Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 85

Đầu dây bên kia lặng im một lúc.

 

Trần Khoát hiếm khi kiên nhẫn, cũng không vội kết thúc cuộc gọi trước.

 

Cuối cùng, Vương Tự Nhiên thốt lên một tiếng “đờ mờ”, rồi cũng chợt hiểu ra, những biểu hiện kỳ lạ của Trần Khoát trong một hai tháng trước kỳ thi giờ đã có lý do chính đáng, mà cậu ấy lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

 

Tất nhiên, cậu ấy không nghĩ đó là do mình.

 

Làm bạn bè nhiều năm, Trần Khoát chưa bao giờ thân thiết với cô bạn nữ nào, trước đây cậu ấy còn hỏi qua, cô gái đó xinh đẹp và thông minh như thế, vậy mà anh lại không có chút tình cảm nào sao?

 

Lúc đó, thằng cháu này còn khinh bỉ cậu ấy, nói cậu ấy đúng là nhàm chán.

 

“Bạn gái? Từ khi nào vậy? Ai thế? “Vương Tự Nhiên lập tức hỏi dồn, chưa đợi Trần Khoát trả lời đã tự đoán lung tung. “Là người tôi quen sao? Đợi đã, để tôi thử nghĩ xem, trong đầu tôi có một người! Cậu đừng nói gì cả, để tôi suy nghĩ một lát là sẽ ra ngay!”

 

Tâm trạng của Trần Khoát đang tốt nên cũng không cắt ngang, để cậu ấy đoán thử.

 

Nhưng Vương Tự Nhiên đoán đúng thì không sao, mà đoán sai là anh sẽ block ngay.

 

“Là Chương Vận Nghi đúng không? “Vương Tự Nhiên lại thốt lên một tiếng “đờ mờ”, đột nhiên nhân trí, “Tôi đã biết ngay mà, chắc chắn là cậu ấy, cái thằng nhóc này, lần sinh nhật cậu, tôi đã thấy có gì đó không ổn, tôi rủ cậu chơi máy bắn xu, cậu lại mắt điếc tai ngơ, chẳng buồn để ý đến tôi và lão Phì!”

 

Lúc đó, cậu ấy cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Trần Khoát là người rất tốt, làm người mừng sinh nhật mà, chắc chắn sẽ phải quan tâm đ ến mọi người.

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó đâu chỉ là quan tâm, rõ ràng chính là đi theo người ta một tấc không rời mà.

 

Trần Khoát mỉm cười nhẹ, không trả lời trực tiếp. “Nói chung là, thật sự không có thời gian đâu, đang đi xem phim với cô ấy rồi, cậu đi tìm lão Phì đi, cậu ấy rảnh hơn tôi đấy.”

 

Đây chính là đang thừa nhận. Ở bên kia, Vương Tự Nhiên bật dậy khỏi ghế sofa. Chính cậu ấy cũng không hiểu tại sao mình lại phấn khích như vậy, rõ ràng người có người yêu cũng đâu phải là cậu ấy đâu. Chẳng lẽ là vì đoán trúng tâm tư của bạn mình sao? Cậu ấy cũng không rõ, nhưng cảm giác vui sướng cứ dâng trào, thế nên quyết định tạm tha cho Trần Khoát một lần. “Thật sự là cậu ấy à! Hai người bắt đầu từ khi nào thế?”

 

“Đừng có đoán bừa.” Trần Khoát đáp, “Hôm qua cô ấy mới đồng ý.”

 

Vương Tự Nhiên bật cười hai tiếng, cười cười rồi lại đột ngột khựng lại. Cậu ấy bỗng nhớ ra một chuyện, cái người nào đó tâm tư đen tối, gian xảo, rất không biết xấu hổ. Cậu ấy cười âm hiểm rồi hỏi: “Khoan đã, để tôi nghĩ xem. Lúc vừa mới khai giảng, lúc chúng ta tình cờ gặp Chương Vận Nghi ở rạp chiếu phim…”

 

Cậu ấy buột miệng chửi thề. “Nói vậy là ngay từ khi đó, cậu đã đề phòng tôi rồi à?”

 

Thằng cháu này đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

 

Hồi đó anh đã nói gì nhỉ? Bảo cậu ấy là sắp thi đại học, đừng có mà phát điên nữa?

 

Vì câu nói đó, mà cậu ấy còn từng xấu hổ về suy nghĩ của mình.

