Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 66

Khoảnh khắc này, cả thế giới như trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

 

Sau khi nói ra câu đó, Trần Khoát im lặng rũ mắt xuống.

 

Hai người họ đứng đối diện nhau, hai đôi giày cách nhau không xa, một đen một trắng, đều được lau sạch sẽ. Dưới chân, bóng của họ bị ánh đèn đường kéo dài.

 

Đây là bài học đầu tiên mà anh học được ở tuổi mười tám — thẳng thắn chân thành thừa nhận tình cảm của mình không có gì phải đáng xấu hổ cả.

 

Mà cho dù có xấu hổ đi chăng nữa, thì cũng chỉ có cô thấy mà thôi, thế cũng không sao cả.

 

Chương Vận Nghi ngỡ ngàng nhìn anh, tâm trí rối bời. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến khả năng đây là một lời tỏ tình. Nhưng điều khiến cô sững sờ chính là, anh không hề nhắc đến từ “thích”, vậy mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng đang phả vào mặt mình.

 

Tại sao lại như vậy?!

 

Tại sao lại như vậy?!

 

Cô ý thức được rằng mình nên nói gì đó.

 

Nếu không thì, có khi anh sắp vùi đầu vào trong cát luôn rồi.

 

Cô há miệng thở d ốc, định nói gì đó, nhưng hiếm khi lại bị bí từ. Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh bất ngờ lùa qua, khiến cô bị sặc, ho liên tục từng tiếng, giữa bầu không khí tĩnh lặng này, có thể nói là vang trời dậy đất.

 

Trần Khoát không còn tâm trạng nhìn giày của cô nữa, lập tức tiến lên một bước, theo phản xạ muốn đưa tay vỗ lưng cô. Nhưng khi thấy gương mặt cô vì ho mà đỏ lên, tay anh chợt khựng lại giữa không trung, không tiến cũng không lùi, giống hệt tâm trạng của anh trong khoảng thời gian qua vậy. Cũng may là cô đã dần ổn hơn.

 

Anh cảm thấy lòng mình trầm xuống. Lẽ nào câu anh vừa nói thực sự đáng sợ đến thế sao?

 

Chương Vận Nghi cũng nhận thấy ánh mắt anh thoáng dao động, đồng thời thấy được bàn tay anh vừa định chạm vào cô nhưng rồi lại rút về. Lòng bàn tay trong túi áo của cô bắt đầu nóng lên. Vừa mới lấy lại hơi thở, cô đã lập tức chuyển đề tài: “Cậu còn định đi siêu thị mua đồ ăn nữa không?”

 

“Ừ.” Anh biết cô đang cố tình đánh trống lảng, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. “Cậu không sao chứ?”

 

“Tớ không sao mà!”

 

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, khuôn viên trường đã vắng bóng người. Không rõ ai là người chủ động, khoảng cách giữa họ cứ thế thu hẹp dần, gần đến mức lớp vải của bộ đồ ngủ của cô đã cọ vào áo lông vũ của anh, phát ra những tiếng sột soạt rất khẽ.

 

“Cậu...”

 

“Cậu...”

 

Càng đi, siêu thị càng gần hơn, hai giọng nói đồng thời vang lên, không lệch một giây, rồi lại cùng lúc khựng lại.

 

Chương Vận Nghi dừng bước, “Cậu nói trước đi.”

 

“Được.” Trần Khoát không để lộ cảm xúc, hơi dịch người, cố gắng chắn gió cho cô. Dù chẳng hiệu quả mấy, nhưng có còn hơn không, chắn được chút nào hay chút ấy vậy.

 

“Sau này, nếu có bài nào không làm được, hỏi người khác cũng không giải ra, cậu có thể tìm tớ. Bất cứ lúc nào cũng được, môn nào tớ cũng đều biết một chút.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Nếu có chuyện không vui, thì cậu cũng có thể tìm tớ ký giấy xin nghỉ phép. Không cần phải nghĩ nhiều, nếu cậu không ngại, chúng ta có thể cứ như trước đây.”

 

Anh ngập ngừng trong giây lát, khó khăn bổ sung thêm: “Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không tùy tiện hiểu lầm nữa đâu.”

