Chương Vận Nghi nhìn những sợi tóc của anh bị gió đêm thổi khẽ lay động, cảm giác như cơn gió ấy cũng len lỏi vào tim cô.
Cô lại không biết phải làm sao, giống như đêm hôm đó, mà cũng không giống lắm. Khi đó, cô còn do dự, còn phân vân, còn chần chừ. Còn bây giờ, thứ duy nhất cô nghe thấy là nhịp tim đập thình thịch, như con nai nhỏ chạy loạn trong lồ ng ngực mình.
Anh cứ luôn chọn lúc cô chưa hề chuẩn bị mà tỏ tình, khiến cô không biết phải đáp lại câu nào mới phải.
Thôi kệ!
Cứ trực tiếp ôm lấy anh trước đã!
Trần Khoát khó khăn mà nói ra hết những lời ấy, ánh mắt không rời khỏi cô. Lần này, anh không né tránh nữa.
Thật ra trong đầu anh đã rối tung cả lên, hoàn toàn không chắc chắn điều gì cả, chỉ là bỗng nhiên bộc phát mà đuổi theo cô mà thôi. Anh nín thở chờ đợi, nhưng chưa kịp nghe cô trả lời thì đã bị cô lao vào ôm chặt đến mức lùi lại nửa bước. Anh hoàn toàn không kịp phòng bị, may mà cơ thể đủ vững nên vẫn có thể đứng vững, nhưng trong đầu lại ngơ ngẩn. Hương thơm nhẹ nhàng vây quanh chóp mũi, hơi thở ấm áp của cô phả bên tai.
Hai đôi giày, một đen một trắng.
Đôi giày đen đứng im như bị đóng đinh xuống đất.
Đôi giày trắng nhẹ nhàng kiễng lên, chạm vào nó.
Chương Vận Nghi cũng cảm nhận được mùi hương trên người anh, sạch sẽ và tươi mát. Nhịp tim rộn ràng đến mức không thể che giấu được, cô từ từ siết chặt vòng tay, ôm anh chặt hơn, muốn để anh nghe thấy.
Trần Khoát hoàn toàn đờ đẫn, đứng yên như bức tượng, lòng bàn tay đặt bên hông đã đổ mồ hôi. Anh do dự nâng tay lên, rồi lại buông xuống, có cảm giác như vừa chạy xong hàng nghìn mét, chân run rẩy không kiểm soát. Chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại như kéo dài cả thế kỷ. Anh vòng tay, ôm cô thật chặt.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, Chương Vận Nghi thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí này, nhưng không còn cách nào khác, chân cô đã đứng đến mức tê rần mất rồi…
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô khẽ hỏi.
Trần Khoát không muốn buông cô ra, chỉ chịu thả một tay ra để giơ lên xem đồng hồ, rồi lại lập tức siết chặt cô hơn, không cho cô trốn đi. “10 giờ 40 phút.”
Chương Vận Nghi vùi mặt vào vai anh, cười khẽ, giọng có chút nghèn nghẹn. “Vậy à.”
Cô nhận ra, mấy kiểu ám chỉ với anh chẳng có tác dụng gì cả. “Tớ đã đồng ý với mẹ tớ là 12 giờ sẽ về nhà.”
“Còn một tiếng hai mươi phút nữa.” Anh đáp.
“…?”
Đại khái là trong lòng anh vẫn còn tỉnh táo, miễn cưỡng thả cô ra, không nói gì. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã nắm lấy tay cô.
“Vậy chúng ta đi dạo nhé?” Chương Vận Nghi không chờ anh trả lời, đã kéo anh đi mấy bước. “Đi thôi, tớ muốn ăn kem.”
Con phố đêm nay vắng vẻ, nhưng họ đã quen rồi. Những buổi tối tan học lén lút gặp nhau cũng từng lặng lẽ như vậy. Hai bàn tay siết chặt, cô nghiêng đầu nhìn anh, môi khẽ cong lên. “Chắc là thầy cô sẽ không đến kiểm tra đâu.”
Trần Khoát vẫn còn đang ngơ ngác. “Cũng đã thi xong rồi, họ sẽ không quản được nữa đâu.”
“Hôm nay chị Giai hỏi tớ…” Cô dừng một chút, ánh mắt lấp lánh ý cười. “Hỏi khi nào chúng ta mời cậu ấy với lão Phì ăn cơm.”
Lúc đầu Trần Khoát còn chưa hiểu ra, phản ứng chậm hơn nửa nhịp. Dù là trong đêm tối, nhưng ánh mắt anh cũng lập tức sáng lên. “Được.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngốc nghếch hết phần thiên hạ.
