Trước một chuyện hóng hớt lớn cỡ này, Thành Nham lập tức quên mất mục đích chính khi đến đây hôm nay, vội khoác vai Trần Khoát rồi ba hoa không ngừng: “Anh Khoát, không phải chứ? Có phải là ý như tôi đang nghĩ không đấy? Cậu với chị đại à? Chuyện từ bao giờ vậy?”
Trần Khoát thấy cậu ấy quá ồn ào, chẳng buồn trả lời mà chỉ nói: “Tôi phải về lớp đây, cậu đừng có chạy lung tung. Nếu bị bảo vệ hay giáo viên tuần tra bắt được thì nhớ nói là học sinh lớp khác.”
Cơn tò mò không được thỏa mãn, Thành Nham sốt ruột đến mức như có hàng trăm móng vuốt cào vào lòng. “Là cậu ấy theo đuổi cậu hay là cậu theo đuổi cậu ấy thế? Hai người đã yêu nhau bao lâu rồi? Chuyện này chị Triệu nhà chúng ta biết chưa?”
“Kiếm chỗ nào ngồi đợi đi, siêu thị hay sân thể dục đều được.” Trần Khoát giơ tay xem giờ, giọng điệu bình thản: “Còn hơn hai mươi phút nữa mới tan học, đợi đi.”
“Anh Khoát, gan cậu to thật đấy!” Thành Nham vừa cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ vở kịch đặc sắc này, vừa bội phục sự gan dạ của anh. “Dám yêu đương ngay dưới mí mắt của chị Triệu, chỉ có cậu thôi đấy!”
“Tôi đi đây.”
Trần Khoát không thèm để ý đến cậu ấy nữa, quay người đi về phía tòa nhà dạy học. Khi bước đi, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, ý cười mơ hồ.
Ngay trước khi bước lên cầu thang để vào lớp, anh điều chỉnh lại vẻ mặt, giảm nhẹ tiếng bước chân, lặng lẽ đi vào từ cửa sau, trở về chỗ ngồi. Chưa kịp ổn định hơi thở thì đã nhìn thấy trên cuốn nháp của mình có vài chữ, anh khẽ bật cười một tiếng.
Phí Thế Kiệt hạ thấp giọng hỏi: “Thành Nham đến làm gì vậy?”
“Giải quyết chút việc riêng thôi.”
Nghĩ đến thời gian xuất phát của chuyến xe trên vé của Thành Nham, Trần Khoát đắn đo một lát, cuối cùng vẫn viết một mẩu giấy nhỏ, nhờ bạn cùng bàn phía sau chuyển giúp cho Chương Vận Nghi.
Từ trước đến nay, số lần anh chuyền giấy trong lớp đếm trên đầu ngón tay, đây lại là lần đầu tiên chuyền giấy cho con gái.
Bạn cùng bàn phía sau cười hì hì, vỗ ngực đảm bảo: “Anh Khoát cứ yên tâm!” Mẩu giấy truyền từ người này sang người kia, chưa qua ba bốn người đã đến bàn của Chương Vận Nghi. Không cần hỏi cũng biết là từ ai, chỉ cần nhìn cách bạn cùng bàn nháy mắt với cô là rõ.
Ngoài Trần Khoát ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Dù trong lớp không có giáo viên, nhưng Chương Vận Nghi vẫn lén lút mở tờ giấy ra đọc.
Vừa nhìn hai dòng chữ đầu tiên, suýt nữa thì cô đã bật cười thành tiếng —
[Chương Vận Nghi đã ghé thăm ở đây.]
[Hoan nghênh.]
Nhưng đọc tiếp, cô lập tức giật mình. Chỉ là một hàng chữ rất ngắn gọn là [Thành Nham đến, muốn tìm Chu An Kỳ nói chuyện, cậu hỏi giúp một tiếng.], mà đã khiến Chương Vận Nghi chớp mắt đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Chu An Kỳ đang chống cằm làm bài tập.
Vậy nên là, hóa ra hai người này đã… từ sớm rồi sao?
Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng (*)! Giấu giỏi thật!
(*) Chân nhân bất lộ tướng (真人不露相) là một câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là người tài giỏi thực sự thì không phô trương, khoe khoang. Câu này thường dùng để chỉ những người có thực lực mạnh mẽ, kiến thức sâu rộng nhưng lại khiêm tốn, không thể hiện ra bên ngoài. Họ hành động kín đáo, chỉ khi cần thiết mới bộc lộ khả năng, khiến người khác bất ngờ.
Cô còn hồi hộp hơn cả người trong cuộc, từng giây từng phút chờ đến lúc tan học. Cuối cùng, khi tiếng chuông vừa reo lên, cô đã lập tức đứng dậy, chặn Chu An Kỳ lại. Khi đối phương còn đang sững sờ, cô đã kéo cô ấy ra góc lớp, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cậu bịt miệng lại trước đi, tớ sợ cậu hét lên đấy.”
Chu An Kỳ lười quan tâm cô: “Cậu bị điên à?”
Chương Vận Nghi chẳng hề tức giận, trong lòng thầm nghĩ: Tớ đã nhắc trước rồi đấy. “Không có gì đâu, chỉ là Thành Nham đã đến trường rồi, cậu ấy muốn gặp cậu nói chuyện chút thôi.”
Chu An Kỳ đang ngáp vì buồn ngủ, nghe xong thì trợn tròn mắt, không tin nổi: “Cậu ấy điên rồi à?!”
“Việc của tớ coi như đã xong.” Chương Vận Nghi cười đầy ẩn ý, vỗ vỗ vai cô ấy. “Cậu có đi hay không thì tùy cậu thôi.”
Nói xong, cô định đi tìm Đới Giai đang đứng chờ mình cách đó không xa.
Nhưng Chu An Kỳ đã hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng kéo cô lại, giữ chặt không buông: “Không được! Cậu phải đi với tớ! Chị Giai, hôm nay cậu ấy thuộc về tớ, cậu cứ về ký túc xá trước, lát nữa bọn tớ sẽ về sau!”
Mặc dù Đới Giai không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ ngợi một lát, thấy việc giành lại Chương Vận Nghi từ tay Chu An Kỳ có vẻ khá khó, cô ấy lập tức gật đầu: “Được thôi.”
Chương Vận Nghi: “???”
Chu An Kỳ sợ cô bỏ trốn, chỉ hận không thể bám lên người cô như gấu koala. Cô giả vờ bất lực đồng ý, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, bởi vì cho dù Chu An Kỳ không kéo cô đi, thì cô cũng sẽ lén lút theo dõi thôi...
Trên đường ra sân thể dục, Chu An Kỳ giữ im lặng, mặc kệ Chương Vận Nghi có cố gắng moi móc thông tin như thế nào.
Chương Vận Nghi giả vờ oán trách: “Chuyện của tớ, cậu đều đã biết hết rồi, vậy mà chuyện của cậu thì tớ lại không biết gì cả.”
Chu An Kỳ bị làm cho khó chịu, cuối cùng đành phải đầu hàng: “Tớ có thể nói gì được chứ? Tớ với cậu ấy chẳng có gì cả! Cái cậu này đúng thật là kỳ quái mà!”
“Kỳ quái thế nào?” Mắt Chương Vận Nghi sáng rực, lập tức truy hỏi.
“Cứ ba ngày hai bữa lại gửi tin nhắn ‘chào buổi sáng’, ‘chào buổi chiều’, ‘chào buổi tối’ cho tớ, thế không phải là có vấn đề à?!” Chu An Kỳ càng nói mặt càng đỏ, “Đúng là thần kinh! Không đi học à? Lại còn chạy đến tận Giang Châu...”
Chương Vận Nghi cười trêu: “Ây dô dô dô ~”
Cuối cùng cũng đến lượt cô trêu chọc người khác rồi! Phải công nhận, cảm giác này thật sự rất tuyệt!
Chu An Kỳ vừa thẹn thùng vừa tức giận, giơ tay đuổi đánh cô, hai người vừa cười vừa đùa giỡn, trong lòng mang theo cảm giác vừa căng thẳng vừa vui vẻ, cùng nhau đến sân thể dục.
Trên bậc thang bê tông, có hai chàng trai đang ngồi tán gẫu, thi thoảng lại bật cười sảng khoái. Bạn học cũ lâu ngày gặp lại, quả là một chuyện đáng mừng. Trần Khoát là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nghiêng đầu nhìn, sau đó bèn thu lại vẻ thoải mái, nói với Thành Nham: “Đừng nói nữa, bọn họ đã tới rồi.”
Thành Nham có vẻ hơi căng thẳng, nên khi hai người họ đến gần, cậu ấy lại không dám nhìn Chu An Kỳ, mà quay sang trêu Chương Vận Nghi: “Chị đại, mới bao lâu không gặp mà đã thu phục được anh Khoát rồi à?”
Trần Khoát nghe vậy, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Còn nói linh tinh nữa là cậu sẽ lỡ chuyến xe đấy.”