 

Chương Vận Nghi nghe rất nghiêm túc, nhưng lại có chút khó chịu trong lòng. Cô nghĩ, mình đã hiểu rồi. Hôm nay anh đến tìm cô là muốn làm hòa. Vụng về, nhưng cũng rất thẳng thắn. Không vòng vo, không uyển chuyển, từng lời anh nói đều ít ỏi nhưng đều vô cùng chân thành. Đây là những gì anh sẽ làm khi đã bình tĩnh lại. Nhưng điều khiến cô chấn động hơn không phải là lời anh nói vào lúc này, mà là những hành động anh đã làm khi không thể bình tĩnh.

 

Anh sẽ không vì tức giận mà nói năng bừa bãi.

 

Anh có thể tránh mặt cô, nhưng khi gặp vẫn sẽ đáp lại lời chào buổi sáng của cô.

 

Anh sẽ nhận lấy cây bút cô đưa, để cô không bị bối rối trước mặt người khác.

 

Anh cũng sẽ giúp cô khi cô cúi xuống nhặt quýt.

 

Lòng tự tôn của tuổi dậy thì mạnh mẽ đến mức nào, chẳng lẽ cô còn không biết sao? Cô đã từng trải qua quãng thời gian đó, cũng chính vì vậy, nên cô hiểu được những lời anh nói lúc này và những hành động trước đó quý giá đến mức nào, cũng hiểu được tình cảm của anh chân thành ra sao.

 

“Có được không?” Sau khi nói xong, anh nhìn cô hỏi.

 

Làm hòa, có được không?

 

Mặc dù trong đầu cô cũng đang rối như tơ vò, nhưng cô vẫn không hề do dự dù chỉ một giây, lập tức gật đầu: “Được!”

 

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn, bờ vai Trần Khoát thả lỏng một chút, khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm. Khi vui vẻ, anh sẽ cười để lộ cả hàm răng.

 

Thấy anh cười, cô hơi sững lại, rồi cũng mím môi cười theo.

 

Trong khoảng thời gian qua, dường như có một đám mây đen lơ lửng trên đầu họ, mà người khác không thể nhìn thấy được. Cuối cùng, trong ánh mắt rạng rỡ của đối phương, bầu trời cũng quang đãng trở lại.

 

Trần Khoát bước đi bên cạnh cô, một mình cười ngây ngô một lúc, rồi bỗng nhớ ra hình như cô cũng có chuyện muốn nói. Anh nghiêng đầu hỏi: “Tớ đã nói xong rồi, còn cậu thì sao?”

 

Chương Vận Nghi nghĩ ngợi một lúc, rồi có chút lúng túng: “… Quên mất rồi.”

 

Anh lộ vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không ép cô, “Được thôi, bao giờ nhớ ra thì nói vậy.”

 

Tới siêu thị, cô vốn không định mua gì, nhưng lại cảm thấy không thể đi không như vậy, bèn theo anh vào trong, suy nghĩ xem nên mua cái gì. Lần trước, cô gái mà cô gặp ở sân thể dục đã đưa cho cô một gói kẹo dẻo vị việt quất, rất ngon. Cô đứng trước kệ hàng, nhìn thấy một dãy dài kẹo việt quất, bèn ngồi xuống, xé một gói ra theo đường cắt răng cưa.

 

“Loại này ngon à?” Trần Khoát đứng sau lưng cô, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, rồi vội rời mắt đi, làm như không có gì, hỏi vu vơ.

 

“Cũng không tệ lắm.” Nhưng cô không ngờ rằng, vừa mới trả lời xong, ngay giây tiếp theo, anh đã đưa tay lấy luôn cả dãy dài trên kệ. Sơ sơ cũng phải bảy, tám gói. “…”

 

Anh chú ý thấy đây là vị việt quất, lại tiến gần kệ hàng, quét sạch tất cả số kẹo mềm vị này, không chừa lại gói nào.

 

“Cậu muốn ăn cái này à?” Cô ngạc nhiên hỏi.

 

“Muốn thử xem.” Anh đáp.

 

Chỉ thử thôi mà mua hết cả kệ à? Đúng là bá đạo thật đấy.

 

Cô giơ tay làm dấu “OK”, được thôi, cứ thoải mái thử đi. Khi anh đi sang khu vực khác, cô cầm gói kẹo trên tay rồi đi thanh toán trước. Thỉnh thoảng, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh di chuyển qua lại trước kệ hàng, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Thực ra, cảm giác này đã xuất hiện từ khi anh nói câu đó.

 

Ngứa ngáy.

