dưới: “Hôm qua… tớ định đi tìm Mễ Hinh, nhưng nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống cậu ấy. Không biết nghĩ gì mà tớ lập tức đi theo.”

 

Rồi cô ấy nhìn thấy người đã nói thích mình, tay trong tay với một cô gái khác.

 

Chương Vận Nghi còn giận hơn cô ấy: “Nếu cậu nói với tớ sớm thì tốt rồi!”

 

Nhưng dù có truy hỏi người kia tên gì, học trường nào, thì Đới Giai vẫn không chịu nói.

 

“Sao cậu còn bao che cho cậu ta như chứ!” Chương Vận Nghi cũng cảm thấy sốt ruột.

 

“Không phải.” Đới Giai gượng cười, ôm chặt Patrick trong lòng. “Chỉ là thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Thực ra cậu ấy cũng không nói gì với tớ, chúng tớ cũng đâu có yêu đương gì đâu, chỉ là tớ không hiểu.”

 

Tại sao có thể vừa nói thích cô ấy, vừa làm tổn thương cô ấy như thế chứ?

 

Đây mà gọi là thích sao?

 

Cô ấy hoang mang, không hiểu nổi, khu vườn tình cảm non nớt vừa mới xây dựng đã bị phá hủy hoàn toàn.

 

Chương Vận Nghi lập tức tức giận: “Đừng bận tâm xem cậu ta nghĩ cái gì, chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là cậu ta đã làm cậu tổn thương, khiến cậu buồn, thì cậu ta không phải là người tốt.”

 

Là rác rưởi!

 

Đới Giai lặng lẽ nghe, “Tớ biết.”

 

Chương Vận Nghi nhìn bạn mình, cứ như thể bị ai đó rút mất linh hồn đi vậy. Cô cố gắng lục lại ký ức, đời trước chắc cũng từng xảy ra chuyện này, chỉ là cô đã bỏ qua. Cô lục lọi trong bộ nhớ của mình, cuối cùng cũng tìm ra một manh mối có thể liên quan.

 

Lúc đó kỳ thi đại học đã kết thúc, cô đang du lịch ở bên ngoài, vui đến quên cả trời đất. Một buổi tối, Đới Giai gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe thấy.

 

Đến hôm sau, khi thấy cuộc gọi nhỡ, cô lập tức gọi lại hỏi có chuyện gì, Đới Giai chỉ nói không có gì, chỉ là muốn rủ cô đi xem phim.

 

Thật sự là vậy sao?

 

Lúc đó, Đới Giai đã làm cách nào để ổn hơn?

 

Một mình trốn đi khóc, có phải rất khó chịu không?

 

Chương Vận Nghi thấy lòng nghèn nghẹn. Cô cảm thấy mình là một người bạn quá vô tâm, đến cả chuyện tồi tệ thế này của Đới Giai mà cũng không hay biết.

 

Bầu không khí vốn tràn đầy u sầu, nhưng không biết bụng của ai réo lên trước.

 

Ọc ọc ọc...

 

Không thể phân biệt là ai đói bụng hay cả hai cùng đói, chỉ biết là quá đói rồi.

 

Họ nhìn nhau, rồi Đới Giai nín khóc mà bật cười.

 

Dù có chuyện gì đau lòng xảy ra, thì cơ thể vẫn sẽ lên tiếng nhắc nhở: Phải ăn uống đầy đủ, phải chăm sóc bản thân thật tốt.

 

Gió lạnh gào thét trong sân trường, đánh mạnh vào cành cây, từng bông tuyết nhỏ cũng bắt đầu rơi. Hai cô gái đi trên đường mà không nói gì. Các đầu bếp ở căng tin hầu hết đã tan ca, họ đành chuyển hướng đến siêu thị. Ở ngoài có ghế, Chương Vận Nghi dùng hai tay ôm cốc mì nóng để sưởi ấm, cẩn thận húp một ngụm nước dùng, cảm thấy thoả mãn hẳn. Cô nghiêng đầu nhìn Đới Giai, ánh mắt dịu dàng: “Trước kia tớ đã từng có một người bạn cũng như vậy.”

