Đêm nay, trái tim của Chương Vận Nghi bị gió lạnh mùa đông thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Tắm rửa xong xuôi, cô không vội lên giường mà ngồi nghiêm túc trước bàn học, vẻ mặt nặng nề, vừa trầm tư vừa hối hận. Lẽ ra dù cô không cần nịnh bợ Trần Khoát, với mối quan hệ bạn học cấp ba giữa hai người, lúc anh khởi nghiệp, cô vẫn có thể xin làm nhân viên “công thần khai quốc”. Nhưng không, cô lại không hài lòng với điều đó. Bây giờ thì hay rồi, thần vận mệnh đã dạy cho cô một bài học nhớ đời: Trên đời này không có đường tắt, ngay cả đường thẳng cũng đừng có mơ!
Sao lại có thể chơi không đẹp như thế này chứ?
Cô tức đến mức muốn phát điên, muốn gào thét lung tung. Trời sập, đất lún, cái bảo hiểm cho sự nghiệp tương lai của cô cũng bay mất luôn rồi!
Làm bạn học cấp ba với ông chủ, đúng là một chuyện rất tốt.
Nhưng lại từng uyển chuyển từ chối ông chủ, đây là chế độ địa ngục gì chứ? Dĩ nhiên, với hiểu biết của cô về Trần Khoát, anh không phải người nhỏ nhen. Nhưng trong môi trường công việc, có hoặc từng có mối quan hệ không rõ ràng với ông chủ, thì cô điên rồi mới muốn làm việc dưới trướng của anh.
Chương Vận Nghi chống hai tay lên má, ánh mắt sâu thẳm, như thể sẵn sàng đối mặt với cái chết, chỉ muốn phá hủy cả thế giới, không ai hòng sống sót cả!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô uể oải đáp: “Mời vào!”
Doãn Văn Đan mặc đồ ngủ, đầu quấn khăn lau tóc, hỏi: “Có đói bụng không, có muốn mẹ làm cơm chiên cho con không?”
“Con không ăn đâu, con đã no rồi.” Chương Vận Nghi lấy dây buộc tóc từ hộp nhỏ bên cạnh, buộc nhanh thành một kiểu đuôi ngựa thấp. “Mẹ đừng làm phiền con, con phải đọc sách làm bài tập bây giờ đây.”
Từ giờ trở đi, cô phải hoàn toàn dựa vào chính mình. Học kỳ sau của lớp 12, cô phải cố gắng và chăm chỉ hơn học kỳ trước gấp bội!
Chỉ cần học không chết, thì cứ học đến chết đi!
“Không phải đang nghỉ sao?” Doãn Văn Đan không hiểu cô bị cái gì nhập nữa.
“Con không nghỉ.” Chương Vận Nghi nói với giọng u ám.
Doãn Văn Đan ngáp một cái. “Ngủ sớm đi, đừng để đến lúc điểm không được bao nhiêu mà mắt lại cận thêm.”
Cùng lúc đó.
Trần Khoát vừa tắm nước nóng xong, anh lười không sấy tóc, để tóc ướt nhẹp bước vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Ngồi bên mép giường, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống áo ngủ, anh chẳng quan tâm, chỉ thẫn thờ nhìn món đồ chơi đặt trên tủ đầu giường.
Lòng tự trọng của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi rất quý giá. Đối với người khác có thể chẳng là gì, nhưng bản thân lại cứ liều chết để bảo vệ.
Vì thế, khi người mình thích thể hiện sự “từ chối” rõ ràng, anh không thể nào tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục được.
Thậm chí anh còn không muốn nghĩ đến những điều mà anh tưởng rằng cả hai đã ngầm hiểu với nhau, rốt cuộc thì có bao nhiêu phần là ảo, bao nhiêu phần là thật. Với một thiếu niên mới biết rung động, đây chẳng khác nào một nhát dao cứa từng nhát vào tim mình cả.
Phải dừng lại thôi.
Anh vươn tay cầm lấy món đồ chơi đó. Bên chân có thùng rác, nhưng anh không nỡ. Nó là do cô tặng, không đáng bị ném vào nơi bẩn thỉu như thùng rác. Thế là anh đứng dậy, bước đến bàn học, kéo ngăn kéo ra, cất nó vào góc sâu nhất.
