Chương Vận Nghi cuống cuồng lục lọi trong cặp sách và ngăn bàn, cuối cùng cũng tìm được một chai nước rửa tay khô nhỏ xinh, là lần trước cô cùng Đới Giai đi mua ở cửa hàng lưu niệm, không ngờ là ngày cần dùng đến lại đến nhanh như vậy.
Trong lòng cô như có một chú nai nhỏ đang nhảy nhót.
Cô chưa từng than thở với anh về việc đổ thùng rác, lịch trực nhật là do anh sắp xếp, dù biết tính cách anh sẽ không xóa tên cô khỏi danh sách, nhưng cô vẫn không muốn cho anh tín hiệu sai lầm.
Vậy anh để ý thấy cô ghét đổ rác từ khi nào nhỉ?
Cô lén lút suy nghĩ, càng bất ngờ hơn khi anh lại không nói một lời nào, lặng lẽ thay cô trực nhật.
Đôi mắt Chương Vận Nghi sáng lấp lánh, chống cằm, nhìn về phía chiếc bàn trống, rất muốn nhắn tin hỏi anh một câu, nhưng cô vẫn kìm lại được. Đây là quy tắc cô tự đặt ra gần đây, chỉ sau giờ tan học mới được động vào điện thoại.
Hơn nữa, việc này cô còn hùng hồn nói với anh, ý là muốn ám chỉ nếu cô không kịp trả lời tin nhắn, thì chắc chắn là do cô chưa nhìn thấy được…
Ai mà biết được lúc đó anh lại nhướng mày, chẳng nói gì, vẻ mặt trông rất thèm đòn, như thể không tin cô sẽ làm được.
Sao cô có thể để một cậu con trai cấp ba xem thường chứ?
Nhịn đã!
Cô thấy anh vẫn chưa về, lập tức cầm chai xịt rửa tay khô đứng dậy, giả vờ như vô tình đi tìm Đới Giai, bởi vì bàn học của Đới Giai cũng gần chỗ anh lắm.
“Có chuyện gì à?” Đới Giai thấy cô lại gần, thắc mắc hỏi.
“Cậu đã làm đề Sinh học chưa?”
“Làm rồi.”
“Giỏi quá ha!”
“…”
Đới Giai để ý thấy ánh mắt cô cứ láo liên, nhìn theo hướng đó thì thấy bàn của Trần Khoát, cô ấy mím môi cười, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Tìm cậu ấy hả?”
Bị vạch trần, Chương Vận Nghi cũng cười, gật đầu thoải mái, đưa tay lên môi ra hiệu “suỵt”.
Cô từ từ di chuyển, nhanh chóng đặt chai xịt rửa tay lên bàn của Trần Khoát. Học kỳ trước, cô hay viện cớ này nọ để tìm anh tán gẫu, nhưng từ khi trong lòng có chút chột dạ, cô lại vô thức tránh mặt anh trong lớp, mà anh cũng vậy.
Hôm đó, học sinh trực nhật được phép đến lớp muộn hơn chút.
Trần Khoát đang trong nhà vệ sinh, rửa tay hết lần này đến lần khác. Phí Thế Kiệt đứng bên cạnh cũng thế, may mà đã sang tháng 3, thời tiết ở Giang Châu đã ấm lên, nước không còn lạnh buốt nữa, nhưng vẫn có cảm giác như trên tay còn sót lại mùi gì đó.
Phí Thế Kiệt lười chửi anh thêm nữa, đã chửi mệt rồi, muốn để miệng nghỉ ngơi, chỉ hận bản thân kết bạn không cẩn thận, sao ngày xưa lại không nhận ra thằng nhãi này có ngày vì gái mà bán đứng bạn bè như thế này chứ.
“Đi thôi.”
Trần Khoát co gối đá nhẹ vào mông cậu ấy, lười biếng nói: “Thế này đi, tôi sẽ mua cho cậu thêm một chai nước ngọt nữa, được chưa?”
“Cậu nghĩ một chai nước ngọt là có thể đủ xoa dịu vết thương lòng của tôi à?”
Phí Thế Kiệt giơ tay làm dấu số hai: “Phải hai chai mới được.”
Trần Khoát bị cậu ấy chọc cười, hai người hất nước lên nhau, đùa nghịch một lúc, rồi đeo găng tay dùng một lần, xách thùng rác về lớp. Từ khi bắt đầu ôn tập đợt hai, giáo viên các môn đều ra đề có mục tiêu rõ ràng, ngày nào cũng là đống đề làm không xuể, vừa chán vừa căng thẳng, nên ngay cả học sinh giỏi như Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cũng chẳng muốn lãng phí chút thời gian nào.
Vừa tháo găng tay vứt vào thùng rác, Trần Khoát về chỗ ngồi, nhìn thấy chai xịt rửa tay nhỏ xinh.