 

“Hửm?” Đới Giai không hiểu, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.

 

“Thực ra, cũng chẳng có gì to tát cả.” Chương Vận Nghi cười, “Lúc đó, cô ấy chắc cũng rất buồn, không tìm được ai để tâm sự, nhưng rồi cô ấy vẫn vượt qua.”

 

“Sẽ ổn hơn chứ?” Đới Giai nhẹ giọng hỏi. Không chỉ hỏi Chương Vận Nghi, mà còn tự hỏi chính mình.

 

“Sẽ ổn thôi.” Chương Vận Nghi chắc chắn, “Cậu cũng giống cô ấy, hai người đều rất mạnh mẽ.”

 

Đới Giai bắt chước cô, uống một ngụm nước dùng. Lồ ng ngực vốn tưởng như có gió lùa nay cũng ấm áp hơn một chút. Cô ấy gượng cười: “Vậy thì tớ đã may mắn hơn cô ấy rồi.”

 

Chương Vận Nghi cụp mắt xuống, buồn buồn đáp lại, dùng nĩa chọc mạnh vào quả trứng hầm như thể đang trút giận, cắn một miếng thật lớn.

 

Khi đang ăn mì, thì túi áo lông vũ của cô bỗng rung lên ong ong. Suýt chút nữa thì cô bị sặc, vội vàng đặt hộp mì sang một bên, lấy điện thoại ra xem. Thấy là cuộc gọi từ Trần Khoát, cô tưởng có chuyện gì gấp, lập tức bấm nghe: “Alo?”

 

Trần Khoát cầm một cây dù, bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

 

Buổi tối trời vốn đã lạnh, lại bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết đậu trên tóc anh nhanh chóng tan thành giọt nước. “Là tôi đây. Tuyết đã rơi rồi, hai cậu đã về ký túc xá chưa?”

 

“Vẫn chưa.”

 

Chương Vận Nghi vừa trả lời, vừa làm khẩu hình miệng với Đới Giai rằng là lớp trưởng gọi. “Nhưng cũng sắp rồi.”

 

“Đang ở đâu?” Anh hỏi.

 

Nếu là một cán bộ lớp khác, chắc chắn Chương Vận Nghi sẽ qua loa cho xong, chẳng hạn như nói đã về đến dưới ký túc xá. Nhưng vì người ở đầu dây bên kia là Trần Khoát, nên cô không cảm thấy cần phải giấu giếm, thành thật trả lời: “Bọn tớ đang ăn mì ở siêu thị, ăn xong sẽ về ngay, không cần lo lắng đâu.”

 

“Ừ, tôi sẽ qua liền đây.”

 

Sau khi cúp máy xong, Chương Vận Nghi quay sang đùa với Đới Giai: “Lớp trưởng sắp qua đây rồi, không lẽ cậu ấy nghi ngờ bọn mình làm chuyện xấu à? Chẳng hạn như giận quá rồi cúp cầu dao điện của trường, ha ha ha.”

 

Câu này là cô nghe được trên đường về trường hôm nay.

 

Mấy nam sinh kia còn đang bàn tán về tính khả thi của phương án này.

 

Đới Giai mím môi, tốc độ ăn mì rõ ràng chậm lại, trông có vẻ mất tập trung. Trong lòng cô ấy thực sự không muốn để người khác biết chuyện này.

 

Trước đây Chương Vận Nghi không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi. Trong những năm sau này, Đới Giai chưa từng nhắc lại về người đó, cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn, xóa sạch mọi dấu vết.

 

“Yên tâm đi.” Chương Vận Nghi nghiêm túc nói. “Tớ sẽ không nói với ai đâu. Nếu tớ lỡ miệng thì cả đời này đừng hòng gắp được con thú bông nào nữa.”

 

Đới Giai nhớ đến cảnh hôm qua cô nhảy cẫng lên tức giận vì bị máy gắp thú hành, không nhịn được mà bật cười, trêu: “Lời thề này… có hơi độc quá không?”

 

“Cực kỳ độc. Nên tớ chỉ thề với một mình cậu thôi.”

 

 

Trên đường chẳng có mấy người qua lại. Từ xa, Chương Vận Nghi đã thấy Trần Khoát chạy về phía siêu thị.

 

Cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt còn sưng đỏ của Đới Giai, bèn đặt hộp mì xuống, bất chấp tuyết rơi, chủ động bước tới.

 

Từ lúc nhận được tin nhắn của cô Trần Khoát đã cảm thấy căng thẳng, giờ phút này cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi.

 

Chương Vận Nghi nhìn cây dù trên tay anh nhưng lại không mở ra, lập tức hiểu ra ngay. Đoán chắc là anh cố tình mang dù đến cho họ, khóe môi cô bất giác cong lên.

 

Ở phía xa, Đới Giai ăn được nửa hộp mì thì lại không muốn ăn nữa, ôm chặt Patrick, nhìn về phía bên này. Dưới ánh đèn đường, chàng trai vội vàng bung dù ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, dù thì nghiêng về phía cô gái.

 

“Không sao chứ?”

 

Trần Khoát do dự một lúc, cuối cùng không thể kìm nén được sự tò mò, thấp giọng hỏi.

 

Đã lên lớp 12 rồi, số người xin nghỉ học không nhiều. Lần trước cô xin nghỉ thể dục là vì sức khỏe không tốt, vậy còn lần này thì sao?

 

Ánh mắt anh cố gắng kiềm chế mà lướt qua khuôn mặt cô. Ngoài cái mũi hơi đỏ ra thì trông vẫn ổn, chắc là không bị ốm.

 

“Không sao đâu.”

 

Nhưng mà Chương Vận Nghi cảm thấy mình nên đưa ra một lý do hợp lý hơn. Lần này cả hai cùng xin nghỉ, Trần Khoát không hỏi quá nhiều mà đã đồng ý ngay, phần lớn cũng vì quan hệ giữa bọn họ khá tốt. Cô ngập ngừng mấy giây, lắp bắp: “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, dạo này tớ áp lực học tập lớn quá, chị Giai thấy tớ không vui nên muốn tâm sự với tớ thôi. Ừm… chỉ lần này thôi, lần sau không thế nữa đâu.”

 

Trần Khoát sững lại, muốn an ủi cô nhưng không biết phải nói gì, sợ nói sai lại khiến cô buồn hơn, nên đành im lặng.

 

“Bọn tớ ăn xong mì là về ký túc xá ngay, lạnh quá.”

 

Chương Vận Nghi đưa tay ra, kéo mũ áo lông vũ lên, vành mũ được viền một lớp lông trắng. Cô ngẩng mặt nhìn anh, khẽ cười: “Lớp trưởng, cậu cũng mau về đi, không cần đưa ô đâu. Bọn tớ có mũ rồi, về ký túc xá sấy tóc một chút là được.”

 

Trần Khoát khẽ “ừ” một tiếng, nhưng vẫn kiên quyết đưa ô cho cô.

 

Hai người đẩy qua đẩy lại, cô không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải cầm lấy cán ô.

 

Thấy cô thật sự không có gì bất ổn, Trần Khoát quay người đi về tòa nhà dạy học. Bây giờ vẫn chưa tan học, anh không thể ra ngoài quá lâu. Nhưng vừa đi được vài bước, anh lại dừng lại, trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, anh sải bước quay trở lại, hơi cúi người, nghiêm túc nói: “Không vui không phải là lỗi lầm gì cả, vẫn có thể có lần sau mà.”

Bình Luận (0)
Comment