Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 57

Quán mì cay nghi ngút khói, nóng hôi hổi, hương thơm nức mũi.

 

Đới Giai cẩn thận dùng muỗng gỗ múc thêm nước lèo cho Chương Vận Nghi, sợ cô bị cay quá, nên cố tình hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có khát không? Hay để tớ đi mua cho cậu một chai sữa đậu nành mà cậu thích nhé?”

 

Sữa đậu nành?

 

Ai còn tâm trạng uống sữa đậu nành nữa chứ!

 

Chương Vận Nghi vẫn còn ngẩn ngơ, tô mì mà cô đã háo hức mong đợi suốt mấy ngày qua bây giờ đã bày ra trước mắt mà chẳng còn chút hấp dẫn nào. Câu “chị dâu” của Phí Thế Kiệt cứ vang vọng bên tai cô, như âm thanh ma quỷ xuyên thấu, không sao gạt đi được. Cô rất muốn rửa sạch lỗ tai, sau đó quên hết mọi chuyện, nhưng rõ ràng là không thể, thậm chí chỉ cần nghĩ đến thôi là ngón chân trong đôi giày đi tuyết của cô đã bắt đầu cuộn lại, như thể có thể xây được một lâu đài kỳ ảo luôn vậy.

 

Ban đầu Đới Giai còn tưởng là cô đang xấu hổ, nhưng sau nửa tiếng âm thầm quan sát, cô ấy cũng không chắc nữa, đành phải nói: “Không cần phải để ý đến Phí Thế Kiệt đâu, cái miệng của cậu ấy không có chốt khóa đâu.”

 

“……” Chương Vận Nghi còn muốn hỏi ngược lại đây, sao chị Giai lại không hề bất ngờ gì hết vậy? Cứ bình tĩnh như thể chỉ vừa nghe dự báo thời tiết vậy.

 

Hôm nay là ngày Cá tháng Tư à?

 

Rõ ràng là không phải.

 

“Chị Giai, tớ hỏi cậu một câu nghiêm túc đây.” Chương Vận Nghi thấy ngồi đối diện nói chuyện không tiện, bèn dứt khoát bê tô mì ngồi sang bên cạnh Đới Giai, hai vai kề sát nhau, tư thế này mới phù hợp để nói những chuyện xấu hổ.

 

“…… Câu gì?”

 

“Sao dường như cậu chẳng hề kinh ngạc chút nào?” Hai chữ kia Chương Vận Nghi thực sự không nói ra nổi, nhưng cô biết, người có thần giao cách cảm với cô như Đới Giai chắc chắn sẽ hiểu ý cô.

 

Lúc nãy, vì Phí Thế Kiệt là người bệnh và đang vội về nhà, nên cô vẫn còn chút lý trí, không đến mức mất kiểm soát đuổi theo cậu ấy hỏi cho ra nhẽ. Hơn nữa, bên ngoài siêu thị có rất nhiều người qua lại, cô thực sự không muốn hét lên như một con sóc đất rồi bị người ta nhìn chằm chằm, kéo theo hàng loạt tin đồn vô căn cứ. Nếu không thì cô tuyệt đối sẽ không tha cho cậu ấy đâu!

 

Đới Giai không hiểu tại sao cô lại hạ giọng thấp như vậy, đến mức cô ấy phải dựng lỗ tai nghiêng người ghé sát lại gần mới nghe rõ được. Cô ấy bèn trấn an: “Cậu không cần tức giận quá đâu, thế này đi, lát nữa cậu cứ nói với lớp trưởng một tiếng, cậu ấy chắc chắn sẽ thay cậu xử lý Phí Thế Kiệt.”

 

Chương Vận Nghi: “???”

 

Cái này vẫn còn là tiếng Trung sao?

 

Sao càng nghe càng đáng sợ vậy?

 

“Cái gì? Có phải hai người các cậu đã hiểu lầm gì rồi không?” Cô trợn tròn mắt. “Nếu như tớ không nghe nhầm, thì hình như cậu và cả Phí Thế Kiệt đều nghĩ tớ và lớp trưởng có gì đó à?”

 

Đới Giai sửng sốt: “Các cậu không phải sao??”

 

Chương Vận Nghi suýt nữa thì đã hét lên. Nhìn thái độ này, rõ ràng là Đới Giai không hề đùa giỡn, thậm chí còn có vẻ ngạc nhiên hơn cả cô.

 

“Tất nhiên là không có!” Cô lập tức phủ nhận chắc nịch.

