Ngày nghỉ luôn trôi qua nhanh chóng, học sinh lớp 12 cũng đến lúc quay lại trường.
Trước đây Trần Khoát chẳng có cảm giác đặc biệt gì với việc hết kỳ nghỉ, nhưng lần này anh lại hiếm hoi cảm thấy kháng cự. Lý do chẳng có gì ngoài việc ảnh hưởng mà cô mang lại cho anh chẳng hề giảm đi chút nào.
Anh thu dọn xong vali, bước ra khỏi phòng. Thấy bố mình đang gọi điện ngoài ban công, anh cũng không giục. Bây giờ vẫn còn sớm, anh ngồi thẫn thờ trên sofa. Trên bàn trà có vài hộp sữa chua, để tìm việc gì đó làm, anh cầm sữa chua vào bếp.
Đặt sữa chua vào tủ lạnh, nhưng anh không rời đi ngay.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ tủ lạnh chiếu lên mặt anh.
Anh nhìn mấy quả dâu tây trong ngăn bảo quản mà thất thần. Dâu tây to, tươi, còn thoang thoảng mùi thơm. Tết đến, nhà luôn đầy ắp trái cây và đồ ăn vặt: quýt đường, socola, dâu tây, còn cả gói mì giòn nhỏ, khiến anh cảm thấy phiền lòng.
“Làm gì đấy?”
Bác sĩ Trần đứng sau lưng con trai, nghi hoặc hỏi một câu, nhìn theo ánh mắt anh: “Muốn ăn dâu hả?”
“Không ạ.”
Trần Khoát thu lại nét mặt thừa thãi, đóng cửa tủ lạnh: “Bố, đã đi được chưa? Con muốn đến trường sớm một chút.”
“Được. Thật sự không qua nhà cô con ăn cơm à?” Tết nhất, ngoại trừ đồ ăn thừa ăn mãi không hết ra còn có cả họ hàng thân thích thăm mãi không xong. Làm bố cũng chỉ thuận miệng hỏi cho có, biết con trai chẳng thích đi chúc Tết họ hàng, đặc biệt là năm nay. Trước kia dù miễn cưỡng, thì khi đến nơi anh cũng sẽ ứng phó vài câu. Còn năm nay, anh chỉ cứ một mình trốn sang một góc giả vờ ngầu.
“Hôm kia đã đi rồi.”
Hai bố con cũng không lằng nhằng thêm, một người cầm chìa khóa xe, một người kéo vali, ra cửa chờ thang máy. Bác sĩ Trần nhớ lại chuyện hôm qua, hỏi tiếp: “Sao hôm kia lại cãi nhau với Mễ Hinh nữa rồi?”
Trần Khoát không muốn nói về chuyện này.
Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Mễ Hinh đang yên đang lành lại nhắc đến cô, lấy đó làm lý do, lúc thì đòi anh xuống nhà mua trà sữa, lúc lại bắt anh cắt trái cây.
Anh chỉ không muốn bị uy hiếp thêm nữa thôi.
“Con bé rảnh rỗi quá.” Anh bình thản nói.
…
“Sao lại đi đường này?” Doãn Văn Đan ngồi ở ghế phụ, đang liên lạc với khách hàng để giữ quan hệ, ngẩng lên thì thấy con đường lạ hoắc, vòng một đoạn xa so với trường học của con gái.
Tay Chương Chí Khoan nắm vô lăng, mắt dõi theo tình hình giao thông phía trước: “Ông Lưu bảo đường Xuân Phong đang bị kẹt xe, chẳng phải con gái đang gấp về trường sao?”
“Bài tập con vẫn chưa làm xong, phiền chết đi được!”
Chương Vận Nghi ngồi ghế sau, đau đầu không thôi. Có lúc cô cũng thắc mắc, không hiểu giáo viên kiếm đâu ra lắm đề thi thế. Làm không hết, căn bản là không bao giờ hết. Ngay cả nghỉ Tết cũng không tha cho họ. Đề các môn cộng lại thành một chồng dày cộp, đây đâu phải Tết, là kiếp nạn thì đúng hơn.
“Còn một học kỳ cuối thôi.” Doãn Văn Đan nói. “Cố lên chút nữa, chỉ còn bước cuối cùng. Vượt qua bước này, tương lai sẽ có bao ngày tốt đẹp.”
Chương Vận Nghi hừ nhẹ, lời này cô chẳng tin lấy một dấu chấm câu đâu.
