Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 63

Kết quả thi cuối kỳ đã có.

 

Chương Vận Nghi vốn nghĩ mình sẽ bình thản tâm lặng như nước, nhưng ai mà không phấn khích khi thấy công sức bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp chứ?

 

Lần này cô thi tốt, ba môn chính thì ổn, phát huy ổn định, nhưng điểm tổ hợp khoa học tự nhiên đã tăng rõ rệt. Tổng điểm thì đáng mừng, nhảy vọt lên hạng 18, xem như đã miễn cưỡng trở lại mức cũ. Trái tim lo lắng bấy lâu cũng yên tâm, năm nay chắc chắn sẽ có một cái Tết vui vẻ rồi!

 

Những khoảnh khắc của học kỳ trước hiện lên trong đầu, cô ngạc nhiên nhận ra mình thật sự đã làm được điều mà cô từng nghĩ là không thể.

 

Vui quá, theo lệ cũ, cô lại rủ bạn bè thân thiết đi siêu thị mua đồ ăn vặt.

 

Đây cũng là điều nên làm, ở giai đoạn lớp 12 này, thời gian của mỗi người đều quý như vàng. Bạn bè sẵn sàng gác lại việc học của mình để giảng bài cho cô khi cô cần, tình bạn này phải sâu đậm như thế nào chứ. Cô tuyệt đối không thể xem đó là chuyện đương nhiên được.

 

Khi rủ rê mọi người, ánh mắt cô lướt qua bóng lưng Trần Khoát. Anh cũng giúp cô rất nhiều, rất nhiều. Sau thoáng buồn bã, cô lại nở nụ cười tươi rói, tay trái khoác Từ Thi Thi, tay phải kéo Đới Giai, rộn ràng rời khỏi lớp.

 

Lần này Đới Giai thi không tốt lắm, nhưng học sinh giỏi vẫn là học sinh giỏi, không rớt khỏi top 10.

 

Nhưng dường như cô ấy không bận tâm lắm, chỉ liếc nhìn bảng xếp hạng một cái rồi để qua một bên, còn thật lòng vui cho Chương Vận Nghi.

 

Cả nhóm kéo nhau đến siêu thị.

 

Chương Vận Nghi hào phóng nói: “Muốn ăn gì cứ lấy đi!”

 

Bạn bè thân thiết đương nhiên là sẽ không khách sáo với cô, tha hồ chọn đồ ăn vặt và nước uống. Cô cũng cảm thấy hơi đói, định mua một gói bánh quy hay mì ăn liền để lót dạ. Đứng trước kệ hàng, khi thấy bánh quy soda nguyên vị, cô vô thức đưa tay định lấy, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn cô.

 

Phí Thế Kiệt cũng ngớ ra: “Cậu muốn cái này à?”

 

Chương Vận Nghi lắc lắc đầu. Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt nhớ đến Trần Khoát. Mấy lần sau kỳ thi trước, cô đều quen mua bánh quy và sữa cho anh.

 

Cô buông tay xuống, không tranh với cậu ấy, lấy một gói bánh wafer vị vani, cười: “Tớ ăn cái này.”

 

Phí Thế Kiệt tiện tay cầm gói bánh soda nguyên vị, nghiêng tai nghe Thẩm Minh Duệ gào to bên kia, hiểu ra, rồi thật lòng chúc mừng cô: “À đúng rồi, nghe nói cậu thi cuối kỳ tốt lắm, chúc mừng nha.”

 

“Cảm ơn nha.” Chương Vận Nghi cười nhẹ, nhìn gói bánh trên tay cậu ấy, đề nghị: “Hay cậu lấy thêm gì nữa đi, tớ trả chung luôn?”

 

“Không không không, để lần sau đi!” Phí Thế Kiệt vui vẻ xua tay. “Tớ đi đây, các cậu cứ từ từ chọn nha.”

 

“Ừ.”

