Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 59

Mặt trời dần lặn xuống.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát chậm rãi bước ra khỏi khu vực bảo tàng. Xung quanh không chỉ có hai người họ, nơi này không phải quá vắng vẻ, nhưng cũng không có nhiều cửa hàng dọc đường. Cả hai câu được câu không mà trò chuyện, trong lòng đều mang tâm sự riêng.

 

Cứ để mặc hiểu lầm tiếp diễn mãi không phải là phong cách của Chương Vận Nghi.

 

Cô chỉ đang trăn trở suy nghĩ, làm thế nào để vừa giải thích rõ ràng, vừa giảm thiểu tối đa tổn thương dành cho anh.

 

Chỉ tiếc là, dù có sống hai kiếp, cô cũng chưa từng có kinh nghiệm này. Những mối quan hệ mà cô đã cảm thấy nhàm chán, khi rời đi cô luôn rất dứt khoát. Những người cô không có cảm tình, cô cũng chưa bao giờ ngần ngại từ chối. Nhưng Trần Khoát lại là một ngoại lệ.

 

Bởi vì cô biết rất rõ, chính cô là người đã chủ động tiếp cận anh.

 

Nếu cô vẫn giữ khoảng cách như kiếp trước, thì anh sẽ không bao giờ có những suy nghĩ vượt quá tình bạn với cô.

 

Anh không giống bất kỳ ai cô từng gặp trước đây.

 

Cô cần phải đối xử cẩn thận hơn.

 

Nhưng thật sự là khó quá. Nghĩ đến đây, cô lại lén nghiêng đầu nhìn anh vài lần. Anh vẫn còn quá non nớt, kể từ khi anh bước sang tuổi mười tám thì mới chưa đầy một tháng.

 

Trần Khoát nhận ra ánh mắt của cô. Bình thường, nếu cô nhìn anh, anh cũng sẽ nhìn lại. Nhưng lúc này, anh chỉ có thể cố nhịn.

 

Những cảm xúc rối ren cứ kéo qua kéo lại trong lòng anh.

 

Anh nên phản ứng như thế nào đây?

 

Lý trí mách bảo anh rằng bây giờ không phải lúc để yêu đương. Thành tích của cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định, kết quả kỳ thi cuối kỳ sắp tới còn chưa rõ ra sao. Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là tập trung vào việc học.

 

Nhưng anh có phải là một người lý trí không?

 

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tháng 2, còn bốn tháng nữa là thi đại học rồi…

 

Chương Vận Nghi lặng lẽ thở dài. Khó, khó quá, khó đến mức cô thà làm một trăm đề tổ hợp khoa học tự nhiên còn hơn phải giải quyết chuyện này.

 

Sau khi cô thu hồi ánh mắt chăm chú lại, Trần Khoát lại lặng lẽ liếc nhìn cô. Chắc hẳn là cô đang rất lạnh, gần như nửa khuôn mặt đều giấu trong lớp áo. Tay anh ở trong túi vô thức khẽ động.

 

Hai người cứ thế cúi đầu đi suốt mười mấy phút, cuối cùng cũng thấy một dãy cửa hàng ven đường.

 

“Cậu muốn uống gì?” Trần Khoát chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng. “Bên kia có quán McDonald's kìa.”

 

Chương Vận Nghi lắc đầu ngay lập tức. “Không được, chỗ đó ồn lắm.”

 

Trần Khoát thấp giọng đáp một tiếng, gần đó cũng có Starbucks. “Vậy cậu có muốn uống cà phê không?”

 

“Thôi, vẫn là McDonald's đi.” Dù biết tối nay chắc chắn sẽ mất ngủ, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn uống cà phê chút nào.

 

“Được.”

 

Trần Khoát đi trước, mở cửa cho cô, đợi cô vào trong mới theo sau. “Cậu cứ tìm chỗ ngồi trước đi, tôi sẽ đi gọi món. Cậu muốn ăn gì?”

 

“Để tớ làm cho.” Chương Vận Nghi vội vàng nói.

 

“Để tôi đi cho.” Giọng anh rất tự nhiên. “Cũng như nhau cả thôi.”

 

Câu này gần như trở thành câu cửa miệng của anh. Mỗi lần tranh trả tiền, anh đều nói như vậy. Trước đây cô không để tâm, nhưng hôm nay nghe xong, Chương Vận Nghi chỉ muốn gào lên trong lòng: Trời ơi, sao mà giống nhau được chứ!!!

