Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 68

Chưa kịp tìm ra ai là người đã dọa ma giữa đêm, thì trong bóng tối lại vang lên tiếng động sột soạt của chăn bị kéo lên, tiếp theo là tiếng dép xỏ vào chân, cho dù anh rất cẩn thận, nhưng âm thanh này vẫn khiến các người bạn cùng phòng dũng cảm thò đầu ra xem lập tức cảm thấy kinh ngạc: “Anh Khoát? Cậu đang mộng du à??”

 

“Không, tôi quên chưa rửa mặt, đi rửa mặt một chút, mọi người cứ ngủ tiếp đi.” Giọng Trần Khoát rất nhỏ, nhưng nếu nghe kỹ, có thể nhận ra ý cười nhẹ nhàng, không thể che giấu được.

 

Phí Thế Kiệt lẩm bẩm, “Cậu rửa rồi mà.”

 

“Cậu nhớ nhầm rồi, chưa rửa.”

 

Trần Khoát rửa mặt xong cũng không vội về giường, mà đứng trên ban công một lúc rồi mới quay lại, mấy người bạn cùng phòng có người chưa ngủ, cũng có người đang ngủ nhưng bị anh đánh thức, anh hơi suy nghĩ một chút, rồi trầm ngâm nói, “Đã làm phiền mọi người rồi, không nói nhiều nữa, đồ uống và cơm ngày mai, tôi bao hết.”

 

Chu Thông lập tức phấn chấn tinh thần hẳn, “Anh Khoát, bây giờ cậu có thể chơi bóng rổ ngay tại đây luôn, ai dám cãi lời cậu chính là đang đối đầu với tôi!”

 

Trần Khoát bật cười, “Mau nghỉ ngơi đi, ngủ sớm một chút.”

 

Phí Thế Kiệt nghe thấy sự ngọt ngào trong giọng nói của anh, khẽ cười, chỉ nói, “Cậu ấy đâu phải là muốn chơi bóng rổ đâu.”

 

Trần Khoát đứng bên giường Phí Thế Kiệt, anh vừa rửa mặt xong, tay còn hơi lạnh, thẳng thừng cho vào cổ Phí Thế Kiệt, lạnh buốt, “Đúng vậy, tôi còn muốn đánh cậu nữa đấy.”

 

Bởi vì nghĩ đến các bạn cùng phòng và phòng bên cạnh, nên hai người cũng không đùa giỡn nữa, Trần Khoát trở về giường mình, xem điện thoại, vẫn chưa có hồi âm, đoán có lẽ là cô đã ngủ rồi, anh kìm nén không xem lại câu cô gửi, sợ nếu xem tiếp thì đêm nay đừng mong ngủ được, mà ngày mai còn phải đi học nữa.

 

Vì vậy anh soạn tin nhắn cuối cùng của ngày Lễ Tình nhân này, câu cuối cùng là nói với cô: [Chúc ngủ ngon.]

 

Nhịp tim trở thành tiếng trống.

 

Từng nhịp một, trong tiếng trống có nhịp điệu đó, anh nhắm mắt lại, bộ phim trong đầu cũng trở thành phim câm, rất yên tĩnh, nhưng cũng rất sống động, nhân vật chính từ đầu đến cuối chỉ có một người.

 

-

 

Chương Vận Nghi ngái ngủ thức dậy, rất buồn ngủ, cực kỳ buồn ngủ, tối qua quá phấn khích, nếu không ép bản thân nhớ lại điểm thi để lập tức bình tĩnh lại, thì cô thật sự chưa chắc đã ngủ được, dĩ nhiên cuối cùng cũng phải đếm mấy trăm con cừu mới chìm vào giấc ngủ.

 

Trước bồn rửa mặt, có một thứ luôn khiến cô bận tâm, chính là chiếc điện thoại của mình.

 

Khi trong lòng tràn đầy sự mong đợi, ngược lại cô lại muốn làm việc khác để giảm bớt căng thẳng, thoa đều kem dưỡng lên mặt cho đến khi thẩm thấu hết, cô đeo chiếc cặp sách nặng trịch rón rén bước ra ngoài, lúc xuống cầu thang cũng muốn xem điện thoại, nhưng ánh mắt liếc thấy dì quản lý ký túc xá đang lau bảng, cô lập tức đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng bước qua, đến cửa, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở lên xem, quả nhiên có hai tin nhắn từ anh gửi đến ——

 

[Được.]

 

[Chúc ngủ ngon.]

 

Cô nhìn chằm chằm vào đó, dở khóc dở cười, nếu không phải vì hai tin nhắn này cách nhau hai mươi phút, thì chuyện này chắc chắn sẽ bị cô ghim trong lòng, chắc chắn.

 

Vừa cất điện thoại, bước xuống bậc thang, liếc mắt nhìn về phía ký túc xá nam, đã có một người đang đi về phía cô, là chiếc áo khoác lông màu đen quen thuộc, nếu không phải vì độ dài ngắn của áo khoác có chút khác biệt, thì cô đã nghi ngờ anh chỉ có mỗi một chiếc áo này để qua mùa đông rồi.