Cô lười tranh cãi, chán nản nhìn ra cửa sổ. Xe vừa lướt qua cửa hàng bán hạt dẻ rang, cô ngoái lại nhìn. Trước cửa xếp hàng dài lắm, hạt dẻ giờ này chắc ngọt lắm, người thích ăn hạt dẻ hẳn là mê tít cho mà xem.
Cổng trường đông nghịt xe, tìm một chỗ đậu cũng khó, kẹt cứng không lối thoát. Xe phụ huynh không được vào trong trường, Chương Vận Nghi nghĩ một lúc, quyết định xuống xe tại đây, không cần bố mẹ đưa vào tận ký túc xá.
Bố mẹ cô đều đang vội vàng đi ăn uống đánh bài với họ hàng, chẳng hề do dự gì, lập tức đồng ý ngay.
Chương Vận Nghi kéo vali đi trên đường trường, còn hơi buồn cười. Nhưng chẳng mấy chốc đã cười không nổi — túi nilon rách toạc, cả đống quýt lăn lóc khắp nơi. Cô hoảng đến mức tim suýt nữa thì ngừng đập, may mà không phải dâu tây dễ dập. Hộp dâu mẹ mua hôm qua đã bị cô lỡ ăn hết tối qua rồi.
Cô bất đắc dĩ, định cúi xuống nhặt.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng xuất hiện trước mặt. Cô khẽ ngước mắt, là Trần Khoát đang đeo tai nghe. Anh không nhìn cô, chỉ tập trung nhặt quýt giúp.
“Túi rách à?” Anh khẽ hỏi.
Đúng là kỳ lạ, cô lại cảm thấy có chút căng thẳng. Có lẽ là vì đã mấy ngày không gặp, hoặc là do thời gian này quan hệ giữa họ quá gượng gạo. “Hình như là rách rồi.”
Anh nhíu mày, suy nghĩ cách giải quyết.
Cô vội tháo ba lô xuống, kéo khóa: “Cho vào ba lô đi.”
Trần Khoát “ừ” một tiếng, bỏ hết quýt vào đó cho cô. Chỉ trong chớp mắt, ba lô đã phồng to.
Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ một lúc, tay vẫn cầm quả quýt to mà cô nhặt được, đưa ra cho anh: “Cảm ơn cậu nha, cậu có ăn không? Quả này ngọt lắm.”
Ánh mắt Trần Khoát dừng trên tay cô vài giây, định nói “Không cần”, nhưng cơ thể lại không nghe lời. Anh nhận lấy: “Không cần khách sáo.”
Dù cả hai đều về ký túc xá, đi chung một đường, nhưng Trần Khoát không đợi cô, bước đi phía trước. Chương Vận Nghi đi chậm vài bước phía sau. Không sóng vai cùng nhau, nhưng tiếng vali kéo của cả hai như cùng một nhịp điệu vậy.
-
Hai ngày sau là Lễ Tình nhân. Ông chủ siêu thị trường rất biết cách làm ăn, đủ loại socola tăng lên lên rõ rệt. Đám học sinh lớp 12 cô đơn tìm niềm vui trong biển khổ, socola chẳng còn là đặc quyền của mấy cặp yêu sớm nữa. Bạn bè thân thiết cũng tặng nhau một thanh socola để an ủi.
Mới qua Tết, ai cũng nhận được tiền lì xì, ra tay có thể rộng rãi hơn chút.
Chương Vận Nghi nhận được kha khá, có vài phong bì là không ghi tên. Cô nghe nói Trần Khoát cũng nhận được. Lúc ăn ở căng tin, nghe mấy bạn nữ trong lớp buôn chuyện, cô vểnh tai lên nghe lỏm. Hình như là một bạn nữ bên lớp xã hội gửi.
Nhậm Tư Mẫn ra sức ho khan, nháy mắt điên cuồng, muốn bạn mình ngậm miệng lại.
Nhưng cô bạn mê tám chuyện không dừng được: “Lớp trưởng đúng là lạnh lùng thật đấy, nhất quyết không nhận. Bạn nữ kia cũng không vừa, tháo luôn vỏ hộp, bảo cậu ấy nể mặt ăn một miếng đi. Đoán xem cậu ấy nói gì? Cậu ấy bảo là không ăn.”
Chương Vận Nghi húp một miếng mì, nóng quá.
Đới Giai đưa sữa đậu nành cho cô: “Cậu cho nhiều ớt quá rồi.”
“Không phải cay, là nóng.” Cô nói.
Hai người ăn xong, chào mấy bạn cùng bàn rồi rời đi. Đợi họ đi xa, Nhậm Tư Mẫn nhìn cô bạn mình bằng ánh mắt như nhìn trẻ chậm phát triển: “Cậu có mắt to thế mà sao không có mắt nhìn gì hết vậy?”
