Khi nhận được tin nhắn của Trần Khoát, Chương Vận Nghi đang bị mẹ ép ngồi trước TV để thư giãn đầu óc.
Tiếng máy hút mùi trong bếp át đi cuộc trò chuyện của bố mẹ cô. Cô rướn cổ nhìn trộm một cái, thấy họ không để ý thì mới yên tâm mở khóa màn hình, nhắn tin trả lời: [Tối nay tớ ăn ở nhà, còn cậu thì sao?]
Trần Khoát theo bố mẹ đi ra khỏi thang máy, cố gắng kiềm chế mong muốn nhìn điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. Một tay cầm điện thoại, tay kia che màn hình. Anh không cố ý làm vậy, nhưng tất cả những động tác nhỏ ấy đều bị ông bố ngồi ghế lái thu vào tầm mắt.
“Cả nhà muốn ăn món gì?” Bác sĩ Trần nổ máy nhưng chưa vội đi ngay, dịu giọng hỏi.
Thông thường, Trần Khoát sẽ không tham gia vào những cuộc thảo luận như thế này.
Với anh, ăn gì cũng được, chỉ cần có thịt và cơm là đủ rồi.
“Đừng đi xa quá.” Nhậm Tuệ ngồi ở ghế phụ lái lướt điện thoại, nói, “Ăn xong em muốn cùng con đi dạo một chút. Anh lái xe đi làm, sẽ không bị trễ đâu. Đi đến quán mới mở đi, anh từng nói đầu bếp ở đó làm thịt kho tàu ngon mà.”
“Vậy cũng được.”
Từ khi con trai ở nội trú, vợ chồng họ thường ra ngoài ăn để đỡ ngán cơm bệnh viện. Quán mà Nhậm Tuệ nhắc đến ông ấy cũng biết, không cần bật định vị, lái vài phút là tới.
Nhưng toàn bộ cuộc trò chuyện này, Trần Khoát chẳng nghe lọt tai chút nào. Anh chỉ khẽ mỉm cười mà nhắn tin lại: [Tớ ra ngoài ăn với bố mẹ. Buổi trưa ngày mai cậu cũng gọi đồ ăn à?]
Chương Vận Nghi sớm đã nhận ra chuyện này. Dường như lớp trưởng hơi dính người, nhưng cô cũng rất thích ở bên anh, thậm chí còn cho Đới Giai leo cây mấy lần.
Nhưng bây giờ là giai đoạn quan trọng. Nếu anh chạy ra ngoài tìm cô, cho dù bố mẹ anh không nói gì, nhưng trong lòng họ chắc chắn cũng sẽ lo lắng.
Mùi sườn kho từ bếp lan ra khắp phòng khách. Cô hít nhẹ vài hơi, rồi cúi đầu nhắn tin: [Mẹ tớ không thích tớ gọi đồ ăn ngoài đâu, chắc là ngày mai tớ sẽ đạp xe qua nhà bà nội ăn chực.]
Gửi tin xong, cô lại trêu chọc anh một chút: [Cậu cũng đừng đi tìm Phí Thế Kiệt nữa nha, bố mẹ cậu sẽ lo lắng đấy.]
Trần Khoát nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng che đi nụ cười đang nở trên môi.
Nhà hàng cách đó không xa, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi. Trần Khoát xuống xe, đi theo sau bố mẹ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ mà ngồi vào bàn. Vẫn như mọi khi, ngoài món rau luôn có mặt trong mỗi bữa ăn ra thì ba người đều gọi một món mặn mà mình thích.
Anh gắp một miếng thịt kho tàu, nhấm nháp cẩn thận.
Anh cảm thấy cũng bình thường, hơi ngọt, nhưng có lẽ cô sẽ thích. Vì thế, anh liếc nhìn không gian quán, âm thầm ghi nhớ tên và địa chỉ, định bụng sau kỳ thi đại học sẽ đưa cô đến đây ăn thử.
Dùng bữa xong, bác sĩ Trần cầm hóa đơn ra quầy thanh toán, Nhậm Tuệ gọi ông ấy một tiếng: “Xem thử xem họ có chương trình khuyến mãi khai trương gì không, chắc là có tặng phiếu giảm giá đấy.”
Quả nhiên, lúc trở về, trên tay ông ấy đã có thêm ba tấm phiếu. Theo thói quen, ông ấy định đưa cho vợ.
Nhậm Tuệ lại lơ đãng nhấp ngụm nước, thuận miệng nói: “Đưa cho Tiểu Khoát đi.”
