Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 90

Trước đó, Chương Vận Nghi cùng Trần Khoát đã ước lượng điểm số, có một vài câu cô không nhớ rõ, nhưng lúc đó cô ước chừng khoảng 600 điểm. Nếu không có chút tự tin, thì chắc chắn sau khi thi xong, cô sẽ là người trung thực nhất trên thế giới, làm sao có thể dám hẹn hò đến tận 12 giờ đêm mới về được chứ.

 

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nhìn thấy tổng điểm của mình trên màn hình máy tính, tim cô vẫn không ngừng đập mạnh —

 

Tuyệt quá, cũng coi như là giữ thể diện, không cần phải học lại nữa rồi!

 

“Với điểm số này của Vận Vận, có phải là vào trường nào cũng được không?” Ông nội Chương cũng hồi hộp không kém, suýt nữa thì phải uống thuốc trợ tim, sau khi bình tĩnh lại, ông ấy mới lên tiếng hỏi.

 

Câu này làm Chương Vận Nghi quay lại hiện thực.

 

Cô vội vàng lau lau mặt, vừa cười vừa nói: “… Cũng không hẳn vậy.”

 

Chương Chí Khoan cũng rất sợ cái miệng của ông bố già này của mình, sợ vừa không để ý một cái, không đến mười phút, cả khu phố sẽ biết con gái mình chắc chắn sẽ vào được Thanh Hoa Bắc Đại, như vậy thì sẽ xấu hổ lắm. Ông ấy lập tức không ngừng giải thích với mấy ông bà.

 

Nhưng lão Chương lại không có kiên nhẫn để nghe nhiều như vậy, sau khi trao đổi ánh mắt với người bạn già xong, ông ấy lập tức lấy ra một phong bao đỏ dày từ túi áo sơ mi, đặt lên bàn máy tính, “Dù Vận Vận có thi tốt hay không, thì ông bà nội vẫn sẽ thưởng cho con.”

 

Ban đầu, trong đầu Chương Vận Nghi chỉ toàn là điểm số, nhưng đột nhiên tất cả sự chú ý của cô lại bị phong bao đỏ thu hút, tiền…

 

Cô quay đầu nhìn mẹ vẫn đang cố gắng thở đều lại, nhanh tay nhét phong bao vào lòng mình, quyết tâm bảo vệ, “Con cảm ơn ông bà nội!”

 

Bà ngoại cũng vui vẻ đến gần.

 

Cả gia đình này là một chuỗi thức ăn phân cấp, trên Doãn Văn Đan còn có một người nữa, đó chính là bà ngoại.

 

Bà ngoại cũng đưa một phong bao lớn, khi nhét vào tay Chương Vận Nghi, còn cố tình lớn tiếng nói: “Ai dám bắt con nộp lại, con cứ nói với bà ngoại!”

 

Khi nghe vậy, Doãn Văn Đan cảm thấy vừa bất lực vừa đau lòng.

 

Chương Vận Nghi cười ngọt ngào, “Được ạ!”

 

Khi họ ra ngoài uống nước, việc đầu tiên cô làm là mở phong bao ra đếm tiền, càng đếm lại càng vui, không có gì vui hơn là nhận được tiền lì xì cả. Cô vui đến nỗi, đến khi nhớ lại thì phát hiện ra mình còn chưa chia sẻ tin vui này với Trần Khoát.

 

Có lẽ thật sự có tâm linh tương thông.

 

Trong đầu cô mới chỉ vừa nghĩ đến việc liên lạc với anh, mà điện thoại trên bàn đã reo lên, đúng là cuộc gọi của Trần Khoát.

 

Cô vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rồi nhấc máy, chưa đợi anh hỏi, cô đã không thể nhịn được nữa, không thể đợi lâu hơn nữa, “625!!”

 

Hai người như thể đang trao đổi mật khẩu, anh cũng báo điểm của mình.

 

Cả hai im lặng một lúc.

 

Chương Vận Nghi hít một hơi thật sâu, “... Trời đất ơi!”

 

Mặc dù cô đã biết là anh sẽ thi rất tốt, nhưng khi nghe thấy điểm của anh, cô vẫn muốn mắng một câu: Anh là quái vật hả?