-
Ngày khối 12 trở lại trường, theo thông báo, họ sẽ học đến ngày 28 tháng Chạp mới nghỉ, rồi mùng 6 Tết đi học lại.
Khi Chương Vận Nghi bước vào lớp, cô vô thức liếc qua bàn của Trần Khoát. Anh đã đến, đang đeo tai nghe, chăm chú làm bài, tập trung đến mức không bị ngoại cảnh ảnh hưởng. Đây chính là hình tượng ban đầu của Trần Khoát trong ấn tượng của cô.
Cô bước vào từ cửa trước.
Sau khi cô nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi, Trần Khoát ngẩng mắt lên một chút, rồi lại cúi xuống, tiếp tục làm bài. Âm nhạc dội vào tai anh qua tai nghe, át đi sự tĩnh lặng xung quanh.
Hôm nay, tiết tự học buổi tối không có giáo viên nào trông lớp, nhưng cô giáo Triệu lại thích chơi trò đột kích bất ngờ. Nếu bị cô ấy tóm được thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì cả. Vì thế, đám học sinh trong lớp đều rất tự giác: người cần đọc sách thì đọc sách, người cần làm bài thì làm bài. Giờ nghỉ giữa tiết kéo dài mười phút, Chương Vận Nghi không chịu nổi khi thấy sàn nhà đầy vỏ hạt dưa. Không biết đứa vô ý thức nào dám làm bừa lớp 3 lúc thi cử chứ? Trong game có “Chú chim phẫn nộ” (Angry Birds), còn lớp 3 có “Tiểu Chương phẫn nộ” đây!
Cô tức đến mức đập bàn một cái, không nhịn được nữa: “Thẩm Minh Duệ, cậu đi quét sàn đi, tớ sẽ cho cậu một đồng.”
“…” Thẩm Minh Duệ tức đến mức bật cười. “Chị Thi còn trả tớ hai đồng nữa đấy!”
Chương Vận Nghi lập tức quay sang gây sự với Từ Thi Thi: “Từ Thi Thi, sao cậu đội giá lên mà không bàn với tớ vậy? Cậu đã thay đổi rồi!”
Từ Thi Thi cũng cạn lời: “Cậu mở công ty mà không tăng lương cho nhân viên cũ à?”
Chu Bái Bì (*), không, Chương Bái Bì chứ!
(*) Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện “Nửa Đêm Gà Gáy”. Trong truyện, vì Chu Bái Bì muốn bóc lột người làm nên đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc bọn họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động, trong khế ước bán thân có quy định là gà gáy phải rời giường làm việc. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Thẩm Minh Duệ chìa tay đòi tiền: “Hai đồng thôi, cậu bỏ tiền không lỗ được đâu, không bị hớ được đâu, đưa đây!”
Chương Vận Nghi cười tươi: “Tớ không quen cậu, lương này tớ cứ không tăng đấy.”
Ba người cãi qua cãi lại ầm ĩ, vốn đã là cảnh thường thấy ở lớp 3. Cách đó không xa, Trần Khoát đang làm bài tại bàn học. Mọi thứ xung quanh anh không thể kiểm soát được, giọng nói của cô cứ thế chính xác mà lọt vào tai anh. Đột nhiên, ngòi bút của anh khựng lại, vài giây sau, một chấm mực nhỏ loang ra trên giấy nháp.
Anh bỗng thấy lòng mình rối bời, xé tờ giấy nháp đó ra, vo thành cục. Để trên bàn vẫn thấy chướng mắt.
Chương Vận Nghi đứng dậy định lên phía trước lấy chổi. Nếu là hai đồng thì cô sẽ tự kiếm luôn. Nhưng không ngờ, cô lại chạm mặt Trần Khoát trên bục giảng. Anh vừa vứt rác xong định về chỗ, còn cô thì muốn đi qua. Bục giảng chật hẹp, tiến không được, mà lùi cũng không xong. Hai người đối mặt, nín thở, đều muốn tránh nhau.
Trần Khoát vội vàng nghiêng người sang một bên nhường đường cho cô. Ngay cả anh cũng không nhận ra mình đã dính sát vào bảng đen, áo dính đầy bụi phấn.
Chương Vận Nghi bước nhanh qua trước mặt anh.
