Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 76

Trần Khoát vừa bước đến cửa lớp, thì theo một thói quen và cũng là một sự xúc động khó kiềm chế được, anh đưa mắt nhìn về phía Chương Vận Nghi.

 

Chương Vận Nghi đang buộc lại mái tóc, như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cũng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng dường như cũng đủ để cô cảm thấy vui vẻ và hài lòng.

 

Trái tim Trần Khoát đột nhiên trở nên bình yên hẳn, dù không biết mọi chuyện có diễn ra như anh mong đợi hay không, nhưng nỗi buồn phiền buổi sáng đã tan biến hết. Chỉ cần anh cảm thấy mình không sai, chỉ cần cô cũng nghĩ cô không sai, thế là đủ rồi. Những lời hứa hẹn, những lời đảm bảo, tất cả đều không bằng hành động thực tế để thầy cô yên tâm.

 

Trên bàn học xuất hiện thêm một tờ đề thi do giáo viên Toán học yêu cầu chuyền về phía sau, anh tập trung tinh thần lại, lấy một tờ rồi đưa phần còn lại cho bạn phía sau. Chỉ cần cầm bút viết lên tờ giấy hai chữ “Trần Khoát”, anh đã biết mình cần phải làm gì rồi.

 

Từ Thi Thi chịu trách nhiệm chính trong việc làm bảng tin, cô Triệu cũng giao phó cho cô ấy việc quản lý bảng đen phía sau lớp. Kể từ ngày đầu tiên của học kỳ mới, trên bảng đen đã bắt đầu đếm ngược.

 

Thỉnh thoảng Từ Thi Thi lại nảy ra những ý tưởng mới lạ. Như hôm nay, cô ấy cầm khăn lau bảng đi ra phía sau, đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi Chương Vận Nghi lại, hai người thì thầm bàn tán, rồi cùng bật cười, và những dòng chữ xuất hiện trên bảng đen đã trở thành:

 

[Còn 61 “đao” nữa là đến kỳ thi đại học ]

 

Thay chữ “ngày” bằng chữ “đao”, quả thực là rất phù hợp. Các bạn học phía sau nhìn thấy đều vỗ tay tán thưởng, “Đúng là cảm giác này! Đau nhưng mà sướng!”

 

Trần Khoát là lớp trưởng, không thể làm như không nhìn thấy gì được, anh bước đến, nhẹ nhàng thản nhiên liếc nhìn bảng đen, không nói gì, khiến mọi người không đoán được thái độ của anh.

 

Từ Thi Thi thất vọng: “Lớp trưởng, không phải là muốn tớ lau đi đấy chứ??”

 

Chương Vận Nghi khẽ cười, cô cũng phần nào hiểu tính cách của Trần Khoát, anh không hề tẻ nhạt như cô từng nghĩ, trong phạm vi không ảnh hưởng đến đại cục, chắc chắn là anh cũng hy vọng mang lại niềm vui cho các bạn trong lớp.

 

“Anh Khoát sẽ không làm thế đâu!” Một nam sinh lớn tiếng nói, “Anh Khoát nhà chúng ta là ai chứ, không sợ gì cả!”

 

Trần Khoát chú ý đến biểu cảm của cô, lại lần nữa nhìn về phía bảng đen, khẽ cười nói: “Được, coi như hôm nay tôi hoa mắt.”

 

Mọi người xung quanh nghe vậy đều bật cười ha hả.

 

Càng ngày càng có nhiều học sinh sau khi ăn cơm không về ký túc xá nghỉ trưa, mà ngồi lì tại bàn học, cắm đầu vào giải đề.

 

Bình thường Chương Vận Nghi sẽ gục đầu ngủ khoảng hai mươi phút, tỉnh dậy rồi tiếp tục chiến đấu. Vào giờ nghỉ trưa hôm nay, Trần Khoát đi ra phố sau mua cho cô một ly đá bào đậu đỏ, lúc đó cô đang chăm chú làm bài, trong lớp không ai phát hiện ra cô Triệu đang đứng bên ngoài lén lút quan sát, thậm chí còn không biết cô ấy đã vào từ lúc nào.

 

Cô Triệu bước chân nhẹ nhàng, có học sinh phía sau vô tình nhìn thấy cô ấy, sợ đến nỗi ánh mắt đờ đẫn, cô ấy lập tức ra hiệu im lặng, không làm phiền người khác.

 

Chương Vận Nghi vẫn đang mải mê tính toán trên giấy nháp.

 

Đôi lúc tức giận đến mức muốn xé nát cả đề thi, cái đề gì mà khó thế này, hủy diệt đi!