Thấy con trai nhìn qua, bà ấy mỉm cười: “Thi xong là có mấy tháng nghỉ hè rồi, bố mẹ không có thời gian nấu cơm cho con hằng ngày đâu, con cứ tự lo liệu nhé.”
Trần Khoát gật đầu, nhận lấy: “Con biết rồi.”
Vừa hay, mấy tấm phiếu giảm giá này đều có ích với anh.
Bác sĩ Trần bỗng thấy tay mình trống không, cười khan hai tiếng. Vì ông ấy còn phải đến bệnh viện làm việc, gia đình ba người chia tay nhau trước cửa nhà hàng.
Buổi chiều đầu tháng 6, làn gió nhẹ nhàng ấm áp nhưng không quá oi bức, mẹ con họ thoải mái tản bộ về nhà. Nhậm Tuệ nhìn cậu con trai đang bước bên cạnh, có rất nhiều điều muốn dặn dò, phải biết trân trọng, cũng phải thật chân thành, nhưng nghĩ lại, chắc con trai bà ấy cũng đã hiểu cả rồi.
Dạy dỗ chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều, mà là sự tích lũy của mười mấy năm qua.
Thôi thì đợi ngày nào đó con trai muốn nói, thì bà ấy sẽ tâm sự với con sau vậy.
Trần Khoát nhìn người ta đạp xe lướt qua, trầm tư suy nghĩ. Hình như lúc nào cô cũng đi xe đạp đến nhà bà nội, không biết anh có nên mua một chiếc xe đạp không nhỉ?
...
Chương Vận Nghi tắm rửa xong thì lập tức trốn tịt vào phòng.
Bố mẹ thật sự là quá đáng sợ, trước đây lúc nào cũng mong cô dán chặt vào bàn học, bây giờ lại đổi sang thái độ khác. Nhưng cô thật sự chẳng có tâm trí đâu mà xem TV, thà ngồi làm bài còn hơn.
Đúng 10 giờ, Doãn Văn Đan gõ cửa nhắc nhở: “Đi ngủ sớm đi, không thì mẹ sẽ vào ngủ chung với con đấy!”
“Sắp rồi ạ!”
Chương Vận Nghi biết tính mẹ, đã nói là sẽ làm, vội vàng thu dọn đống đề cương, cởi dây buộc tóc rồi sung sướng ngã xuống giường. Trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ nơi tủ đầu giường.
Cô vẫn chưa ngủ được, dựa vào gối lướt xem tin nhắn. Cuộc trò chuyện giữa cô và anh vẫn dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của anh: [Ừm.]
Giờ này anh đang làm gì nhỉ?
Trần Khoát nằm ngửa trên giường, dán mắt nhìn chiếc điều hòa đang chạy. Anh trở mình, ánh mắt dừng lại trên món đồ chơi nhỏ đặt trên tủ đầu giường — đó là món quà cô tặng anh vào hôm họ ăn burger ở McDonald's. Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh gối rung lên.
Anh ngồi bật dậy, nhanh chóng cầm lấy, mở khóa màn hình.
Phí Thế Kiệt: [Bài mẫu Tiếng Anh cậu gửi tôi lần trước, tôi tìm không thấy nữa, gửi lại đi.]
Sao lại là lão Phì này chứ?
Trần Khoát cạn lời: [Cút.]
Dù trả lời như thế nhưng anh vẫn xuống giường bật máy tính lên. Trong lúc chờ khởi động, điện thoại trên giường lại rung thêm mấy lần. Anh chẳng buồn nhìn, kéo ghế ngồi vào, nhập mật khẩu, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt đầy chán chường của anh.
Khi anh quay lại giường, đã mười phút trôi qua. Anh hờ hững bật màn hình lên, lười gõ chữ nên định gọi luôn cho lão Phì, nhưng rồi khựng lại. Trên màn hình hiển thị hai tin nhắn cô vừa gửi ——
[Đang làm gì đó?]
[Ngủ rồi sao? Vậy ngủ ngon nhé.]
Anh lập tức trả lời: [Chưa ngủ, vừa nãy lão Phì tìm tớ nhờ chút chuyện, tớ mở máy tính lên xử lý. Bây giờ đã xong rồi, chưa ngủ sớm vậy đâu.]
Bên kia, Chương Vận Nghi đã tắt chuông điện thoại trước khi đi ngủ. Lúc cô đang thiu thiu ngủ, thì màn hình bỗng nhiên lóe sáng, ánh sáng yếu ớt rọi lên căn phòng tối đen. Cô mở mắt ra, với tay lấy điện thoại.