Hơi thở của cô thoảng qua mũi anh, chỉ trong tích tắc.
Cô rất muốn làm lơ, mắt nhìn thẳng, nhưng lại sợ như vậy quá cố ý, quá trẻ con. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm nghiêng đầu nhìn anh một cái, mỉm cười nhẹ, xem như chào hỏi.
Trần Khoát điềm tĩnh gật đầu đáp lại.
Anh tỏ ra bình thản như vậy, nhưng bụi phấn lấm lem trên áo lông vũ đã tố cáo sự lúng túng của anh. Về đến chỗ ngồi, bạn ngồi bàn sau nhắc: “Anh Khoát, sao áo cậu lại đầy bụi thế kia? Mau phủi đi!”
“Thật à.”
Trần Khoát cởi áo khoác ra, phủi sạch bụi, nhưng vẫn còn sót lại chút dấu vết. Anh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy Chương Vận Nghi đang cầm chổi và ki hốt rác. Bóng dáng cô thoáng qua, nhưng giọng nói của cô vẫn vang lên rõ mồn một —
“Nhấc chân lên chút, chị Thi, hay là chờ tớ bế kiểu công chúa mới chịu hả?”
“Thẩm Minh Duệ, nếu cậu mà còn đá rác xuống gầm bàn tớ nữa thì đừng hòng sống qua tối nay!”
Anh bình tĩnh mặc lại áo.
…
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, Trần Khoát cùng Phí Thế Kiệt thảo luận một bài toán nên làm chậm trễ mất vài phút, ra về muộn hơn. Trên đường về ký túc xá, Phí Thế Kiệt nhận ra hôm nay anh đi chậm hơn bình thường. Đang định giục thì đôi mắt tinh tường đã phát hiện phía trước không xa, Chương Vận Nghi và Đới Giai đang tíu tít nói gì đó, giọng nói vọng cả về phía sau.
“Chương —”
Phí Thế Kiệt vừa định gọi thì Trần Khoát đã nhanh tay hơn, bịt chặt miệng cậu ấy lại, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng gọi cậu ấy.”
Trong đầu Phí Thế Kiệt đầy dấu chấm hỏi, nhưng chỉ biết ậm ừ, bị bịt đến mức sắp ngạt thở, sắp bay lên trời đến nơi rồi.
Trần Khoát buông tay ra, dừng bước chân lại. Phí Thế Kiệt không còn cách nào khác, đành đứng lại cùng anh. Đợi đến khi con đường này dần vắng người, bóng dáng của Chương Vận Nghi cũng khuất hẳn, Phí Thế Kiệt mới tò mò hỏi: “Sao thế?”
Chẳng lẽ là cãi nhau à?
Nhưng hôm trước gọi điện thoại chẳng phải vẫn bình thường sao?
“Không có gì cả.” Giọng Trần Khoát trầm trầm, thoáng chút uể oải khó nhận ra. “Chỉ là có vài chuyện đã nói rõ rồi. Nếu cậu gọi cậu ấy nữa, thì cả tôi lẫn cậu ấy đều sẽ xấu hổ.”
Phí Thế Kiệt không hiểu: “Nói rõ ràng đi?”
“Chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Giọng điệu Trần Khoát rất đều đặn, không chút dao động nào, khó mà đoán được cảm xúc thật của anh. Anh nói như thể đó là chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Đừng để chuyện như hôm đó xảy ra nữa, không thích hợp, cũng không tốt lắm.”
Phí Thế Kiệt nghe mấy lời chẳng đầu chẳng cuối này thì hơi mù mịt: “Tôi không hiểu —”
“Không hiểu?” Ánh mắt vốn bình thản của Trần Khoát chợt sắc bén trong thoáng chốc, không rõ là đang nhắc nhở ai. Anh chậm rãi, từng chữ từng câu: “Cậu ấy đối với tôi, không có ý đó.”
Phí Thế Kiệt ngẩn ra, còn muốn hỏi thêm, nhưng với Trần Khoát, thừa nhận điều này trước mặt người thứ ba đã là giới hạn của anh rồi. Anh không muốn nói thêm, cũng mong không ai nhắc lại. Không phí lời nữa, anh sải bước đi tiếp.
Ánh trăng mùa đông lạnh lẽo chiếu xuống, phủ lên người anh, để lộ ra vẻ cô đơn.