Chương Vận Nghi thở dài, ít nhất thì hiện tại, cô không muốn ăn trộm đầu óc của anh nữa.
Hai người tay trong tay bước vào một siêu thị nhỏ vẫn chưa đóng cửa. Khi mở tủ đông, luồng khí lạnh ùa ra, lập tức mang lại cảm giác mát mẻ. Ánh mắt của Trần Khoát nhanh chóng quét qua những bảng giá dán bên ngoài. Anh muốn mua cho cô cây kem đắt nhất, nhưng còn chưa kịp tìm xem loại nào mắc nhất, thì cô đã lấy một que kem đá rồi. “Anh có ăn không?”
Trần Khoát lắc đầu, đưa ra năm tệ, nhận lại hai tệ rưỡi tiền thối.
Anh có chút bất đắc dĩ. “Em còn muốn ăn gì nữa không?”
“Em không thấy đói mà.”
Cô xé vỏ bọc ra, cắn một miếng, lạnh lạnh, chua chua ngọt ngọt. Nhận ra ánh mắt anh đang dừng lại trên mình, cô ngẩng đầu nhìn anh, nuốt xuống rồi thử hỏi: “… Anh có muốn nếm thử một miếng không?”
Trần Khoát sững người vài giây, cụp mắt xuống, khẽ đáp: “Vậy cũng được.”
Cô cố nhịn cười, đưa que kem đến bên môi anh. Anh ngoan ngoãn cúi xuống, há miệng cắn một miếng, lông mày không nhíu lại chút nào, khóe môi còn hơi nhếch lên, có vẻ rất hài lòng với hương vị này.
Thời gian càng lúc càng gần 12 giờ, Chương Vận Nghi thực sự sợ mẹ mình sẽ gọi “liên hoàn call” cho mình. Nhưng Trần Khoát lại không muốn chia tay sớm. Lẽ ra họ nên dừng lại ở cổng khu chung cư, nhưng anh lại lấy lý do trời quá tối, chầm chậm đưa cô vào tận dưới lầu.
“Ngày mai mấy giờ em sẽ dậy thế?” Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà, có vài ô cửa sổ vẫn sáng đèn. Anh không biết nhà cô ở tầng mấy, nhưng đoán được hẳn là bố mẹ cô vẫn đang chờ, thế nên không dây dưa nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai bố mẹ em sẽ đi làm à?”
“Chắc chắn là sẽ ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi.” Chương Vận Nghi lập tức nghe ra ẩn ý của anh, liếc mắt: “Với lại, ngày mai là thứ hai đó!”
Thứ hai tất nhiên là phải đi làm rồi, đúng là hỏi thừa!
Trần Khoát “ừ” một tiếng, tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn lên, cảm thấy đi làm cũng có cái hay.
“Gần nhà anh có một quán ăn khá ngon.” Giọng anh bình thản. “Ngày mai đi thử không? Nếu em cũng thích, vài hôm nữa mời Đới Giai với lão Phì đi cùng luôn, thế nào?”
…
Chương Vận Nghi đỏ mặt bước vào nhà. Một người trông có vẻ lạnh lùng như vậy, vậy mà lúc chia tay còn ôm cô một cái. Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, mà hình như anh còn lén hôn l3n đỉnh đầu cô một cái nữa. May quá, tối qua cô có gội đầu…
“Đã là mấy giờ rồi?!”
Giọng nói từ phòng khách vang lên làm cô giật mình.
Doãn Văn Đan vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không phải vì chờ con gái. Bà ấy hiểu rõ con mình, đã hứa sẽ về trước 12 giờ thì nhất định sẽ giữ lời. Bà ấy chỉ là tiện tay lật xem thành tích ba lần thi thử của con gái, không khỏi phấn khích, đang thầm tính toán tổ chức tiệc mừng tốt nghiệp ở đâu, mời những ai, dùng rượu và thuốc lá loại nào… Chỉ còn chờ giấy báo trúng tuyển nữa thôi!
Chương Chí Khoan cười bà ấy: “Hôm nay mới thi, còn chưa có điểm đâu.”
Doãn Văn Đan đầy tự tin: “Em có linh cảm, chắc chắn là con bé sẽ thi rất tốt!”
“Còn hai phút nữa mới đến 12 giờ mà!” Chương Vận Nghi thay dép, vội vàng chạy vào nhà, bật sáng màn hình điện thoại. “Sao mẹ vẫn còn chưa ngủ nữa thế?”
“Bắt đầu quản mẹ rồi hả?” Doãn Văn Đan đứng dậy, ngáp một cái. “Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi, còn cả mùa hè cơ mà, đủ để con chơi điên luôn.”