Cái chai nhỏ xíu, một tay anh đã có thể nắm gọn, nhét vào túi, tâm trạng tốt đến mức tự nhẩm hát trong đầu.
Phí Thế Kiệt mở đề ra, nhíu mày đọc câu hỏi, bị ai đó huých cùi chỏ, bực mình liếc mắt sang nhìn, thấy Trần Khoát cầm chai xịt rửa tay khô. Chưa kịp nghĩ nhiều, cậu ấy đã giơ tay ra, lòng bàn tay mát lạnh, lập tức gắt gỏng: “Cậu không thể xịt nhiều thêm một chút được à?”
Xin hỏi là cái này đắt lắm sao, làm bằng vàng hả?
Trần Khoát bình thản đáp: “Không thể.”
Xịt được nhiêu đây là đã nể tình anh em sống chết có nhau với lão Phì rồi đấy.
…
Không cần giáo viên các môn nhắc đi nhắc lại, Chương Vận Nghi, thân là người từng trải qua, đã quá hiểu ba kỳ thi thử trước kỳ thi đại học chính thức quan trọng như thế nào. Càng đến gần ngày thi, cô Triệu càng không muốn gây áp lực cho bọn cô, nhưng vẫn không nhịn được mà tận tình khuyên bảo dặn dò, chỉ muốn thay cả đám đi thi luôn cho rồi. Thi thử không phải để nhìn điểm, mà là nhìn xếp hạng – thứ hạng không chỉ trong khối mà là cả Giang Châu.
Mấy ngày thi không phải tự học buổi tối, nhưng chẳng mấy ai ngủ sớm được. Cuối tháng 3, gió đêm đã không còn lạnh nữa, nên sân trường nhộn nhịp hẳn, người thì đi dạo cho khuây khỏa, còn nhiều người hơn thì tranh thủ ôn bài. Chỉ ai ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được, mọi cảnh căng thẳng trước kỳ thi đại học trong phim ảnh chẳng thể nào sánh bằng một nửa thực tế.
Dưới ánh đèn sân thể dục không quá sáng, may mà có những vì sao trên bầu trời lấp lánh, chiếu rọi con đường dưới chân họ.
Chương Vận Nghi vẫn đang miệt mài ôn tập những điểm quan trọng mà giáo viên đã gạch ra, ngay cả trong mơ cũng không ngừng làm đề.
Trần Khoát không cho cô mang sách theo. “Ánh sáng yếu lắm, đọc sách hại mắt. Cậu cứ nhớ là được, chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ, tìm trong đầu tớ nhanh hơn cậu tự tra nhiều.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, một sự bình thản đến từ cảm giác tự tin tuyệt đối. Anh chắc chắn mình có thể nắm rõ từng kiến thức trong sách giáo khoa.
Chương Vận Nghi không chịu nổi kiểu ngạo mạn này trước mặt cô, nên nhất quyết không tin, cố lục lọi tất cả vốn liếng trong đầu để phản công đánh bại “sư phụ già”. Nhưng cuối cùng, “sư phụ già” còn chưa bị đánh bại, mà bản thân cô đã tức đến mức mặt sắp biến dạng vì ghen tị. Dù vậy thì cô vẫn phải thừa nhận rằng, có anh ở bên cạnh giúp hệ thống lại kiến thức, việc học của cô hiệu quả hơn nhiều so với tự mình loay hoay.
“Làm sao thế?” Thấy cô im lặng, anh hỏi.
Chương Vận Nghi ưỡn thẳng lưng, giấu tay ra sau để anh không thấy cô đang đảo mắt, “Tớ đang suy nghĩ, làm sao để ăn cắp hết đống kiến thức trong đầu cậu cho mình!”
Trần Khoát sững người, rồi bật cười. Anh nhìn ra được mấy ngày nay cô trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất lại rất căng thẳng, căng đến mức một ngày uống liền hai cốc cà phê. Anh cũng không biết phải làm sao để cô thả lỏng và vui vẻ hơn. Nghĩ ngợi một lát, anh cúi đầu xuống, nghiêm túc nói: “Được, cứ lấy hết đi.”
“Cậu đã nói đấy nhé, đừng có mà hối hận!”
Nhìn cái đầu thông minh ngay trước mặt, lòng cô thật sự vô cùng ngứa ngáy. Trong mắt lóe lên tia tinh nghịch, cô nhanh như chớp mà búng một cái vào trán anh. Hình như anh bị búng đến ngơ ra, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa cười lớn. Gió đêm mang theo hơi ấm thổi tung mái tóc cô, thoải mái cực kỳ!
Sướng quá đi mất!
Cho dù cả đời này anh cũng không thể nào làm ông chủ của cô nữa, nhưng thế này chẳng phải cũng tính là cô đã “đánh” ông chủ một cái, lật ngược thế cờ sao?
Trần Khoát vẫn đứng yên tại chỗ, nhíu mày xoa xoa trán, vẻ mặt bất lực, nhưng vẫn bước theo cô.
