Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 62

Chương Vận Nghi thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, biết anh không muốn nói chuyện thêm nữa. Mà cô cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ chào tạm biệt rồi buồn bực đi thẳng ra sân thể dục. Cô bước trên đường chạy nhựa, càng lúc càng nhanh. Đoạn văn ngôn hôm nay phải học thuộc lòng vô cùng khó nhằn, khiến cô bực bội không chịu nổi.

 

Nhìn tờ giấy chi chít văn ngôn và chú thích, cô cảm thấy khó chịu, bắt đầu buồn nôn. Mắt không thấy thì lòng không phiền, cô thẳng tay ném quyển vở xuống đất, rồi ngồi phịch lên trên.

 

Lớp 12, phát điên là chuyện bình thường.

 

So ra thì cô đã thuộc nhóm ổn định cảm xúc nhất rồi.

 

Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau. Cô chưa kịp quay lại thì một bàn tay đeo găng len đưa ra. Nhìn theo cánh tay, đó là một cô gái vừa quen vừa lạ. Quen vì hay gặp khi học bài ở sân thể dục, nhưng lạ vì hai người chưa từng nói chuyện, chẳng quen biết gì.

 

Cô gái quấn người kín mít, tay cầm gói kẹo mềm, ngập ngừng hỏi: “Ăn không? Nhưng mà cậu không sao chứ? Không khỏe thì không cần cố đâu.”

 

Chương Vận Nghi không suy nghĩ nhiều, nhận ngay gói kẹo vị việt quất: “Tớ ổn, cảm ơn nha!”

 

“Không có gì.” Cô gái cười. “Sáng dậy mà hơi chóng mặt, có thể là hạ đường huyết. Ăn chút đồ ngọt thì sẽ đỡ hơn nhiều.”

 

“Ừm!”

 

Trái tim Chương Vận Nghi ấm áp hẳn lên. Từ khi sống lại, cô nhận ra nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ mà kiếp trước đã bỏ lỡ, đồng thời cũng nhận được bao nhiêu tình cảm đáng yêu.

 

Vậy thì, mọi thứ đều đáng giá.

 

Sau khi xác nhận cô thật sự không sao, cô gái mới yên tâm rời đi, tiếp tục học bài.

 

Chương Vận Nghi ngồi im một lúc, vừa nhai kẹo vừa học thuộc, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Chỉ là trong đầu thỉnh thoảng lại lướt qua vài hình ảnh mơ hồ.

 

Mấy chiếc bánh quy kẹp socola ngon tuyệt đó, có phải là anh đã cố ý mua không?

 

Trần Khoát đến căng tin, mua trứng gà và bánh bao thịt như mọi ngày. Anh nghĩ, chẳng qua là cuộc sống của mình chỉ quay về vòng lặp đơn điệu như trước kia. Không sao cả, chấp nhận được mà.

 

Anh định vào lớp, nhưng không chịu nổi mùi trứng và bánh bao trong không gian kín, đành phải đứng ngoài hành lang. Ánh mắt trầm ngâm nhìn bầu trời xám xịt, anh thất thần. Có lẽ chú đầu bếp ở căng tin cũng lười biếng, bánh bao trước đây ngon thế mà hôm nay lại nhạt nhẽo chẳng có vị gì cả.

 

Mặt Chương Vận Nghi bị gió lạnh thổi đến mức tê cứng. Cô dùng hai tay chà xát cho ấm lên rồi áp vào mặt và tai, bước nhanh về phía lớp học. Thoáng thấy bóng dáng kia, cô vô thức chậm bước lại. Anh ăn rất vội, chỉ liếc cô một cái rồi lập tức quay đi, cầm hộp sữa đặt bên cạnh rồi bước vào lớp, như thể sợ cô sẽ tiến tới nói chuyện, tránh cô như tránh tà vậy.

 

Cô mím môi, chậm rãi bước vào từ cửa sau, ngồi xuống bàn, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt.

 

Từ Thi Thi ôm túi chườm nóng, ngáp dài, lười biếng nhìn cô một cái, thờ ơ hỏi: “Ai lại chọc giận cậu nữa rồi?”

 

“Có đấy, nên tan học tụi mình cùng trùm Thẩm Minh Duệ bỏ bao tải đánh một trận nhé!”

