Sau giờ tự học buổi tối, Chương Vận Nghi vừa về đến ký túc xá, đang đánh răng thì nhận được cuộc điện thoại của Trần Khoát, nói không rõ chữ, hỏi: “Làm sao vậy.”
Bên kia im lặng vài giây, ấp úng nói: “Ừm, cũng không có việc gì, cậu đang đánh răng à?”
“Ừ.”
Chương Vận Nghi đánh răng bao lâu, thì anh im lặng bấy lâu.
Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nhổ bọt kem đánh răng ra, súc miệng xong thì nói: “Cậu tìm tớ có việc gì à? Vậy đợi xíu, tớ xuống ngay đây.”
Trần Khoát thường có gì nói nấy, khi anh im lặng không nói gì trước mặt cô, thường là hai trường hợp, một là ngại ngùng hoặc bất lực, thực sự không biết nói gì, hai là muốn tìm cô, muốn gặp cô.
Thông thường thì sẽ không có ngoại lệ, cô đã quá hiểu rồi.
“Không cần vội đâu.” Cuối cùng Trần Khoát cũng lên tiếng, “Tớ đợi cậu ở sân vận động.”
Đới Giai đang cúi người trước bồn rửa mặt gội tóc mái, sau khi Chương Vận Nghi cúp máy, cô ấy mới thắc mắc hỏi: “Đã muộn thế này rồi, cậu ấy tìm cậu có việc gì thế?”
Trước đây lúc thời tiết lạnh, hai người còn có cái cớ đi lấy nước nóng, bây giờ đã gần giữa tháng 4 rồi, trời cũng đã ấm lên rồi, phòng nước nóng cũng không còn mở cửa nữa.
“Tớ cũng không biết.” Chương Vận Nghi nhún vai.
“Để tặng quà cho cậu à?” Đới Giai suy đoán.
“Chắc là không phải đâu ha?” Nhưng vừa nghe câu đó, tim Chương Vận Nghi vẫn đập nhanh hơn một chút. “Trưa nay cậu ấy đã mua cho tớ rất nhiều đồ ăn rồi.”
Học sinh cấp ba, tiền tiêu vặt có hạn, cũng chẳng có thời gian chuẩn bị quà cáp đặc biệt, nên những người thân thiết thường ra siêu thị mua một túi đầy đồ ăn vặt, coi như là tấm lòng.
Hôm nay cô đã nhận được rất nhiều, nhiều đến mức đủ cho cô ăn đến sau kỳ thi đại học.
“Cũng đúng, cậu mau đi đi, đi sớm về sớm.”
Chương Vận Nghi đi được vài bước thì lại quay lại, ghé sát vào gương kiểm tra kỹ càng, thấy khóe miệng không dính vệt kem đánh răng nào mới vui vẻ chạy đi.
Giờ này có nhiều người trở về ký túc xá, cô nhẹ nhàng xuống cầu thang, vừa đi vừa ngân nga hát, trong lòng lâng lâng.
Ra khỏi tòa ký túc xá, cô chạy bước nhỏ đến sân thể dục. Lúc này cũng có vài cặp đôi tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi để hẹn hò. Trần Khoát đứng đợi cô ở bậc thang, vừa nghe thấy tiếng bước chân cô thì lập tức ngước mắt lên nhìn. Trong tay anh cầm một hộp bánh kem, giấu không nổi nữa, vừa vặn bị cô bắt quả tang.
Mắt Chương Vận Nghi sáng bừng lên, cho dù ánh sáng lúc này không quá rực rỡ, nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh: “Oa!”
Sự ngạc nhiên của cô không phải giả vờ mà là thật lòng.
Cô thật sự không nghĩ là anh sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật cho mình, cứ thế nhìn chăm chú vào chiếc hộp bánh kem xinh đẹp đó.
Trần Khoát cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, mỗi khi không tự nhiên lại nói nhiều hơn: “Tớ đã dặn cửa hàng giao đến lúc 6 giờ rưỡi, đúng giờ cơm tối, ai ngờ bọn họ lại bị nhầm, giao trễ mất.”
“Đâu có muộn đâu.”
Chương Vận Nghi lập tức đáp: “Chỉ cần hôm nay vẫn chưa qua thì vẫn chưa muộn!”
Trần Khoát cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: “Chúng ta qua bên kia đi.”
Sân thể dục của trường rất rộng, cũng có nhiều chỗ k1n đáo. Anh xách hộp bánh đi trước, cô bước lên bậc thang cao hơn một chút, kiễng chân bước đi thật nhẹ. Gió đêm thổi tung mái tóc cô, cũng làm lòng anh xao động. Cả hai đều lén cười.
Mười tám tuổi thật sự rất vui vẻ.