 

Khi nhìn thấy cô, bước chân của anh rõ ràng là đã nhanh hơn, bước dài đến trước mặt cô.

 

Sau buổi tối qua, cả hai đều xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt nhau, anh lảng tránh mà nhìn vào lớp lông trên mũ áo khoác của cô, cô chăm chú nhìn khóa kéo của anh —— cho dù có là dũng sĩ khỏe mạnh nhất, thì vào lúc 6 giờ sáng tháng 2 cũng phải kéo khóa kéo cẩn thận mà thôi.

 

“Chào buổi sáng!”

 

“Chào buổi sáng.”

 

Nói xong cả hai lại im lặng, rất giống lúc mới nhập học, nhưng lúc đó là do họ chưa quen, không có gì để nói, còn bây giờ là có quá nhiều điều muốn nói, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Tai Chương Vận Nghi hơi đỏ, “Tớ đi ra sân vận động trước nhé.”

 

“Được.” Anh gật đầu đồng ý, nói xong lại không đi, vẫn đứng đó.

 

Đồ hũ nút. Trong lòng Chương Vận Nghi lướt qua ba chữ này, khóe miệng cô nhếch lên, cuối cùng cũng nhìn về phía anh, ánh mắt chạm nhau rồi lập tức né tránh, cô vẫy tay, quay người định đi đến sân vận động, bây giờ cô đã quen với việc sáng sớm ra sân vận động rồi. Lúc đầu sẽ rất lạnh, nhưng sau khi đi được nửa vòng thì cơ thể sẽ ấm lên, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

 

Mỗi ngày cô đều rèn luyện như thế.

 

Trần Khoát nhìn theo bóng lưng cô, vài giây sau, anh đuổi theo, “Đợi chút.”

 

Chương Vận Nghi sớm đã nghe thấy tiếng bước chân anh đuổi theo, mắt môi đều cong lên, đợi anh nói xong hai chữ này, mới giả vờ ngơ ngác khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, “Hả?”

 

“Tớ đi đến căng tin.” Ánh mắt anh vẫn né tránh, “Cậu ăn gì, tớ có thể mua giúp.”

 

“Không cần đâu, không có thời gian ăn, để đó lại nguội, tớ vẫn nên đi ăn với chị Giai sau giờ tự học thì hơn.”

 

“Được.”

 

Anh gật đầu, vẫn muốn nói thêm vài câu, ví dụ như, tin nhắn tối qua của cậu, tớ đã trả lời rồi…

 

Nhưng rất nhanh đã nhận ra mỗi giây anh làm cô chậm trễ, thì cô sẽ bỏ lỡ một công thức.

 

Trời lạnh như vậy mà cô còn phải dậy sớm, vốn đã rất khó khăn.

 

“Vậy tớ đi đến căng tin đây.” Lần này nói xong anh cũng không dừng lại nữa, chào tạm biệt cô, quay người đi thẳng đến căng tin, dù hôm nay có khác biệt, nhưng việc cần làm vẫn như cũ, cô đi học bài, còn anh thì đi mua bánh bao.

 

Chương Vận Nghi hớn hở đến đường chạy bằng nhựa, tóc bị gió thổi tung bay.

 

Ngoài cô ra, còn có thể thấy vài bạn học lớp khác, càng gần đến kỳ thi đại học, càng có nhiều học sinh cố gắng hết sức, họ đều đang cùng rèn luyện cùng một loại thép cứng rắn không gì phá vỡ được, để bước lên con đường tương lai.

 

Người tuy ít, nhưng không khí vẫn rất sôi động, Chương Vận Nghi như được tiếp thêm năng lượng, những công thức trước đây từng cảm thấy rất khó, bây giờ lại lần lượt hiện ra, vô cùng trơn tru, cô muốn cảm thán một tiếng, Chương Vận Nghi à, mày đúng là một thiên tài mà!

 

Trên đường chạy, cô lại gặp cô gái tóc ngắn đã cho cô kẹo mềm hôm trước, lập tức gọi một tiếng, “Xin chào ~”

 

Cô gái tóc ngắn dừng lại, ngơ ngác nhìn cô.

 

Không gọi tên, nhưng biết chắc chắn là đang gọi mình.

 

Chương Vận Nghi lấy từ trong túi ra một gói hạt khô đưa cho cô ấy, mắt cười thành vầng trăng khuyết, “Ăn không?”

 

Cô gái tóc ngắn hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười tươi, đưa tay nhận lấy, “Ăn, cảm ơn nhé!”

 

Họ gặp nhau vào rất nhiều buổi sáng, cùng khối nhưng khác lớp, cũng không cần thiết phải làm quen trở thành bạn bè, chỉ cần như bây giờ, có một chút duyên phận và kỷ niệm chung là được rồi.

 

Hai người đi ngang qua nhau.

 

Cô ấy học thuộc môn Chính trị của cô ấy, còn cô học thuộc môn Sinh học của cô.

 

Cô gái tóc ngắn ngoảnh lại nhìn cười, không nhịn được nghĩ, có lẽ cô đã gặp được chuyện rất vui, đúng là tốt quá.

