Chương Vận Nghi và Đới Giai thở hổn hển ngồi lên xe buýt.
Từ lúc tan học đến giờ học thêm, có khoảng hơn hai tiếng, ngày thường thời gian này khá dư dả, cô có thể đi ra phố sau ăn cơm, rồi thong thả đi xe đến đó, nhưng hôm nay thì không được, cô phải đến trung tâm thương mại gần đó mua đồ.
Đây chính là quyết định mà Chương Vận Nghi đã suy nghĩ mấy ngày mới đưa ra, một ngày cũng không chịu nổi, nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được!
Tầng hầm của trung tâm thương mại này kết nối với ga tàu điện ngầm, rất tiện lợi.
Họ đến tầng hầm ăn nhẹ một chút, rồi thẳng tiến đến cửa hàng đồ thể thao ở tầng bốn.
Điều khiến Chương Vận Nghi thất vọng là, trong cửa hàng đồ thể thao tám mươi phần trăm đều là giày, loại băng cổ tay rất ít, lại còn xấu nữa.
Đới Giai đứng ở nơi xa hơn cười nhìn cô, đèn chiếu trên đầu sáng nhưng không chói, chiếu lên người cô, phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, lúc này Chương Vận Nghi thật sự rất xinh đẹp, cảnh tượng này khiến cô ấy nhớ đến ngày trước Tết Dương lịch, bọn họ đau đầu vì quà sinh nhật.
Lúc đó Chương Vận Nghi chọn quà chỉ để đối phó, đến việc tặng cuốn sách nào cũng là hỏi cô ấy xong rồi tùy tiện mua.
Còn bây giờ, chỉ là chọn một chiếc băng cổ tay thôi mà cũng tỉ mỉ cẩn thận như vậy.
“Chị Giai, cậu thấy cái nào đẹp hơn?” Chương Vận Nghi quay người lại, một tay cầm một chiếc băng cổ tay, màu đen và màu xám, nhíu mày, “Khó quá, thật sự thì tớ thấy đều xấu cả, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn cái ít xấu nhất trong đám siêu xấu thôi!”
Vấn đề này khiến Đới Giai rất khó xử, cô ấy trầm tư, khô khan nói: “Tớ thấy đều như nhau.”
“Vậy đi dạo thêm chút nữa đi?” Chương Vận Nghi không chắc chắn hỏi.
“Được chứ.” Đới Giai sớm đã chuẩn bị tâm lý xả thân vì bạn rồi.
Tuy nhiên sau khi đi dạo một vòng, họ vẫn bực bội quay lại cửa hàng này, Chương Vận Nghi lại so sánh, chọn chiếc màu đen trông dễ nhìn hơn rồi thanh toán, trời đã tối, họ chia tay ở ga tàu điện ngầm, một người đi học thêm, một người về nhà.
Đới Giai vào toa tàu, rất nhanh tìm được chỗ ngồi, việc đầu tiên khi ngồi xuống là lấy tai nghe nghe chương trình radio.
Cô ấy đã hình thành thói quen, sẽ từng chút từng chút một hấp thụ một loại sức mạnh nào đó, có những thứ này, có bạn thân đồng hành, tâm trạng của cô ấy bây giờ cũng ngày càng bình tĩnh, có lẽ thêm một thời gian nữa, cô ấy cũng sẽ như Chương Vận Nghi nói, không còn để ý đến những chuyện đó nữa.
Thò tay vào cặp sách nhưng chạm vào một chiếc hộp nhỏ xinh, cô ấy giật mình, lập tức lấy ra, sau đó ngẩn người, trên hộp dán một mẩu giấy nhớ ——
[Tai nghe bị hỏng một bên rồi thì phải đổi cái mới, tặng cậu nè ^_^]
Vẻ mặt cô ấy hơi kỳ lạ, muốn cười, nhưng cũng có chút cảm động muốn khóc.
Rốt cuộc là Chương Vận Nghi đã lén bỏ vào từ lúc nào vậy. Có lẽ là lúc cô ấy đi vệ sinh, Chương Vận Nghi nói hàng dài quá, sẽ giữ cặp sách giúp cô ấy, cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, vậy ra đây là bất ngờ chuẩn bị cho cô ấy sao?