“Cái gì cơ?”
Nhậm Tư Mẫn hạ giọng: “Cậu không biết lớp trưởng đối với Chương Vận Nghi… ừm, cái đó à?”
“Ơ?? Thật hay giả vậy!”
“Không tin thì cứ quan sát thêm đi.” Nhậm Tư Mẫn thì thào. “Hồi đại hội thể thao tớ đã thấy có dấu hiệu rồi, bây giờ là chắc chắn luôn!”
“Trời ơi trời ơi!!”
…
Ở góc khác của căng tin, trước một bàn ăn.
Phí Thế Kiệt nhìn Trần Khoát cắm đầu ăn không nói gì, muốn nói lại thôi, sợ mình vụng về làm hỏng chuyện, đành nuốt lời muốn nói vào bụng.
Mấy lần như vậy, trừ phi Trần Khoát là người chết, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ nhận ra. Anh ăn sạch cơm trong khay, không chừa lại một hạt nào, rồi nhàn nhạt hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì, vay tiền à?”
“Cậu muốn cho tôi mượn thì tôi cũng không từ chối đâu.”
Phí Thế Kiệt thấy quanh đó không có bạn học nào quen, mới yên tâm kể tin mới: “Tôi nghe Hà Viễn nói, cậu ấy, cậu biết tôi đang nói đến ai đấy, có người đã gửi cho cậu ấy một hộp socola với hoa to đùng, nhưng cậu ấy không nhận.”
“Ồ.” Trần Khoát thu dọn khay đồ ăn và đũa, định đứng dậy mang ra chỗ để bát đ ĩa.
Câu tiếp theo của Phí Thế Kiệt khiến anh khựng lại: “Người thích cậu ấy cũng không ít đâu. Bây giờ cậu ấy chưa yêu, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không.”
Thấy anh im lặng, Phí Thế Kiệt đã lo cho bạn từ lâu, nhân cơ hội mà tuôn luôn một tràng: “Thật ra tôi biết cậu chắc chắn sẽ không chịu để yên thế này đâu. Đừng chối, tôi với cậu đã quen nhau bao nhiêu năm, tính cậu thế nào tôi còn không rõ chắc? Cậu phải nghĩ kỹ đi, sau này chỉ có hai trường hợp: một là cậu ấy độc thân, chẳng thích ai, mọi người đều vui, cậu vẫn còn cơ hội; hai là cậu ấy có bạn trai rồi, lúc đó thì, ơ, khoan đã —”
Phí Thế Kiệt nhìn nét mặt anh, không chắc chắn mà hỏi: “Đạo đức quan của cậu vẫn còn ổn chứ?”
Về điểm này thì cậu ấy thật sự không rõ. Ai kêu thằng bạn này của cậu ấy đến bây giờ mới thích có mỗi một người con gái chứ.
Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, bỏ lại câu “Tôi về ký túc xá đây” rồi bê khay đi, không trả lời câu hỏi trong chuyện tình cảm có đạo đức gì không kia.
Phí Thế Kiệt nhún nhún vai, xem xem thằng nhãi này còn giả vờ được bao lâu.
Cậu ấy đoán, chắc cũng không quá một tháng đâu.
Sau khi Trần Khoát rời khỏi căng tin, không muốn về lớp, đổi hướng về ký túc xá. Cả phòng chỉ có anh và một người bạn cùng phòng khác là Chu Thông. Chu Thông đang co mình chơi PSP, rảnh mắt ngẩng lên gọi “Anh Khoát” một tiếng rồi tiếp tục chơi.
Trong ký túc xá vẫn còn mùi mì ăn liền của Chu Thông để lại, Trần Khoát thấy ngột ngạt, ra ban công hóng gió. Nhìn xa xa, mắt thoải mái hơn, anh nghiêng đầu nhìn giá phơi đồ bên cạnh, hơi thở khựng lại, mí mắt cũng giật giật.
Nếu anh nhớ không nhầm thì…
Tối hôm qua anh giặt cái băng cổ tay rồi phơi ra, sáng nay đánh răng vẫn còn thấy ở đây.
Chu Thông đang mải chơi game, đột nhiên nghe thấy giọng nói nghiêm túc, căng thẳng từ trên đầu vọng xuống: “Chu Thông, lúc cậu về có thấy cái băng cổ tay của tôi đâu không?”
Băng cổ tay, cái băng cổ tay gì cơ?
Cậu ấy chẳng hề nghĩ ngợi gì, lắc đầu: “Không biết đâu.”
