Tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, cả lớp 3 đều trở nên phấn khích khi thấy cô Triệu bước vào!
Mấy học sinh to gan còn vỗ bàn la ó: “Cô ơi, cô định bao cả lớp trà sữa thật ạ? Trời đất, có phải cô mới được tăng lương không?”
Tăng lương á? Ha hả, chuyện không thể nào xảy ra.
Những lời vô tư này khiến tâm trạng vốn không vui của Triệu Hồng lại càng thêm đen tối. Cô ấy hắng giọng, quét mắt một vòng: “Xem ra các em rất hài lòng với kết quả thi lần này nhỉ.”
Về khoản đâm dao, giáo viên chưa bao giờ thua kém học sinh.
Quả nhiên, cả lớp im bặt, ai nấy cúi đầu hối lỗi. Em sai rồi, em thực sự đã sai rồi.
“Thôi được rồi.” Cô ấy cũng chỉ định trêu bọn chúng thôi, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ là một giáo viên chủ nhiệm quá nghiêm khắc cả. “Trần Khoát, Phí Thế Kiệt, hai em đi chia trà sữa đi. Nói trước, đừng kén chọn, đều là trà sữa trân châu cả. Uống xong rồi thì tập trung học hành cho tốt vào.”
Hai người bị gọi tên lập tức đứng lên. Một góc bục giảng chất đầy túi trà sữa đã được đóng gói sẵn.
Phí Thế Kiệt nháy mắt với Trần Khoát, hai người là bạn thân lâu năm, ăn ý không cần nói. Sau khi đứng dậy lần nữa, Phí Thế Kiệt nhanh chân đi chỗ khác.
Còn Trần Khoát thì hướng về nhóm của Chương Vận Nghi để phát trà sữa.
Cô Triệu đứng trên bục giảng, tiện tay mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm nước ấm, ánh mắt vẫn quan sát từng động tác của học trò.
Trần Khoát lần lượt phát từng ly, nhanh chóng đến bàn của Chương Vận Nghi.
Từ Thi Thi đẩy nhẹ Chương Vận Nghi: “Cầm đi.”
Chương Vận Nghi nhận lấy, không giấu được nụ cười trên môi, khẽ mím môi rồi nói: “Cảm ơn lớp trưởng nha.”
Trần Khoát đáp gọn: “Ừm.”
Sau đó, anh tiếp tục phát trà sữa cho bàn phía sau. Chương Vận Nghi không chờ được nữa, chọc ống hút vào ly rồi uống một ngụm. Cô hơi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. Mà anh, đứng sau lưng cô, cũng lặng lẽ quay lại nhìn cô thêm một lần.
Không ai để ý, trên bục giảng, cô Triệu đang day trán vì đau đầu. Dạo này cô ấy bận đến mức ngập đầu, vậy mà giờ mới phát hiện ra chuyện rõ rành rành như thế này ư? Cô ấy phải suy nghĩ kỹ xem nên xử lý thế nào mới được.
Trần Khoát vốn định đưa ly trà sữa của mình cho Chương Vận Nghi, nhưng cô lại xua tay, ôm bụng nói: “Tha cho tớ đi, bây giờ bụng tớ đã đủ để chứa cả một con tàu rồi.”
Nếu mà nhảy nhót uốn éo tại chỗ một chút, chắc còn có thể nghe được tiếng nước bên trong mất.
Chỉ một ly trà sữa thôi mà cô đã no căng rồi, nếu uống thêm ly nữa, chắc chắn cô sẽ trở thành người ghé thăm nhà vệ sinh nhiều nhất hôm nay mất.
Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát, chìa tay ra với anh, thở dài: “Thôi thôi, đưa đây, cho tôi, ngoài tôi ra còn ai đối xử tốt với cậu thế này chứ?”
Bên này thì ồn ào náo nhiệt, nhưng trong văn phòng giáo viên, cô giáo Triệu lại đang nhíu mày, than ngắn thở dài.
Dạy học bao nhiêu năm, đây không phải lần đầu cô ấy gặp chuyện yêu sớm, nhưng lần nào cũng khiến cô ấy cảm thấy đau đầu. Xử lý nhẹ thì không ổn, mà quá nặng cũng không được. Nhất là trong giai đoạn này, nếu không cẩn thận, có thể để lại bóng ma tâm lý cho học sinh.
Rốt cuộc là hai đứa này bắt đầu từ khi nào chứ?
Cô ấy rất muốn tìm hiểu ngọn ngành, nhưng học sinh lớp cô ấy toàn lũ nhóc mười bảy mười tám tuổi, rất trọng nghĩa khí. Trần Khoát được đám con trai tín nhiệm, còn Chương Vận Nghi thì có quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp. Dù cô ấy có tìm ai hỏi, thì người đó cũng hoặc là không biết, hoặc là biết nhưng sẽ giúp hai đứa che giấu mà thôi.
“Đang làm gì thế?” Một giáo viên khác bước vào, hỏi.
“Không có gì.” Cô Triệu quay người, lấy một ly trà sữa đưa cho đồng nghiệp. “Hôm nay tôi mời học sinh uống, nghe nói cũng ngon nên gọi dư mấy ly, cậu uống thử đi.”
“Cậu đặt bao nhiêu ly thế?”
“Năm mươi ly.”
“Không nặng à?”
“Nặng chứ, nên nhờ đám Trần Khoát mang giúp.”
“À, lớp trưởng à?” Giáo viên kia quay lại bàn làm việc của mình. “Thằng nhóc đó đúng là khỏe thật, bây giờ bọn trẻ ăn gì mà cao thế không biết nữa.”
Cô Triệu bật cười, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô ấy kéo ngăn tủ ra, định lật lại bảng điểm mấy kỳ thi gần đây. “Trần Khoát đúng là không tồi, quản lý lớp 3 cũng tốt, cũng khiến tôi đỡ phải lo lắng nhiều.”
“Nhưng mà hơi ít nói.” Đồng nghiệp bổ sung. “Rất có cá tính riêng, cậu đừng nói chứ, tôi thấy thằng nhóc cũng rất ngầu đấy.”
Cô Triệu nghe vậy thì không tỏ ý kiến gì.
Cô ấy lấy folder ra, lật từng tờ từng tờ một. Không có gì bất ngờ, thành tích của Trần Khoát vẫn rất ổn định. Anh không phải lúc nào cũng đứng nhất, nhưng từ khi vào lớp cô ấy, anh chưa bao giờ rớt khỏi top ba. Cô ấy liếc sang bảng điểm của Chương Vận Nghi, nhíu mày. Thật ra, khi xử lý chuyện yêu sớm, cô ấy thường lo cho nữ sinh hơn.
Cuối kỳ trước, Chương Vận Nghi làm bài khá tốt, chỉ cách vị trí thứ mười bảy có mấy điểm, chênh đúng một câu trắc nghiệm.
Nghĩ đến đây, cô Triệu nhìn lại bảng xếp hạng lần kiểm tra đầu tiên của học kỳ trước, trầm tư gật đầu.
Lúc đó, cô ấy đã nghi ngờ, thành tích tụt dốc thế này chắc chắn là có chuyện gì đó.
Bây giờ nhìn lại, có khi nào là do Trần Khoát làm ảnh hưởng đến cô không?
Cô ấy vẫn nhớ ngày hôm đó, Chương Vận Nghi đến văn phòng, lo lắng đến mức sắp bật khóc, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói lý do thi kém. Không lẽ là sợ kéo anh xuống nước sao?
-
Chương Vận Nghi đã chỉnh báo thức sớm hơn mười phút. Bây giờ trời cũng đã ấm dần lên, dậy sớm không còn quá khó khăn nữa. Mỗi sáng, cô đều chạy bộ một vòng sân thể dục để đánh thức đầu óc rồi mới đến lớp cày đề.
Giờ tự học buổi sáng, cô đều tập trung vào học thuộc văn và ôn từ vựng.
Trần Khoát tranh thủ lúc không ai chú ý, lén đưa cho cô một quả trứng trà. Đây là món cô yêu cầu, bởi vì ăn trứng luộc trắng nhiều quá dễ ngán, mà đồ ăn sáng có nhiều tinh bột lại dễ buồn ngủ.
Tiết tự học buổi sáng, cô Triệu đến lớp kiểm tra, dừng lại trước bàn của Trần Khoát, gõ nhẹ lên mặt bàn. Giọng cô ấy vẫn bình thường: “Theo cô lên văn phòng một chuyến, mang ít tài liệu ôn tập xuống.”
Không ai trong lớp nhận ra có gì bất thường.