Cô ấy xoa xoa mũi, cẩn thận mở hộp ra, lập tức dùng tai nghe mới của mình.
Hai tai đều có thể nghe được rồi.
…
Hôm nay tâm trí của Trần Khoát không hoàn toàn đặt ở trò chơi, thỉnh thoảng sẽ phân tâm nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, 7 giờ, 7 giờ rưỡi, 8 giờ…
Sau một pha thao tác sai lầm khiến Vương Tự Nhiên trợn mắt nhìn mình, anh đành không hại người nữa, thoát game, rũ mắt nhìn điện thoại, bật màn hình, rồi tắt đi, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, anh với tay lấy chai nước khoáng trên bàn máy tính, mở nắp, ừng ực uống hết nửa chai, khí thế như đang uống rượu, uống liền một mạch, rồi gửi tin nhắn cho cô: [9 giờ rưỡi tan học hơi muộn, để tớ đưa cậu ra ga tàu điện ngầm nhé?]
Qua mười mấy phút, Chương Vận Nghi đang nghỉ giữa giờ học thêm vui vẻ trả lời: [Được nha.]
Trần Khoát nhìn hai chữ này, nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt dạo quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Tự Nhiên.
Vương Tự Nhiên vừa mới kết thúc một ván, muốn đi mua xúc xích nướng hạ hỏa, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, từ từ quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau với Trần Khoát, trong lòng cậu ấy nổi hết cả gai ốc, “Cậu bị bệnh à, nhìn tôi cười cái gì vậy??”
Nhìn vào mắt anh em quá hai giây, kinh tởm, đáng sợ.
Ông bạn thân này còn cười với mình, đang quay phim kinh dị đấy, nắm đấm đều cứng lại rồi đây này.
Trần Khoát nói: “Thấy cậu dễ thương.”
Vương Tự Nhiên suýt nữa thì nôn ra, “Phát điên cái gì đấy!”
Trần Khoát không so đo với cậu ấy, cầm chai nước và điện thoại định đứng dậy, thong thả nói: “Mấy cậu cứ chơi tiếp đi, tôi có việc phải đi trước.”
Phí Thế Kiệt gõ bàn phím nhanh đến mức sắp tóe lửa, căn bản là không kịp nhìn anh.
Vương Tự Nhiên tháo tai nghe ra, nghi ngờ hỏi: “Đi sao? Sớm thế, cậu có việc gì à?”
“Việc của tôi nhiều lắm.” Trần Khoát nói, “Mấy cậu cũng về sớm đi, thật sự phải đi rồi.”
Vương Tự Nhiên còn lười hỏi, nhưng nghĩ lại, vội vàng lớn tiếng gọi Trần Khoát đang đi như gió, “Khoát, mua giúp tôi xúc xích nướng, vị nguyên bản nhé!”
Phí Thế Kiệt vốn dĩ vừa nãy còn chẳng buồn quan tâm đ ến chuyện bên ngoài, bỗng nhiên dựng thẳng tai lên rồi cũng la lớn: “Tôi lấy hai cây, vì hôm nay cậu đã đánh tôi!”
Trần Khoát khựng lại một chút, không thèm quay đầu nhưng giơ tay ra sau làm dấu OK với hai tên ham ăn kia. Hôm nay tâm trạng tốt, làm việc thiện một lần vậy.
Anh đi đến quầy thanh toán, trả tiền cho ba cây xúc xích nướng rồi nhanh chóng rời khỏi “chiến trường” đầy tiếng gõ bàn phím lách cách. Thời tiết cuối tháng 2 vẫn còn se lạnh, nhưng anh lại chẳng cảm nhận được chút rét nào. Anh đi thẳng đến siêu thị lớn gần đó, bây giờ là hơn 8 giờ tối, đúng lúc đông người.
