Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 65

Trong lòng Trần Khoát vô cùng phiền muộn, không muốn trong lúc cảm xúc mất kiểm soát lại nói mấy lời khó nghe nóng giận với bạn học. Sau khi chia tay Phí Thế Kiệt ở cửa căng tin, anh đi về phía bàn bóng bàn. Chỗ này ít người, thích hợp để hóng gió và suy nghĩ hơn.

 

Quả nhiên là chẳng có ai, yên tĩnh tuyệt đối.

 

Anh lười biếng dựa vào bàn bóng, chân dài tùy ý thả lỏng, cúi đầu chìm vào dòng suy nghĩ rối rắm.

 

Tiếng trò chuyện mơ hồ, thoáng có thoáng không vang lên. Anh nhớ đến tối hôm đó cùng cô trốn giáo viên trong trường, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, rồi sững người.

 

Cách đó vài mét, ở trong góc khuất, một đôi nam nữ lạ mặt đang ôm nhau thân mật thì thầm nói nhỏ.

 

Trần Khoát: “…”

 

Mặt anh không cảm xúc quay đầu đi chỗ khác, ai ngờ lại thấy một đôi nam nữ khác đi tới. Hai người này không ôm, cũng chẳng nắm tay, nhưng mặt đều đỏ ửng.

 

Chàng trai ngại ngùng nói: “Đừng lo, giáo viên chỉ biết kiểm tra ở rừng cây nhỏ thôi, không tới đây đâu.”

 

Cô gái cũng e thẹn đáp: “Cái gì mà rừng cây nhỏ chứ, không hiểu cậu đang nói gì hết. Ơ, có người kìa!”

 

Chàng trai chạm mắt với Trần Khoát, khẽ an ủi cô ấy: “Chắc chắn là cậu ấy đang đợi bạn gái thôi.”

 

Dù sao thì người đến đây đa phần đều là để hẹn hò, ai cũng cùng một thuyền, ai sợ ai chứ.

 

Trần Khoát không nghe nổi nữa, đứng thẳng người dậy, mắt nhìn thẳng, bước qua bọn họ. Đi được vài bước, vẫn nghe tiếng cô gái nói: “Sao cậu ấy lại đi rồi kìa, vội vàng như vậy nữa, có khi nào là đã nhận được cảnh báo gì không? Hay là chúng mình cũng đi thôi?”

 

Cặp đôi kia cũng để ý đến Trần Khoát, trong lòng cũng đang thầm lo lắng.

 

Chẳng lẽ thật sự có tin gì sao?

 

Ôm cũng chẳng ôm nữa, lập tức giả vờ như không quen biết, tản ra đi mất. Ở thời điểm lớp 12 này, nếu bị tóm thật thì kiểu gì cũng bị gậy đánh uyên ương tan tác cho mà xem.

 

Trên đường về lớp, trong đầu Trần Khoát hiện lên bao hình ảnh, trong đó có cả cảnh vừa nhìn thấy. Thật ra anh chẳng nghĩ gì xa xôi, thậm chí còn không muốn nhắc đến nguyện vọng thi đại học với người lớn. Với những chuyện chưa xảy ra, tương lai chưa tới, anh thấy nghĩ nhiều cũng vô ích. Thay vào đó, thà làm thêm vài bài tập còn hơn.

 

Khi lên cầu thang, có người đi xuống, anh nghiêng người nhường đường.

 

Rất nhiều hình ảnh ùa về, cuối cùng đọng lại trong đầu là cái băng cổ tay mất rồi lại tìm thấy được.

 

Chương Vận Nghi thất thần đi cùng Đới Giai lên lầu, hướng về phía lớp 3. Đới Giai khẽ nhắc, cô giật mình, đoán là thấy Trần Khoát từ phía kia đi tới. Trên hành lang dài, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp lại.

 

Chỉ là Trần Khoát sẽ vào từ cửa trước, còn họ sẽ đi cửa sau.

 

Anh im lặng nhìn cô, lại như chẳng phải đang nhìn cô.

 

Bây giờ Đới Giai giờ cũng không đành lòng mà nhìn anh nữa, cứ có cảm giác như đang xem người ta đóng phim truyền hình vậy. Nói như thế nào đây, cái tật xấu thấy ngại thay người khác này của cô ấy, chắc cả đời không sửa được mất.