 

Đới Giai còn trợn mắt to hơn cả cô, ngơ ngác nói: “Không thể nào, lớp trưởng thích cậu, cậu cũng thích cậu ấy mà... Hai người còn ngày nào cũng...”

 

Ngày nào cũng tranh thủ hẹn hò, ai ai cũng thấy rõ mà!

 

Nhưng câu đó cô ấy không dám nói nốt, bởi vì bây giờ Chương Vận Nghi trông cứ như sắp đi đời nhà ma vậy.

 

Chương Vận Nghi thực sự muốn bấm huyệt nhân trung cho tỉnh táo lại.

 

Nhưng mà cô tự nhận mình là một người vô cùng bình tĩnh lý trí, có thể thề thốt với Đới Giai lúc nào cũng được, nhưng quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ mọi chuyện. Cô hít sâu mấy lần, cảm thấy cần một bình oxy để không bị ngất lịm đi: “Cậu nghe ai nói linh tinh vậy?”

 

Trong đầu cô lập tức hiện lên hai cái tên... chắc chắn là do Ngô Sảng và Hứa Hàng nhiều chuyện tung tin rồi.

 

Rốt cuộc thì hai người đó bị sao vậy, không thể quản được cái miệng cho yên à?

 

Đới Giai chớp chớp mắt, bị câu hỏi này làm bối rối, ngập ngừng đáp: “Thực ra không có ai nói cả... Nhưng bọn tớ đều nhìn ra được...”

 

“‘Bọn tớ’??” Chương Vận Nghi thở gấp. “Còn có ai nữa?”

 

“Tớ, Phí Thế Kiệt...” Đới Giai cũng bắt đầu căng thẳng. “Hôm trước Nhậm Tư Mẫn cũng hỏi tớ là cậu với lớp trưởng có đang hẹn hò không nữa.”

 

“Rồi cậu trả lời sao?”

 

“À thì, tớ bảo là vẫn chưa có.”

 

Đới Giai đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “vẫn chưa có”. Cô ấy không bao giờ nói lung tung chuyện riêng của bạn bè. Chừng nào Chương Vận Nghi vẫn chưa công khai, thì chừng đó cô ấy vẫn giữ kín.

 

Chương Vận Nghi cảm thấy đầu đau nhức, thở phì phò: “Chuyện gì thế này, chẳng lẽ cả thế giới này chỉ có tớ và lớp trưởng là không biết gì sao?”

 

Vừa dứt lời, Đới Giai đã há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.

 

Chương Vận Nghi nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô ấy mà sởn hết cả da gà, cảnh giác nói: “Nói đi, có gì thì cứ nói thẳng, tớ có thể chịu được!”

 

“Là cậu bảo tớ nói đấy nhé.” Đới Giai hạ giọng, “Lớp trưởng chắc chắn biết. Cậu ấy thích cậu, thích cậu nhiều lắm luôn. Cậu không biết sao? Tớ thấy cậu ấy đã xem cậu là bạn gái mình từ lâu rồi, nếu không thì làm gì mà đối xử tốt với cậu đến vậy chứ?”

 

Tuy cô ấy không quen thân hết đám con trai trong lớp, nhưng cô ấy hiểu rõ Phí Thế Kiệt. Nếu như lớp trưởng chưa từng có hành động rõ ràng, thì cậu ấy sẽ không dám nói năng thiếu suy nghĩ như thế.

 

Chương Vận Nghi trợn mắt chấn động: “Bạn, bạn gái?”

 

“Chắc là vậy ha?” Đới Giai gặm gặm đầu đũa, từ tốn nói: “Cậu ấy cực kỳ thiên vị cậu, hoàn toàn khác với cách đối xử với bọn tớ.”

 

“……?”

 

Chương Vận Nghi mất sạch khẩu vị, chẳng còn muốn ăn gì nữa. Cô chỉ im lặng nhìn Đới Giai ăn mì, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi thêm chi tiết. Càng hỏi, lòng cô càng trĩu nặng, nhưng vẫn muốn giãy giụa lần cuối: “Có khi nào là các cậu nghĩ nhiều quá không? Lớp trưởng với tớ chắc không có đâu…”

 

“Vậy tại sao Phí Thế Kiệt lại không gọi tớ là chị dâu chứ?”