Toang rồi!
Giấc ngủ yên bình đã tiêu tan rồi!
Cô gối đầu lên chiếc gối mềm mại, vừa cười tủm tỉm vừa nhắn tin với anh ——
[Vậy bao giờ cậu mới ngủ?]
[Cậu ngủ rồi thì tớ mới ngủ.]
Nhìn dòng tin nhắn ấy của anh, Chương Vận Nghi bật dậy như cá chép quẫy, suýt chút nữa thì hét lên. Nhưng nghĩ đến mẹ mình, cô lại cố nén sự phấn khích không thể diễn tả bằng lời, dồn hết vào mấy cú đấm vào gối, sau đó mới cố tỏ vẻ cao quý lạnh lùng mà trả lời: [Được thôi.]
-
Sáng sớm ngày mồng 7.
Chương Vận Nghi đã trở nên nhạy cảm với âm thanh chuông báo thức. Nó vừa reo một tiếng, cô đã lập tức tỉnh giấc. Nhưng lần này cô mặc kệ, cứ thế ngồi thẳng dậy. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống sàn nhà. Cô hít một hơi thật sâu.
Kỳ thi đại học vặt vãnh này!
Sợ gì chứ!
Cô cầm điện thoại tắt chuông đi, vừa mới nhấn xong, điện thoại lại rung lên — là cuộc gọi từ Trần Khoát. Nhà hai người cách nhau không xa, chỉ cách hai trạm tàu điện ngầm. Lần này họ cũng được phân vào cùng một điểm thi, nhưng khác phòng. Thí sinh quá đông, sau khi thi xong không được phép nán lại ở cổng trường, mấy ngày này chắc chắn sẽ không thể gặp nhau được.
Cô bắt máy, giọng anh hơi khàn vì mới ngủ dậy: “Chào buổi sáng.”
Cô bật cười khẽ: “Chào buổi sáng!”
Hai trăm ngày qua, họ đã nói với nhau câu này không biết bao nhiêu lần. Một ngày quan trọng như hôm nay, tất nhiên là không thể thiếu được rồi. Cuộc gọi ngắn ngủi, anh không nói những lời động viên sáo rỗng, bởi vì anh biết cô không cần. Trước khi cúp máy, anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn cậu.”
Anh bật cười, cảm ơn gì chứ, đây là điều nên làm mà.
Trong hai ngày thi đại học, con đường xung quanh điểm thi đều bị phong tỏa, cấm xe cộ qua lại và không được bấm còi.
Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan đều xin nghỉ làm để toàn tâm toàn ý ở bên con gái. Đúng như Chương Vận Nghi đoán, sĩ số thí sinh của Giang Châu quá đông, cô không gặp được mấy người quen, càng đừng nói đến việc tìm Trần Khoát trong biển người đông nghịt ấy.
Mở đề thi Ngữ Văn ra, việc đầu tiên cô làm là xem đề bài phần viết văn.
Con người đôi khi cũng sẽ nghi ngờ chính ký ức của mình. Lúc đầu cô cảm thấy chắc chắn lắm, nhưng sau đó lại hơi chột dạ, sợ mình nhớ sai. Bởi vì mỗi năm đến kỳ thi đại học, mạng xã hội lại náo nhiệt, cô cũng từng hào hứng tham gia bàn luận. Bây giờ đã chắc chắn là mình nhớ đúng, cô mím môi cười, che giấu công lao và ánh hào quang của mình.
Nhà văn lớn đây rồi!
Cô không thể lãng phí thêm thời gian nữa, nghiêm túc viết ba chữ “Chương Vận Nghi” trên bài thi, tập trung làm bài.
Có lẽ bởi vì tâm trạng quá hưng phấn, nên cô có thể cảm nhận được trạng thái của mình hôm nay cực kỳ tốt, như có thần lực trợ giúp. Hầu như không có câu nào làm khó được cô. Những buổi sáng sớm rét buốt hay nắng cháy, đứng trên sân trường cất cao giọng đọc thuộc lòng, cuối cùng cũng được đền đáp — ngay giây phút này, ngay trên tờ giấy thi này.
Hai môn Văn và Toán, cô đều làm bài đúng với năng lực của mình, đọc kỹ đề, cẩn thận hơn bao giờ hết. Sau hai buổi thi, khi xuống xe, cô mệt đến mức chẳng khác gì con cá chết. Chương Chí Khoan nhìn mà xót xa, vội vàng bước xuống xe, cúi người rồi ngồi xuống, nói: “Con gái, đừng nhúc nhích, để bố cõng con lên nhà!”