Một người như Trần Khoát, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp thất bại. Anh thông minh, lại tập trung, kiên nhẫn hơn hẳn đám trẻ cùng trang lứa. Người lớn, thầy cô, bạn bè —ai cũng khen ngợi nhiều hơn chê bai. Ngay cả kỳ thi đại học khó nhằn, anh cũng vượt qua nhẹ nhàng.
Nhưng với chàng trai mười tám tuổi này, có lẽ chẳng có gì khó khăn hơn việc bị thất bại xấu hổ trước mặt cô gái mình thích.
Phí Thế Kiệt định gọi anh lại, nhưng rồi im bặt. Cậu ấy thu hồi lại vẻ đùa cợt, chạy theo, khoác vai Trần Khoát, giả vờ như đoạn trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cố bảo vệ chút tự tôn đang lung lay của bạn thân.
-
Reng reng reng reng —
Khi chuông báo thức vang lên, Chương Vận Nghi thuần thục ấn tắt đi — đây đã trở thành trí nhớ cơ bắp rồi. Cô nằm ì trong chăn ấm thêm một lúc, rồi mới uể oải rời khỏi giường, tóc tai rối bù. Chải đầu, đánh răng, rửa mặt, mọi thứ vẫn như thường lệ, không có gì khác cả. Nhưng khi chuẩn bị ra ngoài, cô lại chợt nhớ ra, trong thói quen của mình còn có việc chào buổi sáng với Trần Khoát.
Hôm nay họ có gặp nhau không?
Gặp rồi thì nên nói gì đây?
Cô bước lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, mặt mày ủ rũ.
Vậy đấy, mối quan hệ giữa hai người không bao giờ có chuyện “quay về như trước” được cả. Cô không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, đối xử với anh như ngày xưa. Và cô nhận ra, bây giờ không phải là chuyện cô muốn hay không, mà là anh cũng đang tránh mặt cô.
Anh không muốn dính líu gì đến cô nữa, cô biết rõ.
Nhìn đồng hồ đã qua 6 giờ, cô đeo khăn quàng cổ, đứng dậy bước ra ngoài.
Cô chậm rãi xuống lầu, muộn hơn thường lệ khoảng năm phút, chắc là sẽ không gặp anh đâu.
Trần Khoát rời khỏi ký túc xá nam, cố ý nhìn đồng hồ. Anh ra ngoài muộn hơn năm phút so với thường ngày, chắc hẳn là cô đã đến sân tập hay chỗ nào đó rồi. Nghĩ vậy, anh kéo mũ áo lông vũ lên, vẻ mặt lạnh tanh, vô thức toát ra khí chất “người lạ chớ gần”.
Khi sắp đi ngang qua ký túc xá nữ, anh cúi đầu bước tiếp.
Mà đúng lúc này…
Chương Vận Nghi kéo khăn quàng cổ lên che mặt, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang. Vừa mới đứng vững, đã suýt nữa thì đâm sầm vào Trần Khoát đang cúi đầu không nhìn đường.
Cả hai đều giật mình sửng sốt.
Sau thoáng sững sờ, cả hai đều lúng túng, không ai ngờ rằng dù đã cố ý ra ngoài muộn năm phút, vậy mà vẫn đụng mặt nhau.
Hồi còn rất nhỏ, người ta còn có thể hét toáng lên: “Đồ thối tha, sau này tớ sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!”. Nhưng khi lớn lên rồi, học được không ít thứ, trong đó chắc chắn có cả “thể diện”.
“Lớp trưởng.”
Chương Vận Nghi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thầm nhủ trong lòng: Mình trưởng thành, mình điềm tĩnh, mình nhẹ nhàng như mây, rồi nở một nụ cười tươi rói, vui vẻ nói: “Chào buổi sáng nha!”
Mức độ vui vẻ không thua gì mấy câu chúc kiểu như: “Chúc mừng bạn phát tài, chúc mừng bạn thành công”.
Trần Khoát liếc nhìn cô, bàn tay trong túi siết chặt lại, khẽ đáp: “Chào buổi sáng.”
Quả nhiên là cô không để trong lòng, quả nhiên là cô chẳng quan tâm, nên mới thoải mái như vậy. Anh nghĩ thầm, vừa bình tĩnh vừa nặng nề.