 

Tưởng như dài lắm, nhưng thực ra cũng chỉ khoảng mười giây, họ đã đi vào lớp. Chương Vận Nghi ngồi xuống bàn, nhớ lại chuyện Đới Giai kể, vô thức nhìn bóng lưng anh. Anh cũng ngồi xuống, đang ngửa đầu uống nước.

 

Từ Thi Thi trở về, thấy cô đang thẫn thờ, nghi hoặc liếc qua, bĩu môi, đúng là đồ vô dụng! Rồi đưa tay ra quơ quơ trước mặt cô, búng tay một cái: “Được rồi, hồn về thôi.”

 

Chương Vận Nghi gạt tay cô nàng ra, bực bội: “Tớ đang nghĩ chuyện mà.”

 

Từ Thi Thi gật gù ra vẻ nghiêm túc: “Lớp trưởng đổi tên rồi à? Không tên Trần Khoát nữa, mà gọi là “chuyện” luôn hả?”

 

“…” Chương Vận Nghi không nhịn được cười, đúng là lúc cạn lời lại cảm thấy buồn cười thật. “Điên à.”

 

“Hôm nay cậu ấy không tặng cậu cái gì sao?” Từ Thi Thi tò mò hỏi tiếp.

 

Chương Vận Nghi bịt tai giả chết, từ chối trả lời cái câu hỏi toàn là bẫy rập này.

 

Từ Thi Thi tiếp tục trêu: “Ha ha ha tớ đã hiểu rồi, chắc cậu ấy đã tặng cậu thứ không thể thiếu nhất rồi, chính là không khí đó.”

 

Chương Vận Nghi chịu hết nổi, buông tay ra để véo cô nàng. Từ Thi Thi cũng đâu chịu thua, tung tuyệt chiêu cù lét. Chương Vận Nghi sợ nhột nhất, vừa cười ha ha vừa xin tha, nhưng nhân lúc Từ Thi Thi đang thả lỏng thì cô lại uýnh lại cô ấy hai phát — đúng là binh bất yếm trá (*) mà.

 

(*) Binh bất yếm trá (兵不厌诈): là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “dùng binh không ngại dối trá”. Câu này xuất phát từ tư tưởng quân sự cổ đại, đặc biệt là trong Binh pháp Tôn Tử, nhấn mạnh rằng trong chiến tranh, việc sử dụng mưu kế, lừa đối phương là điều cần thiết để giành chiến thắng.

 

Trần Khoát vặn nắp chai, nghe tiếng cười giòn tan xin tha của cô, quay đầu lại nhìn.

 

Cô vẫn vô tư như mọi khi, vui vẻ rạng rỡ.

 

 

Tối nay ký túc xá nam đặc biệt náo nhiệt. Ở tuổi mười bảy mười tám, còn đang mơ mơ màng màng, có nam sinh gan to đứng trên ban công gào to —

 

“Trời ơi cứu tôi với, đã lớn từng này rồi mà vẫn chưa có người yêu!”

 

“Nếu chưa từng yêu thì cuộc đời này chỉ có hai màu đen trắng thôi!!”

 

Tiếng hét này bay sang cả ký túc xá nữ. Kỳ lạ là Chương Vận Nghi bình thường thích hóng hớt nhất, hôm nay lại không lao ra ban công nghe ngóng. Chu An Kỳ cười hì hì nghe một lúc, nhìn quanh, thắc mắc: “Nghi Bảo đâu rồi?”

 

Chu An Kỳ sửa đi sửa lại bao lần vẫn không được, đành phải dùng chiêu lấy độc trị độc.

 

Chương Vận Nghi gọi cô ấy là Kỳ Bảo, cô ấy gọi lại cô là Nghi Bảo, xem ai bị buồn nôn chết trước.

 

Một người bạn cùng phòng khác hất cằm: “Vừa về đã ngồi thiền ở kia kìa.”

 

Nhờ Đới Giai nhắc nhở, Chương Vận Nghi vội vàng tìm bình nước nóng, cùng nhau xuống phòng nước. Trời tháng 2 vẫn lạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ. Càng gần phòng nước, khi thấy bóng dáng quen thuộc đứng trong bóng tối, cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.

 

Cách vài mét, Trần Khoát mặc áo lông đen đứng đợi bên cạnh, dưới chân là hai bình nước nóng.

 

Anh không xếp hàng, như thể đang đợi ai đó.

 

Chương Vận Nghi bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch.

 

Đã lâu rồi cô không gặp anh ở phòng lấy nước buổi tối. Ngay cả Phí Thế Kiệt cô còn tình cờ gặp vài lần. Dù cách đây mười mấy phút họ còn ở chung lớp, nhưng giờ phút này bất ngờ nhìn thấy anh, cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên, hoặc có lẽ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn có chút vui mừng.

 

Như một tín hiệu nào đó.

 

Khi cô phát hiện ra anh, thì anh cũng nghiêng đầu nhìn sang. Ánh mắt chạm nhau, chỉ trong tích tắc, chỉ trong một giây, trực giác đã mách bảo cô rằng người anh đang đợi chính là cô.

 

Thiếu niên, ngoài sự dũng cảm và cô đơn ra, còn có cả sự do dự.

 

Trần Khoát biết hôm nay chưa chắc đã gặp được cô. Anh có số điện thoại của cô, muốn tìm thì chỉ cần nhắn tin hay gọi điện là được. Nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm, vì ở tuổi mười tám, với tính cách như anh, việc gạt lòng bỏ tự tôn trong một thời gian ngắn là quá khó.

 

Khi bốn mắt giao nhau, chiếc cân dao động kia như được thêm một quả cân nặng nhất, nghiêng hẳn về một bên.

 

Quả cân ấy chính là ánh nhìn chăm chú của cô.

 

Anh không do dự nữa, bước tới, chủ động đưa tay nhận bình nước của cô, khẽ nói: “Để tôi.”

 

Sau khi nói xong, dường như anh mới nhận ra bên cạnh còn có người khác, giọng điệu khách sáo hơn nhiều: “Tiện thể lấy giúp luôn đi.”

 

Đới Giai không nói hai lời, lập tức đưa ấm nước nóng cho anh.

 

Tiếp đó, anh xếp vào cuối hàng, không chơi điện thoại, cũng không thử trò chuyện với ai, chỉ lặng lẽ di chuyển về phía trước, tạo cảm giác rất trầm tĩnh và chăm chú.

 

Chương Vận Nghi vẫn mặc đồ ngủ, hai tay đút vào trong túi, cúi đầu đá viên đá dưới chân.

 

Đới Giai nhìn phản ứng này của cô, cố nhịn cười hết sức. Cô ấy cũng muốn nán lại để xem lớp trưởng sẽ nói gì với Chương Vận Nghi, nhưng thôi vậy, sau này vẫn còn nhiều cơ hội để làm kỳ đà cản mũi mà.

 

Không lâu sau, Trần Khoát đã vững vàng xách hai ấm nước nóng đầy tràn quay lại.

 

“Lớp trưởng, đưa đây, để tớ xách cho.” Đới Giai giơ tay nhận lấy cả hai ấm, nhìn sang người bên cạnh, bật cười: “Chương Vận Nghi, tự nhiên tớ thấy đau bụng quá, về ký túc xá trước đây.”

 

Chương Vận Nghi: “...”

 

Nhìn theo bóng dáng Đới Giai xách hai ấm nước phăng phăng rời đi, cô thực sự muốn phê bình cô nàng một trận — kỹ thuật diễn xuất quá vụng về!

 

 

Lần cuối cùng họ đi song song với nhau là vào hôm đến viện bảo tàng.

 

Con đường này có ánh sáng khá mờ, đèn đường phủ một lớp bụi dày. Có người đi lấy nước, có người trở về ký túc xá, đủ loại âm thanh vang lên, nhưng ngay cả khi họ không nói gì, thì bầu không khí cũng không hề gượng gạo.

 

Chương Vận Nghi chủ động phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng nói: “Hay là để tớ xách giúp cậu một cái nhé?”

 

Trần Khoát đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô rất dễ dàng mà kéo anh trở lại con đường này. “Không cần đâu, nhẹ mà.”

 

May mà bây giờ là giai đoạn học bù của lớp 12, cộng thêm thời tiết lạnh, tiết tự học buổi tối kết thúc từ lúc hơn 9 giờ, cho học sinh về ký túc xá sớm. Còn dư dả thời gian trước khi tắt đèn, anh dừng bước, thấy tạm thời không có ai qua lại, bèn đặt ấm nước vào lùm cây.

 

Chương Vận Nghi giật mình trước hành động này: “Cậu đang làm gì đấy!!”

 

Nghe giọng điệu ngạc nhiên của cô, Trần Khoát bật cười khẽ: “Tôi để đây, lát nữa lão Phì sẽ đến lấy.”

 

Chương Vận Nghi: “???”

 

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Anh giải thích. “Làm vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn, nói xong thì cậu cũng có thể về ký túc xá nghỉ ngơi sớm.”

 

Cô vẫn không hiểu nổi hành động này. “Lỡ đâu bị lấy mất thì sao?”

 

Bị lấy mất thì mua lại thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

 

Nhưng câu này anh vẫn không nói ra: “Không đâu, lão Phì sẽ đến ngay thôi.”

 

Anh lấy điện thoại chụp ảnh cái ấm, sau đó nhắn tin ngắn gọn cho Phí Thế Kiệt: [Lấy ngay.]

 

Phí Thế Kiệt trả lời ngay lập tức: [Cút.]

 

“Cậu ấy bảo là sẽ đến ngay thôi.” Trần Khoát nhìn cô một cái, thử thăm dò: “Nếu cậu rảnh, thì chúng ta đi siêu thị một chuyến nhé, tôi muốn mua chút đồ ăn.”

 

“… Được thôi.”

 

Chương Vận Nghi đồng ý rất sảng khoái. Nếu người trước mặt cô không phải Trần Khoát mà là chàng trai khác, thì cô chắc chắn đây sẽ là một màn tỏ tình. Nhưng tình huống này đặt lên người Trần Khoát thì lại không chắc nữa — chuyện gì cũng có thể xảy ra, chẳng thể đoán nổi.

 

Cô vẫn nhớ cái ấm nước bị anh giấu trong lùm cây, cứ đi được vài bước lại ngoái đầu lại nhìn. “Sao Phí Thế Kiệt vẫn còn chưa đến nhỉ?”

 

Trần Khoát im lặng hai giây. “Có thể là vì tôi vừa nhắn tin cho cậu ấy chưa đến hai phút chăng?”

 

Trừ khi lão Phì nhảy thẳng từ tầng năm xuống, nếu không thì không thể nhanh như vậy.

 

“Là vậy à.”

 

Đi được một đoạn, Chương Vận Nghi chậm một nhịp mới hiểu ra ẩn ý của anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô không nhịn được nữa, giữa cơn gió lạnh, bật cười sảng khoái.

 

Trần Khoát không hiểu cô đang cười cái gì, nhìn cô, ánh mắt từ nghi hoặc chuyển thành bất đắc dĩ, rồi lại dần trở nên chăm chú.

 

Có những lời không thể nói tùy tiện được, vậy nên cần một thời điểm thích hợp, nếu không sẽ giống như quảng cáo chen ngang giữa một bộ phim, đột ngột và khó chịu. Nhưng thời điểm thích hợp thì chẳng bao giờ chờ đợi ai cả.

 

Anh đã bỏ lỡ một lần rồi.

 

Lẽ ra, anh nên nói điều đó với cô ngay khi đuổi kịp cô ở trạm xe buýt hôm ấy.

 

Ban đầu Chương Vận Nghi còn cười vui vẻ, nhưng khi bị anh nhìn chằm chằm, tiếng cười của cô cứ như bị ánh mắt anh bấm nút giảm âm lượng, dần nhỏ lại, nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn im bặt.

 

Trong lòng cô xẹt qua một cảm xúc khó tả, mơ hồ không rõ ràng.

 

Trần Khoát nhận ra, những lời này anh vẫn cảm thấy khó nói ra miệng, nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn được. Anh hơi khó khăn mở lời: “Hôm đó, ở McDonald's, cậu nói lão Phì đã hiểu lầm chúng ta.”

 

Dưới ánh đèn đường, Chương Vận Nghi bị gió thổi đến mức phải chớp mắt một cái.

 

Cô không ngờ là anh sẽ nhắc lại chuyện hôm ấy.

 

Bởi vì cũng chẳng vui vẻ gì, nên suốt khoảng thời gian này, cô đều không muốn nhớ đến nó.

 

Cô có thể nhận ra được, thực ra anh cũng không muốn khơi lại chuyện cũ. Bởi vì biểu cảm trên mặt anh giờ đây cứ cứng nhắc như thể có ai đó đang dí dao vào cổ anh vậy...

 

Ngay lúc cô còn đang phân vân liệu có nên chuyển chủ đề hay không.

 

Thì anh lại nói tiếp: “Cậu ấy hiểu lầm cậu. Nhưng cậu ấy không hiểu lầm tớ.”

Bình Luận (0)
Comment