 

Phí Thế Kiệt ôm đống đồ ăn vặt đi ra quầy tính tiền. Trong lúc ông chủ quét mã, cậu ấy cúi nhìn gói bánh, rồi lại nhìn Chương Vận Nghi cách đó không xa, bất giác trầm tư. Lẽ nào là cậu ấy hiểu lầm thật sao? Sao lại thấy không giống lắm nhỉ.

 

Cậu ấy vội vã trở về lớp học, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Trần Khoát đang xem bảng xếp hạng. Muốn khóc thay cho ông bạn thân quá, lời nói trước đây thành sự thật rồi. Sự chung tình tổ truyền, sự quan tâm không cần ai dạy cũng biết, đã chịu khó đến mức này rồi, mà vẫn lặng thầm quan tâm phía sau cô.

 

Nếu không phải là đài phát thanh đã nghỉ, thì cậu ấy thật muốn ẩn danh order một bài “Đàn ông cứ khóc đi, khóc đi, không phải tội” cho ông bạn.

 

“Ăn đi, uống đi, bố mời cậu!” Cậu ấy đặt bánh quy và sữa lên bàn, hô hào.

 

Trần Khoát mặt không đổi sắc, gấp đôi bảng xếp hạng lại, nhét vào ngăn bàn.

 

-

 

Đến ngày 28 tháng Chạp, lớp 12 mới chính thức được nghỉ đông.

 

Cả đám học sinh chửi bới um sùm, chưa từng thấy kỳ nghỉ đông nào chưa tới mười ngày, đúng là chấn động toàn vũ trụ. Nhưng thịt muỗi có ít thì vẫn là thịt, Chương Vận Nghi vẫn vui vẻ về nhà, cùng bố mẹ đi mua đồ Tết.

 

Không khí Tết đậm đà, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, khu vực nội thành Giang Châu vẫn chưa cấm pháo hoa pháo trúc.

 

Ở Giang Châu, nhiều người lớn tuổi có thói quen mùng một đi chùa thắp hương đầu năm. Trước đây Chương Vận Nghi chẳng bao giờ tham gia mấy chuyện này, không nằm bẹp trên giường như xác chết thì cũng ra ngoài chơi với bạn. Nhưng lần này thì khác, cô hào hứng với việc thắp hương hơn cả bà ngoại, người sùng đạo nhất nhà.

 

Sáng sớm tinh mơ, cả gia đình lái xe đến ngôi chùa được người dân địa phương Giang Châu sùng bái.

 

Mắt Chương Vận Nghi sáng như sao, lùng sục chỗ đậu xe, cuối cùng cũng tìm được một chỗ. Sợ bị người khác tranh mất, chẳng cần bà Doãn ra lệnh, cô đã đẩy cửa xe lao ra, đứng vững vàng chiếm chỗ.

 

Không còn cách nào, lúc này phải nhanh tay nhanh chân mới được.

 

“Ai, thấy một chỗ trống rồi, nhưng không chen kịp với người ta.”

 

Ánh mắt sắc bén của bác sĩ Trần xuyên qua kính chắn gió, thấy một cô gái mặc áo lông trắng đứng ở chỗ đậu xe, vung tay chỉ huy người lớn trong xe lùi xe lại đàng hoàng. Ông ấy bật cười, thật lòng ngưỡng mộ: “Cô bé này thú vị phết nhỉ.”

 

Ông ấy lại nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu con trai ngồi ghế sau đang cắm cúi chơi điện thoại, lắc đầu. Cậu con trai này của ông ấy, từ nhỏ đã rất trầm tính, chẳng thích chào hỏi ai. Hồi nhỏ, dịp lễ Tết tụ họp không tránh được, anh đều ngồi một góc bóc cam chơi. Bây giờ đã lớn rồi, cứ tránh được là tránh. Hỏi anh vì sao lại không đi, anh lại bảo không muốn bị hỏi về điểm số, không muốn bị hỏi sau này thi trường nào, đó là chuyện riêng tư của anh.