Thành Nham khựng lại, có chút hối hận.
Cậu ấy đã cố gắng xuất hiện ở đây một cách thật phong cách, thật ngầu lòi, nếu để lộ chuyện chạy đua với thời gian để kịp lên xe thì mất mặt quá.
Quả nhiên, yêu đương rồi thì anh Khoát cũng trở nên lắm lời hơn hẳn.
Chương Vận Nghi nhướng mày, gạt cánh tay đang bám chặt lấy cánh tay mình của Chu An Kỳ ra, nói: “Các cậu cứ nói chuyện đi, tớ với lớp trưởng đi dạo bên kia một chút.”
Thành Nham lập tức lên tiếng: “Sao vẫn gọi là lớp trưởng thế?”
Trần Khoát bước tới, không chút khách sáo mà giơ chân đá cậu ấy một cái, xem như cảnh cáo.
“Đáng đời!”
Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng, theo sau Trần Khoát bước xuống bậc thang, đi về phía đường chạy nhựa. Nhưng cô thực sự cảm thấy rất tò mò, đến mức không thể tập trung nói chuyện với Trần Khoát được, cứ thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn. Thành Nham mười tám tuổi, dù đang đứng không nghiêm chỉnh lắm, có chút lơ đễnh khệnh khạng, nhưng mặc đồng phục học sinh, đứng thảnh thơi dưới ánh đèn đường, trông vẫn rất điển trai, cực kỳ thu hút. Chẳng trách lại khiến trái tim Chu An Kỳ rung động.
Đang mải mê nhìn thì bỗng nhiên một bàn tay đưa qua, mạnh mẽ che khuất tầm nhìn của cô.
Trần Khoát rũ mắt nhìn cô, mặt không biểu cảm, giọng điệu cũng hờ hững: “Không phù hợp với trẻ em.”
Chương Vận Nghi ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm. Ở đây thì có gì mà không phù hợp với trẻ em chứ? Nhìn đôi môi mím chặt của anh, cô lập tức hiểu ra, suýt chút nữa thì bật cười, nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Ra là vậy.”
Cô đành chuyển hướng nhìn sang anh, tiện miệng hỏi: “Trước đây tớ cũng chưa từng nhận ra bọn họ có gì đó mờ ám, vậy cậu đã biết từ khi nào thế?”
“Hôm nay.”
“Lúc Thành Nham nói với cậu, cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao?”
“Không ngạc nhiên.”
Chương Vận Nghi nghe giọng điệu bình thản của anh, không khỏi cảm thán, đây chính là khác biệt giữa người với người sao? Nếu cô không biết gì mà Thành Nham lại đột nhiên đến tìm, nói thích Chu An Kỳ, chắc chắn cô sẽ ngạc nhiên đến mức nhảy dựng lên mất. Thế mà anh thì sao? Bình tĩnh thế này à?
Trần Khoát thấy cô còn định nói tiếp về Thành Nham nhưng anh lại chẳng muốn nghe, lập tức lặng lẽ chuyển chủ đề: “Những bài cậu không hiểu, lão Phì đã giải thích cho cậu rõ chưa? Nghe có hiểu được không?”
“Đương nhiên rồi —”
Dù gì thì lão Phì cũng là học sinh giỏi đứng trong top ba của trường mà.
Đột nhiên, không biết từ đâu vang lên tiếng hô: “Thầy giáo tới!”. Chương Vận Nghi lập tức giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay có khớp xương rõ ràng đã nắm lấy cổ tay cô. Cô bị sức mạnh ấy kéo theo, chạy đi ngay lập tức.
Không biết điểm đến ở đâu, dưới chân là đường chạy nhựa, bên tai là tiếng gió rít qua. Càng chạy, nhịp tim đập càng nhanh.
Hơn 10 giờ tối, khuôn viên trường rộng lớn và yên tĩnh. Sân thể dục có vài lối ra, Trần Khoát dẫn cô đến một góc vắng vẻ hơn. Đến khi xung quanh chỉ còn tiếng thở gấp của hai người, anh mới dừng lại.
Anh thở hổn hển.
Cô cũng thở không ra hơi.
Nhưng lạ một điều là, mặc dù mệt đến vậy, nhưng anh vẫn chưa buông tay. Cô cũng không giãy ra, dù bàn tay anh nắm chặt đến mức khiến cổ tay cô hơi đau.
