Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 86

Từ Thi Thi và Đới Giai cũng đứng trên tầng quan sát, thì thầm bàn luận.

 

“Sau khi thi xong, cậu có gặp lại Chương Vận Nghi không?” Từ Thi Thi hạ giọng hỏi. Về chuyện này, cô ấy hoàn toàn có tư cách lên án, trước đây cứ đến kỳ nghỉ đông hay hè, cô ấy, Chương Vận Nghi và Thẩm Minh Duệ thỉnh thoảng lại tụ tập. Lần này thì hay rồi, Chương Vận Nghi cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

 

Không phải hỏi, hỏi chính là bận, không có thời gian.

 

Ai không biết còn tưởng Chương Vận Nghi là tổng thống nữa đấy.

 

Đới Giai: “…”

 

Cô ấy hạ giọng than thở: “Chỉ gặp được đúng một lần, lần đó cô ấy và lớp trưởng mời đi ăn.”

 

Cô ấy thực sự hơi phiền lớp trưởng rồi đấy.

 

Mỗi lần cô ấy gọi điện cho Chương Vận Nghi, hai người đó đều đang hẹn hò. Mà Chương Vận Nghi còn hỏi cô ấy có muốn đi cùng không, dù cô ấy có là con kỳ đà thành tinh, thì chẳng lẽ đôi tình nhân người ta đi hẹn hò, cô ấy phải đứng bên cạnh canh gác à? Cô ấy không muốn đâu.

 

Từ Thi Thi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đồng cảm: “Vậy chẳng phải thà không đi ăn còn hơn sao?”

 

“Nhưng mà, tớ nghe Chương Vận Nghi nói,” Đới Giai cười cười, “Cậu ấy cũng muốn mời cậu với Thẩm Minh Duệ ăn một bữa, hình như là do lớp trưởng đề xuất. Không phải là ba người các cậu thân nhau lắm sao?”

 

Từ Thi Thi: “???”

 

Thế nào, không trốn thoát khỏi kiếp nạn này sao?

 

Sự náo nhiệt của lớp 3 nhanh chóng thu hút sự chú ý của các lớp khác. Những học sinh thích hóng chuyện cũng lần lượt kéo đến hành lang để nhìn xuống. Nhưng đã quá muộn rồi, Trần Khoát và Chương Vận Nghi sớm đã chuồn mất rồi. Học sinh các lớp khác nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Hồi nãy lớp nào hò hét vậy?”

 

“Hình như là lớp 3 thì phải?”

 

Học sinh lớp 11 ngẩng lên nhìn rồi xác nhận: “Đúng rồi, là lớp 3 đấy!”

 

“Người lớp 3 bị điên hết rồi hả?”

 

“Tôi biết!” Một học sinh hay hóng hớt đẩy gọng kính, cười đầy bí hiểm. “Lớp họ có một cặp đôi đó. Là lớp trưởng với cô gái hay cầm máy ảnh đi chụp hình hồi đại hội thể thao đó, xinh lắm, tên là cái gì Vận Nghi ấy?”

 

Ngô Sảng: “……”

 

Hứa Hàng: “……”

 

Nghe vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt bĩu môi. Chẳng có gì ngạc nhiên cả. Cũng không biết trước kia hai người kia sao có thể không biết xấu hổ mà nói bọn họ bịa đặt nữa.

 

Ánh nắng buổi trưa trải dài khắp hành lang.

 

Chương Vận Nghi bước đi phía trước, Trần Khoát đút tay vào túi quần, chậm rãi theo sau. Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô.

 

Ánh mặt trời nhảy nhót trên mái tóc cô, phủ lên một tầng sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào lòng anh.

 

Dù chưa có điểm thi đại học, nhưng tất cả học sinh đều rất háo hức khi đến trường nhận bằng tốt nghiệp. Cô Triệu ôm một chồng bằng tốt nghiệp dày cộp bước vào lớp.

 

Lớp học giờ chỉ còn vài cái bàn, những học sinh đến sớm đều tụ tập lại một chỗ.

 

Cô ấy quét mắt nhìn một lượt, rồi nhíu mày nhìn hai học sinh đặc biệt: “Hà Viễn, Thẩm Minh Duệ, hai đứa tính làm đèn giao thông hả?”

 

Thẩm Minh Duệ nhuộm tóc đỏ rực, còn Hà Viễn thì tóc vàng chóe.

 

Bị cô giáo châm chọc, hai tên nhóc chẳng những không xấu hổ mà còn vênh mặt vuốt tóc đầy tự hào. Đây chính là thời trang, chính là xu hướng đó nha!

 

Chương Vận Nghi cười đến mức không đứng thẳng lưng được, không đành lòng nói sự thật với họ, đừng làm khổ mái tóc nữa. Thẩm Minh Duệ thì không sao, nhưng chín năm sau, Hà Viễn thì mép tóc không còn gì để mà hói nữa.

 

“Rồi rồi.” Cô Triệu lắc đầu bỏ qua mấy cô gái cũng uốn tóc trong lớp. “Phát bằng tốt nghiệp đây. Cô gọi tên ai thì người đó lên lấy.”

 

Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cùng ngồi trên một cái bàn. Anh dựa vào ghế, trò chuyện với bạn thân, trên môi còn mang theo ý cười.

 

Cô Triệu đã phát một vài tấm rồi gọi: “Trần Khoát!”

 

Anh vừa bước lên, cô giáo lại ngừng một chút, khóe miệng cong lên: “Chương Vận Nghi!”

 

Cô hơi sững lại.

 

Lớp học ngay lập tức xôn xao.

 

Có người cố tình ho khan, có kẻ hì hì cười trộm, thậm chí còn có đứa nhướn cổ nháy mắt với cô.

 

Chương Vận Nghi làm như không nghe thấy, bình tĩnh bước lên nhận bằng. Nhưng khi sắp lướt qua Trần Khoát, ai ngờ anh đột nhiên đưa bằng tốt nghiệp của mình cho cô.

 

Mặt nạ bình thản của cô suýt nữa thì nứt vỡ.

 

Anh không nói gì, nhưng ý tứ quá rõ ràng — hôm nay không mang balo, bằng tốt nghiệp không biết cất đâu, mất thì phiền, bạn gái giúp giữ hộ một chút, đâu có gì quá đáng đâu, có đúng không?

 

Cô Triệu trên bục giảng bật cười lắc đầu. Được thôi, đều đã tốt nghiệp rồi mà.

 

Các bạn học thì hoàn toàn chết lặng trước hành động này của anh.

 

Anh gan thế luôn à?!

 

Đưa cái gì mà đưa, đưa cái gì mà đưa! Thiên sứ nhỏ trong lòng Chương Vận Nghi đang chống nạnh mà mắng, lại cũng không có cách nào khác, vội vàng nhận lấy, rồi lại đi lấy tấm bằng tốt nghiệp của mình, bỏ cả hai tấm vào trong cặp sách, sau khi trở về chỗ ngồi, cô bị nóng đến mức chóp mũi toát mồ hôi.

 

Trường học cũng keo kiệt quá đi, sao vẫn chưa lắp điều hòa chứ!

 

Trần Khoát bình thản quay lại chỗ Phí Thế Kiệt, có mấy nam sinh chọc vào lưng anh, vừa quay đầu lại đã thấy cả một hàng ngón tay cái giơ lên. Mấy tên con trai hớn hở: “Anh Khoát, cậu đỉnh nhất!”

 

Phí Thế Kiệt khoanh tay, cười khẩy hai tiếng.

 

Sướng chết chứ gì.

 

Không phải tất cả học sinh lớp 3 đều có mặt, có người không ở Giang Châu, phải nhờ bạn thân đi lấy hộ bằng tốt nghiệp. Nhưng chỉ với hai, ba chục học sinh cũng đủ khiến cả căn phòng ồn ào như muốn lật tung mái nhà rồi. Cô Triệu bị làm ồn đến đau hết cả đầu, tiện tay nhặt miếng lau bảng gõ lên bục giảng.