 

Cô lập tức phản đối: “Không được! Hôm nay phải là tớ trả, cậu đừng tranh với tớ!”

 

Trần Khoát thấy cô kiên quyết như vậy, đành phải gật đầu. “Vậy cũng được.”

 

“Cậu muốn ăn gì?” Cô đã đoán trước phản ứng của anh, lập tức nói ngay: “Không được bảo không ăn, ít nhất thì cũng phải gọi một món.”

 

Trong miệng có thứ gì đó để nhai, bầu không khí sẽ bớt ngượng ngập hơn, thế nên có rất nhiều chuyện tốt nhất là nói trên bàn ăn.

 

Trần Khoát: “……”

 

Anh cảm thấy hôm nay cô có gì đó lạ lạ, nhưng vẻ mặt và giọng điệu lại đáng yêu vô cùng. “Vậy thì, burger nướng đi?”

 

“Được!”

 

Chương Vận Nghi giao nhiệm vụ tìm chỗ ngồi cho anh rồi vội vàng chạy đi xếp hàng gọi món. McDonald's lúc nào cũng đông khách, nhất là hai quầy phía trước. Cô vừa xếp hàng, vừa tập trung nghiên cứu xem gọi thế nào thì sẽ tiết kiệm nhất.

 

Anh chỉ gọi burger nướng.

 

Còn cô thì lại muốn ăn khá nhiều món, muốn ăn khoai tây giòn, cánh gà, cả McNuggets…

 

Có nên gọi thêm một cây kem không nhỉ?

 

Cô cầm điện thoại, mở máy tính lên tính thử. Nhưng chưa kịp ra kết quả, thì cô đã tự cảm thấy buồn cười. Chương Vận Nghi, rốt cuộc thì mày đang làm gì vậy chứ? Bây giờ quan trọng là ăn sao?

 

Cuối cùng cũng đến lượt, cô nhanh chóng gọi món, trả tiền rồi đứng qua một bên chờ. Đồ ăn ra rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã nhận được. Cầm khay đồ ăn trên tay, cô tìm thấy Trần Khoát đang ngồi ở một góc khá khuất.

 

Cô lập tức chạy đến, ngồi xuống đối diện anh, đẩy phần burger anh gọi sang. “Không đủ thì gọi thêm nhé.”

 

Trần Khoát liếc sơ qua phần ăn của cô. Theo anh thấy thì chắc chắn là đủ rồi.

 

Anh nhận lấy burger, mở giấy gói ra, nhưng bị cô nhìn chằm chằm, khiến anh không biết phải cắn từ đâu.

 

May mà Chương Vận Nghi cũng đói, cô lập tức cắn một miếng to, má phồng lên, cả hai đều im lặng. Cô đang chuẩn bị tâm lý, còn anh thì đang cân nhắc lời nói.

 

“Lớp trưởng, cậu không ăn McNuggets à?” Cô hỏi.

 

“Cậu cứ ăn trước đi.”

 

Trong lòng Chương Vận Nghi chợt khựng lại.

 

Là do cô nghĩ nhiều sao? Sao bây giờ nghe anh nói câu nào cũng có hàm ý gì đó khác thế này?

 

Cô gượng cười hai tiếng. “Ăn chứ, chúng ta cùng ăn.”

 

Bà Doãn từng nhận xét sắc bén rằng, cho dù Chương Vận Nghi không bao giờ mắc sai lầm vào những thời điểm quan trọng, nhưng cô lại cực kỳ chậm chạp.

 

Không ai hiểu con gái bằng mẹ.

 

Chương Vận Nghi ăn xong chiếc cánh gà cuối cùng, khay đồ ăn trước mặt cô đã sạch trơn. Đã đến lúc không thể trì hoãn nữa, cô bắt buộc phải đi vào vấn đề chính.

 

Trần Khoát thấy cô cúi đầu không nói gì, hơi do dự rồi hỏi: “Cậu vẫn chưa no đúng không? Hay là để tôi đi gọi thêm đồ, cậu muốn ăn gì?”

 

“Tớ đã no rồi.” Cô cắn răng, biết rằng chuyện này hôm nay nhất định phải làm rõ, dù chỉ trì hoãn thêm một ngày cũng không được. Nhìn quanh thấy xung quanh không có nhiều người, cô lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Trần Khoát: “Lớp trưởng, tớ có chuyện muốn nói trước với cậu. Hôm qua Phí Thế Kiệt cậu ấy…”

 

Nói đến đây, cô bỗng chững lại đầy khó xử.