Đẩy một chiếc xe mua sắm, anh đi loanh quanh từng khu vực, nhưng càng đi lại càng thấy mông lung — mua cái gì bây giờ? Cuối cùng, anh rời khỏi quầy đồ ăn vặt, mấy ngày trước anh đã mua cho cô cả đống rồi, chắc chắn vẫn chưa ăn hết được đâu.
Đứng trước tủ đông lạnh, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu, liên tục mời anh nếm thử cốc sữa chua nhỏ: “Loại này bán chạy nhất đấy, cháu xem, bên trong còn có cả dâu tây cắt nhỏ nữa, chua chua ngọt ngọt!”
“Không cần, cảm ơn, cháu không uống.”
Trần Khoát từ chối mà mặt không chút cảm xúc nào.
Nhân viên bán hàng cứ tưởng là không có hy vọng rồi, ai ngờ chàng trai trông có vẻ lạnh lùng này lại trực tiếp đưa tay lấy một vỉ sữa chua bỏ vào xe đẩy. “...”
Anh đẩy xe đến khu trái cây. Lời của nhân viên bán hàng chợt khiến anh nảy ra ý tưởng — đi chọn một hộp dâu tây thật ngon vậy.
…
Chương Vận Nghi đang theo học lớp ôn thi cấp tốc tập trung vào khối khoa học tự nhiên, học phí cũng cao hơn, nhưng giáo viên đều rất giỏi, đặc biệt là giáo viên dạy Vật lý, không hổ danh là giáo viên già đã có mấy chục năm kinh nghiệm giảng dạy. Trong giờ học, cô hoàn toàn không dám lơ là dù chỉ một giây, vì số tiền mà bà Doãn bỏ ra cho cô học hành quả thật là không hề ít.
Không thể phủ nhận, năm cuối cấp ba này vô cùng vất vả, nhưng cô cũng đã dần thích nghi với cuộc sống đơn giản đến mức nhàm chán như vậy. Không cần nghĩ ngợi quá nhiều, thế giới ngoài kia có bao nhiêu ồn ào cũng chẳng liên quan gì đến cô, chỉ cần vùi đầu vào học là được. Đề bài rất khó, nhưng dù khó thế nào, nó vẫn có đáp án. Chính vì thế, giải bài cũng trở thành một niềm vui — cảm giác thành tựu khi tìm ra đáp án thực sự rất tuyệt vời.
Tan học, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về mấy dạng bài kinh điển mà thầy giáo giảng. Khi bước ra khỏi tòa nhà, cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua khiến cô khẽ rùng mình. Ngẩng đầu lên, cô lập tức trông thấy Trần Khoát đang đứng cách đó không xa.
Không biết anh đã đến từ lúc nào.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, tay cầm điện thoại chăm chú chơi cái gì đó.
Chương Vận Nghi dừng lại, vốn định nhón chân lén lút bước đến dọa anh một chút, nhưng rất tiếc, cô không phải người duy nhất háo hức về nhà. Mấy bạn học cùng lớp ôn thi cũng vừa tan học, vừa thấy cô đã lập tức lớn tiếng gọi: “Chương Vận Nghi, đi chung không? Có muốn ghép xe không?”
Vừa nghe thấy tiếng gọi, Trần Khoát đang chuyên chú chơi trò chơi chọn số đã lập tức ngẩng lên nhìn cô.
“Hôm nay không đi chung đâu!” Chương Vận Nghi quay đầu lớn tiếng đáp lại đám bạn. Dù không học chung trường, nhưng sau một học kỳ cùng nhau ôn thi, bọn họ cũng xem như có tình bạn cách mạng. Những ai cùng đường thường sẽ ghép taxi đi chung, tính ra cũng không đắt hơn tàu điện ngầm là bao.
Nói xong, cô lập tức chạy đến bên cạnh Trần Khoát, giọng điệu so với khi nãy bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Cậu đã đợi lâu chưa?”
Trần Khoát không để lộ cảm xúc, liếc nhìn mấy người bạn học của cô, có cả nam lẫn nữ, người vừa gọi cô ghép xe là một nam sinh.
Nam sinh kia cũng bất ngờ nhìn lại anh, vài giây sau, môi khẽ mím lại, có vẻ không vui.
