Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào chữ ký của Trần Khoát, lòng đầy xúc động.
Phía dưới chữ ký không chỉ có tên mà còn có ngày tháng, là khoảng thời gian sau kỳ thi thử đầu tiên và trước sinh nhật cô. Nhớ lại cũng không khó, nếu cô không đoán nhầm thì đó chính là ngày anh nói rằng tâm trạng anh không tốt, cảm thấy bực bội.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.
Trần Khoát là một học sinh trung học mười tám tuổi thật sự, gặp phải chuyện như vậy, lúc đó chắc hẳn anh đã rất bối rối phải không?
Nhưng anh chưa từng bộc lộ điều đó với cô, thậm chí còn nói dối rằng anh buồn vì điểm thi thử thấp hơn Vương Tự Nhiên hai điểm.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì mình đã không bỏ qua tâm trạng của anh, nếu không thì khoảng thời gian đó anh đã phải hoang mang đến mức nào chứ.
Chiếc điện thoại đặt bên gối rung lên vài lần, làm gián đoạn những cảm xúc mềm yếu và chua xót bất ngờ của cô trong đêm nay. Đó là tin nhắn từ Đới Giai: [Tới rồi đây, vừa mới đi tắm xong, có chuyện gì thế?]
Cô chìm vào suy nghĩ, khi Đới Giai gửi tin nhắn thứ hai, cô lập tức cầm điện thoại lên trả lời: [Tạm dừng buôn chuyện một lát, đợi tớ tầm hai, ba mươi phút, tớ phải xử lý một việc rất quan trọng trước đã!]
Đới Giai ở đầu dây bên kia nhìn mấy dòng tin nhắn này mà cười không ngớt, cô ấy luôn nói Tôn Khải Toàn là “Tôn cục Tôn cục”, nhưng chẳng phải bản thân cô cũng rất ngang ngược (*) sao? Thế là cô ấy cũng nghiêm túc trả lời: [Vâng, tổng giám đốc Chương.]
(*) Chữ “cục” (局) trong “Tôn cục” mà Chương Vân Nghi trêu Tôn Khải Toàn có nghĩa là “cục; vụ (cục nhỏ hơn bộ, lớn hơn phòng)”, ý chỉ một chức danh công việc.
Chương Vận Nghi mỉm cười, tâm trạng nặng nề vừa rồi cũng nhẹ nhõm hơn chút nhờ tin nhắn của Đới Giai.
Cô không muốn giả vờ như không biết gì, suy nghĩ một lát, cô lập tức nhắn tin cho Trần Khoát.
Cùng lúc đó, Trần Khoát vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt dính trên trán. Anh mặc chiếc quần ngủ rộng thùng thình đến đầu gối, vừa nghiêng đầu lau tóc vừa lững thững bước vào phòng.
Phí Thế Kiệt đang ngồi trước bàn máy tính, hăng say nghiên cứu danh sách cấu hình mà các dân chuyên trên diễn đàn đăng tải.
“Cậu nên mua laptop thì hơn.” Trần Khoát cúi người, một tay chống lên mép bàn, “Không thì mỗi lần nghỉ lễ, cậu lại định mang cả cây máy tính và màn hình về nhà à? Nói trước nhé, đến lúc đó đừng có nhờ tôi giúp.”
“... Cũng có lý.”
Phí Thế Kiệt tưởng tượng cảnh mình mỗi kỳ nghỉ hè vừa kéo vali vừa ôm cây máy tính chạy ra ga tàu, lập tức nản lòng thoái chí.
“Đừng ngồi bắt chéo chân.” Trần Khoát thu tầm mắt lại, nhắc nhở.
Phí Thế Kiệt lập tức ngồi ngay ngắn, “Vậy tôi xem laptop vậy. À đúng rồi, cậu cũng giúp Chương Vận Nghi xem luôn nhé.”
“Cậu xem của cậu đi.” Giọng Trần Khoát bình thản, “Cô ấy không cần cậu lo.”
Trên taxi anh đã muốn nói rồi.
Cô đâu cần phải hỏi lão Phì đâu cứ.
“Được rồi được rồi.” Phí Thế Kiệt kéo dài giọng đầy khiêu khích, “Tôi không lo, không đến lượt tôi lo đúng không?”
Trần Khoát nghe ra cậu ấy đang châm chọc, lập tức giật chiếc khăn trên cổ, xoa xoa lên đầu Phí Thế Kiệt, xoắn tóc cậu ấy thành tổ chim rồi mới thôi. Hai người đùa giỡn một hồi.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên kệ sách rung lên, Trần Khoát đành tạm dừng cuộc chiến, bật màn hình lên, là tin nhắn từ cô: [Em đã xem cuốn sổ cô Triệu đưa rồi, chuyện gì thế này!!!]