Hai người nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhau mà lại cùng bật cười dưới bầu trời đầy sao. Trần Khoát nắm cổ tay cô, cảm nhận rõ ràng nhịp đập của cô dưới lòng bàn tay mình. Từng nhịp, từng nhịp, rất nhanh, gần như trùng khớp với nhịp tim anh.
Cô cũng đang căng thẳng.
Phát hiện này khiến tâm trạng anh bất giác tốt lên.
Thế nhưng, cảm xúc đang dâng cao lại đột nhiên bị gián đoạn khi cô khẽ giãy ra. Khuôn mặt anh cứng lại, như vừa tỉnh mộng. Sợ rằng hành động của mình làm cô tức giận, anh chậm rãi nới lỏng tay ra, cổ họng chậm rãi trở nên khô khốc.
“Đúng —”
Câu nói còn đang dang dở, mắc kẹt lại nơi cuống họng.
Chương Vận Nghi lại một lần nữa nắm lấy tay anh, không hề chần chừ, đan chặt mười ngón tay vào tay anh. Rõ ràng là Trần Khoát còn chưa kịp phản ứng, nhưng đã vô thức siết tay lại, như một bản năng, không để cô trốn tránh nữa.
Cô hiếm khi thấy anh có biểu cảm như vậy.
Ngơ ngác như thể bị ai đó đánh ngốc, không nói nổi một lời nào, nhưng đôi mắt lại sáng rực, nhìn thẳng vào cô. Vậy thì anh có nhìn thấy con nai nhỏ trong lòng cô đang nhảy nhót loạn xạ không?
Thời gian đã không còn sớm nữa, lúc nãy là anh kéo cô chạy trốn, bây giờ đến lượt cô nắm tay anh, từng bước đi về phía ký túc xá. Không ai nói gì, mọi cảm giác đều tập trung vào bàn tay đan vào nhau. Dọc đường đi, cả hai vừa căng thẳng, vừa cứng đờ, cho đến khi cuối cùng cũng thả lỏng, thì đã đứng dưới tòa ký túc xá nữ rồi.
Trần Khoát không muốn buông tay, không muốn rời đi.
Chương Vận Nghi lảng tránh ánh mắt anh, giọng nói nhẹ như gió thoảng. “Đã đến rồi.”
“Ừm.”
Ngoài miệng thì anh bảo “ừ”, nhưng bàn tay vẫn không chịu thả lỏng.
“Chuyện đó, sắp đến giờ tắt đèn rồi.”
“... Ồ.”
Ngay cả lúc buông tay, Trần Khoát cũng làm rất chậm rãi.
Cô bước lên bậc thang, đi đến gần cửa ký túc xá thì quay đầu lại, thấy anh vẫn đứng cạnh bồn hoa, cúi đầu như đang nghiên cứu bàn tay phải của mình. Nghe tiếng cười khẽ của cô, anh ngước lên nhìn, im lặng vài giây, sau đó làm bộ như chẳng có gì, giơ tay lên vẫy nhẹ.
Rốt cuộc Chương Vận Nghi không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Ngốc quá!
…
Trần Khoát lại là người về ký túc xá muộn nhất. Các bạn cùng phòng đã quen với chuyện này rồi, chẳng ai thèm để ý nữa. Phí Thế Kiệt có vẻ đặc biệt hứng thú với chuyện của Thành Nham, dạo gần đây càng gần đến ngày thi đại học, ai nấy đều căng thẳng, vậy nên một chuyện nhỏ nhặt thế này cũng đủ làm không khí sinh động hơn.
Cậu ấy từ giường trên trèo xuống, đi đến bên bồn rửa mặt, hạ giọng hỏi: “Thành Nham có chuyện gì vậy?”
“Đi rồi.”
“Tôi nói là cậu ấy quay lại trường tối nay làm gì thế?”
“Chuyện riêng của người ta, đừng có tò mò.”
Phí Thế Kiệt bĩu môi, nếu không phải chuyện riêng thì cậu ấy cũng chẳng buồn hóng hớt đâu.
Cậu ấy liếc Trần Khoát đang đánh răng, bỗng nhận thấy có gì đó không ổn, lại nhìn kỹ thêm chút, rồi kinh ngạc kêu lên: “Sao cậu lại đánh răng bằng tay trái? Tay phải bị gì à?”
Trần Khoát đánh răng rất nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa. Nghe hỏi, anh còn chẳng buồn ngước mắt, chỉ đáp gọn lỏn: “Tôi thuận tay trái.”
Phí Thế Kiệt bật cười: “Cậu thuận tay trái lúc nào vậy??”
“Hôm nay, có vấn đề gì không?”