 

Kết quả thì sao? Người này có còn là người nữa không? Bảo cậu ấy đừng có phát điên, còn anh thì lặng lẽ đi yêu đương.

 

Bị cậu ấy nhắc nhở, Trần Khoát cũng nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cảm thấy buồn cười nhưng không muốn giải thích thêm. “Cậu nói sao thì cứ coi là vậy đi.”

 

Vương Tự Nhiên vừa cạn lời vừa buồn cười, nghe giọng điệu của đối phương thì rõ ràng là đang cố tình chọc tức cậu ấy mà. “Cái thằng chó này. Nhưng mà nói thật nhé, sau khi yêu đương cậu có định bốc hơi luôn không thế? Tôi sẽ không còn thấy bóng dáng cậu nữa à?”

 

“Đánh rắm cái gì đấy.” Trần Khoát bật cười. “Đâu phải lúc nào cô ấy cũng rảnh rỗi đâu.”

 

Hóa ra là chỉ khi bạn gái bận, anh em bọn họ mới có cơ hội gặp nhau sao?

 

Vương Tự Nhiên giả vờ ọe một tiếng. “Thôi thôi, tôi không muốn nghe nữa. Cậu đừng nói gì nữa, tôi buồn nôn quá. Lần sau gặp lại tôi sẽ tính sổ với cậu.”

 

“Chắc là trong mấy ngày tới thôi. Cô ấy nói là muốn mời cậu với lão Phì ăn một bữa.”

 

“…” Vương Tự Nhiên cười nhạt. “Nghe giọng điệu này, chắc là lão Phì biết từ lâu rồi nhỉ. Anh Phì tôi đúng là tội nghiệp mà.”

 

“Cúp máy đây.”

 

Trần Khoát đút điện thoại vào túi, thu lại nụ cười trên môi rồi điềm nhiên quay lại rạp chiếu phim. Nhìn lướt qua, anh nhanh chóng tìm thấy cô. Cô đang dựa vào cột, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Anh bước nhanh đến, hỏi: “Anh đã nói chuyện với Vương Tự Nhiên xong rồi. Em đã chọn được phim nào chưa?”

 

“Em đã mua vé rồi!”

 

Nhanh gọn dứt khoát!

 

Chương Vận Nghi mở chiếc túi nhỏ, lấy ra hai tấm vé phim, đắc ý giơ lên trước mặt anh. “Nhìn đi, chỗ ngồi em chọn đều là vị trí đẹp nhất đấy.”

 

Trần Khoát khựng lại.

 

Anh không ngờ cô lại mua vé nhanh như vậy. Dù chưa từng yêu đương, không có kinh nghiệm, nhưng anh cảm thấy để bạn gái trả tiền có vẻ không hợp lắm.

 

Khó khăn lắm Chương Vận Nghi mới tìm được cơ hội mời anh một lần. Lòng tự trọng của con trai ở tuổi này rất đáng yêu, nhưng cô cũng muốn thể hiện sự quan tâm theo cách của mình. Trong một mối quan hệ, không thể lúc nào cũng chỉ có một người cho đi được, dù là trong tình cảm hay bất cứ điều gì khác.

 

“Thôi được rồi.” Cô nhét vé trở lại túi, mỉm cười khoác tay anh. “Không phải chúng ta còn phải đi ăn nữa sao?”

 

Dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn bị cô kéo đi mất. Bị cô lôi ra khỏi rạp, đến khi tâm trí quay về thực tại thì chuyện vé xem phim đã bị cô nhẹ nhàng bỏ qua. “…”

 

Học sinh vừa thi xong là những người rảnh rỗi nhất, cả hai đều không ngại lặn lội đường xa, bắt tàu điện ngầm đến nhà hàng mà anh đã nhắc đến hôm qua.

 

Lúc đồ ăn được mang lên, Chương Vận Nghi nếm thử một miếng thịt kho tàu, lập tức ngạc nhiên nhìn anh. “Ngon thật đấy!”

 

Cuối cùng Trần Khoát cũng cảm thấy hài lòng. Anh biết chắc chắn là cô sẽ thích món này mà.

 

Anh cầm bát sứ lên, ăn một cách ngon lành. Hôm nay đầu bếp làm rất ngon, ngay cả món thịt kho tàu lần trước có hơi bình thường cũng trở nên đậm đà hơn hẳn.

 

 

Buổi chiều, trong rạp chiếu phim ngoài họ thì vẫn có người xem khác, không đến mức bao trọn rạp. Trần Khoát ôm một xô bắp rang siêu to bằng tay trái, tay phải nắm lấy Chương Vận Nghi, bước lên bậc thang phủ thảm mềm mại rồi tìm đến chỗ ngồi của họ. May mắn là xung quanh trước sau đều không có ai cả.

 

Chương Vận Nghi đặt ly trà trái cây mua lúc xếp hàng vào chỗ để cốc, bỗng nhiên nhớ lại lần trước xem phim cùng anh, không nhịn được mà bật cười.

 

Lần đó thực sự là quá buồn cười.

 

Còn vài phút nữa phim mới chiếu, Trần Khoát nghe thấy tiếng cô cười, lập tức quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

 

“Hôm đó anh nhìn thấy em cứ như gặp phải ma vậy.” Cô giả bộ trách móc, “Ghét em đến thế à?”

 

“Không có, sao có thể chứ.” Anh ngừng lại vài giây rồi giải thích, “Chủ yếu là hôm đó tình cờ gặp em quá nhiều lần.”

 

“Nhiều lần?” Cô cố nhớ lại. “Ý anh là lần trên xe buýt sao? Nói đến chuyện này em còn chưa tính sổ với anh đâu, khai mau, có phải anh cố ý xuống xe sớm không!”

 

Trần Khoát: “… Không phải.”

 

Dù có cũng phải nói là không.

 

Chương Vận Nghi hừ nhẹ một tiếng nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười. Cô cảm thấy anh có xuống xe sớm cũng không sao cả, bởi vì như thế lại càng đáng yêu hơn!

 

“Không chỉ trên xe buýt thôi đâu.” Anh làm như không có việc gì mà nói.

 

Nghe vậy, Chương Vận Nghi ngẩn ra.

 

Cô cố gắng nhớ lại. Đúng rồi, hôm đó cô hẹn Lý Gia Việt ra để nói rõ ràng mọi chuyện, vậy là anh cũng đã nhìn thấy sao?

 

Cô không chắc, liếc nhìn anh một cái. Thấy vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh, cô không hỏi tiếp nữa, chỉ “ừm” một tiếng.

 

Đèn trong rạp vụt tắt, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối, vài giây sau, màn ảnh lớn sáng lên nhưng ánh sáng vẫn còn mờ mờ.

 

Chương Vận Nghi bốc vài hạt bắp rang nhét vào miệng, nhai nhai, vị caramel ngọt lan tỏa, cô suýt nữa thì nhịn không được mà cười thành tiếng. Cô nhất định phải để miệng mình bận rộn, nếu không thì sợ rằng bản thân sẽ phá lên cười, ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của người khác mất.

 

Anh đang ghen đúng không?

 

Cô biết chắc chắn là anh đang ghen mà!

 

Tâm trí Trần Khoát hoàn toàn không đặt vào bộ phim sắp chiếu, anh mím môi, hơi hối hận vì đã nhắc đến chuyện đó. Chuyện đã qua lâu rồi, vốn không cần phải nói ra, lỡ đâu còn khiến cô nhớ đến tên Lý Gia Việt kia nữa thì sao.

 

“Ăn không?” Cô nhỏ giọng hỏi.

 

“Không ăn.” Ngửi thấy mùi ngọt ngấy, anh theo phản xạ có điều kiện mà trả lời.

 

“Ừm.” Cô cười khẽ, bắt chước anh.

 

“… Ăn một miếng đi.” Vài giây sau, anh chủ động nói.

 

Chương Vận Nghi nhịn cười, nhưng không đút bắp rang cho anh. Anh đợi một lúc, rồi tự đưa tay tới lấy, cô đã sớm đề phòng mà né đi, anh nhất quyết muốn ăn, hai người cứ trêu qua trêu lại, bật cười khẽ, sợ làm phiền người khác nên lại nhanh chóng im lặng.

 

Sau khi phim bắt đầu, cả hai không còn đùa giỡn nữa, yên tĩnh nhìn lên màn ảnh lớn.

 

Bất chợt, Trần Khoát cảm thấy bả vai mình trùng xuống, là cô đã dựa lên đó.

 

Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng trên hàng mi cong dài của cô, rồi đến khuôn mặt trắng trẻo lấp loáng dưới ánh sáng của màn ảnh. Anh do dự một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu, để hai người tựa vào nhau.

 

-

 

Mùa hè, những cơn mưa rào đến rồi đi bất chợt.

 

Trần Khoát và Chương Vận Nghi không phải ngày nào cũng gặp nhau, sau kỳ thi đại học, họ cũng có không ít những bữa tiệc cùng gia đình và người thân, một số còn không thể từ chối. Hôm nay là một ngày như vậy – họ nhất định phải ra ngoài. Cô Triệu đã thông báo cho toàn bộ lớp rằng chiều nay phải quay lại trường để nhận bằng tốt nghiệp.

 

Anh ra khỏi nhà khi trời vẫn còn nắng.

 

Vậy mà lúc xuống xe, trời lại đột ngột đổ mưa, hơn nữa còn là mưa rào xối xả. Anh bị dính chút nước, có phần lếch thếch, đưa mắt nhìn quanh rồi bước tới quán ăn sáng gần khu chung cư để trú mưa.

 

Quán đã đóng cửa, mái hiên hẹp, chỉ vừa đủ để tránh bị ướt.

 

Anh lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của cô: [Anh vừa ra khỏi nhà.]

 

Chỉ cần hẹn gặp nhau, thì anh sẽ luôn ra ngoài đợi từ sớm. Chuyện này anh không để cô biết, bởi vì đối với anh, đợi ở nhà hay đợi bên ngoài cũng chẳng khác nhau là mấy.

 

Chương Vận Nghi vừa gội đầu xong. Cô có khá nhiều tóc, mỗi lần sấy đều tốn kha khá thời gian. Không nhịn được mà cảm thán, yêu đương không chỉ làm ví tiền mỏng đi mà dầu gội cũng nhanh hết hơn hẳn.

 

Anh vừa ra khỏi nhà, vậy thì cô vẫn còn đủ thời gian để sấy tóc.

 

Không phải là cô muốn chăm chỉ thế này đâu, nhưng mà mỗi lần anh ôm cô, anh đều thích hít hà, còn thích dùng cằm cọ cọ vào tóc cô nữa…

 

A a a a!

 

Trần Khoát cũng nhận được tin nhắn của cô: [Okiii!!]

 

Anh cầm điện thoại, vuốt nhẹ mái tóc còn hơi ẩm, chợt nhớ ra gì đó nên lập tức nhắn thêm một câu dặn dò: [Không cần vội đâu, vẫn còn sớm mà. Lúc ngồi trên xe anh thấy trời mưa rồi, em nhớ mang ô nhé.]

 

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ cô, anh mới yên tâm tiếp tục chờ, tiện thể ngẩng đầu nhìn trời để thư giãn mắt luôn.

 

“Chàng trai, cháu không có ô à?”

 

Bỗng nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh. Trần Khoát quay đầu lại, bắt gặp một cụ ông tinh thần minh mẫn, tay cầm chiếc ô quảng cáo, dáng vẻ nhanh nhẹn bước tới. Anh suy nghĩ mấy giây rồi nhanh chóng nhớ ra, đây chính là ông lão chạy xe ba bánh mấy hôm trước đây mà.

 

Chuyện tiếp theo chỉ có hai khả năng. Một là, ông cụ sẽ nhiệt tình cho anh mượn ô. Hai là, ông cụ sẽ nhiệt tình cầm ô đưa anh đi một đoạn đường.

 

Cả hai phương án anh đều không cần.

 

“Cầm ô này đi.” Ông cụ cười tươi, có vẻ khá quý mến anh, “Con trai ông ở khu này, ông vào nhà nó lấy cái khác là được. Cháu cứ dùng trước đi.”

 

Trần Khoát cảm ơn rồi khéo léo từ chối: “Ông cứ dùng đi ạ, bạn gái cháu sắp tới rồi, cô ấy có mang ô ạ.”

 

“Thế thì thôi vậy!”

 

Nhìn bóng lưng ông cụ khuất dần, Trần Khoát khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc Chương Vận Nghi đi ra khỏi tòa nhà, cô tình cờ gặp ông nội đang thu ô lại, ngạc nhiên hỏi: “Ông nội ơi, sao ông lại qua đây vậy?”

 

Ông nội cô đưa ô ra ngoài vẩy mạnh vài cái, đáp: “Mẹ con gọi điện bảo có hẹn thợ vệ sinh điều hòa, nhờ ông qua trông chừng một chút.”