 

Không nói nổi. Hai chữ “chị dâu” kia thật sự là cô không thể nói nổi. Sao lớp trưởng không có siêu năng lực đọc suy nghĩ của cô nhỉ?

 

Trần Khoát hơi sững sờ, cũng có chút ngại ngùng. “Chuyện đó thì tôi đã nghe cậu ấy nói rồi. Cậu cứ yên tâm, tôi đã xử lý cậu ấy rồi.”

 

Cô còn chưa kịp thở phào thì ngay sau đó đã nghe thấy anh nói tiếp: “Cậu ấy sẽ không nói lung tung đâu.”

 

Chương Vận Nghi: “???”

 

Dưới bàn, cô vô thức rụt chân lại trong vô vọng.

 

“Lớp trưởng.” Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, quyết tâm đánh cược một phen. “Tớ nghĩ… Phí Thế Kiệt đã hiểu lầm rồi!”

 

Đúng vậy.

 

Cuộc trò chuyện đầy ngượng ngập này tuyệt đối không thể để cô và anh trở thành nhân vật chính được.

 

Thế nên đành phải kéo Phí Thế Kiệt ra làm bia đỡ đạn vậy. Xem như cốc trà sữa hôm qua là phí xuất hiện đi.

 

Dường như Trần Khoát không hiểu ý cô. “Hiểu lầm gì?”

 

“Chắc chắn là cậu ấy đã hiểu lầm rồi! Tớ với lớp trưởng là bạn mà.” Chương Vận Nghi nói. “Nhưng có lẽ cậu ấy chỉ đùa thôi. Tớ luôn cảm thấy lớp trưởng là một người rất tốt, là kiểu người rất đáng tin cậy, hơn nữa bây giờ còn đang là năm cuối cấp, cậu ấy đúng là thích nói đùa mà…”

 

Trần Khoát không rời mắt khỏi đôi môi đang mấp máy của cô.

 

Cô nói rất khó khăn, vẻ mặt cũng đầy bối rối.

 

Đôi khi, so với lời nói, nét mặt và ánh mắt lại thể hiện rõ nội tâm của một người hơn.

 

Trên khuôn mặt cô bây giờ, gần như viết rõ ràng câu nói mà cô thật sự muốn nói ra.

 

Chiếc burger trong bụng bỗng trở nên nặng trĩu, anh cảm thấy nghẹn lại, cổ họng khô khốc. Nhưng bản năng khi thích một người có nhiều cách thể hiện, mà cách của anh chính là không muốn làm cô khó xử. Dù còn chưa hiểu rõ ý cô, đầu óc còn rối bời, nhưng anh vẫn mở lời giúp cô thoát khỏi tình huống này. “Ừm, đúng vậy.”

 

Chương Vận Nghi lập tức ngậm miệng.

 

“Cậu ấy đã hiểu lầm rồi.” Trần Khoát chậm rãi thốt ra mấy chữ đó, nhưng trên mặt gần như không có biểu cảm gì cả.

 

Giọng điệu của anh lạnh lẽo như thể bị nhuốm lớp sương giá bên ngoài vậy. Chương Vận Nghi bỗng cảm thấy chán nản, không còn ngồi thẳng lưng nữa. Sống lại có gì tốt chứ, cô không muốn sống lại. Cô cảm thấy mình đã làm hỏng chuyện này rồi. Một nỗi phiền muộn xa lạ dâng lên trong lòng, cô im lặng một lúc, rồi đứng dậy, đeo ba lô lên, khẽ nói: “Lớp trưởng, vậy tớ về trước đây.”

 

Trần Khoát bình tĩnh gật đầu. “Ừ, đi cẩn thận nhé.”

 

Cô không nhìn anh nữa.

 

Anh lại trở về là Trần Khoát lúc ban đầu.

 

Chương Vận Nghi cảm thấy lòng mình còn nặng nề hơn. Cô hối hận vì đã cố ép bản thân ăn hết cặp cánh gà cay kia, nên bây giờ cả tâm trạng cũng thấy trĩu nặng. Cô chào tạm biệt anh rồi bước ra khỏi McDonald's. Gió lạnh bên ngoài thổi tới, khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.

