Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 80

Chương Vận Nghi muốn biết rốt cuộc Thành Nham đã nói gì với Chu An Kỳ, nhưng dù có dùng mọi cách cũng không moi được gì từ cô nàng cả.

 

Con gái mười tám tuổi lại bướng bỉnh đến thế sao?

 

Nhưng từ ngày hôm đó, tối nào Chu An Kỳ cũng ra ban công nhận điện thoại. Cuộc gọi không kéo dài, cùng lắm chỉ vài phút. Cô ấy cũng không nói nhiều, chủ yếu là lắng nghe đối phương nói. Mỗi lần Chương Vận Nghi phơi quần áo đều len lén nháy mắt với cô bạn.

 

Có lẽ Thành Nham ở bên kia đầu dây cũng không hay biết gì cả.

 

Chu An Kỳ nghe cậu kể mấy chuyện vô vị nhàm chán, miệng thì tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

 

Thời gian trôi qua trong từng cuộc điện thoại của Chu An Kỳ, chớp mắt một cái, con số đếm ngược trên bảng đen từ hai chữ số đã thành một chữ số. Trong giai đoạn sau, Từ Thi Thi chẳng buồn sửa nữa, dùng hai gói bim bim để đổi lấy việc này, đẩy nó sang cho “trợ lý” Chương Vận Nghi.

 

“Làm sao thế?”

 

Trần Khoát từ văn phòng giáo viên trở về, thấy cô đứng trước bảng đen, trầm ngâm suy nghĩ, bèn bước tới hỏi nhỏ.

 

“Chỉ là thấy cái đếm ngược này nhàm chán quá.”

 

Chương Vận Nghi chỉ vào con số trên bảng: “Có thể xóa đi được không? Nhìn mà sợ đến mức tim đập thình thịch luôn.”

 

“Xóa đi.” Trần Khoát bình thản đáp.

 

“Thật sao??”

 

Anh cười khẽ, cố ý trêu cô: “Giả đấy.”

 

Nếu anh nói thật, thì cô chưa chắc đã dám xóa. Nhưng nếu anh bảo giả, thì cô lập tức hành động, hăng hái muốn xóa sạch, còn những chỗ với không tới, Trần Khoát đứng sau lưng cô, vươn tay giữ lấy khăn lau bảng, giúp cô xóa sạch từng góc nhỏ.

 

Chương Vận Nghi cầm hộp phấn, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn màu xanh mình thích, rồi viết lên bảng ba chữ “Chương Vận Nghi”. Cô quay đầu, lớn tiếng gọi: “Chị Thi, lại đây! Lớp trưởng bảo, cứ thoải mái sáng tạo trên bảng tin lớp, có chuyện gì thì cậu ấy sẽ chịu trách nhiệm!”

 

Trần Khoát khựng lại: “Tớ đâu có nói thế.”

 

“Cậu có nói mà!”

 

Cả lớp bị thu hút, như có luồng sinh khí mới thổi vào, từng người quay đầu lại, tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.

 

Từ Thi Thi đặt bánh mì xuống, lao đến nhanh như một mũi tên, hài hước chắp tay: “Lớp trưởng, cảm ơn!”

 

Nói xong, cô ấy cũng chọn một viên phấn đỏ, hào hùng vung tay viết tên mình lên bảng.

 

Có hai người mở màn, những bạn khác cũng hào hứng tham gia, vui vẻ đua nhau ký tên. Trong khoảnh khắc, không khí trở nên náo nhiệt, áp lực căng thẳng của kỳ thi đại học dường như cũng tan biến phần nào. Một học sinh vốn trầm lặng nhất lớp cũng hít sâu một hơi, đặt cây bút sắp hết mực xuống, nhập hội cùng mọi người.

 

Trần Khoát phủi phủi bụi phấn xanh dính trên tay, mỉm cười: “Được rồi, có chuyện gì thì tôi sẽ gánh hết.”

 

“Anh Khoát ngầu nhất!!”

 

Có lời này của anh, cả lớp đều reo hò vang dội, đến nỗi học sinh lớp bên cũng hiếu kỳ nhìn sang.

