Trước kỳ thi cuối kỳ, Chương Vận Nghi rất muốn Đới Giai nhanh chóng vượt qua được nỗi buồn thất tình, nên bèn hẹn cô ấy đi bảo tàng chơi. Đúng lúc đó, Phí Thế Kiệt lại vô tình nghe được, đôi mắt xoay tròn, nói rằng cậu ấy và Trần Khoát cũng định đi, bốn người có thể đi chung luôn.
Chương Vận Nghi cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi, sau khi bàn bạc với Đới Giai xong rồi đồng ý ngay.
Thế nhưng bây giờ, khi chuyến đi bảo tàng chỉ còn một ngày nữa, cô lại vô cùng hối hận. Người trưởng thành không giỏi xử lý chuyện tình cảm hơn trẻ vị thành niên bao nhiêu, ít nhất thì cô cũng không thể đối mặt với Trần Khoát một cách bình thường được nữa.
Trong nhà chỉ có mỗi một mình cô, bố mẹ vẫn đang tăng ca ở cơ quan.
Cô vào bếp luộc sủi cảo, vừa chờ nước sôi, vừa nhắn tin trò chuyện với Đới Giai.
Nhắn được vài câu, Đới Giai cũng nhận ra cô đang mất tập trung, lời lẽ lộn xộn. Thế là dứt khoát bấm gọi điện thoại, “Thực ra cũng không có gì to tát cả, ngày mai không đi bảo tàng cũng được. Dù sao thì Phí Thế Kiệt cũng bị ốm rồi, để tớ nói với cậu ấy một tiếng không đi nữa là xong.”
Chương Vận Nghi kẹp điện thoại giữa vai và tai, vớt sủi cảo trong nồi ra, đặt lên bàn ăn. Không biết đang giận dỗi với ai, cô điên cuồng đổ dấm vào chén con.
“Không ổn lắm.” Cô nói, “Ban đầu đã hẹn đi bảo tàng rồi mà, cậu cũng rất mong chờ không phải sao?”
Sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà hủy một kế hoạch đã lên từ lâu được chứ?
“Vậy thì...” Đới Giai suy nghĩ một chút, “Hay là tớ nói với Phí Thế Kiệt là chúng ta không đi, nhưng chúng ta vẫn đi?”
“Nếu lỡ gặp phải họ thì sao?” Chương Vận Nghi bật cười bất lực, cắn một miếng sủi cảo, “Vẫn cứ đi đi, đã đồng ý rồi mà, thất hứa… không hay lắm đâu.”
Đới Giai thở dài, “Vậy cũng được, thực ra Phí Thế Kiệt cũng chưa chắc đã đi đâu.”
Vậy mà cô ấy lại bỗng vô thức nghĩ đến một chuyện, nếu Phí Thế Kiệt không đi, chẳng phải cô ấy sẽ trở thành con kỳ đà duy nhất sao?
“Họ đi hay không là chuyện của họ, tớ không muốn thất hứa đâu.”
Chương Vận Nghi nói đến đây thì ngập ngừng. Cô từng nghĩ rằng đến khi hai, ba mươi tuổi, nhất định là bản thân sẽ vô cùng lý trí và điềm đạm, nhất định có thể làm chủ mọi thứ. Nhưng thực tế thì không phải vậy, thậm chí cô còn trở nên do dự hơn trước nữa.
Năm mười bảy tuổi, gặp chuyện khó xử chỉ muốn chém đứt một lần cho xong, bây giờ lại sợ người bên kia sẽ bị tổn thương.
Kế hoạch đi bảo tàng vẫn không thay đổi. Sau khi cúp máy, Đới Giai ngồi trước bàn học, vừa đeo tai nghe đọc sách, vừa sắp xếp lại tâm trạng.
Trong đài phát thanh, giọng nữ dịu dàng như dòng nước chảy, “Bạn có tin không? Khi yêu hoặc thích một ai đó, bản năng của bạn là trân trọng, là bảo vệ, chứ không phải làm tổn thương.”
Động tác lật sách của Đới Giai chợt khựng lại.
Cô ấy rút một cây bút từ ống cắm ra, nghiêm túc viết lại câu nói này vào nhật ký.
Cô ấy sẽ luôn luôn nhắc nhở bản thân mình.
Một lần chưa đủ, thì viết một trăm lần, một nghìn lần.
-
Hôm sau, trời hiếm khi quang đãng, nhiệt độ cũng ấm lên đôi chút. Mặc dù Phí Thế Kiệt đã gọi điện từ trước nói rằng không thể đi bảo tàng, nhưng Trần Khoát vẫn ăn trưa xong rồi bắt xe đến nhà cậu ấy.
“Vẫn chưa hết sốt à?”