 

Không quan trọng.

 

Ít nhất là không quan trọng đến thế.

 

Cô sẽ không làm hỏng mọi thứ đâu. Cô còn có những điều quan trọng hơn phải làm mà.

 

Chỉ cần còn nhớ rõ phương hướng là được. Chương Vận Nghi bước về phía trạm xe buýt, khoảng cách không quá xa. Lúc đến đây, cô còn cảm nhận được cơn gió lạnh, nhưng bây giờ dường như không thấy lạnh nữa. Cô không nghĩ gì cả, bước chân nhanh chóng, như thể đang chạy đua với ai đó. Rất nhanh đã đến trạm xe, xung quanh chẳng có mấy người. Cô vươn cổ nhìn một chút, chiếc xe cô đợi không biết bao giờ mới đến.

 

Cô thả lỏng đầu óc mười giây, rồi mới chợt nhận ra mình cảm thấy khát nước.

 

Ngay gần đó có một quầy báo vẫn chưa đóng cửa. Cô nhấc chân bước tới, chỉ cách chưa đầy mấy chục mét.

 

Ngoài báo và tạp chí, thì quầy hàng đó còn bán đồ ăn vặt, nước uống, xúc xích nướng và trứng trà, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Nhưng cô chẳng hề bị hấp dẫn, cảm giác no đến mức không thể ăn thêm thứ gì được nữa.

 

Ông chủ quầy báo đang nhìn điện thoại, lười biếng ngẩng đầu lên. “Mua gì?”

 

Trời lạnh thế này, nước khoáng và đồ uống để nhiệt độ thường đều rất lạnh. Cô sợ uống vào sẽ đau bụng, nên liếc nhìn một vòng rồi chỉ tay: “Lấy cho cháu hộp sữa kia với ạ.”

 

Vừa dứt lời, cô đã khựng lại, một cơn gió thổi qua.

 

Chủ quầy khi nãy còn uể oải, bây giờ lại nhanh nhẹn hẳn, lấy hộp sữa từ trên kệ đưa cho cô. “Ba đồng.”

 

Muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Chương Vận Nghi đành phải nhận lấy, móc từ ví ra ba đồng xu đưa cho ông ấy. Cô đứng trước quầy báo một lát, rồi thở dài, chọc ống hút vào hộp sữa, vừa uống vừa lê bước nặng nề về trạm xe.

 

Trạm xe lại càng ít người hơn.

 

Cô nhìn qua một vòng, ánh mắt bỗng khựng lại.

 

Trước trạm xe, có một chàng trai đang thở hổn hển, có lẽ vì vừa chạy đến đây. Anh cúi người, chống tay lên đầu gối, mắt hướng về phía xe buýt đang khuất dần, hơi thở gấp gáp dần ổn định lại. Anh cúi đầu, nhìn những chiếc lá rụng dưới đất đã bị bánh xe cán qua đến nát vụn, trông vô cùng thất vọng.

 

Đột nhiên, một đôi giày đi tuyết xuất hiện trong tầm mắt anh.

 

Ánh mắt anh hơi dịch chuyển, đối diện với đôi mắt sáng ngời mà mỗi khi nhắm mắt lại cũng sẽ hiện lên trong tâm trí anh.

 

Chương Vận Nghi kinh ngạc nhìn anh, quên cả uống sữa. “Cậu…”

 

Cậu theo tớ ra đây làm gì?

 

Rõ ràng là anh cũng có thể là đang đi xe buýt, nhưng cô lại biết chắc rằng, anh đến đây để tìm cô.

 

Trần Khoát đứng thẳng người. Chạy suốt một đoạn đường dài khiến cả người anh nóng bừng, anh đã cởi áo phao từ lâu, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, nhưng vẫn không cảm thấy lạnh, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.

 

Ánh mắt Chương Vận Nghi dần dời xuống.

 

Thực ra hôm nay anh không chỉ một lần mở bung áo khoác, nhưng chỉ có khoảnh khắc này cô mới nhận ra, sớm một chút, muộn một chút cũng không được, chỉ có thể là giây phút này.

 

Trên cổ áo dài tay của anh có hàng cúc trang trí.

 

Ba chiếc, được xếp dọc.

 

Nhưng chiếc ở giữa đã không còn, chỉ còn lại một chút chỉ thừa khi cúc bị giật đứt.

 

Chương Vận Nghi bỗng nhiên sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment