Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 56

Người tuyết nhỏ này thật sự là quá đáng yêu.

 

Chương Vận Nghi nghĩ đến việc nó sẽ tan chảy thì có chút tiếc nuối. Cô chợt nảy ra ý tưởng, lập tức lấy điện thoại ra chụp lại.

 

Trần Khoát sững người trong giây lát, dường như bị sự phấn khích của cô cuốn theo. Trên mặt anh thoáng hiện nụ cười nhạt. Anh thật lòng thấy người tuyết này cũng bình thường thôi, dù sao thì tuyết ở Giang Châu quá mỏng, nhưng anh vẫn vô thức mở điện thoại ra. Trên màn hình, cô lo lắng cái cúc sẽ rơi ra nên vươn tay chạm nhẹ vào.

 

Ngón tay cô mang theo hơi ấm, anh ấn nút chụp, giữ lại khoảnh khắc này trong điện thoại của mình.

 

Chương Vận Nghi hoàn toàn không nhận ra tay mình đã vô tình lọt vào ống kính của anh.

 

Cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng nghịch ngợm.

 

Chụp vội một nắm tuyết, cô vo tròn qua loa rồi ném đi. Đới Giai đang mải mê chụp ảnh nên bị tập kích bất ngờ, màn hình điện thoại cũng dính đầy tuyết. Cô ấy từ từ quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của Chương Vận Nghi khi trò đùa dai đã thành công.

 

Ai có thể nhịn nổi chứ?

 

Không thể nhịn được nữa!

 

Đới Giai thu điện thoại lại, khẽ cười, rồi cũng vội vàng túm một nắm tuyết đáp trả cô.

 

Trần Khoát không hiểu nổi tại sao hai cô gái có thể hứng thú với trò chơi ném tuyết khi tuyết mỏng đến mức đáng thương như thế này. Tất nhiên là anh sẽ không tham gia, nhưng khi thấy Đới Giai càng đánh càng hăng, trong khi Chương Vận Nghi lại lùi về phía sau, trước khi một quả cầu tuyết kịp bay đến, cơ thể anh đã phản ứng nhanh hơn ý thức, vô thức đứng chắn trước người cô. Quả cầu tuyết đập thẳng vào đầu anh.

 

Đới Giai muốn thu tay lại thì đã muộn rồi.

 

Chương Vận Nghi cũng ngớ người ra, vội vàng tiến lại gần xem anh có sao không. Nhưng vừa nhìn thấy anh cúi đầu thảm hại, mái tóc lòa xòa dính tuyết, cô thề là mình thực sự muốn quan tâm đ ến anh, nhưng nụ cười lại cứ trào lên không thể kiểm soát nổi.

 

“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?” Đới Giai phủi tuyết trong lòng bàn tay, áy náy nói: “Xin lỗi nha.”

 

“Không sao đâu.” Trần Khoát phất tay, không quá để ý đến mái tóc hơi ướt của mình. Có lẽ anh cũng cảm thấy xấu hổ, sau khi dặn dò hai người chú ý đường trơn, anh bèn kéo mũ áo khoác lên rồi nhanh chóng rời đi.

 

Chương Vận Nghi che miệng, “Xong rồi, vừa nãy có phải tớ cười hả hê quá không?”

 

Đới Giai cố ý dọa cô, nghiêm túc gật đầu: “Rất là hả hê luôn.”

 

Trên người lớp trưởng, cô ấy nhìn thấy rằng dù một chàng trai có trưởng thành đến đâu, thì đứng trước người mình thích cũng sẽ lúng túng, sẽ giả vờ bình tĩnh, sẽ sợ mất mặt.

 

Cũng sẽ vô thức mà bảo vệ.

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Để bù đắp, sau tiết tự học buổi sáng, cô gặp Phí Thế Kiệt ở căng tin và thẳng thừng sai cậu ấy làm shipper, mua giúp cô một ly trà gừng đưa cho Trần Khoát.

 

Vào mùa đông, trà gừng bán rất chạy, uống vào tay chân đều ấm áp hẳn lên.

 

Phí Thế Kiệt chẳng hiểu mô tê gì, trên đường quay lại khu dạy học, cầm ly trà gừng trong tay, vẫn còn cảm thán đầy ngưỡng mộ: Chương Vận Nghi đúng là tốt thật, không biết người anh em này của mình kiếp trước đã làm bao nhiêu việc tốt mà kiếp này được may mắn như vậy nữa?

 

Trong lớp, Trần Khoát đang tranh thủ giờ nghỉ để thư giãn đầu óc.

 

Anh cầm điện thoại dưới bàn, cúi đầu tập trung chơi game đua xe.

 

“Đại Lang, uống thuốc đi nào.”

 

Phí Thế Kiệt đặt ly trà gừng lên bàn anh, hắng giọng trêu chọc.

 

“Có bệnh thì ra ngoài cho tỉnh táo đầu óc đi.” Trần Khoát quen miệng đáp lại, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cốc giấy, nhíu mày: “Cái gì đây?”

 

Anh mở nắp ra, mùi gừng lập tức xộc vào mũi, cau mày nói: “Mau mang đi đi.”

 

Phí Thế Kiệt cười đầy bao dung, “Được thôi, là do chính cậu nói đó nhé, cậu không uống thì tôi uống vậy. Dù sao cũng không phải là tôi mua, không phải tiền của tôi, nhưng lãng phí đúng là đáng xấu hổ mà.”

 

Trần Khoát phản ứng nhanh như chớp, lập tức chụp lấy cốc trà, ngăn chặn hành động cướp đoạt của Phí Thế Kiệt, hạ giọng hỏi: “Ai mua?”

 

“Biết rồi mà còn hỏi.” Phí Thế Kiệt nhún vai, “Còn có thể là ai nữa, không phải cậu ấy thì ai?”

 

Trần Khoát không còn quan tâm đ ến game trong điện thoại nữa. Chiếc xe đại diện cho anh mất phương hướng, đâm loạn xạ, tóe lửa khắp nơi.

 

“Rầm” một tiếng, chỉ có thể chấp nhận số phận bị hạ gục.

 

Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng đáp: “Ồ.”

 

Trong lòng Phí Thế Kiệt chỉ muốn cười điên lên, nhưng rồi cũng chỉ lặng lẽ nhìn Trần Khoát giả vờ bình tĩnh. Cứ giả vờ đi, nếu có bản lĩnh thì đừng uống cạn chén trà gừng này không bỏ sót giọt nào đi.

 

Dĩ nhiên là người nào đó sẽ không làm được điều đó, ngoan ngoãn uống hết, uống đến mức toát cả mồ hôi cũng không dừng lại.

 

-

 

“Làm sao vậy?”

 

Vừa bước vào từ cửa sau lớp học, Trần Khoát đã lập tức nhìn thấy Chương Vận Nghi ngồi trước bàn học, cô đang vò đầu bứt tóc đầy phiền muộn. Anh suy nghĩ một chút, không do dự, đi thẳng đến đứng trước bàn cô, hỏi: “Có bài nào không hiểu à?”

 

“Có!”

 

Chương Vận Nghi nhanh chóng rút bài kiểm tra ra, dùng tay chỉ vào một chỗ. Thực ra, cô thường xuyên hỏi han các học sinh giỏi trong lớp, gần như đã hỏi hết một vòng, chỉ trừ một người, chính là Trần Khoát.

 

Không phải là cô không muốn hỏi, mà là sợ mình sẽ bị anh chê ngốc.

 

Trong thế giới của học sinh giỏi, những bài cô cảm thấy cực kỳ khó, có khi trong mắt họ chỉ tương đương với phép tính “mười trừ ba bằng mấy”…

 

Người ta phải biết đặt mình vào vị trí của người khác. Ít nhất thì, nếu có ai đó hỏi cô “mười trừ ba bằng mấy”, cô nói khô cả họng mà người ta vẫn nhìn cô bằng ánh mắt trong veo ngây ngốc, thì chắc chắn nắm đấm của cô sẽ siết chặt lại mất.

