Cửa sổ trong phòng mở ra, để mặc cơn gió đầu hè tháng 5 len lỏi qua, thổi tung từng trang sách chất cao của Chương Vận Nghi, như thể đang lật mở lịch ngày vậy. Trong lúc không kịp nhận ra, kỳ thi đại học đã cận kề, chỉ còn một tháng nữa.
Hồi nghỉ đông, cả lớp còn thi nhau mắng chửi trường học không có nhân tính, không coi bọn họ là người.
Nhưng đến kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động này, chẳng ai dám hó hé câu nào nữa. Dù là học sinh vô tư không lo không nghĩ nhất, nhìn con số đếm ngược trên bảng cũng phải giật mình thon thót.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Mời vào!” Cô cất giọng.
Doãn Văn Đan bưng khay bước vào. “Ăn chút trái cây đi. Hôm qua bố con đã ra tiệm mua việt quất, ngọt lắm, ăn vào tốt cho mắt.”
Chương Vận Nghi vâng một tiếng, đặt bút xuống, định với tay lấy. Ai dè, bàn tay còn chưa chạm tới đã bị đập nhẹ một cái.
“Có thấy dơ không, đi rửa tay trước đi!”
Chương Vận Nghi phụng phịu, “Phiền phức ghê, thà không ăn còn hơn.”
Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng dậy xỏ dép, lạch bạch chạy ra ngoài rửa tay.
Vừa quay lại phòng, cô đã thấy mẹ mình đang cầm khung ảnh trên tay. Cô tò mò ghé lại xem. “Đây là ảnh chụp tập thể lớp con ở đại hội thể thao hồi trước.” Nhìn bạn bè và cô giáo trong bức ảnh, cô bỗng nhiên cảm thán. “Cũng may là lúc đó có chụp hình.”
Doãn Văn Đan liếc mắt một cái đã nhận ra con gái mình, cười bảo, “Con cười đến nỗi không thấy mặt trời đâu kìa.”
Chương Vận Nghi bốc một nắm việt quất nhét vào miệng, vừa nhai vừa trò chuyện với mẹ. “Hôm đó vui quá mà. Với cả trời nắng chói lắm, nhưng ảnh chụp riêng của con vẫn đẹp lắm đấy nhé.”
“Đây là Từ Thi Thi sao?” Doãn Văn Đan cũng nhận ra bạn thân của con gái, “Cô bé để tóc ngắn vẫn hợp hơn, cằm nhọn ghê. Còn Đới Giai thì giống hệt bố nó, như đúc ra từ một khuôn ra vậy.”
“Mẹ đã từng gặp chú Đới rồi ạ?”
“Hỏi thừa.” Doãn Văn Đan đáp không chút do dự, “Ông ấy với bố con cũng coi như đồng nghiệp, lại thường xuyên ghé trạm của mẹ đổ xăng. Ông ấy còn nhắc đến con nữa, nói con và Giai Giai nhà ông ấy thân nhau nhất.”
Chương Vận Nghi gật đầu đầy tự hào: “Đúng là bọn con rất thân!”
Hơn bốn mươi học sinh, Doãn Văn Đan vẫn có đủ kiên nhẫn nhìn lướt qua cả lớp. Đến khi ánh mắt dừng lại trên một nam sinh cao ráo, bà ấy chỉ tay vào anh, thắc mắc: “Cậu bé này cao thật đấy.”
Chương Vận Nghi vừa nhấm nháp quả việt quất, vị chua chua ngọt ngọt lan ra đầu lưỡi, vừa thản nhiên đáp: “Là lớp trưởng lớp bọn con đó.”
Trong lòng cô mừng thầm.
Nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Doãn Văn Đan hơi ngạc nhiên: “Lớp trưởng? Thế chắc học giỏi lắm nhỉ?”
“Học siêu giỏi luôn!” Chương Vận Nghi không để miệng rảnh rỗi, lại cầm thêm mấy quả cà chua bi, khóe môi khẽ nhếch lên, cúi đầu, giọng điệu bình thản như thể không quan tâm lắm, “Là trình độ có thể đỗ Thanh Đại ấy.”