 

Chẳng bao lâu sau, trên bảng từ một cái tên, rồi hai cái, cuối cùng có đủ bốn mươi hai cái tên, giống như một bức ảnh tập thể đặc biệt vậy.

 

Cô giáo Triệu bước vào lớp, đứng trên bục giảng, chăm chú nhìn tấm bảng tin vừa mới “ra lò”, cảm thán mà mỉm cười, rồi hắng giọng, dịu dàng nói: “Chúc mừng các em, sắp được nghỉ rồi.”

 

Các trường trung học phổ thông ở Giang Châu đều được trưng dụng làm điểm thi, cần sắp xếp phòng thi từ trước, nên học sinh sẽ được nghỉ sớm, riêng sĩ tử thi đại học thì sẽ ở nhà dưỡng sức.

 

Trước đây, mỗi khi nghỉ lễ, học sinh đều vui sướng háo hức. Nhưng giờ đây, chẳng ai thấy vui vẻ gì cả.

 

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc kỳ thi đại học thực sự đã cận kề, ba năm cấp ba cũng thật sự sắp khép lại rồi.

 

Cô Triệu nhìn những gương mặt quen thuộc dưới bục giảng, những khuôn mặt còn non nớt, ngây ngô mà tràn đầy sức sống, trong lòng tràn ngập niềm tự hào, dịu dàng nói: “Các em là lớp mà cô dẫn dắt —”

 

Một học sinh tinh nghịch đỡ lời trước: “Kém cỏi nhất từ trước đến nay!”

 

Câu nói này làm bầu không khí sôi động hẳn lên, cả lớp cười nghiêng ngả.

 

“Đây là các em tự nói nhé, không phải là cô nói đâu.” Cô Triệu cũng cười, rồi ôn tồn tiếp lời: “Tóm lại, dù là lớp tốt nhất hay là lớp kém nhất, cô đều chúc các em tiền đồ rực rỡ!”

 

Mong rằng các em có thể dốc hết sức mình, vượt qua mọi chông gai.

 

-

 

Ngày nghỉ đầu tiên.

 

Chuông báo thức của Chương Vận Nghi vẫn đổ đúng 5 giờ 30 phút. Cô còn mơ màng tưởng mình đang ở ký túc xá trường học, tắt chuông rồi theo thói quen ngồi dậy, muốn với tay vịn giường nhưng lại chụp vào khoảng không. Trong khoảnh khắc, cô lập tức tỉnh hẳn.

 

Nhìn quanh một vòng, đây là phòng ngủ của cô.

 

Trong lòng bỗng dưng cảm thấy trống trải như thiếu mất điều gì đó. Cô ngẩn người tựa vào gối đầu, ngồi thẫn thờ một lúc, rồi dụi mắt. Như thể đã thành phản xạ, cô lật chăn xuống giường, cứ ngỡ mình còn ở trường, đi thẳng vào phòng tắm.

 

Chương Chí Khoan nghe thấy động tĩnh, từ phòng ngủ chính bước ra, thấy con gái đang đứng đánh răng trước bồn rửa mặt, vừa ngáp vừa hỏi: “Con gái, còn chưa đến 6 giờ mà, con đã đói rồi à?”

 

“Không ạ!” Chương Vận Nghi đáp, “Ở trường con cũng dậy sớm thế này mà!”

 

Chỉ một câu đơn giản như vậy, suýt nữa đã khiến Chương Chí Khoan rưng rưng nước mắt. Con gái ông ấy đi học cũng quá khắc khổ rồi.

 

Nhưng với Chương Vận Nghi, đây chỉ là một thói quen đã duy trì hơn hai trăm ngày qua mà thôi. Sau khi rửa mặt xong, cô quay lại phòng, chống cằm nhìn đống sách vở một lúc, chậm rãi chuyển ánh mắt sang chiếc điện thoại bên cạnh. Cô có một thói quen khác, trước đây gần như ngày nào cũng gặp anh, rồi chào buổi sáng với nhau. Còn sau này thì sao?

 

Giờ này chắc anh vẫn chưa dậy đâu nhỉ?

 

Cô tiện tay cầm một cuốn sách đặt lên điện thoại, cố gắng dẹp những suy nghĩ vẩn vơ sang một bên. Lấy từ cặp ra một xấp tài liệu đã được thầy cô khoanh vùng trọng điểm, cô dự định sáng nay sẽ ôn lại các từ vựng tiếng Anh hay gặp. Chưa đến 7 giờ, mẹ đã gọi cô xuống ăn sáng.

 

Bữa sáng thịnh soạn đến mức cô còn tưởng đang ăn Tết nữa cơ.

 

“Hay là hôm nay mẹ xin nghỉ làm nhé?” Doãn Văn Đan đề nghị. Nhà có sĩ tử thi đại học, ai cũng không muốn lơ là. Hơn nữa, mấy ngày này chồng bà ấy cũng không nghỉ được, cơ quan còn phải cử người hỗ trợ công tác thi cử. Vì vậy, bà ấy tính xin nghỉ để ở nhà với con gái.

 

“Không cần đâu!” Chương Vận Nghi lập tức từ chối. “Con chỉ tự học thôi mà, có gì mà cần mẹ ở nhà chứ. Có gì không hiểu con có thể hỏi hai người sao? Bố mẹ cứ đi làm đi!”

 

Chương Chí Khoan thấy con gái nói có lý: “Đừng nói bài của lớp 12, bây giờ kêu anh dạy bài của học sinh tiểu học chắc anh cũng chịu thua. Thôi cứ để con bé ở nhà tự học đi, đừng làm phiền nó.”

 

Doãn Văn Đan cũng không cố chấp nữa: “Thế có cần ông bà nội đến nấu cơm cho con không?”

 

Chương Vận Nghi uống một ngụm sữa, lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi thôi thôi, nếu ông bà đến, cứ mỗi phút sẽ lại gõ cửa hỏi con có muốn ăn cái này cái kia không mất.”

 

“Vậy cũng được, có gì nhớ gọi điện nhé. Tiền không đủ thì cứ lấy trong hộp bánh quy.”

 

“Dạ dạ dạ!”

 

Sau khi ăn sáng xong, trong nhà chỉ còn lại một mình cô. Cầm hộp sữa chưa uống hết trở về phòng, cô tự nhủ chỉ muốn “xem bây giờ mấy giờ thôi” rồi dời cuốn sách trên điện thoại, bật màn hình lên.

 

Mười phút trước, Trần Khoát đã nhắn tin cho cô: [Cậu đã dậy chưa?]

 

Cô ngậm ống hút, ánh mắt vô thức hiện lên ý cười, trả lời: [Đã ăn sáng xong luôn rồi.]

 

Chắc là anh cũng đang chờ tin nhắn của cô, lập tức trả lời: [Bây giờ cậu có tiện nghe điện thoại không?]

 

Cô đặt hộp sữa xuống, trực tiếp gọi luôn cho anh. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói mang theo ý cười: “Chào buổi sáng.”

 

Chào nhau trực tiếp vẫn là tốt nhất.

 

Nhưng cách này cũng không tệ. Ít nhất thì cô không cần che giấu nụ cười rạng rỡ trên mặt mình nữa. “Chào buổi sáng ~”

 

“Sao cậu lại dậy sớm vậy?” Anh im lặng một lúc rồi hỏi, hoàn toàn không đề cập đến chuyện ngu ngốc kiểu như mình đã ngồi chờ bên bàn học suốt từ 5 giờ 30, đến tận 7 giờ 30 mới nhắn tin cho cô.

 

“Không ngủ được đó.”

 

Chương Vận Nghi len lén ra chỗ cửa, đóng lại cẩn thận. Mặc dù trong nhà chỉ có mình cô, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

 

“Căng thẳng lắm à?” Anh hỏi. “Hôm nay định ôn những gì?”

 

“Buổi sáng ôn lại từ vựng tiếng Anh với mấy bài văn cổ trọng tâm cô giáo Ngữ văn đã liệt kê. Buổi trưa gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì ngủ một giấc, xem có làm được một đề tổ hợp khoa học tự nhiên không. Nếu còn thời gian thì ôn Toán tiếp. A a a, phiền quá!”

 

Nghỉ học còn thấy bận hơn đi học, dù trong đầu có kế hoạch rõ ràng nhưng vẫn có cảm giác cuống cuồng.

 

“Vậy à.” Anh ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Ừm… gọi đồ ăn ngoài là sao? Nhà cậu không có ai à?”

 

“Ừ, đúng rồi.”

 

 

Cúp máy xong, Trần Khoát đi vào phòng tắm gội đầu. Lười dùng máy sấy, anh cứ để tóc ướt như vậy, đi ra phòng khách lục lọi trên bàn trà, chau mày chọn lựa một hồi rồi nhét vào balo mấy món cô thích ăn như xoài sấy với bánh giòn. Sau đó, anh mới thay giày, vội vàng ra ngoài.

 

Tâm trạng của anh đang rất tốt. Đứng bên lề đường chờ taxi mà không để ý đến chiếc SUV màu trắng vừa dừng lại cách đó không xa chính là xe nhà anh.

 

Bác sĩ Trần vừa tan ca, định về nhà tắm rửa rồi dẫn con trai đi ăn trưa, nhưng còn chưa kịp lái xe vào khu chung cư đã bắt gặp cảnh con trai đi ra ngoài. Ông ấy bóp bóp sống mũi, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Hai ngày nữa là thi đại học rồi, không nhịn được chút sao? Bây giờ còn định mò đến tiệm net nữa à?

 

Ông ấy không phản đối con trai có sở thích riêng, nhưng vào thời điểm này, người làm bố mẹ sao có thể không lo lắng được chứ?

 

Trong đầu ông ấy vụt qua những tin tức kinh hoàng kiểu như “đánh nhau trong tiệm net”, nên lập tức khởi động xe, lặng lẽ bám theo chiếc taxi phía trước. Ông ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, lát nữa sẽ vào tiệm net ngồi trông con trai, anh ngồi bao lâu, ông ấy cũng sẽ ngồi bấy lâu.

 

Nhưng ngoài dự kiến, taxi chạy chưa được mười phút thì dừng lại, trước cửa ga tàu điện ngầm.

 

Cái gì cơ? Đi đến tiệm net mà còn phải bắt tàu điện ngầm đi sao? Xa thế cơ à?

 

Trần Khoát trả tiền xe, mở cửa bước xuống, ngước nhìn đồng hồ, thấy còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn. Anh cũng không vội, kiên nhẫn đứng sang một bên chơi game giết thời gian. Chỉ cần chắc chắn là cô sẽ đến, thì đợi bao lâu cũng đáng, chẳng có gì nhàm chán cả.

 

Bên đường có vạch chia chỗ đậu xe. Bác sĩ Trần tinh mắt tìm được một chỗ trống, đỗ xe xong, nheo mắt quan sát động tĩnh của con trai qua kính chắn gió. Đợi gần mười phút, thấy anh vẫn đứng yên, ông ấy bắt đầu cảm thấy nghi hoặc. Đúng thật là không thể hiểu nổi, suy nghĩ một lát, ông ấy dứt khoát xuống xe, khóa cửa, đi vòng một đoạn đường, ghé vào một quầy báo cách cổng ga hơn chục mét, giả vờ chọn báo nhưng thực chất là đang quan sát con trai.

 

Chương Vận Nghi cũng đeo balo ra ngoài, chưa đi đến ga tàu đã phát hiện Trần Khoát đang đứng dưới nắng.

 

Mấy trò đùa này chơi nhiều rồi, cô phát hiện ra thực ra anh vẫn luôn âm thầm phối hợp với cô.

 

Cho nên hôm nay, cô quyết định đổi chiêu!

 

Nhất định sẽ làm anh giật mình he he he!

 

Cô nhẹ nhàng bước tới gần, rón rén vòng ra phía sau lưng anh, kiễng chân, đưa tay bịt mắt anh lại. Cố nén cười, cô cố ý hạ giọng trầm trầm: “Không được nhúc nhích! Cướp đây!”

 

Cách đó không xa lắm, bác sĩ Trần vừa đang giũ tờ báo thì vô tình thấy cảnh này, lập tức sững sờ, kinh ngạc không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment