Chương Vận Nghi ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Khoát đã vội vã rời đi. Bóng lưng cao lớn nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Cô đứng đó một lúc, chậm chạp hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của anh, bất giác bật cười, trông đầy sức sống.
Lớp trưởng đúng là người tốt thật đấy.
Sau khi anh đi rồi, cô mới quay lại bên cạnh Đới Giai, húp hết phần nước mì rồi cùng nhau che chung một chiếc ô đi về ký túc xá.
Dì quản lý ký túc có vẻ đã quá quen với cảnh này, ngồi trước máy sưởi, ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi lại cúi xuống đọc báo, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Trên đường về Chương Vận Nghi đã chuẩn bị sẵn lý do, nhưng chẳng dùng đến. Đáng tiếc thật, cô đã định dốc hết tài năng diễn xuất để giả làm bệnh nhân cơ mà.
Cô lén lút chớp mắt với Đới Giai, ghé sát nói nhỏ: “Hú vía!”
Đới Giai chỉ cười gượng.
Cô ấy cảm thấy có lỗi vô cùng. Chỉ vì chuyện của mình mà khiến người bạn luôn nỗ lực phải trốn tiết tự học buổi tối cùng cô ấy.
“Không sao đâu.” Leo một hơi lên tầng sáu, Chương Vận Nghi cũng thở hổn hển. Cô tìm chìa khóa trong cặp, vẫn không quên an ủi Đới Giai: “Nói thật nha, hôm nay tớ cũng chẳng muốn đi học chút nào. A a a, tớ ghét lớp 12 quá đi mất!”
Cả tầng ký túc xá đều rất yên tĩnh, trong phòng cũng chỉ có hai người họ.
Bên ngoài bị gió lạnh trộn với tuyết mịn táp vào đến tê dại, Chương Vận Nghi vội vàng thay đồ ngủ lông mềm, còn giúp Đới Giai tìm cách giữ ấm, bận rộn đủ kiểu.
“Cậu giúp tớ một chuyện được không?”
Một lát sau, Đới Giai khó nhọc lấy điện thoại từ túi ra, mở khóa, trong album ảnh chỉ riêng cô ấy mới xem được, toàn là những ký ức cũ.
“Tớ muốn xóa hết những thứ liên quan đến cậu ấy, nhưng có vẻ vẫn còn tiếc, không nỡ, chẳng thể quyết tâm được.”
Chương Vận Nghi nhận lấy điện thoại cô ấy đưa, cúi mắt nhìn màn hình. Ánh sáng yếu ớt của điện thoại hắt lên gương mặt cậu con trai trong ảnh.
Cô sững sờ, cảm thấy tên tra nam này trông quen quen. Nghĩ lại lần nữa, đúng là rất điển trai, nên cô mới dễ dàng nhớ ra. Cô đã gặp cậu ta, chỉ một lần duy nhất. Là vào đêm trước ngày cưới của Đới Giai và Chu Duệ. Khi đó, Đới Giai rủ mấy người bạn đi hát karaoke và ăn khuya. Có một người đàn ông tìm đến, Đới Giai đi ra ngoài một lúc.
Lúc ấy, Chương Vận Nghi cũng ra khỏi phòng riêng để nghe điện thoại. Dưới ánh sáng lập lòe của hành lang, Đới Giai và người đàn ông đó nói chuyện với nhau. Khoảng cách xa quá, lại thêm tiếng nhạc ồn ào, nên cô không nghe rõ họ nói gì.
Người đàn ông kia dường như rất kích động, còn Đới Giai thì rất bình tĩnh.
Rạng sáng hôm đó, khi hai người nằm chung giường, cô tò mò hỏi Đới Giai người đàn ông kia là ai.
Đới Giai đã trả lời thế nào nhỉ?
Cô ấy nói: “Một người bạn học cũ không thân lắm.”
...
Đới Giai nghe thấy tiếng cười rất khẽ, quay sang nhìn Chương Vận Nghi bên cạnh, chỉ thấy ánh sáng từ điện thoại chiếu lên khuôn mặt cô, phản chiếu nụ cười nhàn nhạt.
Lúc đầu Chương Vận Nghi còn cố nhịn, nhưng cuối cùng không kìm được, sau khi trả điện thoại lại cho Đới Giai thì úp mặt vào vai cô ấy mà cười khẽ.
“Làm sao thế?” Đới Giai có chút hoang mang.
Chương Vận Nghi lắc lắc đầu, nhất quyết không chịu nói.
Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Đới Giai, cô cảm thấy chị Giai của mình thật sự rất tuyệt vời.
Tiếng chuông báo hết giờ tự học buổi tối vang lên, bốn người bạn cùng phòng cũng lục đục trở về. Người đầu tiên trở về đương nhiên là Chu An Kỳ, cô nàng rũ tuyết trên áo rồi than phiền: “Ghét nhất là trời tuyết! Mà này, sao hôm nay hai cậu lại không đi học tiết tự học buổi tối vậy?”
Nụ cười trên mặt Đới Giai thoáng khựng lại.
Chương Vận Nghi nhanh chóng lên tiếng trước: “Tớ bị áp lực học hành, buồn bực quá, nên kéo chị Giai đi chơi cùng.”
Chu An Kỳ vặn nắp chai nước, uống một ngụm nóng rồi kín đáo quan sát hai người họ. Một người mắt sưng húp nhưng không nói gì, một người thì bảo là không vui nhưng trên mặt chẳng hề có chút u ám nào. Vụng về quá, quá vụng về! Chương Vận Nghi tưởng ai cũng bị cô lừa được sao? Chỉ có ngốc mới tin lời cô thôi!
“Không vui à?” Chu An Kỳ giơ tay nhéo nhéo má cô, “Được rồi, chị Giai, cậu là trưởng phòng, cậu ra lệnh một tiếng, tối nay phòng 602 chúng ta nhất định phải quẩy hết mình!”
Đới Giai ngẩn ra: “Quẩy á?”
Những người bạn cùng phòng còn lại cũng đồng loạt hưởng ứng.
Mọi người nhanh chóng rửa mặt, trên gương mặt ai nấy đều ửng hồng, quấn chặt trong bộ đồ ngủ dày cộp, đầy háo hức. Họ lục tung những món ăn vặt mình cất giữ bấy lâu, chẳng mấy chốc mà cả bàn đã chất đầy đồ ăn: bánh mì ruốc, chân gà cay, kẹo ô mai, sô-cô-la…
Sáu cô gái ngồi quây quần bên nhau, vừa nhâm nhi đồ ăn vặt, vừa tám chuyện rôm rả, bầu không khí ấm áp vô cùng.
“Chương Vận Nghi, cậu buồn chuyện gì thế?” Chu An Kỳ bất ngờ hỏi.
“Ai nhìn điểm của mình cũng sẽ không vui nổi đâu!” Chương Vận Nghi cắn mạnh viên ô mai đến mức phát ra tiếng giòn tan, “Hoặc là này Kỳ Bảo, nếu chúng ta đổi điểm cho nhau, tớ sẽ vui ngay đấy!”
“Cậu xinh đẹp vậy là đủ rồi, đừng mơ tưởng nữa!”
Một người bạn khác cũng đoán ra Đới Giai có chuyện buồn, nhưng rất ăn ý giả vờ không biết. “Thật ra cũng không có gì to tát đâu, mẹ tớ từng bảo, những chuyện mà bây giờ chúng ta nghĩ là trời sập, sang năm sau, không, vài tháng sau nghĩ lại cũng chẳng đáng là bao.”
Đới Giai lặng lẽ nghe, cúi đầu xuống. Miếng chân gà cay này cay quá, cay đến nỗi khiến mắt cô ấy cũng cay xè theo.
“Xong đời rồi!”
Một cô bạn ôm mặt than trời, “Lại phải đánh răng nữa rồi!”
Như thể có một phép màu nào đó, vừa dứt lời thì đèn tắt phụt. Sáu người trong bóng tối nhìn nhau, im lặng vài giây rồi bật cười thành tiếng. Họ bật đèn pin, chen chúc trong nhà vệ sinh đánh răng.
“Đừng có lấy nhầm bàn chải đấy nhé, lỡ đâu lại gián tiếp hôn nhau thì chết!”
“Ha ha ha ha ~”
Đánh răng xong, chẳng ai muốn về giường ngay, tất cả cùng đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn trận tuyết đêm nay. Không biết ai bỗng nói một câu: “Tớ không nói đùa đâu, nếu tớ mà thi đậu vào Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, mùa đông năm sau các cậu đến tìm tớ chơi nhé? Bên đó tuyết trắng lắm, dày lắm!”
“Được luôn!”
“Nhất định phải đi đấy, ai mà dám bùng hẹn thì cứ đợi đấy!”
-
Ngày hôm sau.
Đứng trên lầu nhìn xuống, có thể thấy một lớp tuyết mỏng phủ trên cành cây. Khi Chương Vận Nghi uể oải vươn vai thì Đới Giai cũng tỉnh dậy, ngáp dài rồi cố gắng nhẹ nhàng bước xuống giường. Hai người đi rửa mặt, bị nước lạnh làm cho tỉnh hẳn.
“Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
Xuống lầu, Chương Vận Nghi cẩn thận quan sát sắc mặt của Đới Giai, quan tâm hỏi.
Ngày hôm qua Đới Giai có chườm mắt, ngoài việc mí mắt hơi sưng ra thì trông cũng không khác gì ngày thường, không quá gây chú ý.
“Ngủ ngon lắm.” Đới Giai nói dối. Cô ấy ngủ sớm nhưng không sâu giấc, tỉnh dậy mấy lần, trong lòng trống trải, vừa xót xa vừa chua chát. Nhưng cô ấy không muốn bạn bè lo lắng thêm, bèn làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Lâu lắm rồi mới ngủ ngon như vậy.”
Cô ấy không biết khi nào mình mới thực sự khá lên nữa.
Nhưng Chương Vận Nghi nói rằng cô ấy nhất định sẽ ổn thôi, và cô ấy tin tưởng Chương Vận Nghi.
Vẻ mặt của Đới Giai, Chương Vận Nghi đều thấy hết nhưng không vạch trần, chỉ cười tươi rói nói: “Vậy thì tốt!”
Nhưng cô vẫn muốn chửi rủa cái tên khốn chó chết đó!
Ai lại đi quấy nhiễu người khác vào giai đoạn lớp 12 chứ?
Hai người khoác tay nhau bước ra khỏi ký túc xá, bị gió lạnh làm co rụt cổ lại. Chương Vận Nghi thậm chí còn vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng. Cô không biết thép được rèn như thế nào, nhưng cô biết ai đã rèn ra nó – chính là Chương Vận Nghi cô đây.
Cô cẩn thận bước xuống bậc thang, chỉ mười mấy bậc thôi mà cứ như một hành trình gian nan vậy.
“Ơ...”
Vô tình liếc mắt, cô phát hiện trong bồn hoa có một người tuyết nhỏ, lập tức kéo Đới Giai lại gần. Người tuyết rất bé, chỉ cỡ lòng bàn tay. Dù sao thì trận tuyết đầu mùa năm nay cũng không lớn, đến giờ trên mặt đất cũng chỉ có một lớp tuyết mỏng.
“Dễ thương quá!” Chương Vận Nghi phấn khích dùng tay chọc nhẹ, “Chị Giai, cậu xem này, ngực nó có phải là một cái cúc áo không?”
Đới Giai cũng bật cười: “Hình như là đúng vậy đấy.”
“Ai làm nhỉ?”
“Không biết nữa…” Đới Giai suy nghĩ rồi đoán, “Có thể là dì quản lý ký túc xá chăng? Dù sao cũng là người dậy sớm lắm.”
Lớp 12 vốn đã nhàm chán, một người tuyết nhỏ thế này dường như cũng đủ mang lại chút thú vị. Hai người không vội đến căng tin mà ngồi xổm bên bồn hoa, thì thầm trò chuyện.
“Các cậu đang nhìn gì thế?” Bất chợt, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau, kèm theo tiếng bước chân giẫm trên tuyết phát ra âm thanh sột soạt.
Chương Vận Nghi không cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết là ai đã đến.
Ngược lại, Đới Giai khá bất ngờ, lịch sự chào: “Lớp trưởng.”
“Chúng tớ đang nhìn cái này…” Chương Vận Nghi nhích qua một bên, nhường chỗ rồi chỉ vào người tuyết, phấn khích nói: “Nó đó, có phải là nó đáng yêu lắm không?”
Trần Khoát có vẻ không mấy hứng thú, chỉ liếc qua một cái rồi thu ánh mắt về: “Cũng được.”
Nhưng còn cô thì sao, cô đã vui lên chưa?