“Giỏi như vậy cơ à.”
Doãn Văn Đan không hỏi thêm nữa, tiếp tục chuyển chủ đề sang các bạn học khác. Đợi con gái ăn hết đ ĩa trái cây, bà ấy mới đặt khung ảnh xuống, rồi chợt nhớ ra: “À đúng rồi, hôm nay bố con không phải trực, muốn bố đưa con đến trường không?”
Hôm nay là ngày Quốc tế Lao động.
Nhưng mà bởi vì kỳ thi đại học sắp đến gần, nên học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ một ngày, buổi tối vẫn phải đi học tự học.
Chương Vận Nghi lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con đi xe buýt là được.”
Trước khi rời đi, Doãn Văn Đan xoa đầu cô, dặn dò: “Thế cũng được, nhưng đừng áp lực quá, sức khỏe vẫn quan trọng hơn học hành.”
“Con biết rồi mà.”
Chương Vận Nghi chợt nhớ kiếp trước vào thời điểm này cũng vậy. Từ bố mẹ đến các thầy cô giáo trong trường, ai nấy như biến thành người khác, đột nhiên ăn nói nhỏ nhẹ, hành xử dịu dàng hơn hẳn, khiến cô có chút không quen.
Nhưng cô thấy sự quan tâm này là đãi ngộ cô xứng đáng nhận được.
Kỳ thi thử lần hai hồi tháng 4, cô giữ phong độ ổn định, thứ hạng ở cả thành phố Giang Châu còn cao hơn so với lần một. Bố mẹ chăm sóc chu đáo, cô Triệu cũng niềm nở hơn hẳn.
Và người có công lớn nhất tất nhiên là bản thân cô, người đã ngày đêm nỗ lực không ngừng.
Sau đó chính là Trần Khoát.
Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều. Cứ hễ rảnh rỗi là lại kèm cô học, thậm chí còn quan tâm đ ến thành tích của cô hơn chính cô. Sau mỗi kỳ thi, anh không chỉ phân tích lỗi sai cho cô mà còn tìm thêm nhiều bài tập tương tự để cô luyện tập, tránh mắc lại lỗi cũ. Ngay cả Từ Thi Thi cũng phải công nhận rằng anh chẳng khác nào “Bồ Tát” của cô cả.
Chương Vận Nghi xóa bỏ suy nghĩ linh tinh, tập trung hoàn toàn vào bài toán trước mặt. Ăn xong đ ĩa trái cây mẹ chuẩn bị, cô có cảm giác như được đả thông kinh mạch, đầu óc bỗng chốc thông suốt hẳn, lập tức vội vàng viết đáp án.
Doãn Văn Đan nhẹ nhàng bưng đ ĩa trái cây ra ngoài, khép cửa lại cẩn thận. Trong phòng ăn, Chương Chí Khoan đang lau nhà, hai vợ chồng chạm mắt nhau. Doãn Văn Đan ra hiệu im lặng, lắc đầu ý bảo đừng làm phiền con gái, có chuyện gì đợi cô đi học rồi hẵng bàn.
…
Tháng 5, trời đã bắt đầu nóng.
Lúc 4, 5 giờ chiều, mặt trời vẫn còn khá gay gắt. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên người Chương Vận Nghi. Cô tập trung chơi sudoku, trong khi Trần Khoát bên cạnh thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh mặc áo thun đen, quần thể thao xám nhạt, chân đi giày Converse đen, sạch sẽ thoải mái. Anh đeo tai nghe, cầm điện thoại trong tay, mặt lưng điện thoại dán đầy đá lấp lánh, hoàn toàn không hợp với phong cách của anh chút nào.
Chương Vận Nghi đang chơi trò chơi trên điện thoại của anh, sợ anh chán nên cô hào phóng đưa điện thoại của mình cho anh nghe nhạc.