 

Đới Giai hỏi ngược lại, nhưng ngay sau đó, cô ấy cũng tự rùng mình vì chính giả thiết này, nổi hết cả da gà. Vội vàng xua tay thanh minh: “Chương Vận Nghi, cậu đừng hiểu lầm! Tớ thề là cả đời này tớ không bao giờ có ý gì với lớp trưởng đâu! Tớ không thích kiểu người như cậu ấy!”

 

Nghe vậy, Chương Vận Nghi muốn cười mà cười không nổi, chỉ có thể bình tĩnh nhắm mắt lại, thật sự cảm thấy mình sắp đi đời nhà ma rồi.

 

Lúc hai người rời khỏi quán ăn, trời đã tối hẳn. Họ đi đến trạm xe buýt. Sau kỳ thi cuối kỳ, khối 10 và khối 11 sẽ được nghỉ đông ngay, khối 12 cũng sẽ được nghỉ mấy ngày rồi mới quay lại học tiếp. Ngôi trường vốn nhộn nhịp bỗng chốc trở nên trống vắng hẳn.

 

Chương Vận Nghi và Đới Giai không đi chung tuyến xe buýt.

 

Thấy tâm trạng cô quá ủ rũ, Đới Giai mím môi, nhỏ giọng an ủi: “Thật ra cũng không có gì đâu mà. Nếu cậu không thích lớp trưởng thì cứ nói thẳng với cậu ấy, không sao cả.”

 

Nhưng là bạn thân, Đới Giai cảm thấy Chương Vận Nghi đối với Trần Khoát không giống với những người khác, thực sự là rất khác, hơn nữa còn là kiểu khác từ tận trong lòng.

 

Dù vậy thì cô ấy vẫn không thể nói ra, bởi vì cô ấy chỉ là người ngoài cuộc, không phải là nhân vật chính. Cô ấy không thể tùy tiện làm ảnh hưởng đến bạn mình được.

 

Chương Vận Nghi thở dài một hơi, lòng rối như tơ vò.

 

Giây phút này, so với phiền não, thì cô càng không biết phải làm sao hơn.

 

Xe buýt cô đi đến trước. Hôm nay vận may khá tốt, còn nhiều chỗ trống. Cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, uể oải vẫy tay chào Đới Giai ở trạm xe buýt. Không hiểu sao, khi ánh mắt cô xuyên qua lớp kính, hình ảnh hiện lên trong đầu lại là cảnh Đới Giai khóc đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xổm xuống đầy bất lực.

 

Xe buýt lăn bánh, lướt qua từng con phố của thành phố, cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi lại phía sau.

 

Tất cả những chuyện có liên quan đến Trần Khoát trong học kỳ này, từng chuyện từng chuyện, từng khung hình từng khung hình, lại hiện lên một cách rõ ràng trong tâm trí cô.

 

Càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng bất an. Mắng bản thân không được, mắng Trần Khoát cũng không xong, chỉ có thể mắng ông trời.

 

Cái kiếp sống lại chó má này a a a!

 

-

 

Cùng lúc đó.

 

Trần Khoát và Vương Tự Nhiên vội vàng ăn tối ở McDonald's xong thì lập tức chạy thẳng đến “Ngôi nhà hạnh phúc”. Hôm nay ở đó đông người, không ít người vừa chơi game vừa phì phèo thuốc lá, khói mù mịt đến mức cay mắt. Hai người bọn họ lại ghét mùi thuốc lá, nên đành phải cắn răng bỏ tiền thuê phòng riêng.

 

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Trần Khoát vẫn còn lo lắng cho Phí Thế Kiệt bị ốm, dựa lưng vào ghế thoải mái gửi tin nhắn: [Đã đỡ hơn chưa? Đã uống thuốc chưa?]

 

Chờ một lúc, Phí Thế Kiệt mới lề mà lề mề trả lời. [[Hình ảnh]]

 

Trần Khoát nhìn lướt qua, không nhịn được mà bật cười, tiện tay kéo Vương Tự Nhiên lại xem hình ảnh cùng luôn.

 

Trong ảnh, Phí Thế Kiệt đã cuộn tròn trong chăn, trán dán miếng hạ sốt, còn giơ tay làm dấu “V” trước ống kính.

 

Vương Tự Nhiên suýt chút nữa phun nước: “Cậu ấy bị sốt cao à?”

 

Trần Khoát lướt lại đoạn tin nhắn trước đó: “Đo rồi, chưa đến 38 độ.”