 

Nhưng tình huống bây giờ lại khác, lớp trưởng chủ động đến hỏi cô, đẩy học sinh giỏi ra ngoài, cô đâu có bị điên mà từ chối chứ?

 

“Bài này, còn bài này nữa...” Chương Vận Nghi vẫn khách sáo một chút, “Nếu cậu bận thì thôi, tớ có thể hỏi Hàn Minh cũng được.”

 

Tìm Hàn Minh mà không tìm anh sao?

 

Trần Khoát cau mày, thấy bàn của Từ Thi Thi không có ai, lập tức bước qua, kéo ghế ngồi xuống, “Tôi có rảnh.”

 

Chương Vận Nghi lập tức đưa bút và giấy nháp ra, dẹp bỏ mọi tạp niệm, tập trung xem anh giải bài.

 

Có lẽ Trần Khoát là nam sinh sạch sẽ nhất lớp, tóc anh lúc nào cũng gọn gàng, ngón tay cũng vậy, hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Khi giảng bài, anh rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt không hề có biểu cảm thừa thãi nào cả. Cô cảm thấy, nếu anh không khởi nghiệp mở công ty làm ông chủ, thì anh thật sự rất hợp làm giáo viên, biết đâu có thể trở thành giáo viên ưu tú cũng nên.

 

Chương Vận Nghi đi theo dòng suy nghĩ của anh, chẳng mấy chốc, hai người càng ngồi càng gần nhau. Cô sẽ đặt câu hỏi khi có chỗ chưa hiểu.

 

Anh sẽ suy nghĩ vài giây, rồi kiên nhẫn giải thích cho cô.

 

Giọng nói trầm ổn của anh, giọng nói thanh thoát của cô, hòa quyện vào nhau, nghe hòa hợp lạ thường.

 

Từ Thi Thi vừa sạc xong túi chườm nóng, ôm lấy bước vào lớp, thấy cảnh này thì lập tức dừng chân, không đi tiếp nữa. Cô ấy tựa vào bàn của Thẩm Minh Duệ, lúc thì nhìn Chương Vận Nghi, lúc thì dùng ánh mắt quan sát sau gáy của Trần Khoát, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Thấy còn khoảng mười mấy phút nữa mới đến giờ tự học buổi tối, cô ấy huých vào Thẩm Minh Duệ đang mải mê chat với bạn trên mạng một cái: “Ra ngoài với tớ một lát đi.”

 

Thẩm Minh Duệ đang vui vẻ, từ chối: “Không.”

 

Từ Thi Thi mất kiên nhẫn: “Cho cậu một phút.”

 

Thẩm Minh Duệ kêu khổ không ngớt, vò đầu bứt tóc, cầm lấy điện thoại, miễn cưỡng đi theo cô ấy ra ngoài. Cậu ấy còn lèm bèm: “Chị Thi, đừng có ỷ vào việc tôi dung túng cho cậu và chị đại không có giới hạn mà suốt ngày đổi cách hành hạ tôi vậy chứ?”

 

Hai người đứng ngoài hành lang.

 

Cửa sổ lớp học đóng kín, chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài khiến mặt kính phủ một lớp sương mờ, từ bên ngoài nhìn vào, cảnh vật bên trong trở nên vô cùng mơ hồ.

 

Từ Thi Thi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Thẩm Minh Duệ ghé sát lại, hạ giọng như đang thực hiện một phi vụ bí mật: “Cậu có thấy điều gì đó kỳ lạ không? Lớp trưởng với Chương Vận Nghi ấy.”

 

Thẩm Minh Duệ vẫn đang nhắn tin, không thèm ngẩng đầu lên: “Kỳ lạ chỗ nào?”

 

“Nếu mà tôi biết thì đã không cần tìm cậu thảo luận nữa rồi.” Từ Thi Thi bực bội.

 

“……” Bị cô ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Minh Duệ đành phải cất điện thoại, bước đến gần cửa sổ, tiện tay lau lau kính, nhìn vào trong, lười biếng đáp, “Không phải rất tốt sao? Một người giảng, một người nghe, đúng là hòa hợp mà.”

 

Từ Thi Thi phản bác, “Cậu đã từng thấy lớp trưởng giảng bài cho ai bao giờ chưa? Cậu ấy từng giảng cho cậu chưa?”

 

Thẩm Minh Duệ hiểu ngay hàm ý của cô ấy, ngạc nhiên quay sang nhìn, “Ý cậu là sao? Là cái mà tôi đang nghĩ sao?”

 

Từ Thi Thi bị hỏi đến chóng mặt, “Cậu nói xoắn cả lưỡi rồi đấy!”

 

“Tôi đã hiểu rồi.” Thẩm Minh Duệ lại nhìn vào trong lớp một lần nữa, nhún vai, lầm bầm, “Cậu đừng nói chứ, nhìn thế này thật sự có chút… ê không được nha! Chị Thi, tư tưởng không lành mạnh của cậu đang lan sang tôi đấy.”

 

Từ Thi Thi tức đến mức đuổi theo đánh cậu ấy.

 

Đánh xong, thở hổn hển, cô ấy vẫn không yên tâm hỏi lại: “Thật sự là do tớ suy nghĩ lệch lạc sao?”

 

Thẩm Minh Duệ hết nói nổi, “Cậu có vấn đề lớn đấy! Nghi ngờ anh Khoát của tôi sao? Tôi nói luôn, không thể nào! Sao cậu không nghi ngờ Hàn Minh đi?”

 

Từ Thi Thi trợn trắng mắt: “Làm ơn đi, Hàn Minh còn chưa tới một mét tám, nếu chị đại nhà cậu mà nghe thấy cậu nói thế, thì tối nay cậu khỏi sống yên.”

 

“Đúng thật.” Thẩm Minh Duệ làm bộ trầm tư suy nghĩ, “Hình như Hàn Minh lùn hơn tớ khá nhiều. À mà tôi cao 1m82 đấy.”

 

Từ Thi Thi: “……”

 

Trong lớp học, Trần Khoát đã vô thức viết đầy một trang nháp, miệng cũng hơi khô, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Còn chỗ nào chưa hiểu không?”

 

“Hiểu rồi.” Cô vội vàng gật đầu.

 

Trần Khoát nuốt nước bọt, giọng cũng hơi trầm, “Thật sự hiểu rồi sao?”

 

Anh muốn nói với cô rằng, trước mặt anh không cần cố gắng gồng mình làm gì. Nếu cô chưa hiểu, chắc chắn không phải lỗi của cô, mà là do anh giảng chưa rõ ràng.

 

Chương Vận Nghi không nhịn được cười, cô thò tay vào ngăn bàn lấy ra mấy quả quýt đường, nhét vào tay anh, “Hiểu rồi, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.” Cô chỉ vào đầu mình, “Hàng, đã được nhận vào đây rồi.”

 

Mùa đông, trái cây khác có thể tạm gác lại, nhưng quýt đường nhất định phải ăn.

 

Cô đặc biệt thích ăn, trong ký túc xá còn nguyên một giỏ, bạn bè cùng phòng cũng bị cô cho ăn không ít.

 

Trần Khoát lại bị cô nhét quýt cho, mấy quả hôm qua cô đưa vẫn chưa ăn hết, nhưng anh vẫn lặng lẽ nhận lấy, bỏ vào túi áo, căng phồng lên.

 

-

 

Kỳ thi cuối kỳ đến gần, học kỳ một của lớp 12 cũng sắp kết thúc.

 

Thi xong môn cuối cùng, Chương Vận Nghi như mất hết sức sống, mặt mày chán chường. Học sinh lớp 10, lớp 11 còn có thể vui vẻ đón kỳ nghỉ đông, nhưng lớp 12 thì không. Gộp lại mà được nghỉ nửa tháng đã là hiệu trưởng thương xót lắm rồi.