 

Đúng lúc cô đang rất căng thẳng, thì một bàn tay mát lạnh đã đỡ lấy trán cô.

 

Cô còn chưa kịp hoảng hốt, mở to đôi mắt, ngạc nhiên không thôi, bởi vì người đến lại chính là cô Triệu đang cười tươi rói.

 

Cô Triệu thu tay về, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhìn đề thi xa ra một chút, đừng để hỏng mắt.”

 

Trong lòng Chương Vận Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Cô làm em sợ chết mất.”

 

“Sao không về ký túc xá nghỉ trưa thế?” Cô Triệu cúi xuống nhìn giấy nháp và đề thi của cô, hỏi.

 

“Em có ngủ mà.” Chương Vận Nghi sợ cô giáo không tin, lấy từ ngăn bàn ra chiếc gối chữ U, “Em đều dùng cái này để ngủ.”

 

Cô Triệu gật đầu: “Được rồi, nhưng vẫn phải chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi đấy.”

 

Cô ấy lại đi đến chỗ các bạn học khác, đều chỉ dặn dò vài câu đơn giản. Mọi người đều không ngờ rằng vào giờ này rồi mà cô ấy vẫn sẽ đến, vừa sợ hãi lại vừa cảm thán, hóa ra cô Triệu cũng rất vất vả.

 

Sau khi đi một vòng quanh lớp, cô Triệu cũng trở về văn phòng để chợp mắt một chút.

 

Thật ra thì hôm nay cô ấy đặc biệt đến để xem Chương Vận Nghi, mấy ngày trước cô ấy đã muốn đến rồi, nhưng lại lo lắng rằng hành động này sẽ khiến hai đứa trẻ này suy nghĩ nhiều, nên đã cố gắng nhịn mấy ngày.

 

Bây giờ cô ấy cũng có thể yên tâm hơn phần nào rồi, từ năm lớp 10 đến năm lớp 12, cô ấy chỉ muốn cố gắng đưa những học sinh này bình yên vượt qua cây cầu độc mộc.

 

Chương Vận Nghi giải xong bài toán này, xoa xoa trán, không nhịn được mà cười khúc khích.

 

Khi lười biếng thì cô Triệu không nhìn thấy, còn khi chăm chỉ thì cô Triệu lại xuất hiện.

 

Vui quá đi mất!

 

-

 

Ngày 11 tháng 4 là sinh nhật của Chương Vận Nghi, cô cảm hơi buồn vì không phải là cuối tuần, không thể ở nhà để đón sinh nhật tròn 18 tuổi một cách trọn vẹn. Cô đã không còn nhớ rõ chi tiết về ngày này ở kiếp trước nữa, ấn tượng sâu sắc nhất chính là bố mẹ đã đến trường tặng cho cô bánh kem.

 

Từ lúc mở mắt ra vào buổi sáng, cô đã bắt đầu mong chờ rồi.

 

Tắt chuông báo thức đi, cô lờ mờ nhìn điện thoại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, có thật không vậy, sao nhiều người làm cú đêm thế? Vậy mà cô lại nhận được rất nhiều lời chúc vào đúng lúc 0 giờ!

 

Đới Giai: [Chúc mừng sinh nhật! Luôn luôn vui tươi nha!]

 

Từ Thi Thi: [Happy birthday ~~]

 

Trần Khoát: [Chúc mừng sinh nhật.]

 

Thẩm Minh Duệ: [411 tuyệt vời, chị đại tuyệt vời!]

 

Cô đều âm thầm ghi nhớ trong lòng, mang tâm trạng vui vẻ mà dậy sớm vệ sinh cá nhân. Khi bước ra khỏi ký túc xá, cô đã nhìn thấy Trần Khoát đang đợi cô bên bồn hoa. Thỉnh thoảng cô cảm thấy hơi lười biếng, nằm trên giường vật lộn thêm một hai phút, xuống muộn, anh vẫn sẽ đợi. Chào nhau buổi sáng là thói quen của cô, cũng là của anh.

 

“Chúc mừng sinh nhật.” Anh lại nói.

 

“Tớ đã thấy rồi.” Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Tối qua cậu thức khuya thế à?”

 

Trần Khoát khẽ ho nhẹ một tiếng, “Chỉ có tối qua thôi.”

 

Chương Vận Nghi cười đến mức cơ mặt đều mỏi nhừ, thực ra kiếp trước cô không thích đón sinh nhật lắm, chẳng có gì thú vị cả, quanh đi quẩn lại đều chỉ là những nghi thức quen thuộc. Nhưng bây giờ cô lại bắt đầu cảm thấy mong chờ, sống lại đúng là tốt mà.