 

Như thể bị muỗi cắn vào mùa hè, nhưng lại không dám gãi.

 

Trần Khoát cũng không làm mất quá nhiều thời gian, anh xách hai giỏ đồ đến quầy thanh toán. “Rầm” một tiếng, anh đặt chúng lên quầy thu ngân, âm thanh phát ra khiến Chương Vận Nghi đang thẫn thờ cũng bị giật mình. Cô buột miệng hỏi: “Sao mua nhiều thế?”

 

Ngay cả ông chủ cũng ngạc nhiên khi sắp đóng cửa mà lại có một đơn hàng lớn như vậy.

 

“Không phải toàn bộ là của tớ.” Trần Khoát giải thích.

 

Chương Vận Nghi hiểu ngay. Lên lớp 12, ai cũng tiêu hao nhiều năng lượng, ăn khỏe hơn, mau đói hơn. Tan học buổi tối mà không ăn chút gì, trước khi đi ngủ kiểu gì cũng nghe bụng réo ùng ục. Nếu có ai đó đi siêu thị, thường thì sẽ mang theo cả đơn đặt hàng của sáu người trong phòng.

 

Anh mua nhiều đến mức phải dùng hai túi nilon to mới đựng hết được. Ban đầu, anh cũng định tính tiền luôn cho gói kẹo mềm mà cô cầm, nhưng cô đã mua trước rồi nên thôi. Anh rút vài tờ tiền mặt đưa cho ông chủ.

 

“Để tớ giúp cậu xách một túi nhé?” Cô bước lên đề nghị giúp đỡ.

 

Anh khéo léo tránh đi, “Không cần đâu, nhẹ mà.”

 

Câu nói này khiến ông chủ cũng bật cười — chỗ đồ này mà gọi là nhẹ á? Chỉ có thể nói, tuổi trẻ chính là sức mạnh.

 

Trần Khoát thoải mái xách theo hai túi lớn, cùng cô rời khỏi siêu thị đã sắp đóng cửa. Trên đường đi, trong lòng cô vẫn canh cánh một chuyện, lập tức hỏi: “Phí Thế Kiệt đã đi lấy bình nước nóng chưa?”

 

Câu hỏi bất ngờ này của cô khiến Trần Khoát sững người vài giây, không ngờ cô vẫn nhớ đến chuyện cái bình nước nóng. Anh nhịn không được mà bật cười: “… Để tớ gọi hỏi xem.”

 

Anh đặt túi nilon chứa đầy đồ ăn vặt xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Phí Thế Kiệt. Chuông reo mấy hồi nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh lập tức cúp luôn: “Chắc là đang tắm rồi.”

 

Chương Vận Nghi khẽ “ồ” một tiếng.

 

“Nhất định là cậu ấy đã lấy rồi.”

 

Trần Khoát thực sự hối hận vì đã đặt bình nước nóng trong bụi cây. Anh cảm nhận được cô có điều gì đó bận tâm, vài lần muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ cô cứ lo lắng người khác sẽ lấy mất cái bình nước của anh sao?

 

Nghĩ vậy, anh khẳng định chắc chắn: “Chắc chắn là cậu ấy đã lấy rồi.”

 

Chương Vận Nghi gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”

 

“Đã muộn rồi.” Anh đút điện thoại vào túi, lại xách túi đồ lên, “Để tớ đưa cậu trở về ký túc xá.”

 

“Ừm.”

 

Những gì cần nói đều đã nói xong.

 

Những điều muốn nói vẫn chưa nói hết, nhưng anh nghĩ cũng không cần vội.

 

Lúc đi đến siêu thị, đoạn đường vốn đã ngắn. Khi trở về, con đường lại càng ngắn hơn. Chẳng mấy chốc, họ đã đến dưới ký túc xá nữ. Cô còn chưa kịp nói “Hẹn gặp lại sáng mai”, thì lần này anh đã chủ động lên tiếng trước. Giọng điệu tự nhiên như thể đang bàn về thời tiết vậy: “Có cần gọi Đới Giai xuống không?”

 

“Cái gì?”

 

Trần Khoát đặt hai túi to xuống chân cô, cúi người lấy ra một gói bánh quy soda và một hộp sữa. Nghĩ ngợi một chút, anh lục lọi thêm rồi xé một gói kẹo dẻo vị việt quất, cầm trong tay. “Gọi Đới Giai xuống giúp đi?”