 

“……”

 

Vương Tự Nhiên lập tức giật lấy điện thoại của anh, gõ một câu: [Cậu bị sốt không phải vì bệnh, mà là vì cô đơn…]

 

Trần Khoát ngay lập tức giật lại điện thoại, nhìn thấy dòng tin nhắn kia mà mắt muốn hoa luôn. Không hiểu sao hai cái tên này bị cái gì, từ hồi cấp hai đã thích gửi mấy kiểu tin nhắn quái đản bằng ngôn ngữ sao Hỏa để chửi nhau, đến giờ vẫn chưa bỏ, cứ hễ không vừa ý là lại xổ ra vài câu. Không chừng lên đại học vẫn vậy nữa.

 

Phí Thế Kiệt: [Cậu mới là đồ cô đơn ấy.]

 

Phí Thế Kiệt: [Kẻ cướp điện thoại của anh Khoát tôi, dù ở đâu cũng phải diệt trừ!]

 

Trần Khoát thấy Phí Thế Kiệt vẫn còn sức để đấu võ miệng với Vương Tự Nhiên thì biết ngay cậu ấy thực sự không phải bị sốt, mà là quá cô đơn. Nhắc nhở cậu ấy nghỉ ngơi sớm rồi anh thoát khỏi giao diện tin nhắn.

 

Vương Tự Nhiên vẫn chưa thấy đã, còn muốn trổ tài thêm vài câu tiếng Anh thật đau đầu để trêu tức tên mập kia.

 

Trước khi thu hồi ánh mắt, cậu ấy đã vô tình liếc thấy màn hình khóa của Trần Khoát.

 

Là một bức ảnh rất kỳ lạ.

 

Hình như chụp trước một bồn hoa, trong ảnh có cành lá phủ một lớp tuyết mỏng, một người tuyết nhỏ, và một bàn tay. Chủ nhân của bàn tay đang chạm vào cái bụng tròn vo của người tuyết.

 

Nhưng bức ảnh chụp khá mờ, chẳng có tí thẩm mỹ nào cả.

 

“Cậu để màn hình khóa này à…” Vương Tự Nhiên buột miệng, “Trông hơi xấu đó, đổi sang cái khác đi.”

 

Trần Khoát lập tức tắt màn hình đi, úp điện thoại xuống bàn, liếc cậu ấy một cái, “Liên quan gì cậu, không đổi đấy.”

 

Vương Tự Nhiên dồn hết tâm trí vào máy tính, vào game rồi thì chẳng thèm để ý nữa. Cậu ấy đeo lại tai nghe đang đeo hờ trên cổ, hối thúc: “Cậu mau nhanh lên, đừng có lề mề nữa!”

 

Hai người vốn rất coi trọng kỳ thi cuối kỳ nên dạo này chỉ tập trung ôn tập.

 

Tính ra đã hơn nửa tháng rồi chưa chơi game, hôm nay được thả lỏng một chút, tay cũng ngứa ngáy khó chịu.

 

Trần Khoát chậm rãi vào game, theo kịp nhịp độ của cậu ấy. Có vẻ như học sinh cả nước đều đã được nghỉ đông, hôm nay trải nghiệm chơi không mấy tốt. Anh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, chống cằm, cố gắng kiềm chế tâm trạng buồn bực.

 

Tay kia đút vào túi áo, chạm vào mấy quả quýt nhỏ, hàng mày đang nhíu lại cũng giãn ra.

 

Tâm trạng bỗng chốc chẳng còn tệ nữa.

 

Anh bóc vỏ quýt, Vương Tự Nhiên có khứu giác cực nhạy đã lập tức ngửi thấy mùi hương tươi mát của quả quýt. Cậu ấy quay đầu nhìn sang, suýt nữa thì tưởng mình bị hoa mắt, Trần Khoát vốn rất hiếm khi ăn trái cây, lại đang bóc quýt. Đột nhiên cũng cảm thấy khát nước. Âm thanh trong tai nghe vọng ra, nhưng mắt Vương Tự Nhiên vẫn nhìn chăm chú vào màn hình. Tay thì vươn về phía Trần Khoát, “Biết điều thì chia tôi ít đi.”

 

Vài giây sau, cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, cậu ấy không thèm cúi đầu nhìn mà định ném thẳng vào miệng.

 

May mà kịp thời nhận ra có gì đó sai sai, hạ tay xuống nhìn thử, cuối cùng phát hiện trong tay mình là vỏ quýt.

 

Cậu ấy tức điên lên. Trẻ con, quá trẻ con rồi!

 

Trần Khoát khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho cậu cái này đã là tốt lắm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment