Nhân lúc giáo viên chưa đến, Chương Vận Nghi mở cặp sách, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt đặt lên bàn sau, Thẩm Minh Duệ đang chống cằm ngủ gật, bị hành động này của cô làm cho giật thót cả người, không chắc chắn hỏi: “Chị đại, chơi tất tay như vậy, cậu muốn tôi giúp cậu giải quyết ai đây?”
“Lương tâm của cậu chỉ có chừng này thôi à.”
Tâm trạng của Chương Vận Nghi đang tốt, nên cũng không so đo với cậu ấy, “Ăn đi, đừng có tò mò nữa!”
Thẩm Minh Duệ cảnh giác ôm mấy gói đồ ăn vặt vào lòng, việc đầu tiên làm là kiểm tra từng cái hạn sử dụng một.
Không khéo là trong ký túc xá để quá hạn rồi mới ban phát cho cậu ấy cũng nên.
Từ Thi Thi cũng uể oải ngồi phịch xuống, liếc nhìn bạn cùng bàn, chỉ cảm thấy chị gái này lại bắt đầu phát bệnh rồi, hai tay thò vào ngăn bàn không biết đang làm gì, thật sự là quá tò mò, cô ấy cúi người lại gần định xem trộm, nhưng lại ngửi thấy mùi trứng.
Chương Vận Nghi cũng có chút bản lĩnh.
Cứ như vậy mà bóc vỏ trứng xong, nhân lúc giáo viên cũng buồn ngủ đến nỗi nheo mắt lại, cô trốn dưới chồng sách cao ngất, nhanh chóng ăn ngấu nghiến hết một quả trứng.
Không còn cách nào khác, thật sự là quá đói rồi.
“Lại ăn mảnh rồi!” Từ Thi Thi lên án mạnh mẽ hành vi này của cô, “Lần trước tớ còn chia cho cậu một cây que cay nữa cơ mà!”
Chương Vận Nghi cười bí ẩn, đừng nóng vội, cô ngoắc ngón tay ra hiệu đối phương lại gần, trong cặp sách toàn là đồ ăn vặt Từ Thi Thi thích, cô lại giả vờ nghiêm túc hỏi: “Trả lời tớ đi, đây là cái gì?”
Từ Thi Thi vốn còn hơi ngơ ngác, thấy cô lộ ra biểu cảm tiểu nhân đắc chí như vậy, lập tức hiểu ra, cười khẽ: “Ồ, cậu ấy mua đúng không?”
Đúng vậy!
Chương Vận Nghi đang định gật đầu điềm tĩnh, ai ngờ cô giáo Từ đã trực tiếp hỏi một câu đánh gục cô luôn, “Mau nói đi, kỹ thuật hôn của lớp trưởng thế nào he he he?”
“???” Cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, trợn tròn mắt, nghẹn họng, suýt nữa ngã lăn quay đất không ngồi dậy nổi.
Thấy Từ Thi Thi vẫn đang cười khúc khích nhìn mình, cô lạnh lùng đưa tay đẩy khuôn mặt đáng ghét này ra, “Hoặc là tớ đi rửa tai, hoặc là cậu đi rửa não đi.”
“Tớ khuyên cậu nên đi rửa tai đi.” Từ Thi Thi nói, “Cậu biết tại sao không? Bởi vì tai cậu đỏ rồi.”
Những người bạn thân thiết với Chương Vận Nghi đều biết.
Khi cô xấu hổ, mặt chưa chắc đã đỏ, nhưng tai chắc chắn sẽ đỏ lên.
“Cô Triệu đến rồi.” Chương Vận Nghi giả vờ căng thẳng hạ giọng nói.
Từ Thi Thi vừa rồi còn đắc ý, một giây sau đã sợ hãi, trong miệng tự động bật ra từ vựng, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn được nữa.
Từ Thi Thi như cái máy học thuộc mười mấy từ vựng, sau đó phát hiện mình đã bị lừa, lập tức tức giận.
Chương Vận Nghi khẽ hừ một tiếng, không muốn để ý đến cô ấy nữa, bất kỳ ai cũng không được làm ảnh hưởng đến quyết tâm tu hành của cô, cô loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, tập trung học thuộc kiến thức, toàn khối đã lần lượt bước vào giai đoạn ôn tập thứ hai, còn chưa đầy một tháng nữa sẽ tiến hành thi thử lần một, cô đang suy nghĩ xem mỗi ngày có nên dậy sớm thêm mười phút nữa không.