 

Nói với anh rằng người lớn chỉ quan tâm thôi, anh còn hỏi ngược lại: “Vậy con hỏi cô chú lương bao nhiêu, tiết kiệm bao nhiêu được không? Con cũng quan tâm họ mà.”

 

Trần Khoát đang trả lời tin nhắn của Vương Tự Nhiên: [Không rảnh, đang đi thắp hương, chiều còn phải qua nhà cậu nữa.]

 

Vương Tự Nhiên nhắn lại ngay: [Lì xì chia 50 - 50, tôi sẽ thay cậu chúc Tết.]

 

Trần Khoát: [Cút.]

 

Mùng một Tết, phải nhẹ nhàng chút, gửi bằng pinyin.

 

“Ngồi xe đừng cúi đầu nhìn điện thoại suốt,” Nhậm Tuệ ngồi ở ghế phụ nhắc nhở. “Mắt với cổ đều không phải là vấn đề nhỏ đâu.”

 

Trần Khoát “dạ” một tiếng, cất điện thoại. Xe đã rời khỏi chỗ cũ, đi sang hướng khác.

 

Cách chiếc SUV trắng không xa phía sau, Chương Vận Nghi đỡ bà ngoại, phía sau là hai chị em Doãn Văn Đan và Doãn Văn San tay trong tay, bước lên bậc thang, theo dòng người vào chùa.

 

Hai chị em nhà họ Doãn chẳng tin mấy chuyện này, chỉ đến để góp vui với mẹ già, làm tròn chữ hiếu mà thôi.

 

Vào trong, họ chẳng mặn mà với việc xếp hàng lấy hương, mà tìm một chỗ trống có nắng ngồi tán gẫu.

 

Bà ngoại Chương Vận Nghi vẫn còn nhanh nhẹn lắm, đều là nhờ luyện mà ra cả. Đến siêu thị tranh giảm giá, đi xếp hàng nhận trứng gà, thuần thục không ai sánh bằng. Bà ấy kéo cháu gái chen vào, khí thế như muốn nuốt sông ngốn núi. Chú hòa thượng nhỏ hét đến mức đỏ hết cả mặt: “Đừng chen lấn, từng người một thôi!”

 

“Cái này linh không bà?” Chương Vận Nghi ghé sát tai bà ngoại thì thầm.

 

Bà ngoại vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Bồ Tát đừng trách tội, trẻ con không biết gì, không trách không trách.”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô nghiêm túc cúi lạy ba cái. Lúc này mà cầu phát tài thì tầm thường quá, cô chỉ mong kỳ thi đại học sắp tới, làm được hết những gì mình biết, đoán trúng hết những gì không biết, bứt phá nào!

 

Trần Khoát không thích mấy buổi tụ họp, nhưng chuyện này anh không thể nào từ chối được. Nếu không phải là vì sức khỏe không cho phép, thì bà nội anh còn muốn xếp hàng qua đêm để thắp nén hương đầu tiên, chủ yếu vì năm nay có chuyện lớn là kỳ thi đại học.

 

Đến chùa, anh bị nhét cho vài nén hương.

 

Bà nội nắm tay anh, giọng nghiêm túc: “Nhớ nói với Bồ Tát, thi được điểm tối đa nhé.”

 

Trần Khoát bật cười: “Cái này thì thôi đi, khó cho Bồ Tát quá.”

 

Bà nội nhẹ vỗ tay anh: “Nói bậy, lòng thành là được, không sai đâu.”

 

Anh gật đầu, không chút khó chịu: “Được, cháu sẽ nói với Bồ Tát chuyện khác vậy.”

 

Chương Vận Nghi nghe thấy đoạn đối thoại này, ngoài giọng nói quen thuộc ra, cô còn thấy nội dung có chút hài hước nhẹ. Không nhịn được, cô phì cười. Đám đông ồn ào, khói hương nghi ngút, cô ngẩng lên, chạm mắt với Trần Khoát đang ngỡ ngàng không kém.