 

“Sao mẹ lại không nói với con nhỉ?”

 

“Con nít con nôi thì biết gì mà trông thợ làm việc chứ.” Ông nội cười ha hả, rồi hỏi tiếp, “Con ra ngoài à?”

 

Chương Vận Nghi gật gật đầu, hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố: “Hôm nay con đi đến trường lấy bằng tốt nghiệp cấp ba. Thật là ngại quá, đồng chí lão Chương, từ hôm nay trở đi, con sẽ không còn là người có trình độ học vấn thấp nhất nhà mình nữa!”

 

Ông nội nghe xong thì không hề tức giận, còn cười phá lên: “Muốn ông nội đưa con đi không?”

 

“Con đã bao lớn rồi mà còn cần người lớn đưa đón nữa chứ? Không cần đâu, không cần đâu.”

 

“Vậy thì con đi đường cẩn thận một chút, nhớ gọi xe, đừng có tiếc tiền đấy!”

 

“Dạ con biết rồi ạ!”

 

 

Khi hai người xuống xe ở cổng trường, bầu trời đã hoàn toàn trong xanh, không còn một gợn mây. Mặt đất ướt nhẹp sau cơn mưa cũng dần khô ráo.

 

Vừa trở lại trường, Chương Vận Nghi lập tức có cảm giác như đã qua mấy đời. Vẫn là con đường quen thuộc, tòa nhà giảng dạy quen thuộc, thậm chí cô còn có ảo giác rằng mình vẫn chưa thi đại học, bây giờ chỉ đang trên đường đến lớp thôi vậy.

 

Cảm giác này thật đáng sợ!

 

Cô rùng mình một cái, đúng là có bóng ma tâm lý mà. Lập tức kể câu chuyện kinh dị này cho Trần Khoát nghe, anh lại bị cô chọc cười, hoàn toàn không có chút đồng cảm nào, đúng là thèm đòn mà.

 

Một nam sinh nhuộm tóc đứng tựa vào lan can hành lang, lười biếng chơi điện thoại. Chơi chán, cậu ấy lại tắt màn hình, đưa mắt quan sát xung quanh. Qua mấy tầng lầu, cậu ấy cố nheo mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên cười khoái chí.

 

Cậu ấy lập tức lao đến cửa lớp, đập mạnh hai cái, rít lên: “Mau ra xem! Cơ hội ngàn năm có một đây!”

 

Những người bạn cùng lớp đã có mặt trong phòng học đồng loạt quay đầu nhìn. Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cậu ấy, tuy không rõ có chuyện gì hay ho, nhưng chuyện hóng hớt thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cả đám đều ùa ra, chen chúc bên lan can, tò mò nhìn xuống dưới.

 

“Ai đấy? Ở đâu cơ??”

 

“Kia kìa!!”

 

Ở khu sân rộng tầng một, một nam sinh mặc áo thun trắng rộng rãi cùng quần thể thao xám đang nắm tay một cô gái mặc váy liền, cười cười nói nói. Có lẽ anh chàng đã chọc cô gái tức giận, lúc này đang cúi đầu nhận lỗi, không cho cô rút tay ra, dáng vẻ vô cùng thân mật.

 

Đột nhiên —

 

Từ trên cao truyền xuống một loạt tiếng hú dài, còn có cả tiếng huýt sáo không đứng đắn.

 

Chương Vận Nghi và Trần Khoát kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức thấy ngoài hành lang lớp 12-3 ở tầng năm đang có một đám bạn học quen mặt chen chúc, không biết họ đã nhìn bao lâu rồi...

 

“Ây dô dô dô dô dô ~~”

 

“Anh Khoát, chị đại, trăm năm hạnh phúc nha!!”

 

Từng người một kêu gào như ấm nước sôi, còn có người vỗ tay, trêu chọc quá mức.

 

Chương Vận Nghi chỉ muốn che mặt đi: “... Em chịu thua rồi.”

 

Biểu cảm của Trần Khoát cứng lại mấy giây, gương mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ, bất lực. Nếu không phải là đang nắm tay cô, thì chắc anh đã siết chặt nắm đấm rồi. Khi con người cạn lời, đúng là chỉ có thể cười. Anh nhớ kỹ từng đứa một: “Lát nữa anh xử lý bọn họ.” 

Bình Luận (0)
Comment