“Vừa đến thôi.” Trần Khoát hạ giọng trả lời.
Chương Vận Nghi nửa tin nửa ngờ, nhưng không truy hỏi thêm: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Trần Khoát thu lại ánh nhìn, sánh bước bên cô, đồng thời mở túi nilon trong tay ra để cô xem: “Mua ít đồ ăn cho cậu này.”
“Đồ ăn?” Chương Vận Nghi bất ngờ, không khách sáo với anh mà cúi đầu lục lọi trong túi. Có sữa chua, một hộp dâu tây và một cái bánh mì. Lúc chiều vội vàng đi mua băng cổ tay, cô chỉ kịp ăn một phần chả viên với một bát mì chua cay, bây giờ bụng đã đói đến mức dán cả vào lưng rồi.
Cô cầm lấy bánh mì, vội vàng xé lớp bao bì trong suốt ra, không chờ được mà cắn ngay một miếng to, mắt sáng lên: “Ngon quá!”
Trần Khoát khẽ nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Mua đại thôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, tốc độ đi của anh vốn rất nhanh cũng dần dần không tự chủ được mà chậm lại, sóng vai với cô.
“Ngày mai mấy giờ thì cậu học xong?” Anh hỏi.
“Từ 1 giờ rưỡi đến 4 giờ.” Nói xong, Chương Vận Nghi thấy anh lại im lặng, bèn tinh ý nói thay điều anh đang nghĩ: “Còn cậu thì sao? Thường thì mấy giờ cậu sẽ quay lại trường? Nếu trùng giờ thì đi chung nhé?”
Nghe vậy, Trần Khoát thở phào nhẹ nhõm một ơi.
Có những lời thực ra nói ra cũng chẳng có gì, nhưng trước khi thốt lên lại phải suy nghĩ mãi, cân nhắc đi cân nhắc lại.
Cũng may mà cô cũng muốn đi cùng anh.
Anh giãn chân mày, đáp: “Trùng giờ đấy.”
“Vậy hứa rồi nhé, đi chung đó.”
“Ừ.”
Cô nhìn dải cây xanh bên phải, anh nhìn con đường lớn bên trái, cả hai đều muốn che giấu nụ cười đang lấp ló trên môi.
“Tớ đi vào đây, cậu cũng mau về nhà đi.” Đến cửa ga tàu điện ngầm, Chương Vận Nghi vẫy tay với Trần Khoát. Đoạn đường ngày thường thấy dài như vậy, sao hôm nay lại ngắn thế nhỉ? Ngắn đến mức cô còn chưa kịp uống hết hộp sữa chua đã đến nơi rồi, đúng là là vô lý mà!
Trần Khoát gật đầu, nhưng không quay người rời đi ngay mà đứng đó nhìn cô xuống thang cuốn.
Nhưng bất ngờ là, cô lại quay trở lại. Ga tàu này chỉ có thang cuốn đi xuống, muốn đi lên chỉ có thể leo cầu thang bộ dài dằng dặc.
Cô mất kiên nhẫn leo hai, ba bậc một lần, trông có vẻ khá vội vàng.
Anh không biết cô có chuyện gì, nhưng cơ thể đã phản ứng trước cả lý trí, lập tức bước xuống. Một người đi lên, một người đi xuống, chẳng mấy chốc đã gặp nhau.
“Cái trí nhớ này của tớ đúng là không cứu nổi nữa rồi.” Cô chép miệng đầy ảo não, lấy từ túi ra một chiếc băng cổ tay màu đen đưa cho anh: “Cái này là tớ mua sau giờ học hôm nay, tớ thấy nó hợp với cậu hơn cái cũ, mong là cậu sẽ thích.”
Cho nên hứa với cô nhé, đã có cái này rồi thì đừng bao giờ để cô thấy anh đeo cái băng cổ tay trắng kia nữa, được không?
Được chứ?
Được rồi, anh vẫn đang thở, tức là anh đồng ý rồi.
Trần Khoát hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào chiếc băng cổ tay trong tay mình. Nhịp tim bỗng chững lại một giây. Sao tự dưng... cô lại tặng quà cho anh nữa thế?