 

 

“Chúc mừng năm mới.” Cô mỉm cười nói.

 

Trần Khoát im lặng một thoáng, rồi bình tĩnh gật đầu: “Cậu cũng năm mới vui vẻ nhé.”

 

Bà nội đã đi sang bên kia cầu bùa, bảo anh trò chuyện với bạn học cho vui. Anh chẳng thể nói với bà nội rằng cô không chỉ là bạn học, không, là bạn học, nhưng cũng không chỉ là bạn học.

 

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, chẳng thật sự xem giờ, chỉ làm vậy để trông tự nhiên hơn.

 

Chương Vận Nghi ngẩn ra, tưởng anh định đi vội, sau khi chúc Tết nhau xong, lập tức nói: “Có phải là cậu định đi tìm bà nội không, chắc là bà đang ở đằng kia —”

 

Cô nghiêng người, giơ tay chỉ hướng cho anh.

 

“Ừ.” Trần Khoát cúi mắt, quay người định bước đi.

 

Cô lại gọi giật lại: “Lớp trưởng, hình như dây giày cậu bị tuột ra rồi.”

 

Anh lập tức ngồi xổm xuống, máy móc buộc lại dây giày, tâm trí chẳng đặt vào đó. Khóe mắt toàn dán vào đôi giày cách vài bước, sao cô vẫn chưa đi nữa, vì sao… vẫn chưa đi vậy?

 

Ánh mắt Chương Vận Nghi dừng trên đỉnh đầu anh.

 

Trong các mối quan hệ, đôi khi Chương Vận Nghi có một sự cố chấp kỳ lạ. Nếu chưa kịp chào tạm biệt nhau, thì cô sẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi.

 

Như thể quay về điểm xuất phát, ở thời điểm ban đầu của ban đầu, ở kiếp trước, cô và Trần Khoát chỉ là bạn học bình thường. Gặp nhau thì lịch sự chào hỏi, rồi lướt qua nhau.

 

Trần Khoát chậm rãi buộc xong dây giày, đứng thẳng người nhìn cô: “Tôi đi đây.”

 

Chương Vận Nghi gật đầu, gượng cười: “Ừ, tạm biệt.”

 

Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ hết sức bình thường. Chùa đông nghịt người, chẳng mấy chốc, khi cả hai ngoảnh lại, đã chẳng còn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa.

 

Chương Vận Nghi tìm thấy dì nhỏ đang ngồi xổm dưới gốc cây chụp lá ở băng đá. Cô cũng ngồi xuống, tiện miệng hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”

 

“Đi vệ sinh rồi.” Doãn Văn San hỏi lại: “Sao không đi cùng bà ngoại nữa thế?”

 

“Con gặp được bạn học, bà ngoại sợ không tranh được bùa khai quang nên tự đi luôn rồi.” Chương Vận Nghi cúi đầu cạy lớp sơn móng trong suốt, “Con ngồi một lát rồi đi tìm bà.”

 

Doãn Văn San lắc lắc đầu, đúng là tâm tính trẻ con. Trên đường đến đây, không biết cô đã hào hứng vui vẻ cỡ nào, vậy mà bây giờ chỉ sau chốc lát đã lại có vẻ ỉu xìu.

 

Buổi chiều.

 

Trần Khoát đến nhà cậu mình. Ở thảm chùi chân trước cửa, anh thay giày mà lòng đầy bực dọc. Sáng nay buộc dây giày trong lúc thất thần, hóa ra lại thắt thành nút chết. Anh nhìn chằm chằm, cáu kỉnh gãi gãi tóc, đúng là phiền phức mà. Hy vọng cô không phát hiện ra chuyện ngu ngốc này. 

Bình Luận (0)
Comment