Là học sinh mà cô Triệu tin tưởng và tự hào nhất, lại còn là lớp trưởng, Trần Khoát thường xuyên được cô ấy nhờ giúp đỡ. Đến cả Phí Thế Kiệt đang vật lộn với đống từ vựng Tiếng Anh, cũng chẳng buồn ngước mắt lên.
Trần Khoát cũng không nghĩ nhiều, gấp sổ ghi chép lại, đi theo cô Triệu ra khỏi lớp. Hai cô trò băng qua mấy lớp học, rẽ vào văn phòng.
Giờ này vẫn còn sớm, các giáo viên khác chưa tới, văn phòng yên tĩnh lạ thường.
“Cô ơi, tài liệu ở đâu ạ?” Trần Khoát hỏi.
Cô Triệu ngồi xuống ghế, “Đóng cửa lại đã, cô có chuyện muốn hỏi em.”
Trần Khoát hơi ngẩn ra, nhưng vẫn đi đến cửa, khẽ khàng khép lại.
Không khí tĩnh lặng kéo dài vài phút, cô Triệu nghiêm mặt. Đêm qua cô ấy cứ trằn trọc mãi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định bắt đầu từ Trần Khoát. Ít nhất thì, cô ấy phải hiểu rõ tình hình hiện tại, xem xem hai đứa đã đi đến đâu rồi.
“Cô đã biết hết chuyện của em với Chương Vận Nghi rồi.” Giọng cô ấy trầm xuống.
Nói là Trần Khoát hoàn toàn trở tay không kịp thì không đúng, bởi vì ngay từ khi thấy cô Triệu im lặng, anh đã có linh cảm chẳng lành rồi. Nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, môi mím chặt, không nói lời nào.
Cô Triệu đã quá quen với kiểu phản ứng này rồi.
Cô ấy đã gặp qua đủ kiểu yêu sớm của học trò, có người hoảng hốt, có người sợ hãi, cũng có người cứng đầu.
“Hai đứa đã bắt đầu từ khi nào?” Cô hỏi.
Trần Khoát vẫn im lặng như cũ.
Nhưng trước mặt anh là giáo viên đã dạy mình gần ba năm trời, cuối cùng, dưới áp lực ấy, anh đành phải mở miệng: “Em không muốn nói.”
Trước giờ cô Triệu chưa từng nghĩ anh lại cứng đầu như thế. Cô ấy đưa tay day trán, trông như sắp cạn kiệt sức lực: “Được lắm, được lắm, Trần Khoát, em hồ đồ quá rồi! Đã là lúc nào rồi, đang đếm ngược thời gian thi đại học rồi, cô đã cho người viết hẳn lên bảng đen, em không thấy sao?”
“Em đã thấy rồi.” Giọng Trần Khoát căng chặt.
Ở tuổi mười tám, anh không cảm thấy thích một người là sai.
Anh không làm gì sai cả. Anh cũng chưa từng mất tập trung trong giờ học hay khi thi cử.
“Học lớp 12 mà còn yêu đương, em nghĩ mình đúng chắc?” Cô Triệu chống cằm, nhắm mắt lại, cố kiềm chế cơn giận đã âm ỉ từ tối qua.
“Không ạ.” Trần Khoát ngừng một chút, giọng trầm xuống. “Bọn em cũng chưa yêu đương gì cả.”
Cô Triệu mở mắt, liếc anh một cái. Thế mà còn gọi là chưa yêu? Định lừa ai đây?
Không gian trong phòng chìm vào tĩnh lặng.
“Cô à.” Trần Khoát chủ động phá vỡ sự im lặng, giọng anh khô khốc và khó khăn. “Cô đừng tìm cô ấy nói chuyện này, được không?”
“Cô ấy đang chịu áp lực rất lớn.” Anh nói tiếp. “Mỗi sáng đều thức dậy rất sớm, trưa cũng không nghỉ, cứ ngồi trong lớp làm bài. Cô có thể hỏi các bạn khác, ai cũng biết cả. Chiều thứ bảy tan học rồi còn đi học thêm tới tận 10 giờ tối mới về, chủ nhật ăn cơm xong lại đi.”
Nếu cô giáo từng thấy cô xuống lầu với vẻ mặt mệt mỏi.
Nếu cô giáo từng thấy trước ngày thi cô lo lắng đến mức uống cà phê thay nước.