Bất ngờ, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Vương Tự Nhiên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Trần Khoát.
Anh cũng không thực sự ngủ, chỉ là đang thư giãn tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ theo nhịp nhạc.
Chương Vận Nghi lặng lẽ quan sát đường nét khuôn mặt anh, từ hàng lông mày sắc nét, sống mũi cao, đến đôi môi mỏng mím chặt và đường viền xương hàm sắc sảo. Quả thực là rất ưa nhìn. Cô không khỏi thắc mắc, tại sao kiếp trước, lúc mười bảy tuổi, cô lại không phát hiện ra trong lớp có cậu bạn có ngoại hình khá ổn thế này nhỉ?
Cô đưa tay chọc chọc vào cánh tay anh.
Anh lập tức mở mắt ra, nhìn cô, lặng lẽ hỏi cô có chuyện gì thế.
“Vương Tự Nhiên gọi điện thoại cho cậu nè.” Cô đưa điện thoại cho anh.
Anh cúi đầu liếc nhìn màn hình, hiểu rõ mà cười cười, tháo tai nghe ra rồi nhận cuộc gọi. Vừa kết nối, bên kia đã lập tức kêu quang quác: “Ngày hôm qua không rảnh, trưa nay lại không rảnh, xin hỏi cậu là Tổng thống Mỹ à, sao mà bận dữ vậy?”
Trần Khoát rũ mắt xuống, giọng điệu thản nhiên: “Tất nhiên rồi.” Anh dừng lại một chút, cố ý trêu cậu bạn, “Rất là bận.”
Quá đáng ghê!
Chương Vận Nghi bụm miệng, sợ mình bật cười thành tiếng để rồi bị Vương Tự Nhiên nghe thấy.
“Đưa ra lời giải thích hợp lý coi!”
Trần Khoát nghiêm túc trả lời: “Áp lực học tập của tôi rất lớn, ở nhà ôn bài.”
Chương Vận Nghi liếc anh một cái. Ngay cả cô nghe câu này cũng muốn siết chặt nắm đấm rồi.
Bên kia, Vương Tự Nhiên sắp tức ói máu: “Cậu bị điên hả? Ai nói câu này tôi còn tin, chứ cậu nói thì đúng là đang đánh rắm mà.”
“Mặc dù trong hai lần thi thử tôi cũng cao hơn cậu bốn điểm.” Trần Khoát thản nhiên nói thêm, “Nhưng mà xin lỗi, áp lực của tôi vẫn rất lớn.”
Chương Vận Nghi sắp chịu không nổi nữa. Chỉ có cô mới hiểu được câu này là đang nhắm đến cô. Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội để nói một câu như vậy đúng không? Trẻ con, quá trẻ con rồi! Cô đưa tay đẩy anh một cái, xem như giúp Vương Tự Nhiên trả thù.
Ai ngờ một chàng trai cao 1m85 như anh, vậy mà lại yếu ớt đến mức loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống, vẻ mặt lại cực kỳ thèm đòn.
Vương Tự Nhiên: “???”
Cậu ấy ghé sát vào điện thoại, tức giận: “Cậu cứ chờ đấy, lần thi thử thứ ba tôi nhất định sẽ rửa sạch nỗi nhục này!”
Trong mắt Trần Khoát cũng có ý cười, kéo dài giọng: “Được, tôi chờ.”
Nhưng mà ngoại trừ anh và cô Triệu ra, không ai biết rằng câu “áp lực lớn” này của anh thực sự không phải là nói đùa. Bởi vì anh đã từng viết bản cam kết, tất nhiên là sẽ không muốn những dòng chữ trên đó trở nên vô nghĩa.
“Vương Tự Nhiên đúng là người tốt thật.” Sau khi anh cúp máy, Chương Vận Nghi lập tức nói, “Đã như vậy rồi mà vẫn chưa tuyệt giao với cậu!”