Sau khi đến chỗ Trần Khoát nói, Chương Vận Nghi háo hức tháo ruy băng được thắt nơ bướm, cẩn thận mở hộp bánh ra, lại “Oa” một tiếng, là một chiếc bánh trái cây vô cùng hấp dẫn.
“Có muốn ước nguyện không?” Anh cố ý trêu cô.
Cô không nghĩ ngợi gì mà gật đầu ngay, tất nhiên là muốn chứ, nhất định phải muốn!
“Được thôi.” Anh đã đoán trước được rồi. Anh móc từ túi quần ra một chiếc bật lửa nhựa. Đúng lúc bốn mắt chạm nhau, anh vội vàng vụng về giải thích: “Không phải của tớ đâu, là tớ vừa mua ở siêu thị.”
Chương Vận Nghi vui vẻ nghĩ: Tớ biết mà, tớ còn biết cả sau này đến năm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi cậu cũng sẽ không hút thuốc nữa cơ.
Nhưng cô vẫn không lộ ra, giả bộ nghiêm túc: “Vậy thì tốt, tớ rất ghét người nào hút thuốc, thực ra trông chẳng ngầu chút nào, dù sao thì tớ cũng không thích.”
Trần Khoát nghe ra hàm ý “Tớ ra lệnh cho cậu không được bắt chước bọn họ đâu đấy”, không nhịn được mà bật cười, gật đầu: “Được.”
Vốn dĩ anh cũng không hứng thú với mấy thứ đó.
Từ khi mới học cấp hai, bố mẹ anh đã cho anh đọc một số cuốn sách, trong đó có hình ảnh răng và phổi của người nghiện thuốc lá.
Chương Vận Nghi chống cằm, bặm môi liên tục, sợ mình sẽ cười ngốc mất, bèn chuyển chủ đề: “Nhanh lên đi, thắp nến nào.”
Hai người ngồi trên bậc thang, đặt bánh kem ở giữa. Khi anh ấn bật lửa, một tia lửa nhỏ xé toang màn đêm, chiếu sáng hai khuôn mặt còn non nớt. Chỗ này không tốt lắm, ban đêm có gió. Chương Vận Nghi không ngồi yên, cô nghiêng người, lấy bàn tay che chắn ngọn nến cắm trên bánh, giúp anh thắp cho dễ dàng hơn.
Trần Khoát bỗng cảm thấy căng thẳng, sợ vô ý làm cô bị bỏng. Đến khi tất cả nến đều cháy lên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định nhắc cô ước nguyện, Trần Khoát bỗng nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, trán họ nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, anh không dám cử động.
Chương Vận Nghi cũng không động đậy. Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn cháy rực, cả hai đều im lặng, không ai lùi bước, vừa khao khát vừa kiềm chế. Không rõ là ai chủ động trước, khoảng cách lại rút ngắn thêm chút nữa, trán vẫn kề trán. Đây là tiếp xúc thân mật nhất của họ từ trước đến nay, căng thẳng đến mức vô thức nín thở. Anh đỏ mặt, còn tai cô cũng nóng bừng.
Nến sắp cháy hết rồi.
Trần Khoát cảm thấy như vừa chơi bóng rổ suốt một trận dài, hoặc như vừa chạy một mạch 1500 mét, đến mức phổi như muốn nổ tung. Anh cố gắng nhắc nhở cô, nhưng lời nói lại trở nên lắp bắp, ngốc nghếch vô cùng: “Nến… sắp tắt rồi.”
“Vậy… vậy sao…”
Chương Vận Nghi cũng không khá hơn anh là bao.
Cô cảm thấy chắc chắn là anh đã nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của mình rồi.
A a a a a!!
Nhưng đã quá muộn rồi, những cây nến sinh nhật mỏng manh chỉ như chớp mắt đã cháy hết.
Cửa hàng bánh này làm ăn kiểu gì vậy? Ngay cả nến cũng keo kiệt thế sao??
Còn nữa, ai cần anh nhắc chứ?!
Rõ ràng là lỗi của anh mà!
Chương Vận Nghi thẹn quá hóa giận: “Ai nói phải nhắm mắt mới ước được chứ? Tớ đã ước xong rồi!”
Trần Khoát rất muốn đưa tay gãi gãi trán mình, ngưa ngứa, nhưng lại nhịn xuống. Nghe cô nói câu này, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như không phải, anh đành phải phối hợp: “Ước xong là được rồi.”
Cô bật cười khúc khích, nhận lấy dao cắt bánh từ anh, chỉ cắt ra một miếng nhỏ. Cô biết anh không thích đồ ngọt, buổi trưa ăn một miếng đã là giới hạn của anh rồi.
“Lát nữa lại phải đánh răng thêm lần nữa rồi.”
