Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 81

Trần Khoát hơi cứng người, cảm nhận được lòng bàn tay cô áp vào anh, hơi thở khẽ phả bên tai, nhịp tim vốn đang bình ổn lại bỗng nhiên tăng tốc. Nhưng không phải vì bị cô dọa, mà là vì căng thẳng.

 

Đợi đến khi cô buông tay, anh mới xoay người lại. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Không gian quanh họ như tràn ngập hơi thở ngọt ngào, trong trẻo, khiến người ta không khỏi ngoái lại nhìn.

 

“Đã đói chưa?”

 

Anh vừa mở miệng, cô đã bật cười. Không nhịn được, cô bật sáng màn hình điện thoại, giơ lên cho anh xem: “Cậu nhìn xem bây giờ mới mấy giờ, chẳng phải tớ đã nói là vừa ăn sáng không lâu sao?”

 

Mới chưa đến 10 giờ sáng đã hỏi người ta có đói không, đúng là ngốc quá đi mất.

 

“Không đói là tốt rồi.”

 

Trần Khoát hơi nghiêng người, hỏi ý cô: “Vậy bây giờ chúng ta đi tàu điện ngầm nhé? Tìm một quán cà phê yên tĩnh một chút để ôn bài thì sao?”

 

Chương Vận Nghi lập tức đồng ý: “Được đó!”

 

Chàng trai và cô gái trẻ tuổi sánh vai nhau bước vào ga tàu điện ngầm, chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Ở quầy báo trước ga tàu, bác sĩ Trần cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng vẫn còn sững sờ. Ông ấy do dự vài giây, cuống quýt cầm tờ báo định chạy theo, nhưng lại bị chủ quầy thò đầu ra gọi giật lại: “Này này này! Đừng đi vội, anh còn chưa trả tiền đâu đấy!”

 

Bác sĩ Trần đột nhiên giật mình dừng bước, lúng túng đẩy gọng kính, lấy ví từ túi áo ra, rút mười tệ đưa qua.

 

Bị gián đoạn như vậy, có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa. Ông ấy nhận tiền thừa từ chủ quầy, vẻ mặt đầy tâm sự quay lại xe. Ngồi vào ghế lái rồi, ông ấy vẫn còn ngẩn ngơ, nhất thời không biết rốt cuộc là đi đến quán net chơi game nghiêm trọng hơn hay lén lút hẹn hò với con gái mới nghiêm trọng hơn.

 

Sao lại… yêu đương rồi chứ?

 

Từ bao giờ thế?

 

Cô bé kia là ai, bạn cùng lớp của anh sao?

 

Ông ấy lấy điện thoại ra, định gọi cho vợ báo chuyện này nhưng lại chần chừ. Bây giờ đang là giờ làm việc, chắc là bà ấy cũng không rảnh. Cuối cùng ông ấy chỉ đành mệt mỏi ném điện thoại sang ghế phụ. Mới sáng sớm mà đã chịu cú sốc lớn thế này, ông ấy chỉ cảm thấy tim mình có hơi không chịu nổi rồi.

 

Bên trong tàu điện ngầm, sau khi qua cổng an ninh, Chương Vận Nghi và Trần Khoát lần lượt quẹt thẻ vào trạm. Họ khẽ bàn bạc một chút, quyết định không đi đến khu trung tâm thành phố đông đúc mà chọn một trung tâm thương mại cách đó vài trạm. Dù sao thì họ cũng không thể ở ngoài quá lâu, nên ưu tiên sự tiện lợi và nhanh chóng hơn.

 

Tầm này đã qua giờ cao điểm, toa tàu khá vắng, có rất nhiều chỗ trống. Vừa ngồi xuống, điện thoại của Trần Khoát đã chợt reo lên. Chương Vận Nghi cũng theo phản xạ mà cúi đầu liếc nhìn màn hình. Trên đó hiển thị người gọi đến là “Bố”. Tim cô bỗng đập thình thịch một cái, theo bản năng quay sang nhìn anh.

 

Anh thấp giọng trấn an cô: “Không sao đâu.”

 

Sau đó, anh ung dung bắt máy, bình tĩnh “A lô” một tiếng, muốn điềm tĩnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

 

Bác sĩ Trần vẫn còn ngồi trên xe, ông ấy cởi bớt cúc áo sơ mi để dễ thở hơn: “Bố vừa mới tan ca, sao con không ở nhà thế? Đã đi đâu rồi?”

 

“Con ra ngoài tìm Phí Thế Kiệt, chiều nay sẽ về.”

 

Chẳng có đứa con nào dám nói là bản thân chưa từng nói dối bố mẹ cả.

 

Nói một lần thì chột dạ, nói nhiều rồi thì thành quen, những lời này với Trần Khoát chỉ như thuận miệng mà thôi.

 

Bác sĩ Trần im lặng vài giây: “Ừ, về sớm một chút đấy, đừng chơi bời bên ngoài quá lâu.”

 

“Con biết rồi.”

 

Bố con họ không hay gọi điện cho nhau, mỗi lần gọi cũng không bao giờ quá nửa phút, lần này cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi cúp máy, Trần Khoát nghiêng đầu nhìn sang cô, thấy cô đang cười đầy ẩn ý, lúc này mới chợt nhận ra mình vừa nói dối ngay trước mặt cô. Thế là anh hơi mất tự nhiên, giải thích: “Hồi trước đám Vương Tự Nhiên cứ rủ tớ chơi game suốt, phiền lắm.”

 

“Vậy cậu có cần gọi cho lão Phì bàn bạc trước không?”

 

Thực ra, Chương Vận Nghi không hề để ý chuyện anh dần dần để lộ mặt thật trước cô, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.

 

“Không cần.” Trần Khoát đầy tự tin mà nói, “Bố tớ sẽ không nghi ngờ đâu, cũng sẽ không gọi điện kiểm chứng.”

 

Dù có gọi cũng chẳng sao cả. Với sự lanh lợi của lão Phì, tuyệt đối sẽ không để lộ sơ hở nào cả.

 

“Cũng đúng ha.” Chương Vận Nghi gật gù đồng tình, “Mỗi lần tớ nói dối mẹ, mẹ tớ cũng sẽ chẳng bao giờ gọi xác nhận với bạn tớ cả.”

 

Trần Khoát nghe vậy thì hơi ngẩn người, mỗi lần sao? Đã bao nhiêu lần rồi? Đi ra ngoài làm gì thế? Cùng với ai đây? Là người tên Lý Gia Việt đó à?

 

Anh rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ sẽ làm cho cô cảm thấy mình quá phiền phức, hơn nữa những câu hỏi đó thực sự khó mà thốt ra được, nên đành phải thở dài, chỉ ậm ừ một tiếng cho qua.

 

Họ đến trung tâm thương mại gần nhà cô, không cần đổi tàu, chỉ cần đi năm trạm là đến. Lúc này trong tàu điện ngầm không đông lắm, vào trung tâm thương mại lại càng vắng hơn. Đi lòng vòng một lúc, cửa hàng dự định đến còn chưa mở cửa, đành phải tạm thời chuyển hướng qua quán cà phê.

 

Đẩy cửa kính ra, Trần Khoát thấy trong quán có hai ba người đang dùng laptop làm việc, không muốn làm phiền người khác, anh vô thức giảm giọng hỏi: “Cậu có muốn uống cà phê không?”

 

Chương Vận Nghi gật đầu. Chắc chắn là cô sẽ không nói cho anh biết rằng hôm nay cô đã thức dậy từ 5 giờ rưỡi, nếu không uống cà phê, cô lo mình sẽ không chịu nổi đến trưa rồi buồn ngủ mất, “Uống!”

 

“Được rồi, cậu cứ ngồi trước đi, tớ sẽ đi gọi đồ, ngoài Americano đá ra thì cậu có muốn ăn bánh không?”

 

“Không cần đâu, tớ đã no rồi.”

 

...

 

Cả hai điều chỉnh lại nhịp độ ôn bài, chủ yếu là anh phối hợp với cô, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mỗi người một tai nghe, chăm chú luyện nghe.