Anh cúi đầu, giọng gần như van nài. “Cô đừng tìm cô ấy, được không?”
Cô Triệu sững người. Hôm nay là cô ấy tìm anh, hay anh tìm cô ấy đây? Sao vai trò lại đổi ngược thế này rồi? Cô ấy thở dài một tiếng. “Thôi được rồi, em về lớp đi, chuyện này để sau rồi nói tiếp.”
Trần Khoát im lặng.
Nghe ra sự mệt mỏi và dao động trong giọng của cô Triệu, anh bỗng cảm thấy mơ hồ. Có lẽ cô Triệu đã xử lý nhiều chuyện thế này rồi. Nhưng với anh, đây là lần đầu tiên. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hẳn là anh nên quay về lớp học.
Nhưng đôi chân anh vẫn không chịu nhúc nhích, dường như cơ thể chưa nhận được mệnh lệnh từ não bộ, vẫn chưa thể rời đi.
Cô Triệu không ngờ anh lại có một mặt bướng bỉnh như vậy. Cô ấy có thể nhìn ra được, bề ngoài thì trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất bên trong cũng vô cùng hoang mang. Nhưng sự hoang mang này không phải vì anh, mà là vì một cô gái khác.
Sau một lúc giằng co, nếu đổi thành một giáo viên nóng tính hơn, có lẽ đã nổi giận từ lâu rồi. Cô Triệu thầm mắng trong lòng, đúng là một đám đòi nợ mà. Nhưng ở thời điểm hiện tại, sau khi răn đe xong, cô ấy cũng muốn giữ tình hình ổn định.
Cô ấy nói với giọng không mấy vui vẻ: “Em cứ về lớp trước đi, tạm thời cô sẽ không tìm con bé.”
…
Chương Vận Nghi ăn no uống đủ từ căng tin đi ra, vừa hay gặp Trần Khoát trước siêu thị.
Anh cầm một chai trà nhài mật ong, vặn nắp hộp giúp cô rồi mới đưa qua, hỏi: “Cậu định về ký túc xá ngủ trưa hay lên lớp thế?”
“Lên lớp.” Chương Vận Nghi nhấp một ngụm trà, nhăn mặt khổ sở: “Tài liệu ôn tập cô Triệu phát còn nhiều phần tớ vẫn chưa nhớ nổi, a a a.”
Trần Khoát bật cười ngắn ngủi, nhưng sợ cô sẽ nổi cáu, nên anh quay đầu ho nhẹ mấy tiếng để che giấu: “Vậy được rồi, cậu cứ lên lớp đi.”
Chương Vận Nghi lườm anh một cái.
Người không có lòng thương người đúng là đáng ghét mà!
Lúc này cô mới để ý anh đang ôm một quả bóng rổ trong tay, áo khoác cũng không biết vứt đi đâu, chỉ mặc một chiếc áo dài tay, ống tay tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, trên cổ tay đeo chiếc băng bảo vệ mà cô đã tặng.
“Cậu định đi chơi bóng à?” Cô nhíu mày hỏi.
Từ lúc kiểm tra thể chất cho kỳ thi đại học đến nay, Trần Khoát hiếm khi chơi bóng. Cô Triệu cũng chẳng vòng vo hay nói bóng gió gì mà trực tiếp ra chỉ thị, bắt họ trước kỳ thi không được vận động mạnh.
“Không sao đâu.” Trần Khoát đáp, “Có chút bực bội, chơi bóng một lát sẽ đỡ hơn. Sẽ không lâu đâu.”
“Bực bội chuyện gì thế?”
Chương Vận Nghi ghen tị nghĩ, nếu cô có thành tích như anh, thì chắc chắn cô sẽ là người vui vẻ nhất thế giới.
Không được nghĩ nữa! Nghĩ thêm lại muốn gõ đầu anh mất!
Trần Khoát hờ hững nhún vai: “Kỳ thi thử, Vương Tự Nhiên hơn tớ hai điểm, hơi khó chịu.”
Chương Vận Nghi bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Được rồi, chào nhé.”
Đậu xanh đậu xanh đậu xanh, đậu xanh rau má!
Anh không kìm được mà bật cười. Nhưng sau khi nhìn cô rời đi, nụ cười trên mặt lại dần thu lại, anh khẽ rũ mắt, bất lực thở dài.