 

Hai người nói chuyện vài câu rồi tạm thời chia tay.

 

Nhưng Trần Khoát lại đuổi theo, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, anh giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tớ là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật phải không?”

 

Ờ, không phải...

 

Có mấy người cơ.

 

Nhưng Chương Vận Nghi vẫn mở to mắt nói dối, quả quyết nói: “Đúng vậy!”

 

Trần Khoát nghe xong thì hài lòng rời đi.

 

Mặc dù Chương Vận Nghi đã đoán trước được là bố mẹ sẽ đến, nhưng khi cô Triệu vào lớp gọi cô, thì sự phấn khích và cảm động của cô vẫn không hề giảm bớt. Cô đi xuống cầu thang rất nhanh, chỉ thiếu nước ngồi lên tay vịn trượt xuống luôn.

 

Đến tầng một, bố mẹ đều ở đó.

 

Cô kinh ngạc vui mừng reo lên, chạy ào tới.

 

Chương Chí Khoan cầm hộp bánh kem trên tay, nhìn con gái cười tươi. Doãn Văn Đan một tay xách hai bình giữ nhiệt, “Cái này là sủi cảo, ông nội con đã dậy lúc 3, 4 giờ sáng để đi chợ mua thịt tươi, bà nội con đã nhồi nhân gói đấy. Còn cái này là món sườn mẹ nấu cho con, nhớ chia sẻ cùng bạn bè đấy!”

 

Sống mũi Chương Vận Nghi cay cay, mắt cũng ngân ngấn nước.

 

Cô dang tay định ôm lấy bố mẹ.

 

Nhưng bố mẹ cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, mất tự nhiên, Doãn Văn Đan vỗ nhẹ lên lưng cô, dặn dò: “Đợi về nhà mẹ sẽ nấu cho con nhiều món ngon hơn.”

 

Chương Vận Nghi gật đầu lia lịa, đã đặt món trước rồi: “Con muốn ăn cánh gà, còn muốn ăn thịt bò, hải sản cũng muốn ăn nữa!”

 

“Con đói —” Con là ma đói đầu thai hả.

 

Chương Chí Khoan đã biết vợ định nói gì, vội vàng nhắc nhở: “Hôm nay không được nói chữ đó đâu.”

 

Doãn Văn Đan đành phải nuốt lời vào trong.

 

Chương Vận Nghi vui sướng khi người gặp họa mà: “Nói đi nói đi, mẹ nói thì con sẽ mách với bà ngoại ~”

 

Bị mẹ búng tai cho một cái, cô cũng ngoan ngoãn lại. Bố mẹ đều còn phải đi làm, không thể rời khỏi vị trí quá lâu. Cô cũng quên kêu người đến giúp, đành phải một tay xách bánh kem, một tay cầm hai bình giữ nhiệt, leo một mạch lên năm tầng lầu, mệt đứt cả hơi.

 

Còn một phút nữa là vào lớp, cô thở hổn hển bước vào phòng học. Có bạn học nhìn thấy cảnh này, ngẩn người vài giây rồi phản ứng lại, hét to: “Chương Vận Nghi, chúc mừng sinh nhật nha!”

 

Lập tức rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

 

Không biết là ai dẫn đầu, có người bắt đầu vỗ bàn, hô to: “Chúc mừng sinh nhật!”

 

“Chị đại sinh nhật vui vẻ nha!”

 

Trần Khoát vốn định đến giúp, nhưng lại ngượng ngùng rút chân về, ngồi lại vào ghế. Anh thực sự không chịu được không khí kiểu này.

 

Nhưng Chương Vận Nghi lại cảm thấy rất vui, vui vẻ cảm ơn mọi người, tung tăng trở về chỗ ngồi.

 

Cô đã bắt đầu mời các bạn học từ ngày hôm qua rồi.

 

Buổi trưa cô sẽ đãi cơm ở căng tin, bữa cơm tròn 18 tuổi này, theo một ý nghĩa nào đó thì thật sự là rất phong phú.

 

Trần Khoát tranh giành muốn đi mua cơm giúp cô, nhưng lại bị Thẩm Minh Duệ đã được Chương Vận Nghi dặn trước giữ chặt, không cho anh động đậy.

 

Thẩm Minh Duệ nói: “Anh Khoát, làm ơn đi, giả vờ bị tôi khống chế được không, không thì tôi sẽ mất mặt lắm đấy.”

 

Trần Khoát: “...”