“Cậu nghĩ lại thử xem.” Trần Khoát nói xong thì cũng không chậm trễ thêm, sải bước lao ra ngoài, định xuống dưới tìm, mặt mày nghiêm trọng như thể làm mất báu vật quý giá nhất vậy.
Chu Thông ngẩn ra, đúng lúc ván game cũng kết thúc, cậu ấy dứt khoát bỏ PSP qua một bên, chạy ra ban công, cúi xuống nhìn. Chẳng thấy gì cả.
“Có ai không?” Tiếng gõ cửa vang lên.
Là người từ phòng dưới, bảo lúc về nhặt được cái băng cổ tay ở ban công, cố ý lên hỏi xem là của ai.
“Chắc là của cậu ấy rồi.”
Chu Thông không chắc đây là của Trần Khoát, nhận lấy rồi chạy ra ban công định hét xuống báo tin. Nhưng nhớ ra bây giờ là giờ nghỉ trưa, phải giữ yên lặng, nếu làm ầm lên gọi quản lý ký túc xá tới, nói không chừng phòng còn sẽ bị trừ điểm nữa. Gọi điện thì bên kia không bắt máy, chắc là vẫn để chế độ im lặng chưa chuyển sang chế độ rung.
Anh Khoát trông căng thẳng và gấp gáp vì cái băng cổ tay này lắm.
Chu Thông chỉ do dự vài giây rồi chạy xuống dưới.
…
“Làm gì đấy?”
Đới Giai thấy hôm nay trời nắng đẹp, xung phong mang chăn của mình và Chương Vận Nghi xuống phơi. Chăn phơi nắng xong sẽ mềm mại, ấm áp, nghĩ đến việc tối nay Chương Vận Nghi chắc chắn sẽ xuýt xoa “Hạnh phúc quá đi”, cô nàng đã cảm thấy rất hăng hái. Trên đường tới khu ký túc xá nam, cô ấy gặp Chu Thông đang vội vã, lập tức hỏi một tiếng.
Chu Thông giơ cái băng cổ tay trên tay lên: “Mang cái này cho anh Khoát, không nói nữa, cậu ấy đang gấp lắm, vẫn đang tìm đấy.”
Đới Giai liếc qua, rồi lại nhìn lại, chăm chú nhìn thêm vài giây, định hỏi gì đó thì Chu Thông đã chạy biến nhanh như cơn gió. Cô ấy đứng tại chỗ một lúc, nhớ ra mình còn có việc chính phải làm, lắc lắc đầu, ôm chăn chạy tiếp.
Chuyện này mãi đến trước giờ tự học tối, Đới Giai mới có cơ hội kể với Chương Vận Nghi: “Lớp trưởng có cái băng cổ tay màu trắng, là cậu tặng hả?”
Chương Vận Nghi bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác.
Đới Giai thấy phản ứng của cô là biết ngay mình đoán đúng rồi, bất đắc dĩ khẽ nói: “Cậu đừng hỏi làm sao tớ lại biết, trưa nay tớ đi phơi chăn thì gặp Chu Thông. Tớ không rõ chi tiết ra sao, nhưng hình như lớp trưởng rất căng thẳng vì cái băng cổ tay đó. Trên băng có thêu chữ X, có phải cái mua lúc đi dạo phố hồi Quốc khánh không?”
Đây là một sự hiểu lầm to rồi.
Chữ X là chữ cái đầu của tên chàng trai cô ấy thích. Lúc đó thấy cái băng cổ tay này, cô ấy rất muốn mua tặng cậu ta.
Nhưng kỳ lạ là, lúc về đến nhà cô ấy lại không tìm thấy cái băng đó đâu, cũng không thấy trong danh sách mua sắm.
Cô ấy đoán chắc là hôm đó đông người quá, nhân viên thu ngân quên tính tiền.
Sau đó cô ấy quay lại cửa hàng, mua một cái khác, nên cô ấy nhớ rất rõ cái băng cổ tay này, nhớ đến mức chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
Chương Vận Nghi sững sờ: “Hóa ra là vậy sao??”
Đúng là rất vớ vẩn, nhưng cũng vô cùng hợp lý, bởi vì ngày hôm đó đúng thật là cô xếp hàng ngay sau Đới Giai để thanh toán.
Hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Đới Giai thầm nghĩ, thật sự xin lỗi, cô ấy đã vô tình làm lộ lớp mặt nạ lạnh lùng mà lớp trưởng dựng lên suốt thời gian qua rồi. Cô ấy không cố ý, hy vọng anh đừng trách cô ấy nha.