 

“Sao không phải là tụi mình cùng đánh kẻ chọc giận cậu luôn đi?” Từ Thi Thi uể oải nói. “Cậu có chút chí khí được không vậy?”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô mở sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc bài một cách vô hồn: “Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt ký vọng —”

 

Từ Thi Thi liếc cô một cái, bĩu môi: “Cậu, Chương Vận Nghi, nổi tiếng khắp Trung Quốc là chỉ bắt nạt người nhà.”

 

Chương Vận Nghi làm ngơ, đọc to hơn: “Tô Tử dữ khách phiếm châu du vu Xích Bích chi hạ —”

 

Mùa đông lạnh giá, hơn nửa lớp học như bị thần ngủ nhập vào, ngáp liên tục, lây từ người này sang người kia, ngã rạp cả đám. Nhưng Chương Vận Nghi lại tràn đầy năng lượng. Chuông tan học vừa vang, cô cùng Đới Giai đã đi thẳng đến căng tin.

 

Ăn xong một tô mì nước nóng hổi đầy thịt, lòng cô cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Tự hỏi lòng mình, nếu chuyện tương tự xảy ra với cô, thì cô sẽ làm gì? Có làm tốt hơn anh không?

 

Chắc chắn là cô cũng sẽ không do dự mà tránh xa, rút lui.

 

Nhưng mà bọn họ là bạn cùng lớp, hầu như ngày nào cũng chạm mặt. Vậy phải làm sao đây? Chỉ có thể cố gắng né tránh hết mức thôi.

 

Không nên trách anh lạnh lùng.

 

Anh có làm gì sai đâu chứ?

 

“Chị Giai, tớ no quá, đi dạo một chút nhé?” Nghĩ thông suốt điều này, Chương Vận Nghi bỗng thấy nhẹ lòng hẳn. Kỳ thi đại học sắp đến gần, ai cũng không muốn bị rối trí cả. Có lẽ giữ khoảng cách thế này là tốt nhất.

 

“Được thôi.” Đới Giai vui vẻ đồng ý.

 

Hai người đi vòng quanh tòa nhà dạy học. Lớp 10, lớp 11 đều đã nghỉ hết, đài phát thanh cũng đóng cửa, chẳng còn nghe được bài hát hay nào, không gian vô cùng cô quạnh. Đi một lúc, họ ngang qua sân bóng rổ. Ngày thường nơi đây rất nhộn nhịp, nhưng giữa trời đông lạnh giá, lại chỉ có lớp 12 ở trường, chẳng ai rảnh đứng xem mấy anh chàng đẹp trai ném bóng cả.

 

Chương Vận Nghi dễ dàng nhận ra bóng dáng quen thuộc.

 

Liếc nhìn vài cái, cô tự kiềm chế không nhìn thêm, kéo Đới Giai bước nhanh qua khu vực sân bóng, đầu cúi gằm.

 

Ở góc cô không thấy, Trần Khoát ném bóng mà rõ ràng rất mất tập trung. Anh có nhìn thấy cô, nhưng chỉ là bóng lưng. Tay lệch một chút, quả bóng đập vào vành, không vào, rơi xuống đất phát ra tiếng động trầm đục.

 

Anh đứng yên trên sân, ánh mắt không kiềm được mà dõi theo cô.

 

Đồng đội lao tới, khoác vai anh, nhưng anh chỉ cứng nhắc nhếch môi, đáp lại qua loa.

 

 

Sau giờ học, Chương Vận Nghi không còn lang thang khắp nơi nữa. Ngay cả Thẩm Minh Duệ chậm chạp thế mà cũng nhận ra cô cứ có gì đó là lạ, hỏi Từ Thi Thi: “Chị đại nhà mình bị gì k1ch thích à? Thi không tốt hả?”

 

“Đừng có nói xui xẻo!” Chương Vận Nghi đang đau đầu với bài khó, nghe câu này thì lập tức nổi đóa. “Mau nhổ nước miếng ba lần cho tớ ngay!”

 

Kết quả kỳ thi cuối kỳ chưa có, đừng nói linh tinh!

 

Thẩm Minh Duệ nhún vai: “Cậu nói tôi nghe trước, cậu bị cái gì k1ch thích đi?”

 

Từ Thi Thi đang vẽ tranh, chẳng thèm ngẩng đầu: “Tớ nghi cậu ấy thất tình rồi.”