Trần Khoát liếc mắt nhìn cô một cái, đáp: “Hồi thi thử lần một, cậu ấy hơn tớ hai điểm, nhắn tin khoe khoang suốt ba ngày liền, tớ cũng không block cậu ấy.”
Chương Vận Nghi: “……”
Cô cười nhạt: “Thì ra là vậy, chẳng trách hai người lại có thể làm bạn tốt của nhau.”
Có lẽ là Trần Khoát cũng cảm thấy mình hơi trẻ con, nên không nói gì thêm nữa.
Thấy anh bị chọc quê, Chương Vận Nghi lập tức giơ tay làm dấu V trong lòng, sảng khoái ghê!
-
Tiết tự học buổi tối không có giáo viên giám sát, nhưng vẫn đủ yên tĩnh.
Tiếng chuông tan học vang lên, nhưng chẳng còn mấy ai ồn ào đùa nghịch như trước nữa. Chương Vận Nghi cầm bài thi tổ hợp khoa học đi tìm Trần Khoát, nhưng anh lại không có ở đó. Phí Thế Kiệt vặn vẹo cổ vài cái, chậm rãi nói: “Không biết cậu ấy đã đi đâu rồi, chắc là toilet, hay là cậu cứ đợi một lát đi?”
“Không cần đâu, có cậu ở đây chẳng phải cũng dùng được sao?”
Chương Vận Nghi lập tức ngồi xuống, nhìn Phí Thế Kiệt với ánh mắt chờ mong.
Phí Thế Kiệt: “… Hay là hai người đi thương lượng với cô Triệu để được làm bạn cùng bàn đi?”
“He he, tớ biết ngay là cậu muốn ngồi cùng chị Thi của tớ mà, nói đi, có phải là cậu thầm thích cậu ấy đúng không!” Chương Vận Nghi đáp trả không chút nể nang.
Phí Thế Kiệt giơ tay đầu hàng, không đấu lại, hoàn toàn không đấu lại được cô, “Tôi đã sai rồi, tôi đã sai rồi, được chưa? Đưa đây, để tôi giải cho!”
Cho đến khi cậu ấy đã giảng xong bài rồi mà Trần Khoát vẫn chưa quay lại. Chương Vận Nghi đành vung tay, để lại dòng chữ “Chương Vận Nghi đã ghé thăm ở đây” trên quyển vở nháp của Trần Khoát rồi rời đi.
Phí Thế Kiệt ngơ ngác, vừa định gọi điện cho Trần Khoát thì tin nhắn của anh đã đến: [Nếu thầy cô có hỏi, thì cậu giúp tôi nói một tiếng, Thành Nham đến tìm tôi có chút việc, nói chuyện xong thì tôi sẽ về ngay.]
Thành Nham? Cậu ấy đến làm gì?
Trần Khoát cũng nghĩ trăm lần mà không ra.
Anh và Thành Nham cũng không thân nhau lắm, làm bạn học một năm rưỡi nhưng quan hệ cũng nhạt nhẽo, hồi lớp 11 từng cùng nhau chơi bóng rổ vài lần, quan hệ tốt hơn bạn cùng lớp bình thường một chút, nhưng chưa đến mức gọi là bạn bè.
Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ. Có lẽ để dễ dàng qua mặt bảo vệ, Thành Nham vẫn mặc đồng phục trường cũ, trên mặt nở nụ cười ngầu lòi.
“Anh Khoát!”
Gặp lại bạn học cũ, Thành Nham phấn khích, đấm nhẹ vào vai Trần Khoát một cái, “Lâu lắm không gặp!”
Trần Khoát nhìn bộ đồ của cậu ấy từ đầu đến chân, “Sao thế, định quay lại học à?”
“Không, không, không.” Thành Nham xua tay, lôi từ túi quần ra một tấm vé xe, “Nhìn này, vé đêm nay, sáng mai về lại trường học, tôi xin nghỉ tiết tự học buổi tối.”