Hoặc là cô có thể hỏi ý kiến của một số người.
Ví dụ như lớp trưởng chẳng hạn.
Giờ tự học buổi sáng dài đằng đẵng, đa số các bạn đều đang cắn răng chịu đói học bài, nhưng không còn cách nào khác, cơn đói khiến người ta tỉnh táo, cô Triệu như ma quỷ còn nói, ăn no rồi người ta sẽ cảm thấy uể oải, chỉ muốn ngủ. Khi nói câu này, dường như nhớ đến học sinh ưu tú của mình đều ăn sáng trước giờ tự học, nên cô ấy lại bổ sung thêm một câu, một số ít người, một số cực ít người, trời sinh năng lượng dồi dào, không nằm trong phạm trù này.
Tiếng chuông vừa vang lên, các bạn học vốn như cà tím bị sương đánh đều lần lượt hồi sinh, tranh nhau chạy thẳng đến căng tin tiếp sức.
Chương Vận Nghi luôn cảm thấy cảnh tượng này rất giống đang quay phim zombie.
Không may, cô cũng là một trong số đó.
Cô và Đới Giai xuống cầu thang, gặp Trần Khoát đang ôm bóng rổ, cầu thang lúc này rất đông người, thấy cô nhìn qua, anh giải thích: “Đi khởi động một chút.”
Chủ yếu là tối hôm qua ngủ không ngon.
Anh cũng không biết mấy giờ mình mới ngủ, dù hôm nay nhiệt độ không cao, nhưng anh đi đánh bóng vận động một chút, mới có thể tỉnh táo vượt qua bốn tiết học buổi sáng được.
“Vậy cậu nhớ chú ý nhé.” Có những lời cô rất tự nhiên mà nói ra, “Cố gắng tránh vận động mạnh.”
Trần Khoát theo phản xạ mà ôm chặt quả bóng hơn, “Ừ, biết rồi.”
Bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, họ cũng chia tay, Chương Vận Nghi và Đới Giai đi đến căng tin, anh đi đến sân bóng rổ.
“Đói chết mất!” Chương Vận Nghi mua tào phớ nóng hổi, kết hợp với bánh cuốn thịt heo, ăn rất mãn nguyện, cô bình luận, “Bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ!”
Đới Giai cười mà không nói gì cả.
Rõ ràng hôm kia cũng ăn món này, đầu bếp căng tin đâu có đổi người đâu.
Ôm cái bụng đói bước vào, ăn no căng bước ra, Chương Vận Nghi lại kéo Đới Giai đến siêu thị, mua một cốc trà sữa hương lúa mạch, đến mùa đông, các loại đồ uống khác hầu như đều không bán được, chỉ có loại trà sữa này là bán rất chạy.
Đổ nước nóng vào, cầm trên tay rất ấm.
Hai người bước ra khỏi siêu thị, dù không ai nhắc, nhưng Đới Giai vẫn biết cô định đi đâu, cũng không hỏi, đi theo đến sân bóng rổ.
Trần Khoát vẫn rất nổi bật, anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo hoodie mà dẫn bóng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gọn, đồng thời cũng lộ ra chiếc băng cổ tay màu trắng.
Chương Vận Nghi: “…”
Cô khẽ nhỏ giọng hỏi bạn mình, “Cậu có cảm thấy hơi…”
Đới Giai chu đáo bổ sung, “Ngượng ngùng?”
Hai người nhìn nhau, gật đầu.
Chương Vận Nghi ngượng cho bản thân, Đới Giai ngượng thay cho Trần Khoát.
“Yên tâm đi.” Đới Giai rất nghĩa khí nói, “Chuyện này tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết đâu. Đợi đã, cậu có nói với cậu ấy không?”
“Tại sao phải nói?” Chương Vận Nghi xuỵt một tiếng, “Tớ tuyệt đối sẽ không nói đâu.”
Đới Giai: “Ủng hộ!”
Trần Khoát rất nhanh đã chú ý đến Chương Vận Nghi, nói với đồng đội tạm thời một tiếng rồi rời sân, chạy bộ đến trước mặt cô, sau khi khởi động, anh giống như ôm một ngọn lửa, trên mặt vẫn giữ biểu cảm không lạnh không nóng, nhưng giữa chân mày lại nhiều thêm một tia thoải mái.