“Tớ không ngờ là cậu lại nhanh thế.”
“Nhanh cái gì mà nhanh, ơ, bánh này ăn ngon ghê!”
“Ừm.”
Ăn xong miếng bánh nhỏ, Chương Vận Nghi đậy hộp lại, buộc lại chiếc nơ bướm, định mang về chia cho các bạn cùng phòng ăn khuya.
Nhưng Trần Khoát lại sải bước đi lên phía trước, nơi rìa sân trường đều có hàng cây che chắn.
Cô còn chưa kịp hỏi anh đi đâu, thì rất nhanh anh đã quay lại, trên tay xách theo một túi đồ. Chương Vận Nghi tròn mắt kinh ngạc, phản ứng không kịp. Lần trước là giấu ấm nước nóng, lần này lại là…
“Quà sinh nhật.”
Cô đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.
Cảm giác hạnh phúc to lớn bao trùm lấy cô, không chỉ vì anh, mà còn bởi gia đình, bạn bè mang đến. Nhưng cô không ngờ rằng, từ lúc mở mắt thức dậy đến tận khi sắp tắt đèn đi ngủ, cô vẫn còn nhận được bất ngờ.
…
Chương Vận Nghi vừa thở hổn hển vừa ì ạch leo lên tầng sáu.
Từ lúc nhận món quà của anh ở dưới sân, cô đã rất nóng lòng muốn biết bên trong có gì. Nhưng cô cứ nhịn hết lần này đến lần khác, tay trái xách hộp bánh, tay phải xách túi quà, mệt đến mức thở không ra hơi.
Các bạn cùng phòng đều ở trong phòng, người thì phơi đồ, người thì nằm trên giường. Nhìn thấy Chương Vận Nghi mang bánh về, họ lập tức dừng tay, không nói nhiều nhưng vô cùng ăn ý — dựng bàn, kéo ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chờ được phát bánh.
Chương Vận Nghi để họ tự chia nhau, còn cô có chuyện quan trọng hơn phải làm. Lập tức bày ra khí thế bóc hàng siêu nhanh, ba bước là gỡ xong lớp gói, nhưng ngay sau đó cô sững người.
Đới Giai vừa dùng dĩa ăn bánh vừa tò mò hỏi: “Cái gì vậy? Ống heo nhỏ đựng tiền à?”
“Chị Giai à, làm sao cậu có thể nhìn một con heo to như vậy mà gọi nó là ‘ống heo nhỏ’ được chứ?” Chu An Kỳ bật cười.
“Tại sao lớp trưởng lại tặng ống heo nhỉ?”
Chương Vận Nghi ôm chặt con heo, cười tít mắt: “Không phải trên cặp sách của tớ có treo một con heo sao?”
Cô khẽ hất cằm về phía chiếc cặp đang treo trên ghế.
Năm đôi mắt lập tức đổ dồn sang, quả nhiên trên cặp của Chương Vận Nghi có một chiếc móc khóa hình con heo màu hồng, từ trước đến giờ chẳng ai để ý đến.
“Cậu ấy đã từng hỏi tớ có phải là rất thích cái móc khóa này không.” Cô khẽ cong khóe môi, “Tớ nói là tớ rất thích heo, bởi vì bố mẹ tớ đều cầm tinh con heo mà.”
Chu An Kỳ: “……”
Mạch não của lớp trưởng đúng là đặc biệt thật, nhưng cũng xem như biết chọn quà hợp ý người nhận.
Đới Giai hỏi: “Vừa nãy tớ nghe thấy có tiếng lách cách, bên trong có đồng xu đúng không?”
Chương Vận Nghi cầm lên lắc lắc: “Có, hình như còn khá nhiều, nặng lắm.”
“Đổ ra đếm thử đi!” Chu An Kỳ sờ cằm, “Không chừng có đúng 520 (*) đồng xu đấy.”
(*) 520: phát âm giống “Em yêu anh/ anh yêu em” trong tiếng Trung.
Đã sớm nhận ra lớp trưởng là người kín đáo rồi!
Chắc chắn sẽ là 520 không sai được!
Chương Vận Nghi còn đang do dự, nhưng ngoài Đới Giai ra, cả phòng đều đang hào hứng cổ vũ, mà cô thì rất dễ bị lung lay. Chưa đầy một phút đã bị thuyết phục, lập tức để Chu An Kỳ dọn dẹp gọn gàng chỗ bánh trên bàn, sau đó mở ống heo ra.
Tiếng leng keng vang lên, từng đồng xu rơi xuống, xếp thành một đống nhỏ trên bàn, trông vô cùng nặng tay.
Sáu người đồng tâm hiệp lực, mỗi người cầm lên một nắm, cẩn thận đếm.