Trần Khoát không đến tay không, mà còn mang theo một cốc ca cao nóng cho Phí Thế Kiệt.
Phí Thế Kiệt vừa nhận lấy đã định uống, “Vừa dùng nhiệt kế điện tử đo xong, chắc là cũng đỡ rồi.”
“Tạm thời cậu đừng uống vội.” Trần Khoát hỏi, “Nhà cậu có nhiệt kế thủy ngân loại thường không? Bố mẹ tôi đều dùng loại đó.”
“Chắc là có.”
“Tìm đi, đo lại lần nữa, đừng lề mề.”
Phí Thế Kiệt đành phải đứng dậy, lục lọi trong hộp thuốc gia đình, tìm được một cây nhiệt kế rồi kẹp dưới nách. Phải chờ mấy phút, cậu ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn cốc ca cao nóng hổi mà không được uống.
Nhớ đến chuyện hôm qua, cậu ấy bật cười, “Cậu với Chương Vận Nghi có hẹn với nhau trước không đấy? Hôm qua cậu ấy vừa cho tôi một cốc trà sữa, hôm nay cậu lại mang đồ uống tới.”
Trần Khoát đang xem đơn thuốc của cậu ấy, vừa nghe thấy tên cô thì khựng lại, hàng chữ nhỏ chi chít cũng chẳng thể lọt vào mắt nữa. Anh ho nhẹ một tiếng, “Hai người gặp nhau ở đâu?”
“Còn ở đâu được nữa? Trường học chứ đâu.”
“Chỗ nào trong trường?”
Phí Thế Kiệt chậc một tiếng, “Cậu đang tra hộ khẩu à? Siêu thị trong trường, tôi đi lấy nước nóng, tình cờ gặp cậu ấy với Đới Giai đang pha trà sữa.”
“Không nói chuyện về kỳ thi đấy chứ?”
Từ cái đêm nghe cô nói rằng áp lực học tập khiến cô không vui, Trần Khoát đã để tâm đ ến chuyện này rất nhiều.
Nếu không phải là đang kẹp nhiệt kế, thì Phí Thế Kiệt thực sự muốn lấy gối ném vào người anh, “Bố cậu thi Tiếng Anh thê thảm như thế, cũng không thấy cậu quan tâm lấy một câu, cậu vẫn còn là người sao?”
Trần Khoát chẳng mấy quan tâm, “Cậu thi kém là chuyện bình thường mà.”
Phí Thế Kiệt: “...”
“Đừng nhắc đến chuyện thi cử với cậu ấy.” Trần Khoát nói, “Có vài chuyện cậu không biết, dù sao thì sau này chú ý một chút là được.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện cậu không cần biết.”
Phí Thế Kiệt tức cười, “Mau biến đi, lo mà đi hẹn hò của cậu đi.”
“Vẫn còn sớm.”
Bọn họ hẹn gặp nhau lúc 1 giờ 30 trước cổng bảo tàng. Nếu cẩn thận đi hết một vòng chắc sẽ mất tầm hơn ba tiếng, bảo tàng đóng cửa lúc 5 giờ, sau đó còn có thể đi ăn tối bên ngoài. Tối hôm qua anh đã nhắn tin xác nhận lại giờ hẹn với cô, cô đã trả lời là [Được] rồi.
“Hôm qua còn nói chuyện gì nữa không?”
Trần Khoát để ý thời gian, thấy đã đến lúc, bèn bảo Phí Thế Kiệt lấy nhiệt kế ra. Sau đó, anh đột nhiên hỏi thêm một câu này.
Cả ngày hôm qua Phí Thế Kiệt đều mơ mơ màng màng, ngay cả bài luận Tiếng Anh trong kỳ thi cũng không nhớ nổi mình đã bịa ra cái gì.
Nhưng ông anh này lại rất quan tâm đ ến mấy chi tiết nhỏ nhặt, biết sao được, dù có cạn sạch tế bào não cũng phải cố nhớ lại thôi.
“À à, nếu cậu không hỏi thì suýt nữa thì tôi cũng quên mất!”
Phí Thế Kiệt ôm cốc ca cao nóng, như thể được hồi sinh lại rồi. Cậu ấy nhướng mày nhìn Trần Khoát đang chăm chú xem nhiệt kế, “Hôm qua cậu ấy với Đới Giai đều rất quan tâm đ ến tớ, tớ cảm động quá nên đùa một câu, gọi cô ấy là chị dâu.”
Một giây trước, Trần Khoát còn cảm thấy nhẹ nhõm vì Phí Thế Kiệt đã hết sốt.
Một giây sau, nghe thấy câu này, anh suýt nữa thì không kịp phản ứng. Không kịp suy nghĩ về danh xưng “chị dâu”, anh từ từ hạ tay xuống, bình tĩnh đặt lại nhiệt kế. Nếu đã không phải bệnh nhân nữa, vậy thì chẳng cần phải nương tay gì cả.