Hôm nay Chương Vận Nghi không có tâm trạng đấu võ miệng. Cô nhanh chóng vào phòng lấy quần áo ngủ, rồi chui ngay vào nhà tắm. Cô đoán chắc là anh đã về đến nhà rồi, bởi vì anh nói là khi về đến nơi thì sẽ nhắn tin cho cô mà.
Rạng sáng, Trần Khoát đi bộ trên đường nhưng không thấy chiếc taxi nào trống cả. Anh cũng không vội, mang theo tâm trạng phấn khích mãi không kìm nén được, từ từ đi về hướng nhà mình. Đến đường lớn, cuối cùng cũng đón được một chiếc xe. Ngồi vào ghế sau, anh cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, hạ cửa kính xuống, để gió đêm ùa vào. Từng hình ảnh ban nãy hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.
Tài xế tập trung lái xe, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười rất ngắn, rồi lại im bặt. Ông ấy cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhìn qua gương chiếu hậu liếc mắt về phía vị khách trẻ tuổi phía sau. Quả nhiên, lại cười một tiếng nữa. Hình như anh vừa gặp được chuyện gì đó vui lắm, vừa hân hoan vừa có chút ngượng ngùng.
-
Chương Vận Nghi không bị đồng hồ báo thức đánh thức, mà là vì nghe thấy tiếng động trong phòng khách. Cô nằm trên giường lắng nghe một lúc, rồi tỉnh hẳn, dứt khoát rời giường. Vừa mở cửa phòng ngủ, một giọng nói trầm ấm quen thuộc từ phòng ăn vang lên: “Vận Vận đã dậy rồi à?”
Chương Vận Nghi dụi mắt bước tới, gọi một tiếng: “Ông nội ơi, sao ông lại đến đây thế ạ?”
“Hôm qua mẹ con quên lấy thịt bò kho.” Ông nội cằn nhằn. “Đám trẻ các con trí nhớ kém quá! Sáng nay muốn ăn gì, để ông nấu mì cho con, thêm thịt bò kho nhé?”
“Để con tự nấu cũng được mà?”
“Trẻ con thì biết cái gì!” Ông nội phẩy tay. “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, xong là có mì ăn ngay!”
Chương Vận Nghi cũng hết cách với ông nội, đành phải lững thững đi vào phòng tắm, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ. Đến khi bước ra, hương thơm của bát mì bò đã lan tỏa khắp phòng, khiến bụng cô lập tức réo lên. Cô nhanh chóng ngồi xuống bàn, nhưng nhìn tô mì đầy ú ụ trước mặt lại có chút chùn bước.
Có một kiểu đói mang tên “Ông bà nghĩ cháu đói”, hơn nữa phản bác cũng không có tác dụng.
Ông nội cười tủm tỉm nhìn cô ăn mì: “Trưa nay theo ông nội về nhà nhé?”
“Không không không!” Cô vội vàng xua tay, mặt tỉnh bơ mà nói dối. “Con đã hẹn bạn học ra ngoài chơi rồi, tụi con hẹn nhau từ trước luôn đó.”
Lần này đúng là nói dối thật.
Bởi vì từ hôm qua, Trần Khoát không chỉ còn là bạn cùng lớp của cô nữa, mà đã trở thành bạn trai cô rồi.
Ông nội thấy cháu gái không qua ăn trưa thì cũng không nán lại lâu. Ăn xong, ông ấy đứng dậy dứt khoát, còn tính đi đánh bài nên rảo bước nhanh chóng rời đi.
Chiếc xe ba bánh của ông ấy đậu ngay dưới chung cư. Ông ấy leo lên, quay đầu xe, đạp bàn đạp phóng đi. Khi chuẩn bị băng qua lối đi bộ, bỗng nghe tiếng gọi trong trẻo từ phía sau. Ông ấy lập tức bóp phanh, quay lại thì thấy một cậu trai cao ráo chạy tới, trên tay còn cầm túi đồ. Ông ấy nheo mắt lại, hóa ra là túi đồ của ông ấy đã bị rơi.
“Cảm ơn cháu nhiều nhé!” Ông ấy vui vẻ nhận lại, cứ nói lời cảm ơn mãi không thôi.
Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Trần Khoát lại sợ cản trở đường đi của ông ấy, càng sợ bị ông ấy kéo lại trò chuyện. Anh đã từng có kinh nghiệm rồi, lần trước chỉ đứng chỉ đường cho một bà cụ thôi, vậy mà đã bị giữ lại tám chuyện cả buổi. Kiểu nhiệt tình này, anh thật sự không đỡ nổi.
Anh lễ phép lùi về sau, không nói một lời, xoay người đi chỗ khác đứng chờ.