 

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, khi cốc Americano đá của Chương Vận Nghi hết, thì cô cũng bắt đầu đói, thu xếp tài liệu vào balo, rồi cùng Trần Khoát đi ăn. Cả hai đều có ý thức, những món nặng mùi như lẩu hay nướng có thể đợi đến sau kỳ thi đại học rồi ăn, bây giờ để bảo vệ hệ tiêu hóa, vẫn nên chọn món ăn thanh đạm và lành mạnh thì hơn.

 

Nhà hàng này có không gian yên tĩnh, thực đơn cũng khá đa dạng, ngoài các món ăn nhanh ra thì còn có nhiều món tráng miệng và đồ uống.

 

Bỗng nhiên, điện thoại của Chương Vận Nghi vang lên, là cuộc gọi của Doãn Văn Đan. Cô khẽ thì thầm với Trần Khoát, dùng khẩu hình nói: “Mẹ tớ gọi.”

 

Anh đặt muỗng xuống, ngồi thẳng lại, cũng không tiếp tục ăn nữa.

 

Chương Vận Nghi nhấn nút nghe, chưa để mẹ hỏi đã chủ động giải thích: “Mẹ, con đang ăn ở bên ngoài, ở nhà hơi chán, vâng, con ở một mình, con biết rồi, ăn xong con sẽ về. Buổi tối muốn ăn gì ạ? Để con nghĩ xem, làm món sườn kho sở trường của mẹ được không ạ? Con không kén chọn đâu, he he he.”

 

Kết thúc cuộc gọi, cô tự đắc truyền đạt lại cho anh kinh nghiệm của mình: “Tớ vừa định nói với cậu, cậu không nên dùng lão Phì làm lý do đâu, dễ bị lộ lắm. Cậu thử nghĩ xem, sắp đến kỳ thi đại học rồi, cậu đi tìm cậu ấy, chẳng phải đang bảo với bố cậu là cậu đi chơi game sao, chắc chắn là bố cậu sẽ lo lắng lắm.”

 

Trần Khoát suy nghĩ một lúc, “Vậy tớ nên nói gì đây?”

 

“Cậu có thể nói…” Chương Vận Nghi cũng hơi khó khăn, hỏi anh, “Ngoài chơi bóng rổ và chơi game ra, cậu còn thích làm gì nữa không?”

 

Trần Khoát im lặng nhìn cô, rồi tiếp tục ăn, nhưng anh đã trả lời cô rồi.

 

Hôm nay anh mới có thể chạy ra khỏi nhà, dĩ nhiên cũng là vì anh thích, nếu không thì anh đi làm từ thiện à?

 

Chương Vận Nghi hiểu ngay, vội vàng cầm lên ly trà trái cây uống một ngụm, để bình tĩnh lại, không thì cô lo bản thân sẽ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng mất.

 

Trần Khoát liếc mắt nhìn cô, cười nhẹ một cái, rồi ăn hết phần cơm chiên trong đ ĩa.

 

Ăn uống no say, gọi phục vụ đến dọn dẹp bàn, Chương Vận Nghi nhận lấy bộ đề thi thật mà Trần Khoát đặc biệt tìm cho cô, hít một hơi thật sâu, bắt đầu làm bài. Nhưng dần dần cô lại phân tâm vì bàn phía sau có hai cô gái đang bàn tán về những chuyện máu chó.

 

Trần Khoát cố tình đặt cây bút xuống, xem như là một lời nhắc nhở tinh tế, yêu cầu cô tập trung ôn bài.

 

Nhưng mà cô vẫn không phản ứng, cái vẻ mặt chăm chú kia, giống như chỉ thiếu nước muốn kéo ghế ra sau để tham gia vào cuộc trò chuyện kia vậy.

 

Anh thử ấn bút mấy lần, nhưng vẫn không thể làm cho cô chú ý. Sau một học kỳ ngồi gần cô, anh đã hiểu rõ hơn về cô, cô rất thông minh, một khi đã hiểu là sẽ nhớ ngay, nhưng cũng dễ bị phân tâm. Anh không muốn nói gì với cô, đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, đưa tay lắc lắc trước mặt cô: “Chúng ta đổi chỗ đi.”

 

Cuối cùng Chương Vận Nghi cũng ngẩng đầu nhìn anh, “… Ồ.”

 

Hai cô gái ngồi bàn sau cũng im lặng, liếc nhìn cặp đôi học sinh này, đoán được phần nào câu chuyện, không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

 

Chương Vận Nghi lúng túng cầm chặt đề thi và bút, có chút không cam tâm mà đổi chỗ với anh.

 

Được anh nhắc nhở, cô uống vội mấy ngụm nước lạnh, vỗ vỗ má, quyết định gạt bỏ hết những âm thanh xung quanh, tập trung làm bài. Chẳng mấy chốc, cô đã hoàn toàn chìm đắm vào mớ đề thi, không còn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong quán nữa.

 

Trần Khoát cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh hiểu rõ trình độ của cô, có thể ước lượng được khoảng thời gian cô cần để làm xong bài này. Đeo tai nghe vào, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Hôm qua ngủ muộn, sáng nay dậy sớm, mắt có chút cay cay. Bởi vì quán nằm trong trung tâm thương mại nên không thể nhìn ra ngoài trời, anh đành khoanh tay dựa vào ghế, chợp mắt nghỉ ngơi.

 

Dòng suy nghĩ giải bài của Chương Vận Nghi bị khựng lại.

 

Cô đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên, hơi sững sờ khi thấy Trần Khoát đã ngủ thiếp đi trên ghế, rất yên tĩnh. Đôi chân dài của anh co lại có phần không thoải mái. Cô chống cằm ngắm nhìn anh vài giây rồi thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng kéo khóa balo, lấy ra một chiếc áo len màu hồng, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Khi mũi giày vô tình chạm vào chân bàn, tim cô suýt chút nữa nhảy lên tận cổ, sợ làm anh thức giấc.

 

Đến bên cạnh bàn, cô khẽ cúi người, cẩn thận đắp áo lên người anh.

 

Đầu tháng 6, trung tâm thương mại và quán cà phê đều bật điều hòa, ngủ như vậy dễ bị lạnh, thời điểm này, nhất định không thể bị cảm được!

 

Cô vừa quay người định trở về chỗ ngồi, khóe môi Trần Khoát đã khẽ cong lên, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ bình thản, cứ giữ nguyên tư thế này như một bức tượng, im lặng chờ cô đánh thức anh.

 

-

 

Chưa đến 4 giờ chiều, Trần Khoát đã ôm tâm trạng phấn chấn về nhà. Anh đổi sang dép trong nhà ở cửa, đi vào phòng khách, bất ngờ nhìn thấy bố mình vẫn mặc đồ ngủ nằm trên sofa. Anh thuận miệng chào một tiếng rồi đi thẳng đến tủ lạnh lấy một chai nước mát, vừa mở nắp uống được hai ngụm, đã nghe thấy tiếng bố hỏi từ phía sau: “Có đói bụng không?”

 

“Con không đói, con đã ăn ở bên ngoài rồi.”

 

Trần Khoát tựa vào tủ lạnh, tu một hơi dài, trong đầu vẫn còn lởn vởn hình ảnh lúc chia tay.

 

Cô xuống xe trước, đi được vài bước lại quay đầu, giơ tay lên tai làm động tác gọi điện thoại.

 

“Bữa tối muốn ăn gì? Ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?” Ông bô nhìn thấy dáng vẻ thất thần kia của con trai, trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc nhưng vẫn không nói gì, chỉ giả vờ bình tĩnh hỏi han. Dù sao thì cũng chẳng biết thằng nhóc này có nghe lọt tai được câu nào không nữa.

 

Trần Khoát vặn chặt nắp chai nước, “Sao cũng được ạ.”

 

Anh tiện tay đặt chai nước lên bàn, đi vòng qua bố, định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Bây giờ vẫn còn sớm, anh muốn tranh thủ làm thêm vài bài thi thử.

 

Bác sĩ Trần đi theo sau anh, đứng ngay cửa nhà vệ sinh, chắn như một bức tường, “Đã sắp thi đại học rồi, tốt nhất là nên ở nhà ôn bài, đợi thi xong rồi muốn đi đâu cũng được, tránh cho… phụ huynh nhà người ta có ý kiến.”

 

Trần Khoát kéo khăn mặt lau mặt, “Con biết rồi.”

 

Đây là biết thật hay chỉ trả lời cho có thế?

 

Bác sĩ Trần cũng không đoán được tâm tư của con trai, nhưng cũng không thể suốt ngày kè kè canh chừng được, trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Tiền của con còn đủ xài không?”

 

Vẫn đủ.

 

Trần Khoát vốn định nói vậy, nhưng nghĩ lại, sắp thi xong rồi, chắc chắn sẽ ra ngoài chơi liên tục. Nếu bố đã chủ động đề cập, thì anh cũng không khách sáo nữa, dù sao thì đây cũng không phải do anh đòi, là bố tự nguyện cho, chẳng có lý do gì mà từ chối cả. “Không đủ.”

 

“Được.” Bác sĩ Trần phức tạp gật đầu, “Lát nữa bố sẽ chuyển thêm cho con.”

 

Khi Trần Khoát quay người đi ra, bác sĩ Trần cuối cùng cũng có cơ hội quan sát anh thật kỹ. Đứa trẻ mới ngày nào chỉ cao đến thắt lưng ông ấy, giờ đây đã cao hơn cả ông ấy rồi. Thoáng cái, cậu nhóc ấy đã bước qua tuổi mười tám, trở thành một người trưởng thành rồi.

 

...

 

Hôm nay Nhậm Tuệ tan làm đúng giờ. Bà ấy bật nhạc trong xe, vừa lái vừa vui vẻ ngân nga theo giai điệu. Nhưng khi vừa đỗ xe trong sân, một tiếng còi đột ngột vang lên. Bà ấy hạ cửa kính xe xuống nhìn, nhìn thấy chồng mình lại đang ngồi trong chiếc xe của ông ấy, khiến bà ấy không khỏi có chút bối rối.

 

Vài phút sau, bà ấy xách túi bước lên chiếc xe màu trắng, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

 

“Anh có chuyện muốn nói với em, nhưng em đừng giật mình quá.” Bác sĩ Trần đẩy gọng kính trên sống mũi, thấp giọng nói, “Chuyện này rất bình thường, đừng làm quá lên. Chúng ta phải giữ tâm thái bình thản mà đối diện.”

 

“Anh cứ nói đi.”

 

“Con trai chúng ta đang yêu đương rồi. Anh đã tận mắt thấy, không thể nào nhầm được.” Ông ấy căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, không rõ là đang nói với vợ hay đang tự thuyết phục chính mình nữa. “Thật ra năm nay nó cũng đã mười tám rồi, chuyện này cũng bình thường thôi, chắc là không sao đâu... Anh thấy kết quả ba lần thi thử của con vẫn ổn định, không bị sụt giảm gì cả... Nhưng cũng không dám hỏi con, sợ làm con giật mình. Bây giờ lại sắp thi đại học rồi, haizz...”

 

Ông ấy cứ lẩm bẩm mãi, đến khi nhận ra vợ mình không nói gì thì quay đầu nhìn bà ấy: “Sao em không nói gì hết tế?”

 

Nhậm Tuệ nghiêng người, rút một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mũi, bình thản đáp: “Còn nói gì nữa? Nó đã biết tự đi cắt tóc mà không cần em phải nhắc nhở, không thích ăn trái cây nhưng cứ mỗi chủ nhật đều lấy đi một nửa chỗ dâu tây và nho trong tủ lạnh. Đồ ăn vặt cũng vậy, trước khi ra ngoài đều gội đầu, giày thì đánh đi đánh lại... Đã rõ ràng thế còn gì nữa.”

 

Bác sĩ Trần: “???”

Bình Luận (0)
Comment