 

Thấy cô có vẻ khó hiểu, anh ho nhẹ một tiếng, hơi không được tự nhiên: “Tớ cũng không rõ cậu thích đồ ăn vặt gì… nên mua một ít mỗi loại.”

 

“Hả?”

 

Chương Vận Nghi cuối cùng cũng hiểu ra ý anh. Vậy nên, hai túi đồ khổng lồ này… đều là mua cho cô sao?

 

Cả ngày hôm nay chẳng khác nào đang ngồi tàu lượn siêu tốc, câu nói lúc trước của anh cô còn chưa tiêu hóa xong, bây giờ lại đến chuyện này. Mà ai ngồi tàu lượn chẳng biết, phản ứng trực tiếp nhất, mãnh liệt nhất chính là… tim đập hoài không chậm lại được.

 

 

Chương Vận Nghi vừa phát hiện ra một tiềm năng cực lớn của bản thân!

 

Vậy mà cô lại có thể xách hai túi đồ siêu nặng leo một mạch lên tầng sáu, không cần nghỉ lấy hơi giữa đường! Chẳng phải là quá lợi hại hay sao?

 

Đứng trước cửa phòng 602, cô không còn chút sức lực nào nữa, lập tức hét lên: “Chị Giai, cứu, cứu mạng với!”

 

Bạn cùng phòng gần cửa nhất nghe thấy giọng cô, vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ấy ngây người: “Cậu làm cái gì vậy trời?!”

 

Đới Giai bước xuống giường, mang dép vào rồi đi nhanh đến, gộp ba bước thành hai. Nhìn túi đồ đầy ú ụ dưới đất, rồi lại nhìn Chương Vận Nghi đang nhăn nhó xoa tay, cô ấy lập tức có một suy đoán táo bạo, là lớp trưởng mua sao?

 

Chu An Kỳ đang ăn canh rong biển trứng, suýt nữa thì phun ra: “Cậu vừa thu mua siêu thị à?”

 

Chương Vận Nghi không trả lời, chỉ chớp mắt đầy tinh nghịch, lấy điện thoại từ túi áo ngủ ra, hào hứng hô lên: “Mọi người vào vị trí! Cho các cậu ba mươi giây để chọn đồ mình thích, cơ hội chỉ đến một lần, toàn bộ sẵn sàng, chuẩn bị đếm ngược nào!”

 

Ực —

 

Chu An Kỳ nuốt một ngụm canh, nhanh tay đặt cốc xuống bàn. Là một vận động viên ưu tú, cô ấy lập tức lao lên đầu tiên.

 

Đới Giai cũng bước dài, tranh giành với cô ấy. Đùa sao? Không biết cô ấy đã làm kỳ đà bao lâu rồi à?

 

Bạn cùng phòng đang phơi đồ ngoài ban công cũng hét lên: “Từ từ đợi tớ với!!!”

 

“Năm, bốn, ba, hai…” Chương Vận Nghi cố ý ngừng lại một chút, khiến mấy chị em trong phòng trừng mắt nhìn cô: “Một, bắt đầu ~”

 

Cô nhanh tay lẹ mắt, cũng lao vào tranh giành.

 

Chu An Kỳ hét lên: “Cậu cũng tham gia hả?!”

 

“Đúng vậy!!” Một cuộc chiến mà không có Chương Vận Nghi thì làm sao trọn vẹn được chứ?

 

Trong phòng 602 vang lên những tiếng hò hét như “Mau giành đi!”, “Ai lấy snack vị dưa chuột thì chết với tớ!”, “Để lại Oreooo cho tớ với!”…

 

Chương Vận Nghi cũng không còn kìm nén cảm xúc nữa, sau khi lên lầu, cô thỏa sức vui vẻ, trái tim cũng nhảy nhót theo.

 

Ba mươi giây sau, cô nhìn quanh, bật cười ha ha, tính cả cô, cả sáu người trong phòng ký túc xá đều mất hết sạch hình tượng. Có người làm rơi mất một chiếc dép, có người ngồi bệt xuống sàn, ôm mấy hộp khoai tây chiên trong lòng không buông tay.

 

Sau khi cười đã đời xong, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngày mai phải mang ít đồ xuống cho Từ Thi Thi nữa.

 

Cô muốn nói với chị Thi biết, nhìn xem, cái này có phải không khí không?

Bình Luận (0)
Comment