 

“Nghe tôi đi.” Thẩm Minh Duệ nói nhỏ, “Quan hệ của tôi với chị đại thân thiết lắm, tôi hiểu cậu ấy mà, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, cậu ấy mời chúng ta, bây giờ cậu lại trả tiền thay cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ ghi vào cuốn sổ nhỏ, sau này tìm cách trả thù cậu, cậu sẽ tiêu đời đấy, đừng để bị vẻ ngoài của cậu ấy đánh lừa!”

 

Trần Khoát do dự, cuối cùng vẫn nghe theo lời khuyên của Thẩm Minh Duệ.

 

Chương Vận Nghi không quan tâm lắm đến ánh mắt của người khác, mua cơm về, việc đầu tiên cô làm là cúi đầu, để Từ Thi Thi đội cho mình chiếc mũ sinh nhật nổi bật.

 

Trên chiếc bánh kem xinh đẹp được viết dòng chữ: “Chúc cục cưng sinh nhật 18 tuổi vui vẻ” bằng mứt hoa quả.

 

“Ước một điều ước đi!” Các bạn học thúc giục.

 

Trước khi nhắm mắt lại, Chương Vận Nghi theo thói quen mà liếc nhìn Trần Khoát một cái, anh cũng đang nhìn cô.

 

Cô hất hất đầu, không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm riêng tư, tập trung tinh thần, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ để trong lòng một việc duy nhất, đó là kỳ thi đại học.

 

Ba mươi giây sau.

 

Một phút sau.

 

Thẩm Minh Duệ thèm thuồng nhìn bánh kem, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải chứ, tôi thấy cậu ấy ước hơi nhiều rồi đấy...”

 

Từ Thi Thi liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, “Người đẹp như bọn tớ thì tham lam một chút có sao đâu!”

 

Đới Giai cũng gật đầu đồng ý, đúng vậy, lo chuyện bao đồng.

 

Trần Khoát cũng bật cười vì biểu cảm của Chương Vận Nghi, nhưng anh không thể cười được, chỉ có thể quay đầu nhìn chỗ khác, phân tán sự chú ý.

 

Phí Thế Kiệt cũng không ngờ Chương Vận Nghi lại thành tâm đ ến vậy.

 

Chị gái này định ước đến một ngàn lẻ một điều ước đấy à?

 

Cậu ấy từ từ di chuyển, áp sát vào tai Trần Khoát, nói lầm bầm: “Không phải là cậu cũng đặt bánh kem rồi sao?”

 

Nếu đã như vậy thì có thể nói với Chương Vận Nghi, để cô biết rằng cô còn có chiếc bánh thứ hai để ước, không cần phải bám lấy một chiếc bánh mà ước nhiều như thế.

 

Trần Khoát vẫn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, dùng khẩu hình đáp: “Câm miệng.”

 

...

 

Tiết tự học buổi tối vừa trôi qua được một nửa, thì Trần Khoát lại bất ngờ xin phép giáo viên đang ngủ gục trên bục giảng, dẫn theo Phí Thế Kiệt.

 

Trên đường chạy về phía góc trường, Phí Thế Kiệt cũng được Trần Khoát kể lại đầu đuôi câu chuyện dở khóc dở cười này. Hôm thứ bảy tuần trước Trần Khoát đã đến tiệm đặt một chiếc bánh sinh nhật, cũng đã trả tiền rồi, thời gian giao hàng dự kiến là 6 giờ 30 phút tối.

 

Nhưng không biết khâu nào bị nhầm lẫn, mà người giao hàng nhớ nhầm trường, đi đến một trường cấp ba khác, khoảng cách cũng không xa lắm.

 

Mà bây giờ người giao hàng đã đến, lại đúng giờ tự học tối, cổng trường đóng chặt, không cho người vào, cũng không được ra ngoài.

 

Hai người đến chỗ hẹn, bức tường này còn cao hơn cả Trần Khoát nữa.

 

Bên kia tường, người giao hàng đang hét: “Đã được chưa?”

 

Trần Khoát trầm ngâm nhìn bức tường, lại nhìn Phí Thế Kiệt, giọng điệu mềm mỏng: “Anh Phí.”

 

Phí Thế Kiệt nhẹ nhàng chửi thề một câu.

 

Vài phút sau, đôi giày thể thao của Trần Khoát đặt trên bả vai lung lay của Phí Thế Kiệt, cẩn thận nhận lấy hộp bánh kem mà người giao hàng bên kia tường đưa cao lên.

 

Phí Thế Kiệt cố gắng giữ chân anh không để ngã, còn phải chửi ầm lên: “Trần Khoát, cậu không phải là người, cậu nghe chưa, cậu là đồ chó!”

Bình Luận (0)
Comment