Cô chạy, anh đi.
Dần dần, cô cũng không chạy nữa mà chờ anh. Khoảng cách giữa họ cứ thế rút ngắn lại, cho đến khi anh một lần nữa sánh bước bên cô. Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người. Anh nghiêng đầu nhìn góc mặt nghiêng của cô, khẽ cười. Bây giờ chắc là cô đã vui lên một chút rồi nhỉ?
-
Học kỳ trước, mỗi lần trở lại trường vào chủ nhật, Chương Vận Nghi còn có tâm trạng đi tìm đồ ăn ngon ở khu phố sau trường, chẳng hạn như quán đồ Hàn luôn phải xếp hàng rất lâu. Nhưng sang học kỳ này, quán đó đã bị cô gạch khỏi danh sách lựa chọn. Bây giờ cô thích đến tiệm hamburger hơn. Thật ra thì đồ ăn trong căng tin trường vừa ngon vừa rẻ, nhưng mà —
Cô liếc nhìn Trần Khoát đang ngồi đối diện. Vẫn còn sớm, chưa cần vội về lớp. Anh sẽ giảng bài cho cô, sửa bài thi giúp cô.
Có vẻ như anh thích cùng cô ăn ngoài hơn. Ăn gì không quan trọng, nhưng phải là ở ngoài. Là cửa tiệm hamburger ngay sát trường cũng được. Cô đoán chắc là chuyện đó sẽ cho anh cảm giác như đang hẹn hò. Nghĩ vậy lại thấy hơi đáng yêu.
Các giáo viên lớp 12, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, đều cực kỳ chú trọng dưỡng sinh. Họ thường xuyên cầm cốc nước kỷ tử tu ừng ực. Một năm này, họ bận bịu như chong chóng, áp lực nặng nề, giấc ngủ cũng chẳng ngon. Điều duy nhất có thể mang lại chút an ủi là thành tích của học sinh đang dần cải thiện.
Từ khu chung cư giáo viên bước ra, Triệu Hồng gọi điện cho đồng nghiệp. “Hôm trước cậu bảo là quán nào ở khu phố sau có trà sữa ngon ấy nhỉ? Quán đó có nhận đơn lớn không? Thi thử lần một vừa xong, đám học trò lớp tôi cứ căng thẳng mãi, bây giờ đã thi xong rồi, muốn để chúng nó thư giãn một chút. Tôi thấy bọn chúng cũng hay thích uống mấy thứ màu mè này, thôi thì mua cho mỗi đứa một cốc, cho chúng vui vẻ một chút.”
Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia trêu chọc, “Không phải cậu vẫn nói đó toàn là phẩm màu với đường hóa học à?”
Triệu Hồng bật cười thản nhiên, “Hết cách rồi, chúng nó còn nhỏ mà, chưa tới cái tuổi phải lo ba cao (*) đâu.”
(*) Tam cao (三高) mà chúng ta thường nghe đến không phải là lương cao, chỉ số IQ cao, ngoại hình cao mà là ba căn bệnh mãn tính phổ biến ở người Trung Quốc: huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao.
Ghi lại địa chỉ và tên quán trà sữa đồng nghiệp vừa nói, Triệu Hồng vội vàng cúp máy, đi đến cổng sau trường, chuẩn bị băng qua đường để đặt trà sữa. Chủ nhật vào giờ này, học sinh trở lại trường khá đông. Đột nhiên, một cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến cô ấy dừng bước ngay lập tức.
Quán hamburger cách đó không xa lắm có nguyên một mặt kính lớn, trên cửa sổ vẫn còn dán những hình trang trí rực rỡ từ Tết. Bên trong, ánh đèn sáng trưng.
Bàn gần cửa sổ có hai học sinh còn ngây ngô non nớt, một nam một nữ.
Cô gái đang lật sách, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép gì đó. Cậu con trai ngồi đối diện mở một chiếc hamburger từ khay đầy đồ ăn rồi chu đáo đưa cho cô. Cô đặt bút xuống, nhận lấy, cắn một miếng lớn rồi hài lòng gật đầu, còn mỉm cười với anh.
Dường như là chàng trai sợ cô ăn nhanh quá sẽ bị nghẹn, bèn lập tức dùng ống hút cắm qua nắp lon nước Coca, đẩy đến trước mặt cô.
Là giáo viên, ai cũng biết học sinh mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi dễ rung động nhất, tò mò về người khác giới, thậm chí là hẹn nhau ra góc sân thể dục hay vườn trường cũng chẳng có gì là lạ cả. Bình thường, Triệu Hồng sẽ không để tâm đ ến chuyện này. Nhưng nếu hai học sinh đang nhìn nhau cười hạnh phúc khi ăn hamburger kia không phải là học trò của cô ấy, thì có khi cô ấy còn cảm thấy họ khá đẹp đôi.