Anh cảm thấy khó xử.
Không ngờ cô Triệu lại đưa cuốn sổ đó cho cô.
Chỉ cần nghĩ đến việc những dòng chữ mình viết bị cô đọc được, anh đã thấy ngại ngùng, muốn chui xuống đất luôn rồi.
Phí Thế Kiệt thấy anh mãi mà không lên tiếng, vốn định hỏi xem ai lại nhắn tin muộn thế, nhưng sắp nói ra thì chợt nhớ thằng nhóc này đang yêu đương, vậy thì người nhắn tin cho anh lúc này chỉ có thể là Vương Tự Nhiên hoặc Chương Vận Nghi mà thôi.
Xét thấy Vương Tự Nhiên dạo này cũng bị buồn nôn đến mức sụt mất mấy cân, không dễ gì tự tìm khổ, nên không cần đoán cũng biết người kia chắc chắn là Chương Vận Nghi.
Cậu ấy lập tức nuốt lời muốn nói vào trong, im miệng, tập trung lướt diễn đàn.
Trần Khoát dựa vào kệ sách, do dự mãi, chuyện này chắc chắn không thể tránh được, đành cắn răng nhắn lại: [Em có tiện nghe điện thoại không? Nếu tiện thì đợi anh vài phút.]
Cô lập tức trả lời: [Đợi anh đó.]
Nhìn ba chữ này, anh không nhịn được mà khẽ cong môi, chắc là cô không giận đâu nhỉ?
“Tôi ra ngoài một chút.” Trần Khoát đứng thẳng, cầm điện thoại, vẻ mặt tươi rói, “Gọi điện thoại.”
Phí Thế Kiệt cảm thấy vô cùng bất lực, yêu đương thật sự tốt đến vậy sao? Vừa mới chia tay xong, bây giờ lại gọi điện thoại nói chuyện tiếp hả?
Chưa kịp để cậu ấy phản ứng, Trần Khoát đã bước ra khỏi phòng, cửa chưa kịp đóng hẳn. Bác sĩ Trần vừa ngủ dậy đi vệ sinh, thấy con trai đi về phía cửa, lập tức hỏi: “Muộn thế này mà còn đi đâu nữa?”
“Phí Thế Kiệt đói bụng.” Trần Khoát mặt không đổi sắc, “Con ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn cho cậu ấy.”
Phí Thế Kiệt đang vui vẻ lướt diễn đàn nghe thấy câu này: “???”
Cái thằng chó này!
Muộn thế này còn đi mua đồ ăn cho cậu ấy? Cậu ấy quen thằng nhãi này hơn chục năm rồi, nhưng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy!
Chắc là thằng nhóc này thường xuyên lấy cậu ấy làm cái cớ lắm nhỉ?
Bác sĩ Trần “ồ” một tiếng, không nói gì thêm, quay về phòng ngủ tiếp. Trần Khoát thay giày, cầm chìa khóa ra ngoài, khu nhà lúc hơn 11 giờ đêm rất yên tĩnh, anh ngồi xuống ghế dài bên đường và gọi điện cho cô, trên đầu có vài con côn trùng nhỏ bay lượn quanh đèn đường.
Chương Vận Nghi nằm trên giường làm những việc thực ra chẳng có ý nghĩa gì lắm, như kéo chăn mỏng đắp lên người, cố gắng cách âm để bố mẹ trong phòng ngủ không nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại.
“Lúc đó cô Triệu đã biết rồi sao, sau đó tìm anh à?” Cô rầu rĩ hỏi.
Giấu kín quá rồi đó!
Anh nói: “Chuyện đã qua rồi.”
“Ngốc quá đi mất, sao không nói cho em biết chứ.” Cô nhỏ giọng phàn nàn, “Lúc đó sao cô Triệu lại không tìm em nhỉ.”
Ánh mắt anh lóe lên ý cười, im lặng vài giây rồi hỏi cô: “Nếu lúc đó cô Triệu tìm em, thì em định làm thế nào?”
Thông thường anh không thích giả định, cũng không thích “nếu”, nhưng cô là ngoại lệ, nên anh sẽ hỏi, cũng muốn hỏi.
Chương Vận Nghi vô thức muốn trả lời, nhưng cô chợt giật mình, bởi vì cô đột nhiên nhận ra, nếu lúc đó cô Triệu tìm cô, lựa chọn của cô cũng sẽ giống anh, sẽ tìm cách không để anh biết, không để anh phải phiền lòng vì chuyện này.
“Đã hiểu chưa?” Anh cười hỏi.
Cô trốn trong chăn, không khí nóng bức, giọng nói của anh vẫn vang bên tai.
Như anh nói, chuyện đã qua rồi.
Chính vì đã qua rồi, chính vì họ đều thực sự rất ổn, nên những bối rối và hoang mang đó cũng đã trở thành món quà bất ngờ gửi đến tay cô.
“Không hiểu, anh phiền chết mất!”
Trần Khoát nghe ra được cô không những không giận mà còn rất vui, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, khéo léo chuyển chủ đề, nói chuyện một lúc, anh cảm thấy có muỗi đốt, chân bị đốt mấy nốt, con muỗi vẫn chưa thỏa mãn, anh cúi đầu, nhíu mày đập chết nó.
“Anh đang ở ngoài đường à?” Chương Vận Nghi nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi chăn, ngạc nhiên hỏi.
“Ra ngoài mua đồ ăn.”
“Thôi được rồi, đã muộn rồi, cúp máy nhé.”
“Chúc ngủ ngon.” Anh cũng đứng dậy, “Em ngủ sớm đi.”
“Ừ, em đã buồn ngủ lắm rồi, ngủ ngay đây!”
Chương Vận Nghi còn giả vờ ngáp một cái, tỏ ra mình thực sự rất buồn ngủ, chắc chắn sẽ ngủ ngay lập tức, cúp máy xong, cô lập tức tỉnh táo quay lại hộp thoại chat với Đới Giai: [Cục cưng, tớ đã tới rồi đây! Hôm nay thật sự là một ngày đầy biến động, để tớ kể cậu nghe...]
Là một ngày cô phát hiện ra mình thật là hạnh phúc!
-
Ngày tra điểm, trời quang mây tạnh.
Mấy ngày trước Chương Vận Nghi đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, hôm nay vừa hừng sáng cô đã mở mắt, ngồi trên giường thiền định, cầu xin tất cả các vị Bồ Tát mà cô biết tên, đã sống lại rồi, không thể cho cô một chút may mắn được sao?
Nhà có sĩ tử, không ai có thể bình tĩnh được.
Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan dậy từ sớm, nhìn nhau đầy lo lắng.
Ông bà nội ngoại của Chương Vận Nghi cũng đến, đừng hỏi, hỏi là người già ít ngủ, buồn chán, lỡ đi dạo đến dưới nhà, đã đến rồi thì lên ngồi chơi luôn.
Trần Khoát cũng ngồi trước bàn máy tính, không biết làm gì.
Rất ít thí sinh tự tin có thể đoán trước được điểm, ít nhất thì anh không phải, anh không thể tập trung được, lúc thì đoán xem mình ước lượng điểm có chuẩn không, lúc lại lo lắng điểm của cô, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, anh không muốn khiến cô thêm căng thẳng, nên đành phải từ bỏ ý định liên lạc với cô.
Cốc cốc cốc —
Tiếng gõ cửa vang lên, anh đứng dậy ra mở cửa, lập tức giật mình.
Bố mẹ anh đứng trước cửa, ánh mắt sáng rực nhìn anh, tràn đầy yêu thương chưa từng có, tay mẹ anh cầm điện thoại run rẩy: “Tiểu Khoát, cô Triệu gọi điện đấy, tìm con.”
Tim Trần Khoát đập thình thịch.
Anh lập tức hiểu ra ý nghĩa của cuộc gọi này.
Anh cũng không giấu được sự căng thẳng, sáu tuổi chính thức nhập học, đến giờ mười tám tuổi, chưa từng lơ là, có lẽ chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Anh hít thở thật sâu, nhận điện thoại từ tay mẹ, áp vào tai: “Cô ơi, em là Trần Khoát đây ạ.”
Cô Triệu ở đầu dây bên kia vui mừng khôn xiết: “Nhanh, nhanh cùng bố mẹ đến trường! Phòng tuyển sinh của Bắc Đại đã đến rồi, muốn gặp em đấy!!”
Trần Khoát đứng yên, im lặng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Nhậm Tuệ và bác sĩ Trần suýt nữa khóc vì vui mừng, biết con trai học giỏi và ổn định là một chuyện, nhưng nghe tin vui từ miệng cô giáo lại là một chuyện khác.
Cô Triệu trong điện thoại cũng nói không ra lời: “Em có thể suy nghĩ kỹ xem muốn vào trường nào, à, còn một chuyện nữa, nhớ ghi số thẻ ngân hàng, lần này trường ta chắc chắn sẽ có phần thưởng...”
Khi thành tích đạt đến một mức độ nhất định, câu “trong sách đều có nhà vàng” (*) cũng sẽ thành sự thật.
(*) Trong sách đều có nhà vàng (书中自有黄金屋): là một câu thành ngữ tiếng Trung, nhấn mạnh giá trị của việc đọc sách và học tập, cho rằng thông qua sách vở, người ta có thể đạt được tri thức, sự giàu có và thành công trong cuộc sống. Nó khuyến khích mọi người chăm chỉ học hỏi, vì tri thức là chìa khóa dẫn đến một tương lai tốt đẹp.
Trần Khoát vốn cũng đang ngẩn người, nhưng một từ nào đó đã chạm vào anh, anh dừng lại, khẽ hỏi: “Bao nhiêu ạ?”
Phần thưởng chắc là tiền... đúng không?
Tiền, anh cần, giấy khen, thôi bỏ đi.
Cô Triệu ngẩn người, cười lớn: “Rất nhiều!”
“... Vâng.”
Điểm số chưa được công bố, nhưng phòng tuyển sinh đã tìm đến, không cần nghĩ nhiều, Trần Khoát chắc chắn đã nằm trong top đầu toàn tỉnh rồi. Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ cũng không dám lái xe khi tâm trạng đang quá phấn khích, cả nhà ba người đón taxi thẳng đến trường.
Ngồi ở ghế sau, Trần Khoát nói chuyện với bố mẹ một lúc, nhịp tim dần ổn định lại, anh rất muốn nói tin vui này với Chương Vận Nghi, nhưng lại sợ mình như vậy sẽ quá trẻ con và thiếu bình tĩnh.
Anh thử soạn tin nhắn vài lần —
[Trường sẽ thưởng tiền, em có muốn món quà gì không?]
Xóa.
[Em muốn ăn gì ngon không?]
Xóa.
[Em muốn đi chơi đâu không? Anh thay điện thoại cho em nhé?]
Xóa.
...
Thời gian tra điểm ngày càng gần, Chương Vận Nghi ngồi nghiêm túc trước máy tính, ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy màn hình.
A Di Đà Phật.
Amen.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của mọi người, tiếng động đặc biệt nổi bật, mấy người đều giật mình, không biết chuyện gì xảy ra.
Ông nội ôm ngực, thầm mắng vài câu: “Tim muốn nhảy ra ngoài luôn rồi!”
Bà ngoại liếc mắt nhìn ông nội một cái: “Lão Chương! Đừng hốt hoảng, cũng đừng chửi thề trước mặt trẻ con, tháng 6 càng không được!”
Bà nội cũng phụ họa, cũng mắng ông bạn già.
Chương Vận Nghi cũng bị dọa hết hồn, cầm điện thoại lên, mở khóa xem, là tin nhắn từ Trần Khoát: [Hình như trong nước có vài địa điểm được phong là thánh địa ngắm sao, em có muốn đi xem không?]
Cô cảm thấy kỳ lạ, định trả lời, nhưng lại tạm dừng, bây giờ cô không muốn ngắm sao, cô chỉ muốn nhìn thấy điểm số của mình ngay lập tức mà thôi!
“Đến giờ rồi đến giờ rồi —”
Mấy người đều vây quanh, chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay Chương Vận Nghi run rẩy. Cô không biết liệu kiếp trước khi tra điểm mình có giống như bây giờ không, căng thẳng đến mức khô cổ, da đầu đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như thể giây tiếp theo là sẽ nổ tung ngay vậy.
Trong khoảnh khắc này, ngay cả Doãn Văn Đan thường ngày hay mắng cô chậm chạp, cũng không dám thúc giục cô.
Nhưng trong lòng bà ấy cũng nóng như lửa đốt, chỉ muốn giật lấy thẻ dự thi và nhanh chóng nhập số báo danh giúp con gái.
Căn phòng im lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhẹ nhàng, nhưng nhịp tim lại càng lúc càng mạnh mẽ.
Chương Vận Nghi nhấn phím xong, giống như lần đầu tiên xem điểm thi thử hồi lớp 12, cô nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn, sợ rằng con số kia sẽ làm đau đớn trái tim mình.
Doãn Văn Đan gần như dán mặt vào màn hình.
Đôi mắt bà ấy sáng rực, tay nắm chặt lấy cánh tay chồng, "Anh ơi, em sắp không thở được mất, Chí Khoan, nhanh lên, bấm huyệt nhân trung cho em đi!"
Trong tiếng reo hò vui sướng của bố mẹ, trái tim Chương Vận Nghi đột nhiên hẫng một nhịp xuống. Cô hé mắt nhìn qua kẽ tay, và khi thấy con số 625 hiện lên, cô hét lên một tiếng, dùng tay che mặt lại ——
Trời ơi a a a a a a!!!
Chương Vận Nghi, tên của mày chính là huyền thoại!