“Sao lại có 382 đồng nhỉ?”
“Không phải nên là 520 sao? Tớ không tin, đếm lại lần nữa đi!”
“……” Chương Vận Nghi lập tức đứng dậy: “Các cậu cứ đếm từ từ, đếm xong nhớ bỏ lại vào ống heo giúp tớ, tớ đi tắm đây.”
Cô nhanh chóng vào phòng tắm, tắm rửa nhanh như chớp. Khi quay lại, các bạn cùng phòng cũng đã dọn dẹp xong. Cô ôm lấy ống heo, nhét vào trong tủ quần áo, định khi nào nghỉ sẽ mang về nhà.
Đèn tắt, cô cầm đèn pin, trong bóng tối, vươn tay sờ nhẹ vào nó.
“Tớ biết rồi!”
Phương Nhã Đồng bật dậy như cá chép quẫy nước: “Hôm nay là ngày thứ 382 lớp trưởng thích Chương Vận Nghi, có đúng không? Phim truyền hình đều thế mà!”
Chu An Kỳ bừng tỉnh ngộ: “Nghe cũng có lý phết đấy nhỉ.”
Chương Vận Nghi: “???”
Sao trí tưởng tượng của mấy người này phong phú thế cơ chứ?!
Nghe họ bàn tán sôi nổi, nếu không phải người trong cuộc là cô, thì có khi cô cũng phải tin Trần Khoát thật sự thích cô đủ 382 ngày rồi đấy!
…
Ký túc xá nam.
Trần Khoát đang ra sức vò quần áo trước bồn nước.
Phí Thế Kiệt cười hì hì bước tới giám sát, “Giặt sạch một chút cho bố, trên vai toàn là dấu giày của cậu, giặt một lần không sạch thì giặt hai lần đi!”
Áo của cậu ấy bị giẫm bẩn mà không bắt thằng nhóc này đền, đúng là người tốt nhất thế gian rồi.
Trần Khoát nhìn chằm chằm vào chậu nước bẩn, không biết cái áo này đã bao lâu chưa giặt, bẩn đến mức khó tin. Nếu không phải hôm nay tâm trạng anh tốt, thì cái tên mập kia còn lải nhải thêm vài câu nữa, anh đã hắt cả chậu nước này qua rồi. “Cút.”
Phí Thế Kiệt chẳng hề để tâm, tinh thần sảng khoái. “Cậu đã tặng quà rồi à?”
Cậu ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình chuẩn bị quà của Trần Khoát.
Thứ bảy tuần trước hai người không đi đến quán cà phê internet mà lượn lờ mấy cửa hàng quà tặng. Khi đó, Trần Khoát ôm một con búp bê to đùng chuẩn bị tính tiền, nhưng lúc xếp hàng lại vô tình nghe thấy có cô gái than phiền rằng bạn trai tặng thú nhồi bông mà chẳng biết để đâu, giường thì nhỏ, chỉ tổ bám bụi.
Trần Khoát ngẩn ra vài giây, sau đó đặt lại con heo bông khổng lồ về chỗ cũ.
Quà sinh nhật cô tặng anh, vừa nhìn đã biết là rất có tâm, sinh nhật cô, anh cũng không muốn qua loa.
Phí Thế Kiệt bị hành đến hết kiên nhẫn, ngồi xổm ở góc tường vò đầu. “Đừng hỏi tôi nữa, phiền chết đi được! Tôi có yêu đương bao giờ đâu, làm sao biết con gái thích cái gì được chứ!”
Trần Khoát cũng khổ sở không kém, chọn tới chọn lui, đến khi đầu óc mơ hồ thì nhìn trúng một con heo đất.
Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, về đến nhà, nhìn con heo đất hồi tiểu học của mình, bỗng chốc hiểu ra.
Quà anh tặng cô, không thể là một con heo rỗng tuếch được.
Thế là anh dốc sạch số tiền xu mình tiết kiệm hồi nhỏ, bỏ vào bên trong. Cầm lên thấy nặng trịch, anh hài lòng mỉm cười.
“Tặng rồi.” Trần Khoát đáp lại bằng giọng điệu lười biếng nhưng đầy tự đắc. “Cô ấy nhắn tin bảo là rất thích.”
Phí Thế Kiệt giả bộ buồn nôn rồi định quay về giường, nhưng lại chợt nhớ ra gì đó bèn hỏi, “Mà cậu bỏ vào bao nhiêu đồng xu vậy?”
“……”
Trần Khoát bị câu hỏi này làm cho đứng hình. Dĩ nhiên là anh không đếm, chỉ lườm Phí Thế Kiệt một cái. “Ai mà rảnh đi đếm chứ? Tôi không rảnh rỗi như cậu.”