Ông nội đặt túi đồ ngay ngắn lại, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Giới trẻ bây giờ đúng là tốt thật, nhặt được đồ rơi còn biết trả lại, đúng là một học sinh ngoan.
Trần Khoát đi được mấy bước thì điện thoại reo lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe môi anh khẽ cong lên. Anh bấm nghe, giọng nói có phần trầm hơn bình thường: “Chào buổi sáng.”
Chương Vận Nghi cầm một chiếc váy xinh xắn đứng trước gương ướm thử: “Còn buổi sáng gì nữa, đã sắp trưa rồi. Anh đang ở nhà à?”
“Ừ.” Anh đứng dưới một gốc cây, thấy có xe chạy ngang thì lập tức lấy tay che loa điện thoại. “Anh lập tức ra ngoài đón em ngay đây.”
Anh không muốn cô biết rằng mình đã thức dậy từ trước 7 giờ sáng, mãi mà không ngủ lại được.
Lượn lờ khắp nhà, ăn sáng qua loa, rồi gội đầu, vẫn chẳng có việc gì làm cả. Mới 9 giờ hơn, anh đã ra khỏi nhà rồi.
Chương Vận Nghi vừa bước xuống lầu thì bóng dáng cao ráo, tuấn tú của Trần Khoát đã đập ngay vào mắt cô, như một làn gió mát lạnh ùa đến, xua tan đi cái oi bức. Dường như anh cũng có cảm giác, ánh mắt lập tức dừng lại, hơi thở chợt cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy.
Có lẽ vậy.
Bởi vì trước khi vào lớp 12, ấn tượng của anh về cô không quá sâu sắc, cũng chẳng dám chắc nữa.
Anh ngẩn người đứng đó, quên cả việc bước về phía cô.
Ngược lại, Chương Vận Nghi vẫn tỏ ra bình tĩnh đi về phía anh. Đến khi đứng trước mặt, anh mới như bừng tỉnh, ánh mắt lảng tránh, vừa muốn nhìn lại không dám nhìn, chẳng biết phải đặt tiêu điểm vào đâu nữa.
“Anh đã đợi lâu chưa?”
Kỳ lạ thật, đúng là kỳ lạ thật, lúc ra khỏi cửa, lúc đi xuống lầu, cô đều không hề hồi hộp. Nhưng ngay khi ánh mắt anh dừng trên người cô, tim cô lại bỗng chốc như bị thiêu đốt.
“Không, anh vừa tới… Ừm, chưa lâu đâu.”
Cô chỉ mới đang cảm thấy hồi hộp thôi.
Mà anh đã bắt đầu lắp bắp rồi.
…
Còn lâu mới đến giờ ăn trưa, thêm vào đó Chương Vận Nghi cũng mới ăn sáng xong, nên cô chẳng hề đói chút nào. Thời tiết nắng nóng, chỉ có chỗ có điều hòa mới thích hợp để hẹn hò, vậy là hai người quyết định đi xem phim ở rạp chiếu gần đó và mua vé buổi chiều luôn.
“Xem phim nào đây?”
Chương Vận Nghi ngước lên nhìn lịch chiếu của rạp, đang khó khăn không biết nên chọn gì.
Trần Khoát không quan tâm là xem phim gì, cũng không thúc giục cô, thật sự không sao cả, nếu không được thì hôm nay xem hai hoặc ba bộ cũng được, ngày mai cũng có phải đi học đâu.
Cô vẫn đang phân vân thì điện thoại anh đã vang lên, là cuộc gọi từ Vương Tự Nhiên. Anh suy nghĩ một chút rồi nói khẽ: “Là Vương Tự Nhiên gọi, anh ra ngoài nghe một chút.”
“Ừ ừ ừ.”
Chương Vận Nghi không quan tâm đ ến nội dung cuộc trò chuyện của họ, chắc là Vương Tự Nhiên gọi anh đi chơi game hay chơi bóng rổ gì đó, anh sẽ từ chối thôi.
Cuộc đối thoại như vậy, cô đã nghe vài lần rồi.
Trần Khoát bước ra khỏi khu vực rạp chiếu phim, thong thả nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì?”
Ở đầu dây bên kia, Vương Tự Nhiên mới tỉnh dậy, giọng nói đầy hứng khởi: “Không nói nhiều nữa, 1 giờ chiều, gặp nhau ở chỗ cũ!”
“Ồ, tôi không có thời gian.”
Vương Tự Nhiên nghe vậy thì cực kỳ khó chịu, rất bực bội: “Đã thi xong hết rồi, sao cậu lại không có thời gian chứ?”
Trần Khoát tựa lưng vào lan can kính của trung tâm thương mại, bình thản đáp lại: “Tôi đang xem phim với bạn gái, làm sao?”