 

Cuối năm, bố mẹ đều bận rộn công việc, không có thời gian nấu cơm, Chương Vận Nghi và Đới Giai quyết định ra phố sau ăn tối rồi mới bắt xe về nhà. Còn sớm, trong phòng thi vừa lạnh buốt vừa phải liên tục viết bài, tay để bên ngoài cũng cứng đơ, thế nên hai cô gái ghé siêu thị mua hai ly trà sữa hòa tan.

 

Lúc xếp hàng lấy nước nóng, họ bắt gặp Phí Thế Kiệt trông phờ phạc, đeo khẩu trang.

 

Phí Thế Kiệt ồm ồm nói: “Không biết sao mà lại bệnh nữa, chết tiệt, phần nghe hiểu Tiếng Anh tôi còn chẳng nghe rõ, lần này thi chắc là tệ hơn nữa rồi. Toang! Bây giờ bỏ nhà đi bụi còn kịp không…”

 

Đới Giai không bình luận gì thêm, lần này cô ấy cũng thi không ra gì, chẳng muốn bàn luận gì liên quan đến kỳ thi nữa.

 

Chương Vận Nghi thì thật lòng thấy tiếc cho Phí Thế Kiệt. Nếu phải chọn giữa hai loại đau khổ, thì cô thà bị mất tiền chứ không muốn mất điểm.

 

Trà sữa trên tay vừa pha xong, còn chưa uống, cô rộng rãi đưa cho cậu ấy, giọng đầy thương xót, “Cậu uống đi, tớ còn chưa động vào đâu, uống vào sẽ ấm hơn đấy.” 

 

Đới Giai thấy Phí Thế Kiệt tội nghiệp qua, dù không có nhiều lòng trắc ẩn lắm nhưng vẫn lấy từ túi ra một túi chườm nóng nhỏ xinh đưa cho cậu ấy, “Không cần trả đâu, tặng cậu luôn đấy.”

 

“Trên đời này vẫn còn tình người, lớp 3 vẫn còn chân ái!”

 

Phí Thế Kiệt cảm động không thôi, nhanh chóng nhét túi chườm vào túi áo, rồi thành kính nhận lấy cốc trà sữa, cảm động đến mức muốn chắp tay bái lạy. Nhìn thoáng qua vỏ cốc, cậu ấy bật cười: “Còn là vị lúa mạch mà tôi thích nữa, tôi muốn khóc quá đi mất.”

 

Đới Giai bị biểu cảm khoa trương của cậu ấy chọc cười, thúc giục: “Được rồi, lạnh lắm đấy, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

 

“Được thôi.” Phí Thế Kiệt cũng không dám đứng giữa gió lạnh nói chuyện quá lâu, quyết định kết thúc đề tài: “Chị Giai… không, không, hôm nay tôi phải gọi cậu là Bồ Tát Giai mới đúng, cảm ơn cảm ơn, đợi tôi khỏe lại sẽ mời hai người đi ăn cơm.”

 

“Đừng có gọi linh tinh, bà nội tớ theo đạo Phật đấy!”

 

Chương Vận Nghi bật cười thành tiếng, trêu chọc: “Cậu đúng là sáng tạo thật đấy, vậy còn tớ thì sao? Hôm nay cậu định gọi tớ là gì? Phải nghĩ ra cái gì đó mới lạ một chút chứ.”

 

Phí Thế Kiệt vốn đã hơi choáng váng, thấy Chương Vận Nghi tươi cười rạng rỡ, đầu óc nóng lên, không suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói: “Gọi gì cũng được, chị đại hay chị dâu, cậu cứ tùy tiện chọn, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có phải là cậu và anh Khoát cũng đang nợ bọn này một bữa không?”

 

Đới Giai bất giác mỉm cười, nhưng trên mặt lại không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

 

Còn Chương Vận Nghi bên cạnh cô ấy thì nụ cười trên môi dần cứng lại, như thể bị ai đó đấm thẳng vào trán, choáng váng, mờ mịt nhìn Đới Giai, rồi lại nhìn Phí Thế Kiệt, “Hả??”

Bình Luận (0)
Comment