“Hôm nay đến đây là có việc gì thế?” Trần Khoát liếc mắt nhìn tấm vé, biết là cậu ấy đang gấp, nên lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Vậy mà Thành Nham lại đột nhiên để lộ vẻ mặt ngại ngùng, “Anh Khoát, tôi biết tôi đến đây hơi vội vàng, cũng hơi bốc đồng, nên chỉ nghĩ đến việc nhờ cậu giúp thôi.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ít nhất là trong mắt đám con trai lớp 3, Trần Khoát làm lớp trưởng, đúng là khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Mấy năm học cùng nhau, nếu ai đó thực sự gặp chuyện, thì người đầu tiên họ nghĩ tới để cầu cứu chính là anh.
Trần Khoát suy nghĩ vài giây, trầm ngâm nói: “Cậu nói đi.”
“Chuyện đó, chính là cái đó ấy mà…” Thành Nham đỏ bừng mặt, nói chuyện lắp ba lắp bắp, đưa tay gãi gãi sau đầu, “Tôi thích một người ở lớp 3 mình, ừm, trước đây không nhận ra là thích, đến khi về quê rồi, không có cậu ấy mắng tôi, tôi lại cảm thấy hơi thiếu thiếu.”
“Tôi tìm cậu ấy nói chuyện phiếm, nhắn tin cho cậu ấy, nhưng cậu ấy hoặc là không hồi âm, hoặc là chỉ bảo bận.” Thành Nham tiếp tục, “Thực ra tôi đã tính kỹ rồi, đợi thi đại học xong sẽ tìm cậu ấy, nhưng mấy hôm trước tôi lên danh sách bạn bè, có thông báo nhắc nhở sinh nhật, tôi mới biết tháng trước là sinh nhật cậu ấy.”
Sinh nhật?
Một bạn nữ trong lớp?
Trần Khoát khựng lại, sắc mặt khẽ thay đổi.
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đến đây một chuyến, dù sinh nhật cậu ấy đã qua rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu ấy một câu chúc mừng sinh nhật.” Thành Nham nhận ra không khí hơi kỳ lạ, nhưng cậu ấy vẫn không suy nghĩ nhiều, bởi vì chính cậu ấy cũng thấy ngượng, mấy lời này cậu ấy chưa từng kể với ai cả.
“Anh Khoát, cậu giúp tôi một việc đi,” Thành Nham lấy hết can đảm, “Giúp tôi gọi cậu ấy ra đây, tôi chỉ nói vài câu rồi đi ngay, có được không?”
Nói xong, cậu ấy nhìn Trần Khoát, suýt nữa thì giật mình.
Trần Khoát cau mày, vẻ mặt cứng đờ, nụ cười trên môi đã biến mất từ lâu.
Thành Nham nhanh chóng nhận ra hành động của mình thực sự không thích hợp lắm. Cậu ấy cũng hiểu được nếu Trần Khoát không muốn giúp thì cũng là chuyện bình thường. “Nếu cậu cảm thấy khó xử thì thôi vậy, tôi hiểu mà. Lát nữa tôi sẽ đợi dưới ký túc xá nữ. Đúng rồi, anh Khoát, Chu An Kỳ ở nội trú đúng không?”
Trần Khoát gần như không thể nghe nổi thêm câu nào nữa. Mấy lần anh định cắt ngang, nhưng rồi đột nhiên sững lại, vô cùng khó hiểu: “Cái gì? Chu An Kỳ á?”
Thành Nham cũng ngớ người: “… Đúng rồi?”
Không thì còn ai nữa?
Cả hai nhìn nhau đầy bối rối.
Trần Khoát: “…”
Anh chậm rãi thở ra một hơi, chỉ cần không phải là người đó là được. Lông mày giãn ra, anh bình tĩnh nói: “Chuyện này tôi không thể tự quyết được. Thế này đi, để tôi nhờ cậu ấy hỏi Chu An Kỳ giúp cậu, quan hệ của họ cũng khá tốt.”
Thành Nham mờ mịt: “Ai cơ?”
“Chương Vận Nghi.”