Chương Vận Nghi nhìn bờ vai rộng của bố, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến, vui vẻ cười khúc khích: “Đâu có đến mức đó chứ.”
Cô không để bố cõng, nhưng khi xuống xe thì khoác tay bố bên trái, mẹ bên phải, cười tít mắt: “Vậy là được rồi!”
Sau bữa tối no nê, tinh thần cô phấn chấn trở lại, bắt đầu nghĩ đến chuyện khác… Nhắn tin qua lại với Trần Khoát, cả hai nhanh chóng tìm được tiếng nói chung. Cô đúng là một thiên tài bày mưu, nghĩ ra ngay lý do hợp lý để xuống nhà gọi điện, còn hào phóng chia sẻ với anh mà không giữ lại chút nào.
Cô nhét điện thoại vào túi quần jean, làm ra vẻ bình thản đi ra ngoài, tiện tay xách theo túi rác, gọi lớn: “Mẹ ơi, con xuống dưới nhà đổ rác nha!”
Chương Chí Khoan từ trong bếp lao ra như một mũi tên, vội vàng lau tay vào quần rồi chặn lại: “Con cứ đứng yên đó, bố với mẹ đang định ra ngoài mua ít trái cây, để bố đổ cho. Hôm nay con đã thi cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, ông ấy giật lấy túi rác, ngoảnh đầu gọi: “Bà xã!”
Doãn Văn Đan cũng vội vã tháo tạp dề, đáp: “Đây đây.”
Chương Vận Nghi dở khóc dở cười. Đổ rác thôi mà, có gì mà mệt chứ? Kiểu đãi ngộ cao cấp này chắc chỉ kéo dài được vài ngày nữa, đợi hết ngày mai là cô sẽ trở lại thân phận ban đầu, tiếp tục bị giao nhiệm vụ đổ rác cho mà xem.
…
Sau khi rửa mặt, Trần Khoát từ nhà vệ sinh bước ra, thấy bố mẹ mỗi người chiếm một góc ghế sô pha đọc sách. Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước đến bàn trà, liếc qua thùng rác — là túi rác mới thay. Anh hơi sững người vài giây, rồi lại trở về trạng thái bình thường, tiện tay cầm một quả táo lên, vừa tung vừa đi vào bếp. Nhìn thấy túi rác hữu cơ đã được buộc lại, anh nhẹ nhàng thở phào.
“Mẹ ơi, con xuống dưới đổ rác nhé.”
Nhậm Tuệ lật sang trang mới, không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên đáp: “Ừ.”
Bác sĩ Trần hơi khựng lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, không nói gì.
Trần Khoát xách túi rác đến cửa, nhanh chóng đổi giày rồi ra ngoài. Bác sĩ Trần đang giả vờ rửa táo, liếc thấy anh đi dép lê thì nở nụ cười hài lòng, nhưng vẫn chưa yên tâm lắm, nhỏ giọng hỏi vợ: “Thằng bé đi dép lê kìa, chắc không phải là… hả?”
Nhậm Tuệ không buồn ngẩng đầu lên: “Tất nhiên là không phải rồi.”
Tính cách con trai bà ấy thế nào mà bà ấy không biết chắc?
Một là không gội đầu, hai là đi dép lê, làm sao có thể xuất hiện với dáng vẻ đó trước cô gái mà anh thích được chứ?
“Để anh đi xem thử.”
Bác sĩ Trần ra ban công, cố gắng tìm bóng dáng con trai dưới nhà. Không biết từ lúc nào, Nhậm Tuệ cũng đặt sách xuống, đứng bên cạnh ông ấy. Dưới sân chung cư, sau khi đổ rác xong thì Trần Khoát đứng cách đó một đoạn, tay cầm điện thoại nói chuyện. Ánh chiều tà phủ lên người anh, trông vừa rụt rè vừa vui vẻ. Dù cách xa như vậy, nhưng bố mẹ anh vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc mà con trai đang có.
…
Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan từ cửa hàng trái cây đi ra, bước đi chậm rãi như ốc sên bò mà trở về nhà.
“Anh nói xem, lần này con bé với thằng nhóc kia có thể kéo dài lâu hơn chút không?”
“Ai mà biết được, con bé cứ thế này thì ai mà yên tâm cho nổi.”
Hai vợ chồng vừa nói vừa nhìn nhau cười, rồi tiếp tục về nhà phục vụ con gái yêu quý. Không biết cô đã gọi điện xong với cậu bạn trai nhỏ chưa nữa.