 

Trần Khoát thoải mái cười khẽ, cố ý trêu cô, bắt chước giọng của cô, “Anh mà lại.”

 

“Anh phiền quá đi.” Cô vừa cười vừa mắng.

 

Cứ cảm giác như anh đang trêu đùa cô vậy!

 

“Tình huống đang hơi phức tạp một chút, cô Triệu bảo anh đến trường, có mấy thầy cô bên phòng tuyển sinh muốn nói chuyện với anh...” Cô đang chăm chú nghe thì anh bỗng chuyển giọng, khẽ nói, “Có một vài chuyện nói không thể rõ trong một hai câu được, hay là gặp mặt nói đi?”

 

“???”

 

Chương Vận Nghi cắn câu của anh, rất muốn biết tiếp.

 

Nhưng anh lại làm như không biết gì, nói: “Muốn biết chuyện sau thế nào, phải chờ gặp mặt mới nói.”

 

Mới mười tám tuổi mà đã có bao nhiêu mánh khóe như thế, thế thì đợi đến khi lên hai mươi sẽ còn giỏi giang thế nào nữa chứ?

 

Nhưng còn có thể làm gì được đây, cô quá tò mò, chỉ có thể đồng ý.

 

Sau khi tắt máy, cô lại đếm lại số tiền trong phong bao một lần nữa, đôi mắt cô đảo qua đảo lại trong phòng, thận trọng đổi vài nơi giấu tiền, cuối cùng cất vào chiếc áo khoác dày mùa đông trong tủ quần áo, quyết định sáng mai việc đầu tiên sẽ làm là đi gửi tiền vào ngân hàng.

 

Khi cô ra khỏi phòng, ông bà đều đã về rồi, trong phòng khách chỉ còn bố mẹ đang bàn bạc về việc chọn nguyện vọng đăng ký.

 

Cô hắng họng ho một tiếng, khi bố mẹ nhìn sang, cô giả bộ vén tóc ra sau tai, tự tin nói: “Con ra ngoài một chút, trước 12 giờ sẽ về.”

 

Chương Chí Khoan hiểu rõ, cười cười, “Cái cậu lớp trưởng đó thi thế nào?”

 

Doãn Văn Đan đá ông ấy một cái, hỏi thế này chẳng phải là thừa sao? Tính tình của con gái nhà mình thế nào còn không hiểu sao? Nhìn xem, đuôi tóc sắp bay lên tận trời rồi, chỉ chờ bọn họ hỏi thôi kia kìa.

 

Chương Vận Nghi chạy tới, đôi mắt sáng long lanh, “Siêu giỏi, cực kỳ giỏi! Các trường đại học ở phía Bắc đều muốn tuyển anh ấy cả!”

 

“Thi tốt đến vậy sao?” Chương Chí Khoan ngạc nhiên, tình huống này ông ấy mới chỉ nghe qua báo đài, chưa bao giờ thấy tận mắt cả.

 

Doãn Văn Đan liếc mắt nhìn cô một cái, “Cũng có phải là giành lấy con đâu.”

 

Chương Vận Nghi không quan tâm, “Vậy thì sao chứ, còn nữa, nếu họ mà muốn giành lấy con, vậy thì bố có bấm huyệt nhân trung cho mẹ cũng không đủ, phải thở oxy nữa mới được.”

 

Doãn Văn Đan không nhịn được cười, “Đi đi đi, nhanh lên!”

 

 

Hai người hẹn gặp nhau ở cổng tàu điện ngầm.

 

Thời tiết vẫn còn oi ả, nhưng tâm trạng Chương Vận Nghi phấn khích vô cùng, trên đường đi cô vừa đi vừa chạy, nếu không sợ bị người ta cho là thần kinh thì cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên, thi xong môn cuối không phải là tự do, mà chính khoảnh khắc này mới là tự do.

 

Cô đã thấy Trần Khoát cúi đầu chơi điện thoại từ xa, anh vẫn cứ đứng thẳng và thoải mái như cũ, những cảnh tượng bình thường như vậy lại khắc sâu trong trí nhớ cô, đếm đi đếm lại, hóa ra anh chờ cô là hình ảnh cô thấy nhiều nhất.

 

Anh luôn đợi cô.

 

Vào sáng sớm ở dưới ký túc xá, vào buổi tối ở phòng nước nóng, ở bậc thềm sân thể thao, ở dưới tòa nhà lớp học luyện thi…

 

“Trần Khoát!”

 

Cô gọi một tiếng.

 

Trần Khoát nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng của anh phút chốc trở nên dịu dàng.

 

Khi anh nhìn qua, cô lập tức chạy về phía anh, anh cũng sẽ không bao giờ đứng đó, lạnh lùng chờ cô, mà cũng sẽ bước tới, khoảng cách càng gần, trước khi cô lao vào vòng tay anh, anh đã mở tay ra ôm lấy cô.

 

Rất vui mừng, rất hạnh phúc.

 

Cả cho bản thân, cả cho đối phương, không biết phải dùng cách nào để bày tỏ niềm vui và tình yêu nữa.

 

Anh rất ít khi có lúc trẻ con như thế này, ôm cô xoay mấy vòng, cô được ôm đến mức bật cười vui vẻ, lại cảm thấy hơi choáng váng, vài người đi qua cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn, dù không hiểu họ đã gặp được chuyện vui gì, nhưng cũng không nhịn được mà mỉm cười theo.

 

“Em có giỏi không!”

 

Chương Vận Nghi biết điểm số của mình so với anh thì không đáng là gì, nhưng cô chỉ cảm thấy mình rất giỏi, tự tin đến mức cô thậm chí còn nghĩ, nếu được quay lại thời gian và học lại từ lớp 10, thì cô chắc chắn…

 

Không!

 

Cô cố gắng xua tan suy nghĩ đó, vẫn nên thôi đi, cô sợ rồi.

 

Trong khoang mũi Trần Khoát đều là hơi thở của cô, hài lòng ôm chặt cô lại, “Ừm.”

 

Anh chẳng mấy khi có cảm giác đặc biệt với bốn mùa trong năm, mùa hè này là ngoại lệ.

 

“Đương nhiên là anh cũng rất giỏi rồi!” Sau khi Chương Vận Nghi được anh đặt xuống, cô vẫn không buông tay, vẫn ôm cổ anh, ánh mắt cô lướt qua lông mày, mắt và sống mũi của anh, anh không chỉ đẹp mà còn thông minh, yêu anh rồi, tình cảm trong lòng không ngừng dâng trào, cô rướn người, hôn lên má anh.

 

Trần Khoát còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của cô, thì đã bị cô hôn, nụ cười trên mặt anh tắt hẳn.

 

Anh lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, im lặng, ngập ngừng, không còn do dự nữa, dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh nghiêng đầu để mặt còn lại chưa được cô hôn đối diện với cô.

 

Cứ như thể cô nợ anh vậy.

 

Chương Vận Nghi:……

 

Cả hai bên đều muốn được hôn, phải không? Được thôi!

 

Cô mạnh mẽ hôn lên má anh, hơi thở của anh vẫn rất dễ chịu, sạch sẽ, pha chút mùi bạc hà tươi mát.

 

 

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, họ cùng đi thang máy lên tầng, đi ra ngoài mua sắm.

 

Trên đường đi, để không làm phiền hành khách khác, hai người đều nói chuyện rất khẽ, Chương Vận Nghi vừa nghe anh kể, vừa ngạc nhiên bịt miệng lại, đợi ra khỏi ga, cô mới thì thầm hỏi: “Vậy là, trường mình sẽ thưởng cho anh, có phải là thưởng như em nghĩ không?”

 

Có thể là cô hơi tục, nhưng cô nghĩ chỉ có tiền mới gọi là thưởng.

 

“Đã cho số tài khoản rồi, làm thủ tục, cô Triệu nói, nếu thuận lợi, tháng 7 là sẽ nhận được thôi.”

 

Có thể có người không thích tiền, nhưng Trần Khoát thì không, chỉ cần nghĩ đến việc sắp có một đống tiền, anh lại lập tức cảm thấy vui vẻ, bước đi nhanh như gió.

 

“Cô Triệu có nói là bao nhiêu tiền không?”

 

Chương Vận Nghi cảm thấy mình không phải là không trải sự đời, mà sự thực là cô chưa từng được trải qua bao giờ.

 

Ở kiếp trước cô chẳng thân với Trần Khoát, không thể nào cứ chạy tới hỏi chuyện này được, nhưng kiếp này thì khác!

 

Trần Khoát nhìn cô, đuôi lông mày không thể giấu được sự phấn khích, anh thì thầm vào tai cô một con số.

 

Là một con số mà dù người trưởng thành nghe xong cũng sẽ không nhịn được mà thốt lên “Đù má”.

 

Mắt Chương Vận Nghi sáng lên: “Thật hay giả thế??”

 

Biết trước có nhiều tiền như vậy, thì cô đã cố gắng hơn rồi.

 

Trần Khoát chỉ cười, nắm tay cô lúc cô đang vẫn còn sốc, dẫn cô đi vào trung tâm thương mại, mặc dù giọng điệu vẫn bình thường, nhưng trong đó cũng không che giấu được sự phấn khích, anh giả vờ bình tĩnh hỏi: “Em có muốn mua gì không?”

 

Mới yêu đương không được bao lâu, anh suy nghĩ mãi, cuối cùng chẳng biết nên mua gì cho cô.

 

Điện thoại thì chắc chắn anh sẽ mua cho cô rồi.

 

Điện thoại cô dùng rất hay hết pin, ra ngoài phải mang theo sạc, rất nặng.

 

Cuối cùng, Chương Vận Nghi cũng tỉnh táo lại, bước chân cô dừng lại, cô còn tưởng họ đến trung tâm thương mại là để hưởng ké điều hòa hoặc xem phim, không ngờ anh lại dẫn cô đến đây để mua sắm, cô ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, như thể anh vừa tìm được kho báu, không thể đợi thêm để chia sẻ với cô vậy.

 

Cái gì đây?

 

Đây là phạm quy rồi, mười tám tuổi không được phép sử dụng năng lực của đồng tiền thế này đâu.

 

“Cái gì cũng được sao?” Cô cười hỏi.

 

Trần Khoát ngẩn ra, anh rất muốn trả lời “Cái gì cũng được”, nhưng không biết “cái gì cũng được” sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, cũng không biết tiền của mình có đủ không.

 

Chương Vận Nghi không đợi anh trả lời, trực tiếp kéo anh đi về phía trước, xuyên qua đám đông đang mua sắm, đứng lại trước quầy trà sữa, cô đưa tay chỉ, mím môi cười nói: “Vậy thì em muốn uống trà sữa! Size lớn!”

 

Muốn tặng quà cho cô sao?

 

Một năm có vài dịp lễ, còn có sinh nhật và kỷ niệm, đừng vội, ngày Tết trồng cây cô cũng sẽ phải có quà thôi.

 

Trần Khoát nghẹn lời, cuối cùng vẫn đứng vào cuối hàng, hỏi: “Chỉ uống trà sữa thôi à? Không ăn gì sao?”

 

“Này, anh lắm lời quá đi!” 

 

“……” 

 

Mua trà sữa xong, Chương Vận Nghi không muốn rời khỏi nơi có điều hòa, vui vẻ dạo bước trong trung tâm thương mại, dù không mua gì, nhưng đây cũng là cách tạo không khí cho trung tâm mua sắm, nếu không phải anh người yêu bên cạnh quá ồn ào, thì đây thực sự là một trải nghiệm rất tuyệt vời trong mùa hè.

 

“Phía đối diện có quầy bán máy ảnh, chúng ta qua đó xem thử nhé?”

 

“Hình như tầng ba là đồ nữ…”

 

“À đúng rồi, tầng hai —”

 

Không dứt lời!

 

Chương Vận Nghi thực sự không chịu nổi nữa, mất hết kiên nhẫn, cô đưa ly trà sữa đã uống một nửa lên miệng anh, “Nói nhiều như thế, chắc là anh đã khát rồi chứ?”

 

Bắt anh uống trà sữa anh không thích nhất, có thể lấp kín miệng anh được không?

 

Trần Khoát ngẩn ra, làm ra vẻ bất lực, hơi cúi đầu xuống, cắn ống hút mà cô đã uống qua mà uống một ngụm.

Bình Luận (0)
Comment