Chương Vận Nghi trực tiếp đưa cốc này cho anh.
Cô cảm thấy trời lạnh như vậy, nước khoáng bình thường và nước đá chẳng khác gì nhau cả, lạnh chết người.
Trần Khoát khựng lại, hơi bất ngờ, nhưng vẫn đón lấy.
Đới Giai khoác tay Chương Vận Nghi, mặt tươi cười, giữ im lặng, làm một tấm phông nền xuất sắc.
“Ăn nhiều quá.” Trong lòng Chương Vận Nghi không hứng thú lắm với việc xem bóng rổ, nếu đang rất rất rảnh rỗi, trên sân lại có trai đẹp tươi non mơn mởn thì cô mới có thể ngó nghiêng một chút, nhưng bây giờ thời tiết như thế này, đứng trong gió quá lạnh, lại còn rất ngốc nghếch, “Bọn tớ chỉ đi dạo thôi.”
Trần Khoát ừ một tiếng, lại hỏi cô, “Trưa nay cậu có muốn ăn đá bào đậu đỏ không, để tớ ra phố sau mua cho.”
“Để sau đi, bây giờ tớ đang no quá.”
“Được.”
Sau đó bọn cô rời đi, hai người bạn thân thiết như hình với bóng tay trong tay, không biết đang nói chuyện gì, dựa vào nhau rất gần. Trần Khoát thu ánh mắt lại, lòng bàn tay bị cốc trà sữa này làm nóng lên, anh rũ mắt nhìn phần giới thiệu trên cốc giấy, anh không thích uống trà sữa, quá ngọt, nhưng mà…
Anh do dự vài giây, thật sự không muốn lãng phí tấm lòng của cô, hơi cúi đầu, dùng ống hút uống một ngụm.
Không có vị đường hóa học như tưởng tượng.
Anh hơi bối rối, mở nắp cốc ra, bên trong không phải trà sữa, chỉ là một cốc nước trắng hơi nóng mà thôi.
Một bên khác, trong túi Đới Giai có một gói bột, còn có gói thạch dừa, nhìn Chương Vận Nghi đang ngửa mặt tắm nắng, không nhịn được cười, “Đúng là may mắn mà.”
Nghe thấy câu cảm thán này, Chương Vận Nghi nghiêng đầu lại, “Tớ cũng cảm thấy rất may mắn, lại tìm được chỗ có thể tắm nắng thế này!”
Ý tớ nói không phải là cái này, Đới Giai khẽ cười.
-
Sau khi vào đông, Chương Vận Nghi đã hủy bỏ hoạt động ngủ trưa, mùa hè còn được, ngủ một giấc dậy người rất tỉnh táo, mùa đông ngủ trưa ngược lại là một cực hình, chăn lạnh lẽo, vừa ấm lên một chút thì chuông báo thức đã vang lên, thà không ngủ còn hơn.
Ăn trưa xong thì cô trực tiếp về lớp.
Trong lớp cũng có một số bạn đang đọc sách làm bài tập, yên tĩnh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, chuẩn bị một lúc rồi lao đầu vào biển đề, một đề thi thì ít nhiều gì cũng đều có câu không làm được, cứ để đó đã, đợi làm xong những câu biết làm rồi mới từ từ vật lộn sau.
Gặp phải câu không làm được thì dù lật sách vở và ghi chép cũng không xong, chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ, cô ngẩng đầu muốn xem trong lớp có học sinh giỏi nào có lòng hảo tâm không, đột nhiên ánh mắt liếc thấy bàn sau có người, lúc này ai cũng có thể đến lớp tự học, duy chỉ có Thẩm Minh Duệ là không.
Thẩm Minh Duệ luôn đến đúng giờ.
Cô quay đầu nhìn lại, đối mặt với Trần Khoát đang đeo tai nghe nghe nhạc.
“Cậu…” Cô vô cùng kinh ngạc, tròn xoe mắt.
Trần Khoát tháo một bên tai nghe ra, “Có câu nào không hiểu không?”
Chương Vận Nghi chỉ cảm thấy bó tay với anh, rõ ràng là trưa nay gặp ở căng tin, anh và Phí Thế Kiệt cùng mấy người ăn cơm xong, nói là sẽ về ký túc xá, sao lại lặng lẽ ngồi phía sau cô thế này rồi?
“Có!” Cô nói xong, rồi đưa đề thi, bút và vở nháp cho anh, cô cũng hoàn toàn quay người lại, chăm chú nghe giảng.
Trần Khoát cũng không muốn làm phiền các bạn khác, giọng nói rất nhỏ và trầm, may là bọn họ ngồi gần, cô đều có thể nghe được, lời anh nói trong ngày Lễ Tình nhân đúng là quá khiêm tốn, đâu chỉ là mỗi môn đều biết một chút, cô cảm thấy dường như không có câu nào làm khó được anh cả.
Chỉ mấy câu mà đã giảng hết gần nửa tiếng, Chương Vận Nghi không khách khí với anh chút nào, gặp chỗ không hiểu thì cô lập tức hỏi luôn.
Dường như sau ngày hôm đó, cô cũng không lo anh sẽ chê cô ngốc nghếch nữa.
“Cậu đã đọc sách làm bài rất lâu rồi.” Trần Khoát uống một ngụm nước, “Có thể ra ngoài nhìn cảnh gần cảnh xa, nhìn màu xanh, để mắt nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Thực ra buổi chiều sẽ có bài tập thể dục cho mắt, nhưng cô phát hiện dường như anh thích ngắm nhìn cảnh xa hơn.
Cô dọn dẹp bàn học gọn gàng, lén lút đi theo anh, một trước một sau rời khỏi lớp học, giờ nghỉ trưa, toàn bộ tòa nhà giảng đường đều yên tĩnh, họ đến phía bên kia, đứng trước lan can hành lang, cùng nhìn lên bầu trời.
“Hôm nay cậu có đi học thêm không?” Trần Khoát hỏi.
“Có chứ.” Cô thở dài, “Bây giờ tớ đã chuyển sang lớp luyện thi rồi, hy vọng sẽ có chút hiệu quả…”
“Vậy…” Anh bình tĩnh hỏi, “Tan học có đi chung xe không, nhà tớ cũng ở gần đó mà.”
Chương Vận Nghi cũng đoán được là anh sẽ nói đến chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn từ chối khéo léo, “Hôm nay không được rồi, tớ với chị Giai đã hẹn đi ăn đồ ngon, tiện thể mua thêm vài thứ rồi.”
Trần Khoát im lặng một lúc, “Vậy à.”
“Ừ.” Chương Vận Nghi giả vờ chuyển hướng ánh mắt nhìn cây cối dưới lầu, khi cúi đầu, cũng che giấu thành công nụ cười trên mặt.
…
Tiếng chuông tiết thứ tư vừa vang lên.
Chương Vận Nghi đã thu dọn xong cặp sách, giáo viên vừa rời đi, cô đã lập tức đứng dậy nhiệt tình gọi Đới Giai, “Chị Giai, nhanh lên nhanh lên!”
“Đến đây!”
Đới Giai ôm cặp sách gặp cô ở hành lang, hai cô gái rất thân thiết, tay trong tay, không biết đang vội làm gì, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Dường như từ đầu đến cuối đều chẳng hề nhìn anh bạn thân của cậu ấy lấy một cái, Phí Thế Kiệt sung sướng khi người gặp họa mà nghĩ, quay đầu nhìn lại, người anh em đã bình tĩnh thu lại ánh mắt vừa rồi còn đang nhìn chằm chằm người nào đó bên ngoài lớp học, cậu ấy vui vẻ nói, “Ăn ngay nói thật, quan hệ của cậu ấy với Đới Giai đúng thật là quá tốt, tôi còn tưởng hai người họ là chị em ruột nữa cơ. Sao con gái có đi vệ sinh thôi mà cũng phải hẹn nhau cùng đi vậy?”
Trần Khoát liếc cậu ấy một cái, “Cậu quản rộng quá nhỉ.”
Phí Thế Kiệt tiếp tục chọc anh, “Hai người họ còn ăn chung một tô mì gói nữa cơ.”
Trần Khoát giả vờ không nghe thấy, thu dọn sách vở.
Nhìn anh chịu thiệt, Phí Thế Kiệt càng hăng hơn, “Hai người họ còn ăn chung một phần đá bào đậu đỏ nữa, đúng rồi, món đó còn là do cậu mua, ha ha ha.”
Trần Khoát mặt không cảm xúc mà cuộn mấy tờ đề thi lại, như đánh chuột chũi, đối với tên phiền phức, lải nhải này, chỉ có thể oánh cho một trận, “Còn lải nhải nữa không?”