 

 

Chu An Kỳ cùng Đới Giai đến lớp học buổi sáng, vốn đang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài, đi qua hành lang thì thấy Trần Khoát đang đứng ở lan can uống sữa, lập tức tỉnh táo hẳn, cười khúc khích, lục lọi trong túi áo khoác, tìm được một cây kẹo m út vị trái cây.

 

Đới Giai nhíu mày, lập tức muốn giữ cô ấy lại, nhưng làm sao nhanh hơn được vận động viên đã được Chương Vận Nghi công nhận chứ. Cô ấy chỉ kịp nắm lấy không khí ngượng ngùng mà thôi.

 

“Lớp trưởng!”

 

Chu An Kỳ hét lớn một tiếng, Trần Khoát từ từ thu lại ánh mắt nhìn về phía trời đất xa xăm, bình thản nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, không nói gì, đợi cô ấy có chuyện thì nói.

 

“Cậu thấy cái này có quen không?” Chu An Kỳ lấy cây kẹo m út vị trái cây ra lắc lư trước mắt anh, vốn là một túi lớn kẹo m út, đủ các vị, đã bị Chương Vận Nghi mở ra rồi chia cho mọi người.

 

Với câu hỏi kỳ quặc này, đáng lẽ Trần Khoát phải hoang mang, nếu người gửi đồ ăn vặt không phải là anh.

 

Tất nhiên là anh cũng nghe ra được sự trêu chọc của Chu An Kỳ, hơi không thoải mái, nhìn chằm chằm cây kẹo m út hai giây, thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn trời cho mắt thư giãn, vẫn lạnh lùng như thường, vẫn ngầu như cũ.

 

Chu An Kỳ không để ý mà cười khúc khích, “Hôm qua làm Nghi Bảo nhà bọn tớ xách đồ nặng lên lầu, tay bị siết đỏ cả lên.”

 

Trần Khoát nghe thấy từ “Nghi Bảo”, tưởng là nước khoáng.

 

Khi phản ứng lại là đang nói về cô, thì một ngụm sữa suýt nữa đã phun ra, may mà anh kịp che miệng lại, nhưng cũng bị sặc, quay đầu phát ra vài tiếng ho khúc khắc, từ mặt đến cổ đều đỏ lên, lúc nãy càng lạnh lùng bao nhiêu, thì bây giờ càng chật vật bấy nhiêu.

 

Chu An Kỳ cười chết được!

 

Lớp trưởng cũng dễ xấu hổ quá rồi!

 

Đới Giai bất đắc dĩ bước tới, hạ giọng nói: “Chu An Kỳ, đừng nghịch nữa.”

 

Dù sao thì có kẻ phản bội là cô ấy ở đây, đương nhiên là khi quay đầu lại cô ấy sẽ nói ngay với Chương Vận Nghi, đến lúc đó hai người họ lại phải đại chiến gối bông trong ký túc xá cho mà xem.

 

Chương Vận Nghi vui vẻ từ sân vận động trở về lớp học, liếc mắt một cái đã lập tức nhìn thấy Trần Khoát đang ở hành lang, từ góc nhìn của cô, anh đang bị cái nhỏ côn đồ Chu An Kỳ kia ép đến góc tường, thế này mà được à?

 

“Chu An Kỳ!”

 

Trải qua một học kỳ, cô sớm đã kéo thể lực của mình lên, vút chạy đến, “Cậu đang làm gì vậy!!”

 

Chu An Kỳ bị cô kéo ra, vẻ mặt vô tội mà tháo vỏ kẹo m út ra, “Tớ chỉ hỏi lớp trưởng, khi nào thì cậu ấy định đi thu mua siêu thị một lần nữa thôi.”

 

Chương Vận Nghi: “…”

 

Cô và Trần Khoát vội vàng nhìn nhau.

 

Chu An Kỳ thấy đã đạt được mục đích thì cũng thỏa mãn, kéo Đới Giai vào lớp học, dọn chỗ cho hai người họ.

 

Tuy nhiên, hành lang lúc này có người qua lại, tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng vang lên, Chương Vận Nghi và Trần Khoát đều không có cơ hội nói chuyện với nhau, phản xạ tự nhiên là bước vào lớp, chỉ là lần này anh đi theo sau cô từ cửa sau.

 

Vị trí của anh gần cửa trước hơn, đi cửa sau thực ra là đi đường vòng.

 

Hai người giữ khoảng cách, nhưng lại có sự ăn ý không lời, sau khi cô ngồi xuống, anh thả chậm bước chân lại, mắt nhìn thẳng, trên mặt không có biểu cảm gì thừa thãi, cũng không cúi xuống nhìn, nhưng lại đặt chính xác quả trứng mua thêm lên bàn cô, tay trống rỗng, không biết để đâu, nên vừa xoa cổ vừa thản nhiên trở về chỗ ngồi.

 

Con người ấy mà, một khi đã chột dạ thì quả nhiên là xong đời rồi.

 

Chương Vận Nghi như kẻ trộm liếc nhìn xung quanh, phát hiện không ai để ý, lập tức nắm lấy quả trứng còn nóng hổi, sau đó giấu vào ngăn bàn.

Bình Luận (0)
Comment