“Ê ê ê, làm gì đấy......”
Phí Thế Kiệt bị anh đánh đến ngơ ngác, “Đệt!!”
Trần Khoát không giành lại được cốc ca cao mà cậu ấy giữ chặt, nhưng vẫn có cách trị cậu ấy. Anh đảo mắt nhìn quanh kệ sách, chính xác rút ra một quyển từ điển dày cộp. Trước ánh mắt trợn tròn của Phí Thế Kiệt, anh lật vài trang, toàn là tiền được giấu bên trong, tờ một trăm, tờ năm mươi, cất kỹ lắm.
“Cậu làm gì thế?!” Phí Thế Kiệt hoảng hốt, “Tiền của tôi!!”
“Nói rõ ra, không thì tôi sẽ lấy hết tiêu luôn.”
Trong lòng Trần Khoát cũng dậy sóng, nắm đấm siết chặt, rất muốn đập cho cái miệng lắm lời kia một trận. Nhưng trước khi làm vậy, điều anh muốn biết nhất chính là phản ứng của cô.
Bị ép phải nói, Phí Thế Kiệt khó chịu đáp, “Cậu ấy có hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì cả, còn cười nữa.”
Mi mắt Trần Khoát giật giật.
Nhân lúc anh phân tâm trong giây lát, Phí Thế Kiệt đã nhanh như chớp mà giật lại quyển từ điển, ôm chặt vào lòng.
Nhưng vừa đoạt được từ điển, thì cốc ca cao lại bị cướp mất.
Trần Khoát kìm nén cơn giận: “Thứ cậu nên uống là thuốc câm đấy.”
Anh lạnh mặt bước ra khỏi phòng.
Chưa đi được bao xa lại quay trở vào, tức đến mức vò đầu Phí Thế Kiệt rối tung như ổ gà.
…
1 giờ 20 phút, Trần Khoát đã có mặt trước cổng bảo tàng để chờ.
Anh có ngoại hình nổi bật, chỉ đứng đó thôi mà cũng liên tục thu hút ánh nhìn của nhiều người, tỷ lệ ngoảnh lại nhìn cũng không hề thấp. Mấy cô gái đi ngang qua còn xì xào bàn tán, chủ yếu là về việc không biết có phải là anh có đang đợi bạn gái hay không.
Hai phe ủng hộ và phản đối đưa ra quan điểm khác nhau.
Cuộc thảo luận này kéo dài chưa đầy hai phút đã có kết quả.
Chương Vận Nghi và Đới Giai không đến sát giờ, vừa đến đã nhìn thấy Trần Khoát đứng đợi ở quảng trường trước cổng bảo tàng. Anh quá nổi bật, mặc áo lông vũ đen, dáng người cao, đứng đó chẳng khác gì một cột mốc sống cả.
Trần Khoát cũng nhìn thấy các cô, chính xác hơn là nhìn thấy Chương Vận Nghi. Cô quá thu hút.
Nhớ lại những gì Phí Thế Kiệt đã kể, anh hơi do dự trong chốc lát. Khi đầu óc còn chưa kịp quyết định, thì đôi chân đã vội vàng bước đi, sải bước về phía cô.
Mấy cô gái bên cạnh vẫn vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn sang. Nhưng lần này không phải vì anh đẹp trai, mà là muốn kết thúc chủ đề bàn tán một cách hoàn hảo.
“Sao lại là hai cô gái xinh đẹp? Vậy ai mới là bạn gái của cậu ấy đây?”
“Còn phải đoán nữa sao...” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nheo mắt, “Chắc chắn là cô nàng mặc áo lông vũ trắng rồi.”
Đúng thực là chẳng cần đoán.
Người có mắt đều thấy rõ, sau khi anh đi tới, ánh mắt chưa từng rời khỏi Chương Vận Nghi dù chỉ một giây. Anh cũng vô thức đi sát bên cạnh cô, hỏi: “Hai cậu tới bằng gì thế?”
Chương Vận Nghi vừa định trả lời thì khẽ mím môi, cố nén lại không nói.
Bây giờ cô cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, theo cách mà bạn cùng phòng đại học kiếp trước của cô từng mô tả, là ngứa ngáy khó chịu.
Đới Giai tinh ý trả lời thay: “Tớ đi tàu điện ngầm, Chương Vận Nghi thì đi xe buýt. Còn lớp trưởng thì sao?”
Tối qua, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Hôm nay Chương Vận Nghi muốn giúp cô ấy mau chóng vui lên, bước ra khỏi bóng tối, vậy thì với tư cách là bạn tốt, cô ấy cũng có sứ mệnh của mình... đó là đảm bảo không khí không trở nên quá gượng gạo.
“Đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm.” Trần Khoát cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên chiếc áo trắng ấy.
Đới Giai cũng cảm thấy khó xử, cố gắng vắt óc tìm chủ đề nhưng thực sự không giỏi chuyện này, đành hỏi vu vơ: “Vậy... cậu đã ăn cơm chưa?”
Trần Khoát ừ một tiếng, rồi im lặng.
Anh vốn là người ít nói, trầm tính, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Chương Vận Nghi về anh sau khi sống lại. Ban đầu anh đối xử với cô cũng như vậy. Ngoại trừ bạn thân ra, thì anh đều không quá thân thiện với người khác.
Ba người xếp hàng lấy thẻ vào bảo tàng.
Chương Vận Nghi đứng sau lưng Trần Khoát, vô tình liếc thấy ảnh trên thẻ căn cước của anh. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, nhưng biểu cảm cứng nhắc trong ảnh lại khiến cô phì cười. Cô còn chưa kịp nén lại thì anh đã quay đầu nhìn sang. Thấy cô cười, bờ vai anh đã không còn căng cứng nữa.
Đới Giai đã chứng kiến toàn bộ, rồi giả vờ bận rộn nhìn chỗ khác.
“Cười cái gì thế?” Anh không hẳn là đang hỏi tội, mà chỉ thuận miệng bắt chuyện với cô.
Chương Vận Nghi âm thầm hối hận, “Tớ có cười đâu.”
Trần Khoát đoán được lý do, chờ cô qua cửa soát vé rồi móc thẻ căn cước từ túi ra, “Muốn xem không?”
Không muốn!!
Nhưng Chương Vận Nghi sẽ không để anh bị mất mặt, vẫn vươn tay nhận lấy. Ban đầu cô định chỉ liếc qua rồi trả lại, nhưng ánh nhìn vô thức dừng lại hơi lâu. Cô phát hiện ra đây là thẻ anh làm năm mười sáu tuổi, trông còn non nớt hơn bây giờ.
Cô đưa lại thẻ, như một thói quen mà khen: “Chụp đẹp mà.”
Trần Khoát bật cười, sánh vai cùng cô, “Hôm đó không mặc đồ tối màu, nên phải đổi áo với bố tôi.”
“Vậy ban đầu cậu mặc gì?”
“Đồng phục trường.”
“Thế rồi chú lại mặc đồng phục của cậu á?”
Trần Khoát gật đầu: “Đương nhiên, không thì bố tôi chỉ có nước c ởi trần thôi.”
Chương Vận Nghi tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được mà bật cười.
Đới Giai đi theo, khoác tay Chương Vận Nghi, lặng lẽ nghe hai người họ trò chuyện. Hôm nay có vẻ như không đến lượt cô ấy phát huy vai trò rồi, cô ấy bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bảo tàng Giang Châu rất lớn, chia thành nhiều khu trưng bày.
Điều khiến Chương Vận Nghi bất ngờ chính là dường như Trần Khoát đã chuẩn bị trước, anh có hiểu biết nhất định về những câu chuyện đằng sau các cổ vật được trưng bày. Giọng anh trầm thấp, chậm rãi, kể lại một cách rành rọt, ngay cả Đới Giai cũng bị cuốn vào.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua không hề khó chịu chút nào.
Họ cầm theo sổ tay hướng dẫn của bảo tàng, xem từng món cổ vật, cảm giác như đang du hành xuyên thời gian. Đến khi bảo tàng đóng cửa lúc 5 giờ chiều, cả ba vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Mùa đông, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rõ rệt. Đới Giai khẽ rùng mình, cô ấy biết hôm nay Chương Vận Nghi muốn nói rõ ràng với lớp trưởng, nên chủ động đề nghị muốn về trước.
Trần Khoát nhìn Chương Vận Nghi, ánh mắt đầy bất ngờ.
Anh vốn định tối nay cùng đi ăn, nhưng trong tưởng tượng của anh, Đới Giai chắc chắn sẽ có mặt. Hai người họ lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Vậy mà lần này, cô lại không níu kéo gì sao?
“Lớp trưởng, trời hơi lạnh, nếu cậu không vội thì chúng ta tìm chỗ nào đó uống gì nóng nóng đi?” Dõi mắt theo bóng lưng Đới Giai rời đi, Chương Vận Nghi kéo khóa áo phao lên tận cổ, nghiêng đầu chạm phải ánh nhìn của Trần Khoát. Cô chần chừ, bối rối, cuối cùng lấy hết can đảm, “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô có chuyện muốn nói với anh sao?
Nói chuyện gì?
Nhịp thở của Trần Khoát khựng lại. “Tôi có thời gian.”