Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 88

10 giờ tối, những người bạn cùng lớp vừa rồi còn huyên náo kêu gào hôm nay phải xõa suốt đêm lúc ăn bữa tối, bây giờ tiếng ca hát đã bắt đầu nhỏ dần.

 

Mặc dù đã trưởng thành, nhưng không ai dám thách thức giới hạn của bố mẹ, đêm khuya không về nhà. Trần Khoát đi ra quầy để thanh toán, trước đó Phí Thế Kiệt đã đặt cọc, tổng chi phí hôm nay vượt quá dự kiến khoảng một trăm tệ. Tôn Khải Toàn nhanh chóng tính toán và nói: “Mỗi người chúng ta cần đóng thêm mười tệ nữa đúng không? Nào, mọi người, đưa tiền cho anh Khoát đi!”

 

Trần Khoát nhíu mày, không mấy để ý nói: “Không cần đâu, hôm nay mọi người vui là được rồi.”

 

Đã học cùng nhau mấy năm, mọi người đều hiểu phần nào tính cách của anh.

 

Anh không hề keo kiệt, ngược lại, anh còn là một lớp trưởng rất hào phóng. Mỗi khi đi mua nước ở siêu thị nhỏ trong trường, nếu gặp bạn cùng lớp, anh cũng thường thanh toán luôn.

 

Đám Tôn Khải Toàn đều âm thầm ghi nhớ điều này, không ai coi đó là chuyện đương nhiên. Họ đều chờ cơ hội lần sau để tìm cách trả lại anh.

 

Mọi người bước ra khỏi quán karaoke. Mùa hè ở Giang Châu rất nhộn nhịp, đến 10 giờ tối vẫn còn rất nhiều thanh niên đi dạo trên phố.

 

Ai nấy đều cảm thấy lưu luyến, kỳ thi đã kết thúc, bằng tốt nghiệp cũng đã nhận, không thể ngày nào cũng gặp nhau như trước đây khi còn đi học nữa. Lần tới khi tụ tập đông đủ như thế này không biết sẽ là khi nào. Họ đứng nói chuyện bên đường một lúc, rồi khi taxi đến, cũng là lúc phải chia tay.

 

Tôn Khải Toàn, Đới Giai và Nhậm Tư Mẫn đi chung một đường. Trước khi lên xe, Tôn Khải Toàn đột nhiên quay lại và hô to: “Này, mọi người! Nhớ đến tiệc mừng tôi đỗ đại học đấy nhé! Đừng có ai trốn đấy!”

 

“Tôn cục, cậu phải đỗ đã rồi tính sau!” Chương Vận Nghi cũng hét lớn đáp lại.

 

Tiệc mừng đỗ đại học ư? Ít nhất thì cũng phải đợi vài ngày nữa khi đã tra điểm xong chứ. Quả không hổ danh là Tôn cục, quá tự tin.

 

Dù cô biết rằng cuối cùng cậu ấy sẽ vào Nam Đại.

 

Tôn Khải Toàn cười lớn, giơ tay ra hiệu OK. Bây giờ mọi người đều đã gọi cậu ấy là Tôn cục rồi, nếu không đỗ thì còn mặt mũi nào nữa chứ?

 

Mọi người lần lượt ra về. Trần Khoát không vội gọi taxi. Anh đã không còn là lớp trưởng nữa, nhưng vẫn quen với việc đợi các bạn cùng lớp về hết rồi mới đi, như thể đó là trách nhiệm của mình vậy.

 

Anh vẫy một chiếc taxi, để Chương Vận Nghi lên xe trước. Khi anh chuẩn bị lên xe, thì bỗng nhiên thấy Phí Thế Kiệt lao đến, mở cửa trước định ngồi lên. Trần Khoát nhíu mày, nhắc nhở: “Chúng ta không cùng đường, sao cậu vẫn chưa về nhà nữa?”

 

Phí Thế Kiệt: “...”

 

Cậu ấy còn tưởng là Trần Khoát đang châm chọc mình, nhưng sau khi quan sát kỹ, cậu ấy lại lườm một cái: “Tôi đã nói là tối nay sẽ ngủ ở nhà cậu cơ mà??”

 

Trần Khoát khựng lại một chút.

 

Lão Phì có nói vậy sao?

 

Chương Vận Nghi nghe thấy cuộc đối thoại của họ, không chịu được cái nóng từ hai bên cửa xe, thò đầu ra thúc giục: “Hai người còn đứng đó làm gì nữa, lên xe nhanh đi!”

 

Phí Thế Kiệt nhanh chóng ngồi lên ghế trước, đóng sầm cửa lại, quay sang nói với cô: “Tôi phục cậu ấy rồi đấy, có phải bây giờ cậu ấy chẳng thể nghe lọt tai mấy lời của những người không liên quan như bọn tôi đúng không?”