 

Nói đến chủ đề này, Thẩm Minh Duệ lập tức hết buồn ngủ, hào hứng dò hỏi: “Sao lại thế? Cậu ấy có gầy đi đâu mà.”

 

“Cho nên chỉ là nghi ngờ thôi.” Từ Thi Thi nói. “Đợi cậu ấy gầy đi thật thì mới chắc chắn.”

 

“Khoan đã,” Thẩm Minh Duệ chưa kịp hiểu rõ, “Chị đại có bạn trai sao, là ai vậy??”

 

Từ Thi Thi cười bí hiểm với cậu ấy: “Ai đẹp trai nhất lớp mình thì người đó là bạn trai cậu ấy chứ ai.”

 

Cô ấy tin vào mắt mình nhìn thấy, tin vào trực giác của mình, Chương Vận Nghi đừng hòng qua mặt cô ấy được.

 

Thẩm Minh Duệ giật mình: “Tôi á?”

 

Từ bao giờ cậu ấy với chị đại thành đôi mà chính cậu ấy còn không hay biết vậy?

 

Từ Thi Thi: “…”

 

Chương Vận Nghi không nghe nổi nữa, đùng đùng cầm đề thi đứng dậy, lười quan tâm hai đứa không biết trời đất này. Cô đảo mắt quanh lớp, lớn tiếng gọi: “Tôn cục, đừng đi!”

 

Tôn Khải Toàn ngẩn ra, thấy cô cầm đề thi đi tới thì hiểu ngay: “Được, lại đây đi.”

 

Qua kỳ đại hội thể thao và lễ mừng năm mới, hai người đã khá thân, có thể xem là bạn tốt. Chương Vận Nghi đứng trước bàn, đưa đề thi cho cậu ấy: “Bài này ấy, tớ không làm được, chưa hiểu lắm. Cậu đã giải ra chưa?”

 

“Cái này hả.”

 

Tôn Khải Toàn gãi đầu: “Tôi cũng đang bí đây. Chu An Kỳ, cậu đã làm chưa?”

 

Chu An Kỳ nghe tiếng, tò mò ghé lại, kinh ngạc: “Đề này phát từ bao giờ vậy!”

 

Lớp 12 là vậy đấy, chỉ cần lơ là một chút là bàn học đã đầy thêm vài bộ đề. Cô nàng kêu la sắp chết rồi, cuống quýt lục tung chỗ ngồi để tìm đề.

 

Tôn Khải Toàn nhún vai: “Vậy thì tôi cũng chịu thôi. Nếu không thì…” Cậu ấy ngừng lại, thấy Trần Khoát từ cửa trước bước vào, lập tức nảy ra ý hay, hét to: “Anh Khoát, qua đây, cứu mạng cái nào!”

 

Tiếng gọi này khiến Chương Vận Nghi và Trần Khoát bất ngờ chạm mắt nhau.

 

Lớp học ồn ào, nhưng dường như lại trở nên vô cùng yên lặng. Trần Khoát dùng một tay cầm chai nước suối, bình tĩnh bước tới: “Có chuyện gì?”

 

“Bài này chắc chắn là cậu làm được đúng không?” Tôn Khải Toàn khẳng định chắc nịch.

 

Trần Khoát liếc qua một cái, nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”

 

Tôn Khải Toàn cười hề hề: “Lại đây, chỉ giáo chút đi!”

 

Chương Vận Nghi thì cực kỳ bối rối. Rời đi hay ở lại đây?

 

“Đưa bút cho tôi.” Trần Khoát giơ tay.

 

Nghe câu này, cô theo phản xạ có điều kiện mà đưa cây bút trong tay ra, cùng lúc Tôn Khải Toàn cũng vậy.

 

Hai cây bút cùng xuất hiện trước mặt anh.

 

Chương Vận Nghi thầm kêu “ối” trong lòng, lúng túng định rút tay lại thì anh đã cầm lấy. Tay cô trống rỗng, ngạc nhiên nhìn anh.

 

Anh rất điềm tĩnh mà cúi xuống, những ngón tay thon dài cầm bút bắt đầu giải bài trên giấy nháp. Mỗi bước đều chi tiết, thỉnh thoảng lại dừng vài giây, như thể đang hỏi ai đó có hiểu không vậy.

 

Chương Vận Nghi cũng nhanh chóng tập trung lại, gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh. Cô muốn nhìn rõ từng bước trên giấy, từ từ dịch người lại gần hơn.

 

Hơi thở Trần Khoát thoáng khựng lại, anh có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của cô ngay sau tai mình.

 

Giải xong bài, chuông vào học cũng vang lên. Trần Khoát đưa cả giấy nháp, đề thi lẫn bút, nhét hết vào tay Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi còn đang mải suy nghĩ, hiểu thì có hiểu, nhưng vài chỗ vẫn mơ hồ. Cô chưa kịp nhận ra có gì lạ, cứ thế cầm đống đồ trở về chỗ ngồi.

 

Tôn Khải Toàn ngơ ngác vài giây, vỗ trán một cái: “Khoan đã, anh Khoát, đó là giấy nháp của tôi mà, sao cậu lại đưa Chương Vận Nghi làm gì?”

 

Trần Khoát bình thản: “Vậy à.”

 

Chương Vận Nghi muộn màng nhận ra cô đã mang nhầm quyển nháp của Tôn Khải Toàn về.

 

Quyển nháp vẫn đang mở ở trang đó, thế là cô lấy quyển nháp của mình từ giá sách ra, chép lại từng bước giải chi tiết mà Trần Khoát đã viết.

 

Chép được một lúc, cô dừng lại, hơi thất thần.

 

Lật qua vài trang trong quyển nháp của mình, có không ít trang đầy chữ của anh.

 

Từ Thi Thi thấy cô vừa tập trung vừa lơ đãng, trong lòng hơi ngạc nhiên, tưởng cô đang đọc truyện gì đó, lập tức lén ghé lại nhìn. Nhưng chỉ thấy toàn công thức, cô nàng lại chán nản bỏ đi.

 

Sau khi chuông tan học vang lên, Chương Vận Nghi cầm quyển nháp đi tìm Tôn Khải Toàn. Chỗ ngồi của cậu ấy gần chỗ Trần Khoát, chỉ cách có hai bàn.

 

“Không cẩn thận cầm nhầm quyển nháp của cậu, xin lỗi nha.”

 

“Cậu khách sáo thế tôi không quen.” Tôn Khải Toàn cười. “Nhưng mà đúng là bài đó khó thật, cậu đã ghi lại bước giải chưa?”

 

Chương Vận Nghi giơ tay làm dấu OK.

 

Tôn Khải Toàn nghĩ một lúc, đề nghị: “Chương Vận Nghi, sau này môn tổ hợp khoa học tự nhiên mà cậu không hiểu thì cứ hỏi thẳng anh Khoát đi. Đảm bảo một phát ăn ngay. Không phải là tôi khoe đâu, chứ môn tổ hợp của cậu ấy là vô địch khối 12 luôn ấy.”

 

Chương Vận Nghi thầm nghĩ, đương nhiên là cô biết chứ, nhưng mà… Cô liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Khoát, chỉ thoáng thấy anh đeo tai nghe đọc sách. “Tớ biết cậu ấy cực kỳ giỏi, nhưng giết gà sao cần dùng đến dao mổ trâu. Lần sau tớ vẫn tìm cậu thôi.”

 

Tôn Khải Toàn cười mắng: “Chị đại, cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ xem, ‘giết gà sao cần đến dao mổ trâu’ là sao?”

 

“Chính là ý cậu nghĩ đấy.” Chương Vận Nghi không còn hứng đấu khẩu với cậu ấy nữa, nhanh chóng kết thúc: “Thôi, không nói nữa, đi đây.”

 

Phí Thế Kiệt sang chỗ Hà Viễn kiếm đồ ăn, tay cầm vài viên kẹo McVitie's, ném vào miệng nhai chóp chép. Về chỗ ngồi, thấy Trần Khoát đeo tai nghe, theo thói quen cậu ấy lại giơ tay tháo một bên tai nghe ra, định nghe ké nhạc. Nhưng đeo vào một lúc chẳng thấy gì, cậu ấy thắc mắc: “Không có tiếng à, vậy cậu nghe cái gì thế?”

 

Trần Khoát giật lại tai nghe đeo lên: “Cậu quan tâm tôi nghe cái gì làm gì.”

Bình Luận (0)
Comment