 

Uy lực của cô giáo vẫn còn, vài giây sau, cả lớp im lặng như tờ. Cô ấy hắng giọng, gọi tên hơn chục học sinh: “Mấy đứa theo cô lên văn phòng một chuyến, những người còn lại nếu không có việc gì thì giải tán đi.”

 

Chương Vận Nghi trợn tròn mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm, chỉ vào bản thân, dùng khẩu hình hỏi Từ Thi Thi: “Tớ á?”

 

Sao lại có cô nữa chứ?

 

Thẩm Minh Duệ cũng có tên trong danh sách, cậu ấy lập tức hô lên: “Chị đại, đi thôi, tớ có cảm giác là chuyện tốt đó!”

 

Chương Vận Nghi nhìn Trần Khoát một cái.

 

Trần Khoát suy nghĩ một lúc cũng không đoán được là chuyện gì, chỉ gật đầu ra hiệu rằng anh sẽ đợi cô ở lớp.

 

...

 

Chương Vận Nghi cùng Thẩm Minh Duệ đến văn phòng giáo viên. Hai người đến hơi muộn, đúng lúc gặp Hà Viễn từ trong đi ra. Mái tóc vàng chói của cậu ấy làm cô lóa cả mắt.

 

Hà Viễn cầm một cuốn tiểu thuyết võ hiệp trên tay, cười hì hì: “Tôi cũng đã quên mất tiêu chuyện này rồi, không ngờ cô Triệu vẫn còn giữ cho tôi.”

 

Hóa ra cô Triệu gọi bọn họ đến là để trả lại những món đồ bị tịch thu trước đây.

 

Chương Vận Nghi ngơ ngác.

 

Cô lờ mờ nhớ kiếp trước không có chuyện này thì phải? Cô Triệu từng tịch thu đồ của cô sao? Nhưng cô chẳng có ấn tượng gì cả.

 

Vào đến văn phòng, lần lượt có học sinh nhận lại đồ rồi rời đi, cuối cùng chỉ còn lại cô và Thẩm Minh Duệ.

 

Cô Triệu mở ngăn kéo ra, lục lọi một hồi rồi lấy ra một hộp diêm, nhướng mày, đưa cho Thẩm Minh Duệ: “Xem đi, có thiếu cái nào không?”

 

Thẩm Minh Duệ ngớ người nhận lấy, mở hộp ra, nhìn thấy mấy chiếc khuyên tai bên trong thì cũng sững sờ: “Cô vẫn chưa vứt đi ạ??”

 

“Cũng đâu phải đồ của cô.” Cô Triệu cười cười, “Mau cầm đi.”

 

Lúc trước thằng nhóc này còn lừa cô ấy là bớt trên tai nó, coi giáo viên là đồ ngốc chắc?

 

Thẩm Minh Duệ xúc động: “Hay là, em tặng cô làm kỷ niệm nha?”

 

Cô Triệu vẫy tay đuổi cậu ấy như đuổi chó: “Biến, mau biến đi!”

 

Thẩm Minh Duệ cẩn thận nhét hộp diêm vào túi quần jean, cái đầu đỏ chói cứ thế rời khỏi văn phòng.

 

Trong phòng chỉ còn lại Chương Vận Nghi và cô Triệu. Cô Triệu mỉm cười nhìn cô, hỏi một câu mà bấy lâu nay không ai dám hỏi: “Kỳ thi đại học thế nào rồi, ổn chứ?”

 

Khóe môi Chương Vận Nghi khẽ nhếch: “Bình thường thôi ạ, chắc hạng ba thế giới.”

 

Cô Triệu bật cười, thở phào nhẹ nhõm. Trong hơn bốn mươi học sinh, Chương Vận Nghi chắc chắn sẽ nằm trong số những người cô lo lắng nhất. Dù gì cũng đã dẫn dắt suốt hai, ba năm, cô ấy hiểu rõ tính cách của cô học trò này.

 

Những lúc quan trọng nhất, cô ấy chưa từng thấy cô bé này bỏ cuộc. Nếu đã nói vậy, thì chắc chắn là đã làm hết sức mình rồi.

 

Vậy là đủ rồi.

 

“Tốt nhất là em phải đứng hạng ba thế giới thật đấy.” Cô Triệu không đùa nữa, rút từ dưới chồng tài liệu ôn thi một quyển sổ ra đưa cho cô: “Cái này cho em.”

 

Vẻ mặt Chương Vận Nghi sững sờ.

 

Cô ngay lập tức nhận ra đây chính là quyển sổ mà mình đã viết đi viết lại những bản cam kết nhiều lần.

 

“Cầm lấy đi.” Cô Triệu mỉm cười nhìn cô, “Thật ra em không phải cam kết với cô, mà là với chính bản thân mình. Chương Vận Nghi, sau này cũng phải sống thật tốt nhé.”

 

Chương Vận Nghi ngơ ngác nhận lấy, cô định mở ra xem thì cô Triệu giơ tay cản lại: “Về nhà rồi hẵng đọc, chẳng phải các bạn vẫn đang đợi em sao?”

 

 

Trong lớp vẫn còn khoảng mười người.

 

Họ đang bàn bạc về việc tối nay cùng nhau đi chơi. Trước đó mấy ngày, mọi người đã dự định mời cô Triệu đi ăn, nhưng cô ấy không đồng ý. Cô gần như chưa bao giờ tham gia tiệc tri ân của học sinh, đây là thói quen của cô ấy, mà là học trò thì cũng chỉ có thể tôn trọng.

 

Những người còn ở lại đều là bạn thân thiết từ trước.

 

Mỗi người góp một trăm tệ đưa cho Trần Khoát làm quỹ chung, thừa thì trả lại.

 

Trần Khoát vẫn luôn để mắt đến hành lang bên kia. Nhìn thấy Chương Vận Nghi rẽ qua một góc rồi đi về phía lớp 3, anh vội vàng bước tới đón cô. “Có chuyện gì thế?”

 

“Không có gì.” Chương Vận Nghi lắc đầu, cười với anh: “Cô Triệu trả lại cho bọn em một số thứ. Đúng rồi, em có kể với anh rồi đúng không? Sau mỗi kỳ thi, em đều phải ký “giấy sinh tử” với cô ấy. Hôm nay cô đã đưa em quyển sổ đó rồi này.”

 

Bước chân Trần Khoát chợt khựng lại, sắc mặt có chút biến đổi. “... Quyển sổ?”

 

“Đúng vậy.” Chương Vận Nghi cảm thán, “Cô Triệu thật sự rất tốt!”

 

Là người giáo viên tuyệt vời nhất mà cô từng gặp trong đời học sinh!

 

“Vậy à.”

 

Trần Khoát chỉ đáp hai chữ rồi im lặng.

 

Giờ phút này, trong văn phòng, cô Triệu rót cho mình một cốc nước ấm, nhấp một ngụm cho dịu cổ họng rồi khẽ mỉm cười.

 

 

Cả đám người túm tụm thành tốp ba tốp năm ríu rít đi dọc khuôn viên trường, thi thoảng lại cười vang. Chỉ là khi đi ngang qua tòa thí nghiệm, ký túc xá, sân vận động, ai nấy đều thoáng thấy lòng trống trải. Cuối cùng thì họ cũng trở thành những người đã rời xa mái trường này rồi.

 

Con phố sau trường có rất nhiều quán ăn ngon, giá cả phải chăng.

 

Cả bọn vừa đi vừa dừng lại, chẳng phải vì muốn tìm quán ăn, mà là vì muốn khắc sâu vào ký ức từng góc phố thân quen này.

 

“Chương Vận Nghi, có uống cà phê Tuyết đỉnh không?” Khi đi ngang qua một quán nước, Phí Thế Kiệt quay đầu lại, nhướng mày hỏi.

 

Câu nói vừa dứt, cả Chương Vận Nghi lẫn Trần Khoát đều bật cười.

 

Trần Khoát không chút nể nang, đá vào mông Phí Thế Kiệt một cái.

 

Chương Vận Nghi giơ tay: “Uống!”

 

“Để anh Khoát mua đi ~”

 

Trần Khoát vừa hào phóng lại vừa keo kiệt. Anh mời mấy cô gái đồ uống, còn mấy cậu con trai hay trêu chọc thì chỉ biết nhìn thèm thuồng.

 

Chương Vận Nghi nhấp một ngụm cà phê Tuyết đỉnh, suýt nữa thì bị ngọt đến nghẹn. “Ngọt quá!”

 

Lúc đi học Đới Giai không dám uống, sợ mất ngủ tới sáng. Bây giờ thì chẳng còn sợ nữa, thi xong rồi, thức trắng đêm cũng vui, thế là cô nàng ghé lại gần. “Cho tớ thử với.”

 

“Được! Tớ uống một mình cũng không hết đâu ~”

 

Trần Khoát lặng lẽ nhìn hai cô gái cùng chia sẻ một ly cà phê, rồi rời mắt đi nơi khác. Phí Thế Kiệt khoác vai anh, cười cợt: “Hai người đó thân nhau ghê nhỉ? Không đến lượt cậu, đúng không?”

 

“Nói nhiều coi chừng câm luôn bây giờ.” Trần Khoát lười đôi co với cậu ấy.

 

Cuối cùng, cả bọn đi gần hết con phố sau trường, chọn một quán ăn nhỏ rồi chen chúc trong một phòng riêng. Mỗi người gọi một món mình thích, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Lúc này, Chương Vận Nghi mới hiểu vì sao cô Triệu không muốn tham gia những buổi thế này.

 

“Chỉ vài ngày nữa là có thể tra điểm rồi, mọi người đã định học ở đâu chưa?” Nhậm Tư Mẫn lo lắng hỏi. “Bố mẹ tớ muốn tớ học đại học ngay tại Giang Châu.”

 

“Tớ tuyệt đối không học ở gần nhà đâu. Phiền chết đi được! Thế thì khác gì học cấp ba nữa, tớ không muốn đâu!”

 

Chu An Kỳ uống một hơi hết ly bia, ánh mắt sáng rực kiên định. “Tớ nhất định phải học y. Đến lúc đó sẽ xem là đi Bắc Kinh hay Thượng Hải!”

 

Chương Vận Nghi chống cằm nhìn cô ấy, bật cười: “Nghe nói có câu, ai khuyên người khác học y sẽ bị trời đánh đó. Làm bác sĩ có vẻ rất vất vả.”

 

Hai mươi bảy tuổi, Chu An Kỳ đã bị hành cho không ít.

 

Việc phát điên trên mạng xã hội là chuyện thường ngày, khác xa với hình ảnh hiện tại của cô ấy.

 

Ngồi cạnh Chương Vận Nghi, Trần Khoát cũng hiếm khi lên tiếng về chuyện không liên quan đến mình. “Bố mẹ tôi đều là bác sĩ, đúng là rất mệt.”

 

“Nhưng vậy thì sao chứ!” Chu An Kỳ hùng hồn nói, “Nghi Bảo à, trên con đường thực hiện lý tưởng, tất nhiên phải có giông tố mưa bão, sấm chớp đùng đoàng chứ.”

 

Nếu dễ dàng thoải mái mà đạt được, thì còn gọi gì là lý tưởng nữa?

 

Chương Vận Nghi suy tư một lát, rồi vươn tay xoay mâm thức ăn, với lấy một chai bia. Cô chống chai vào mép bàn, không chớp mắt dồn lực một cái, mở nắp chai gọn gàng, rót đầy cốc rồi đưa lên định cụng ly với Chu An Kỳ.

 

Trần Khoát kinh ngạc ngước lên, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm lắng mà chăm chú. Rồi bỗng nhiên, anh bật cười.

Bình Luận (0)
Comment