 

“Cậu đã tự nhận là người không liên quan rồi còn gì.” Chương Vận Nghi không ngần ngại đáp trả. Lão Phì là bạn, Trần Khoát là bạn trai, cần phải nghĩ xem nên đứng về phía ai sao?

 

“Được rồi, tôi thua.” Phí Thế Kiệt nhún vai, một chọi hai, đúng là không thể thắng nổi.

 

Trần Khoát nghe thấy đoạn hội thoại này, khẽ cười một tiếng, lên xe và báo cho tài xế địa chỉ khu nhà của cô.

 

“Đúng rồi, tối nay chú Trần và dì Nhậm có ở nhà không?” Phí Thế Kiệt lại hỏi. Cậu ấy với Trần Khoát và Vương Tự Nhiên vốn rất thân, kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông cũng thường qua lại nhà nhau, đến nhà bạn chơi như về nhà mình vậy.

 

Trần Khoát trả lời: “Không rõ nữa, chắc là bố tôi có ở nhà.”

 

“Vậy tối nay hai người định thức khuya chơi game à?” Chương Vận Nghi tò mò hỏi.

 

Phí Thế Kiệt bị mấy lời này của cô chọc cười: “Cái máy tính nhà cậu ấy á? Thôi đi, chính cậu ấy lúc rảnh rỗi cũng chỉ lên diễn đàn lướt web thôi, cấu hình thấp, lag lắm. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, tôi cũng đang đau đầu không biết nên mua máy tính gì khi vào đại học đây.”

 

Chương Vận Nghi lập tức bị chủ đề này thu hút.

 

Sau khi thi đại học, mua máy tính, đổi điện thoại là việc làm cơ bản của hầu hết các sĩ tử, cô cũng không ngoại lệ.

 

Kiếp này hoàn toàn có thể “copy” cho đỡ tốn công suy nghĩ, nghĩ đến đây, cô nghiêng người, hào hứng nói chuyện với cậu ấy: “Vậy khi nào cậu quyết định rồi, nhớ báo tớ một tiếng nhé! Chỉ cần thiết kế không quá xấu, thì tớ cũng sẽ mua theo luôn!”

 

“Cậu có chơi game không?” Phí Thế Kiệt suy nghĩ một chút: “Nếu không chơi game thì nhu cầu cũng không cao, thực ra cũng không cần mua máy quá đắt đâu.”

 

“Tớ cũng không chắc nữa...”

 

Có một người bạn trai thích chơi game, gần mực thì đen, biết đâu một ngày nào đó cô cũng thích thì sao?

 

Trần Khoát bình thản nghe hai người họ cậu một câu, tôi một lời, sôi nổi nói chuyện.

 

Taxi dừng lại trước cổng Lệ Cảnh Hoa Uyển. Trần Khoát xuống xe trước, cửa bên Chương Vận Nghi không mở được, cô xách túi vải bước xuống, cười tươi nhìn anh: “Em về rồi, tạm biệt nhé ~”

 

Trần Khoát nhíu mày, nói khẽ: “Để anh đưa em vào trong khu nhà nhé?”

 

“Không cần đâu!” Chương Vận Nghi lắc đầu từ chối, chẳng lẽ lại để lão Phì và tài xế đợi ở bên ngoài sao?

 

Cô hơi cúi người, chào tạm biệt Phí Thế Kiệt ở ghế trước, rồi nhìn Trần Khoát, khẽ chớp mắt với anh: “Em về đây, anh về đến nhà nhớ nhắn tin cho em đấy nhé.”

 

Tình huống đặc biệt, trước đây mỗi lần đến cổng khu nhà, anh cũng xuống xe, chỉ cần chưa đến 12 giờ, họ sẽ nắm tay nhau đi dạo quanh đây.

 

Vẻ mặt Trần Khoát như bình thường, chỉ là giọng nói có chút thiếu sức sống: “... Ừ.”

 

Chương Vận Nghi vẫy vẫy tay, bước nhanh về phía cổng khu nhà. Một lát sau, bóng dáng cô cũng biến mất khỏi tầm mắt anh. Tiếng “xì xì” vang lên bên tai, anh liếc nhìn người gây ra tiếng động đó, không muốn để tài xế đợi lâu, cúi người lên xe.

 

“Nói thật nhé, cậu yêu đương thì đừng có dính người quá.” Phí Thế Kiệt không kiêng nể gì mà cười nhạo anh: “Kiềm chế lại đi, cậu như vậy thì không ổn đâu. Có câu nói thế nào nhỉ, khoảng cách tạo nên —”

 

“Cậu đã có bạn gái chưa?”

 

Trần Khoát ngắt lời cậu ấy, lạnh nhạt hỏi.

 

Nếu chưa có, vậy thì ý kiến của cậu ấy không có giá trị tham khảo.

 

Nụ cười trên mặt Phí Thế Kiệt dần biến mất, cậu ấy ngồi thẳng, không nói thêm lời nào nữa. Nếu không phải là đang trên xe, nếu không có người ngoài, thì cậu ấy nhất định sẽ quyết chiến với tên khốn nạn này.

 

...

 

Giờ giới nghiêm hiện tại của Chương Vận Nghi là 12 giờ đêm, hôm nay hiếm hoi về nhà trước 11 giờ. Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sofa ăn khuya xem TV, trêu cô: “Mặt trời mọc đằng tây rồi à, sao hôm nay người bận rộn lại về nhà sớm thế?”

 

“Được lắm! Ăn ngon mà không gọi con, lại còn là tôm hùm đất nữa!”

 

Chương Vận Nghi chạy ào đến, nhìn mâm đồ ăn khuya đầy ắp trên bàn, cảm thấy bị tổn thương, không còn được yêu thương nữa: “Lúc con ở nhà thì mọi người không ăn, đến khi con đi vắng thì lại ăn ngon lành!”

 

“Xê ra một bên đi!”

 

Doãn Văn Đan cởi găng tay dùng một lần ra, lấy khăn giấy lau tay: “Đã nhận bằng tốt nghiệp rồi à? Cho mẹ xem nào.”

 

Chương Vận Nghi vừa đeo găng tay vào, bĩu môi: “Ở trong túi đấy, mẹ tự tìm đi, tôm hùm đất này ngon quá đi mất.”

 

Doãn Văn Đan với lấy chiếc túi vải trên ghế sofa, lật lật một chút, thấy có hai tấm bằng tốt nghiệp thì cảm thấy hơi bối rối, mở một tấm ra xem, khóe miệng giật giật, vốn định giả vờ không biết, nhưng bây giờ thì biết làm sao đây...

 

Bà ấy ngẩng đầu nhìn cô con gái đang ngồi xổm bên bàn ăn khuya, kìm nén nụ cười, hắng giọng, nghi hoặc hỏi: “Trần... Khoát? Là ai vậy?”

 

Chương Vận Nghi đang ăn tôm ngon lành, nghe thấy cái tên này thì giật bắn người.

 

Cô đờ đẫn nhìn tấm bằng tốt nghiệp, đầu óc trống rỗng, chết rồi, quên mất chuyện cái anh chàng kia vừa nhận được bằng tốt nghiệp đã đưa ngay cho cô!

 

Chương Chí Khoan đang nhấm nháp bia lạnh, bất ngờ bị sặc, ho sặc sụa không ngừng.

 

“...” Chương Vận Nghi gượng cười, yếu ớt, đáng thương và bất lực: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích.”

 

Ôi trời.

 

Bây giờ phải biện minh thế nào đây?

 

Não cô quay cuồng, thừa nhận sao? Thế thì phải khai ra năm tháng ngày giờ địa điểm quen nhau. Còn không thừa nhận sao? Hình như cũng không cần thiết lắm, yêu đương rồi thì cứ nói thôi.

 

“Đừng dọa con gái.” Chương Chí Khoan vừa thoát chết, thở không ra hơi nói: “Em xem con bé kìa, mắt láo liên, không biết đang nghĩ gì nữa.”

 

Chương Vận Nghi ngẩn người, nhìn bố, rồi nhìn mẹ: “...”

 

“Bố mẹ đã biết từ lâu rồi.” Chương Chí Khoan bất lực, con bé ngốc, từ nhỏ đã không biết nói dối, nói dối chỉ có thể lừa được mấy đứa ngốc thôi: “Là lớp trưởng lớp con phải không? Cậu bé đó học cũng khá đấy.”

 

Cái gì???

 

Cô khiếp sợ đứng bật dậy: “Biết từ lâu rồi ạ?”

 

Doãn Văn Đan cất hai tấm bằng tốt nghiệp vào túi, rất bình tĩnh: “Cất bằng tốt nghiệp cẩn thận vào, bằng của con mất thì thôi, bằng của người ta mất thì con lấy gì mà đền?”

 

Thấy con gái vẫn trố mắt nhìn mình, bà ấy không khỏi tức giận: “Suốt ngày chỉ biết lừa mẹ thôi, mắt con vừa đảo một cái là mẹ biết con định làm trò gì rồi!”

 

Đó là một ngày nào đó vào khoảng giữa tháng 3.

 

Tình mẹ tình cha của hai người bỗng dưng trào dâng, muốn làm con gái bất ngờ, lái xe đến đón con, tìm mãi mới tìm được chỗ đỗ xe ở một góc rất khuất, trời tối, ánh sáng mờ mịt.

 

Doãn Văn Đan vặn nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: “Con cái nhà ai mà đứng đó lâu thế?”

 

Chương Chí Khoan nheo mắt: “Tuổi trẻ đúng là khỏe mạnh thật, bây giờ buổi đêm lạnh lắm đấy.”

 

Cảm thán vài câu, Doãn Văn Đan thúc giục chồng xuống xe đợi con gái ở cửa thang máy. Ai ngờ cửa xe còn chưa kịp mở, thì từ xa đã thấy một cô gái mặc áo len đỏ chạy vội đến chỗ cậu trai cao lớn đã đứng chờ dưới đèn đường đã lâu.

 

Cậu trai có vẻ ngại ngùng nhận lấy cặp sách của cô gái, rồi đưa cho cô một cái bánh mì, cô gái ngại ngùng nhận lấy, hai người vừa đi vừa cười nói, chiếc xe đỗ trong bóng tối, Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan trố mắt nhìn họ đi xa dần.

 

Doãn Văn Đan: “?”

 

Chương Chí Khoan: “?”

 

Hai vợ chồng nhìn nhau, kết hôn bao nhiêu năm rồi nên rất ăn ý, đều dùng ánh mắt hỏi ngầm đối phương, em/ anh không nhìn lầm chứ? Đó là con gái chúng ta đúng không?

 

Chương Vận Nghi nghe xong chuyện này, càng thêm choáng váng: “Con đâu có nhìn thấy bố mẹ đâu!”

 

Doãn Văn Đan trợn mắt liếc cô một cái, mắng: “Con đã bị mê hồn rồi, còn thấy cái gì nữa!”

 

Chương Vận Nghi: “...?”

 

Cô hoàn toàn choáng váng, không ngờ rằng ảnh hậu và ảnh đế lại ở ngay bên cạnh mình, bố mẹ cô giấu kín quá, tháng 3 đã phát hiện ra rồi, vậy mà đến giờ vẫn chưa thẩm vấn cô? Đây mới là ý chí sắt thép chứ!

 

...

 

Chương Vận Nghi tắm nhanh nhất có thể, rồi lén lút ôm túi vải về phòng, khẽ khàng đóng cửa lại. Chuyện lớn như vậy, cô muốn chia sẻ ngay với Đới Giai — chuyện riêng của mình cũng là chuyện hóng hớt được, chuyện hóng hớt được chỉ có thể chia sẻ với bạn thân, bạn trai cũng phải xếp sau.

 

Bật màn hình lên, phát hiện điện thoại sắp hết pin.

 

Dây sạc của cô cũng trong túi, lục lọi một hồi, làm rơi cuốn sổ ra sàn.

 

Sạc điện thoại xong, cô nhắn tin cho Đới Giai: [Cục cưng, có ở đó không? Ra đây, mau... ra... đây...]

 

Đới Giai không trả lời, cô đành kiên nhẫn chờ đợi.

 

Hóng hớt buôn chuyện, phải có người trả lời ngay mới vui.

 

Trong lúc chờ đợi, cô ngồi tựa lưng trên giường, lật cuốn sổ mà cô Triệu đưa cho cô. Loại sổ ghi chép này rất phổ biến, bìa sổ rất đơn giản, nhìn thấy trang đầu tiên cô viết cam kết, vừa thấy ngại ngùng vừa muốn cười.

 

Cô Triệu quả thật là cô giáo tốt nhất mà cô từng gặp.

 

Trong lần thi thử thứ hai và thứ ba, có lẽ là vì lo cô áp lực quá, cô ấy không bắt cô viết cam kết nữa, chỉ là mỗi khi đi ngang qua bàn cô trong giờ tự học buổi sáng, cô ấy đều sẽ dừng lại, mỉm cười đầy vẻ hài lòng.

 

Tất cả sự động viên đều nằm trong những nụ cười đó.

 

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, tưởng mình nhìn lầm, ở trang sau cam kết trước kỳ thi thử đầu tiên, dường như có chữ hiện lên.

 

Như một linh cảm, cô nín thở lật trang, hơi thở cũng ngừng lại.

 

Là nét chữ quen thuộc, ngay ngắn —

 

[Em cam kết,

 

Sẽ đồng hành cùng Chương Vận Nghi, cùng nhau tiến bộ,

 

Cô ấy nhất định sẽ có thể thi thật tốt, em cũng vậy, tương lai của chúng em cũng sẽ rất tốt đẹp.]

 

Ký tên, Trần Khoát.

Bình Luận (0)
Comment